Mẹ Thích thấy hai đứa bé bị vây lại, tiến lên hoà giải: "Hiệu trưởng, hôm nay tôi thay mặt hai đứa xin phép nghỉ một buổi, mang bọn họ đi ra ngoài một chuyến."
Trực tiếp xin phép nghỉ với hiệu trưởng, sợ rằng chỉ có Thích phu nhân mới làm được ra.
Mẹ Thích trước khi đi chợt nhớ tới: "Hai tòa nhà không cần trả lại đâu, vốn là chúng tôi muốn quyên tặng cho bọn nhỏ để có cơ sở học tập tốt hơn."
Hiệu trưởng suýt chút nữa cảm động phát khóc.
Sau đó nhìn hai thầy giáo còn có ý đồ muốn thuyết phục Tạ Cảnh.
Tức giận đuổi người: "Hai thầy vừa lúc có ở đây thì giúp tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Thích Du với Tạ Cảnh nói một tiếng xin phép nghỉ với bọn họ."
"Đi thôi, đi thôi, nói nhiều làm tôi đau hết cả đầu."
Thầy Châu / thầy Trần: "..."
Được rồi, chúng tôi thỏa mãn ông.
Hay thầy giáo nhìn hành lang trống rỗng, liếc nhau, cùng nhau thở dài.
Thầy Châu nhanh chóng bắt tay giảng hoà với thầy Trần: "Lão Trần, đêm nay tôi mời ông, chúng ta đi ăn mừng một chút?"
Thầy Trần: "Được nha."
Mới vừa rồi hai người thiếu chút nữa xắn tay áo đánh nhau, giờ lại khoác vai nhau như anh em tốt cùng đi về lớp.
Trên đường còn thỉnh thoảng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ:
"Lão Trần, tôi có loại dự cảm, Tạ Cảnh cũng có thể tham gia đấy."
"Anh hùng sở kiến lược đồng ."
Sở kiến lược đồng: ý tưởng lớn gặp nhau
"Có Tạ Cảnh, có Thích Du, còn có các học sinh giỏi khác của lớp chúng ta nữa, ha ha ha, năm nay mà thi tốt có khi chúng ta xông vào được trận chung kết cả nước."
"Trận chung kết đó thì tính gì, mục tiêu của chúng ta là quốc tế!"
"Đúng đúng đúng, quán quân quốc tế!"
"..."
―
Buổi sáng tiết ba, lúc nghỉ giữa giờ, các học sinh đều vây quanh lan can nhìn xuống.
Thích phu nhân vốn ưu nhã cao quý, cho dù sợ bà lộ mặt mà gây chú ý, đem mình che chắn cực kỳ chặt chẽ.
Nhưng khi dẫn theo hai nhân vật phong vân là Thích Du và Tạ Cảnh đi ở sân trường, đưa tới không ít bàn tán.
Rơi vào trong mắt của người bên ngoài.
Không biết còn tưởng rằng đây là cảnh đôi tiểu tình lữ bị mời phụ huynh đến.
Học sinh nhiều chuyện, chụp lén bóng lưng của bọn họ, không sợ chết mà đăng trên forum trường học.
Hot! Thì ra quan hệ của bọn họ là như vậy.
―― Cmn, đây là Cảnh thần và Thích thần mà? Vị đang đi ở giữa vị nữ sĩ kia là ai nhỉ, có khí chất ghê.
―― Hình như là mẹ của Thích thần, nghe nói phụ huynh của Thích thần hôm nay được mời đến.
―― Cảnh thần thì tao biết, Thích thần là vị nào? Thích Thần khối mười hai à? Đây không phải là giáo bá sao, vì sao thành thần thế?
―― Thích thần là Thích Du ở khối mười một!
―― Trùm điều tra đây: Thích Du, học sinh chuyển trường lớp mười một, thành tích ưu tú, lần thi tháng vừa rồi, tổng điểm đứng nhất toàn trường, bị hai thầy giáo vật lý và toán học tranh giành.
Lại còn văn võ song toàn, lá gan cũng rất lớn, nhập học chưa được mấy ngày, đã mãnh liệt theo đuổi bông hoa cao lãnh Tạ Cảnh, xem ra, hình như thành công rồi.
Rất tốt!
―― Ôi thật trâu bò, vừa mới chuyển đến đã hái được bông hoa đó, chúng ta những năm tháng này trắng ngày chờ đợi, một câu cũng không dám nói với nam thần.
―― Dung mạo xinh đẹp thật tốt, theo đuổi con trai mà vẫn khen ngợi được.
―― Lầu trên là người sót lại từ thời phong kiến nào vậy, năm rồi còn chế giễu nữ theo đuổi nam bằng cách ngu xuẩn như thế?
―― Tôi chỉ đơn thuần là nhìn không nổi người có bộ dáng buồn nôn đó.
―― Không sai, lúc trước khi Thích Du theo đuổi Cảnh thần, rất nhiều người đều thấy được, chúng tôi cũng không hề nói hươu nói vượn.
―― Tôi thấy mấy người đang ghen ghét thì có, lầu trên toả ra mùi chua lòm, hừ, Thích thần của bọn này trâu bò vậy đấy, chẳng những văn võ song toàn mà chơi game cũng giỏi, là một nữ thần toàn năng, cứ tiếp tục tắm với chanh đi nhé.
―― Ha ha ha ha, lầu trên là chó của Thích Du à mà liếm ghê vậy.
―― Liếm cmm, có bản lĩnh thì đừng có múa phím ở đây, ra battle một trận chính diện với Thích thần đi.
――...!
Bài viết này đã triệt để sai lệch.
Từ nam thần, nữ thần gặp phụ huynh đến bắt đầu mắng nhau.
Mạnh Hạ Thần một bên lén lút lướt điện thoại, một bên cùng Diệp Lạc Ti nói chuyện: "Du ca của chúng ta có nhiều người ghen tị thật, hôm nay được mắng đã đấy."
Diệp Lạc Ti là một trong số rất ít học sinh ngoan của ban quốc tế, ngày hôm nay cũng trộm nghịch điện thoại, vừa nói giúp Thích Du trên diễn đàn, vừa trả lời Mạnh Hạ Thần: "Người ưu tú luôn luôn nhận được sự chán ghét."
...!
Người ưu tú Thích Du, lúc này đang cùng mama đại nhân và Tạ Cảnh ngồi trong quán cà phê gần trường.
Thích Du và Tạ Cảnh ngồi một bên, Thích phu nhân ngồi đối diện bọn họ.
Mẹ Thích lấy điện thoại di động ra: "Hai đứa đừng cử động, để mẹ chụp một bức ảnh."
Hài lòng nhìn hai đứa bé tinh xảo tràn ngập hương vị tuổi trẻ, ý cười hoàn toàn áp chế không nổi, "Mau, chúng ta chụp một tấm ảnh chung nào."
Nói xong, lại tự mình chụp một tấm.
Thích Du bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày: "Mẹ, đừng nghịch nữa..."
Ghế sofa ở quán cà phê hơi hẹp, Thích Du cảm giác được mình và Tạ Cảnh có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Quấn quanh lượn lờ, dây dưa không ngớt.
So với Thích Du ngồi đoan đoan chính chính, Tạ Cảnh thì thả lỏng nhiều hơn, hai tay tùy tiện đặt trên đầu gối, dáng người thon dài tựa vào thành ghế, chỉ cần quay đầu là có thể thấy rõ ràng gương mặt của tiểu cô nương.
Hơi thở tràn ngập hương quýt nhàn nhạt trên người cô.
Tạ Cảnh dạo này không nghỉ ngơi tốt, nháy mắt có chút buồn ngủ.
Thích phu nhân hài lòng nhìn ảnh chụp, sau đó thuận mắt nhìn thời gian, "Ôi quên mất, mẹ nên đi đón ba con tan làm, hai đứa cứ ở đây hẹn hò nha."
Hẹn hò là cái quỷ gì?
Thích Du khóe môi giật giật: "Mẹ, thật ra con lúc nãy còn chưa nói hết lời."
Mẹ Thích: "Lời gì?"
Cô trên đường tới đây đã nghĩ kỹ cách nào để kết thúc chuyện này.
Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, không có khả năng nửa đường lại tới tặng cô vài tia sét.
Thích Du chững chạc đàng hoàng mở miệng: "Con không hề yêu sớm, ý của con là muốn cùng học tập với vị học bá này của trường, mẹ hiểu lầm rồi."
Mẹ Thích: "..."
Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hiểu rõ gật đầu: "Mẹ hiểu, mẹ hiểu."
Bà cười tủm tỉm mà nói, "Các con là học sinh, ở bên nhau cũng có nghĩa là cùng nhau học tập, cùng học tập cũng giống như hẹn hò.
Mummy hiểu hết mà."
Thích Du chớp chớp mi dài, không nghĩ tới mẹ già nhà mình lại hiểu như thế??
Đôi mắt đào hoa tràn đầy bất đắc dĩ: "..."
Không, mẹ không hiểu.
Mẹ Thích thận trọng gật đầu: "Bảo bối, mama biết, tuyệt đối sẽ không nói cho ba con và mấy đứa anh."
"Được rồi, không quấy rầy tiểu tình lữ hai đứa hẹn hò nữa, mẹ đi trước đây."
Thích Du đã từ bỏ giãy dụa.
Da mặt dày cũng có chỗ tốt.
Thích Du liếc mắt nhìn Tạ Cảnh tự nhiên tỉnh táo ngồi ở bên cạnh mình, mặc dù cô đối với việc yêu sớm không có hứng thú, nhưng...!sau khi trưởng thành, cùng thiếu niên đẹp trai như vậy nói chút chuyện tình yêu cũng ok đấy.
Tạ Cảnh từ khi ngồi xuống đến giờ vẫn không buông tay Thích Du.
Ngón tay thon dài như ngọc chỉ hững hờ vuốt vuốt bàn tay mềm mại của Thích Du.
Động tác bình tĩnh tự nhiên.
Thích Du cười đến ranh mãnh tạm biệt mẹ già, lúc này mới kịp phản ứng, mình còn tay trong tay với Tạ Cảnh.
Vô thức muốn rút trở về.
Nhưng mà Tạ Cảnh lại không thả.
"Buông tay." Thích Du thấy vậy, thanh âm không tự chủ thấp còn tám độ.
Tạ Cảnh mi mắt buông thõng, có lẽ là do lúc lâu không nói gì nên tiếng nói khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."
Thích Du trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh.
Tạ Cảnh nhìn tử tế lạnh lùng như vậy, đến cùng là ai cho hắn dũng khí.
Tay của tiểu tiên nữ đâu phải ai cũng có thể tùy tiện, vô danh không phận mà sờ.
Thiếu niên xinh đẹp cũng không được!
Thích Du hoạt động cổ tay một chút, chuẩn bị dùng võ lực cứu vớt tay của mình.
Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên rung lên mấy lần.
Thích Du cân nhắc hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn cầm điện thoại không ngừng rung lên trước.
Là Mạnh Hạ Thần nhắn vài tin wechat.
Để tiện cho việc chơi game, hôm đó bọn họ đã thêm bạn tốt.
Nhưng Mạnh Hạ Thần sẽ rất ít nhắn tin liên tục, quấy rầy không ngừng như thế.
Thích Du nhìn ảnh chụp màn hình hắn gửi.
Lại là forum của trường học.
Cô lại được xuất hiện ở bài đăng đầu..