Ngày hôm sau, trong phòng học.
Giáo viên hóa học đứng trên bục giảng hưng phấn làm thí nghiệm, học sinh bên dưới đều bị nổi lên hứng thú, ánh mắt một đám không hề chớp nhìn lên, chỉ có Tạ Vũ Tinh, hắn không dấu vết rũ mắt nhìn học bàn.
Trong học bàn đặt một cái điện thoại, mặt trên biểu hiện có thông báo mới gửi tới.
Không có tên người gửi, chỉ hiện một chuỗi mã hóa nước ngoài.
Mi Tạ Vũ Tinh run rẩy, vươn ngón tay chuẩn bị tắt máy.
Vừa định ấn xuống, ngón tay lại đột nhiên dừng lại, một lát sau, vẫn là mở màn hình, xem thông báo bị mã hóa kia.
Bên trong chỉ có ba chữ ——
【Như thế nào?】
Khóe miệng Tạ Vũ Tinh kéo kéo, trong mắt lộ ra một tia trào phúng.
Hắn tắt điện thoại, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Câu này chọn gì đây…… Tạ Vũ Tinh! Em trả lời!”
Giáo viên hóa dõng dạc hùng hồn, nỗ lực điều động sự tích cực của học sinh, “Hoạt động đầu óc lên cho tôi! Thời gian tốt như vậy chỉ dùng để ngủ chính là lãng phí sinh mệnh!”
Lãng phí sinh mệnh?
Ha.
Tạ Vũ Tinh trợn mắt, đứng lên quét mắt nhìn bảng đen, rất nhanh trả lời: “Chọn C.”
Hết giờ học, Tạ Vũ Tinh vươn người gõ gõ bàn học người sau lưng.
Phía sau là Tống Trình. Tạ Vũ Tinh chiếm chỗ Tống Trình, nên hắn phải lui về sau một vị trí.
Tống Trình nhìn về phía Tạ Vũ Tinh: “Có việc gì?”
Tạ Vũ Tinh nghiêng đầu về chỗ của Quý Dữ: “Hắn sao lại không đi học?”
Tống Trình cảnh giác mà quét mắt nhìn Tạ Vũ Tinh: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Hắn còn nhớ rõ hôm Quý Dữ nhìn thấy Tạ Vũ Tinh sắc mặt đen như đáy nồi, tuy rằng bọn họ trước đây là bạn bè, nhưng tình huống bây giờ liếc mắt là biết giữa hai người sinh ra mâu thuẫn, còn là mâu thuẫn không nhỏ.
Môi Tạ Vũ Tinh cong cong: “Quan tâm lo lắng cho bạn học.”
Tống Trình nhấp nhấp môi, không biết nên nói hay không.
Lý do xin nghỉ vì kỳ phát tình này thật sự rất bình thường, mỗi người một tháng đều có một hai lần như vậy, nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên không muốn nói cho Tạ Vũ Tinh biết.
“Không thể nói?”
Tạ Vũ Tinh lại hỏi, “Hay là cậu cũng không biết?”
Tống Trình có chút đắc ý: “Tôi đương nhiên biết, tôi là bạn bè tốt của hắn đó.”
Cái loại tốt tới không có chuyện gì không thể đem ra tâm sự!
Bạn tốt a……
Tạ Vũ Tinh chớp mắt, ngẩn người, trong đầu toát ra một gương mặt không hề đề phòng, chủ nhân gương mặt đó cũng từng đắc ý vỗ vai hắn, nói về sau sẽ che chở hắn.
Khóe môi tái nhợt run rẩy, Tạ Vũ Tinh ngước mắt, lại hỏi: “Hắn bị bệnh?”
Tống Trình: “Cậu mới bị bệnh.”
Tạ Vũ Tinh cười cười: “Tôi đã biết.”
Hắn nói, “Kỳ phát tình đúng không?”
Hai mắt Tống Trình vừa động, Tạ Vũ Tinh liền rõ mình đoán trúng rồi.
Hắn không hề nhiều lời, xoay người cầm lấy điện thoại, tính toán tìm cái lý do đem thông tin chuyển đi, điện thoại mới mở ra, liền biểu hiện có ba cuộc gọi nhỡ.
Đều đến từ bác sĩ Lưu.
Con ngươi trở nên càng u ám, bỗng nhiên không muốn trả lời tin nhắn nữa.
Tạ Vũ Tinh cầm điện thoại ra khỏi phòng học, tìm chỗ ngoặt không người gọi qua.
Không bao lâu, điện thoại được nhận.
“A lô, bác sĩ Lưu, tôi là Tạ Vũ Tinh.”
Hắn rũ mắt, hít một hơi thật sâu, “Báo cáo kiểm tra của tôi có rồi, phải không?”
—
Hạ trạch.
Qua một ngày, Quý Dữ vẫn cứ hảo hảo, không có dấu hiện muốn đi vào kỳ phát tình.
Không đi học, lại không thể ra ngoài, bởi vì sợ có phát sinh ngoài ý muốn, cho nên không có việc gì làm, hắn lựa chọn ở nhà làm đề thi, nhưng rốt cuộc kỳ phát tình vẫn có ảnh hưởng tới hắn —— Tâm trạng không thể yên tĩnh, làm đề toán cũng cảm thấy phiền chán.
Quý Dữ cảm giác được một loại nôn nóng cùng hưng phấn đan chéo.
Loại cảm xúc này xoay quanh trong lòng, quậy đến hắn phát phiền.
Tiểu Vũ Trụ ở cách vách với Tống Minh, hắn thì qua bên phòng ngủ của Hạ Trụ.
Trong phòng mấy cái máy lọc tinh tức tố cùng mở ra, nếu không phải biết những cái này chỉ để ngăn ngừa tin tức tố hắn lan tràn, hắn thật sự sẽ nghĩ mình bị coi như vi khuẩn gây bệnh mà cô lập.
“Có cảm giác gì không?”
Hạ Trụ từ dưới lầu bưng một phần sủi cảo đi lên, “Ăn một chút?”
Quý Dữ phản xạ có điều kiện mà nhíu mày: “Hôm nay vẫn luôn ăn.”
Hắn biết kỳ phát tình phi thường tiêu hao thể lực, cho nên năng lượng cần chuẩn bị đủ, nhưng mà cứ một lúc lại cơm chiên, một hồi gà hầm dừa, một hồi lại chocolate bánh kem, hắn ăn căng tới muốn phun ra.
“Vậy cứ để đây, đói bụng lại ăn.” Hạ Trụ đem mâm đặt lên bàn.
Phòng ngủ không chỉ có rất nhiều rất nhiều “Đồ vật mới”, mà đồ cũ cũng bị sắp xếp lại một lần.
Đồ chơi của Tiểu Vũ Trụ đều gom lại, giá sách cũng khóa cửa, bàn học, bàn trà đều dời tới ven tường, bên trên có điểm tâm vừa tinh xảo vừa nóng hổi, trong ngăn kéo nhét đầy túi cung cấp năng lượng.
Dư lại nền nhà trống rỗng trải thảm mềm mại, góc bàn, góc tường đều bị bọc lại.
Quý Dữ quét mắt nhìn bố cục toàn bộ căn phòng, cuối cùng dừng trên “Đồ chơi nhỏ”, lại nhìn cái dây thun bện thành xích đu ở cạnh giường.
Người thành phố thật biết chơi.
Hắn nghĩ như vậy.
“Muốn xem phim hay không?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Chơi game đi, có trò chơi sao?”
Hạ Trụ đáp: “Có.”
Hai người lục lục một hồi, tùy tiện tìm được một trò bắn súng.
Đại khái là con trai trời sinh có hứng thú cực mạnh với mấy cái súng ống này nọ, cho nên bắt đầu chơi rất nhanh, không qua bao lâu đã nắm được cách thức, vừa loot đồ phòng vừa hỗ trợ nhau, súng đạn một đợt bắn nhau tóe máu, kích thích vô cùng.
“Bắn hắn bắn hắn!”
“Sắp chết rồi sắp chết rồi! Bắn một phát! Lại bắn phát nữa!”
“Sao anh lại chết a? Không có việc gì, xem ba ba, ba ba thay anh ‘hấp’ hắn!”
Hạ Trụ có chút buồn cười, hắn nghiêng đầu, môi mới gợi lên liền ngửi được một cổ mùi hương ngọt ngào, bên trong trộn lẫn vị đạo động tình quen thuộc của Omega.
Hắn nhìn về phía Quý Dữ, phát hiện mặt hắn và tai đều đỏ bừng, cái cổ cũng nhiễm hồng, lại duỗi tay sờ sờ, dính vào một tầng mồ hôi mỏng manh.
Phóng tới chóp mũi nhẹ ngửi, tin tức tố no đủ lập tức xông vào.
Kỳ phát tình của Quý Dữ, tới.
Nhưng bản thân hắn tựa hồ hoàn toàn không ý thức được, còn ha ha ha ha mà tập trung tinh thần vào trò chơi, không buông tha đuổi theo một người bị bắn tuột nửa cây máu, một hai phải bạo đầu đối phương mới bằng lòng bỏ qua.
Hạ Trụ trầm giọng nói: “Quý Dữ.”
Mắt Quý Dữ chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm màn hình: “Đợi lát nữa, đang bận đây.”
“Cậu phát tình.”
“Ân ân tôi đã biết.”
“Cậu, phát, tình.” Hạ Trụ gằn từng chữ một, lặp lại một lần.
“Tôi xong ngay đây, anh đừng nói chuyện.”
Cuối cùng, Quý Dữ đuổi theo mục tiêu, nhanh nhẹn mà đem người bắn thành hộp gỗ sau đó hắn ngẩng đầu, “Anh mới vừa nói cái gì?”
(cái xác của người chơi lúc chết trong game)
Hạ Trụ: “……”
Hạ Trụ: “Tôi nói cậu phát……”
Ánh mắt Quý Dữ thay đổi, đột nhiên đánh gãy: “Tôi đã biết.”
Hắn có chút choáng váng mà lắc lắc đầu, tay sờ sờ cổ một cái, hoàn toàn không biết từ khi nào toát ra mồ hôi, nong nóng lại dính nhớp, nhiệt độ thấm ướt cơ thể hắn.
Sau khi hắn ý thức được mình phát tình, nóng bức bị lãng quên mạnh mẽ bùng lên.
Thanh tĩnh cuối cũng sót lại trong não nhanh chóng biến mất, một đợt lại một đợt nhiệt độ từ trong ra ngoài mà phát tán, lan tràn đến khắp người, huyệt thái dương nhảy dựng, hô hấp của Quý Dữ từ từ dồn dập.
Hắn cảm thấy mình biến thành sa mạc khô cằn, yêu cầu nước mưa làm dịu ngay lập tức.
Lúc này Hạ Trụ ngồi ngay cạnh hắn trở thành chúa cứu thế, vô luận là giọng nói hay hơi thở của hắn, thậm chí chỉ là một mảnh góc áo dính vào tin tức tố của hắn, đều giúp đại não Quý Dữ cảm nhận được an ủi đồng thời còn có cực độ hưng phấn.
Quý Dữ kịch liệt chớp mắt, yết hầu khát khô mà không ngừng nuốt xuống.
Tay hắn không kiềm được mà dò qua bên người mặc quần thể thao đen ở cạnh, trong đầu hỗn độn, những thứ khác đều trở nên không rõ ràng, chỉ có chỗ nhô lên một đường cong trên quần vận động là nắm chặt lực chú ý của hắn.
Quý Dữ còn nhớ rõ, quần này không có khóa kéo, cho nên Hạ Trụ vẫn luôn mặc ở nhà.
Cũng không có dây lưng, chỉ có cái dây buộc màu trắng, ở trên eo kết thành một cái nút, thực dễ dàng cởi bỏ, mà hôm nay cái nút này, được thắt theo kiểu con bướm.
Cái nơ bướm thực dễ tháo ra, chỉ cần dùng sức kéo một nút thắt trong đó……
Tựa như hắn làm bây giờ.
Lại cởi bỏ một cái cúc……
Tí tách.
Mồ hôi từ bên má chảy xuống.
Quý Dữ bỗng nhiên cảm thấy xung quanh thật an tĩnh, tĩnh đến có thể nghe được hơi thở dồn dập của mình, lại cảm thấy không gian bỗng nhiên trở nên nhỏ hẹp phong bế, nhỏ hẹp đến mức hắn phải cuộn người lại, phong bế đến mức cách hai tầng vải dệt, hắn vẫn có thể ngửi được hương vị bá đạo quen thuộc kia.
Nó quanh quẩn bên chóp mũi, như thế nào cũng tán không đi.
Có chút tanh chát, giống mùi hương hắn ngửi được khi đi qua cánh rừng đỗ uyên.
“Ô……” Trong cổ họng Quý Dữ tràn ra một tiếng nức nở.
Ngón tay hắn trở nên mềm oặt, lòng bàn tay cũng ướt dầm dề mồ hôi, trơn trơn, chỉ còn lại một cái cúc nhưng không cách nào tháo gỡ được.
Vài lần thử nghiệm, chóp mũi hắn cũng đã tràn ra mồ hôi.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút gấp gáp mà nhìn Hạ Trụ: “Giúp tôi……”
Hạ Trụ rũ mắt, hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay nóng hổi từng cái mà vỗ đầu Quý Dữ, lại dần dần trượt xuống, rơi vào sau cổ hắn, lòng bàn tay thô ráp vờn quanh tuyến thể tràn ra tin tức tố nồng đậm.
Hắn nhìn Omega trước mắt ngẩng mặt, gò má đỏ bừng, tóc đen ướt át, giọng khàn khàn: “Từ từ tới, không cần phải vội.”
Kỳ thật hai cái cúc kia chỉ để tiện cho việc đi vệ sinh, sợi dây ở lưng đã cởi ra thì trực tiếp túm quần kéo xuống là được.
Nhưng Quý Dữ không nghĩ tới.
Hắn chấp nhất mà cố mở hai cái cúc kia, mắt đỏ lên, cố nén từng đợt từng đợt khô nóng.
Sắc mặt nổi hồng, cái trán không ngừng sầm ra mồ hôi.
Càng nóng, cũng càng khát.
Yết hầu bắt đầu phát ngứa, môi cũng khô đến muốn nứt ra.
“Không tháo được!” Quý Dữ bực bội mà kêu.
Đuôi mắt hắn huân lên sắc hồng nhạt diễm lệ, hàng mi như lông vũ dính đầy giọt nước trong suốt, đen đặc và ướt át đan xen, khuếch đại bức tranh yêu dã lại mị hoặc.
Bàn tay rũ tại bên người nắm chặt thành quyền, Hạ Trụ đánh mấy cái hít sâu, khắc chế mà hung hăng dằn xuống xúc động.
“Từ từ tới, cậu có thể.” Hắn dùng giọng điệu khàn khàn, tràn ngập mê hoặc nói.
“Tôi không thể!”
Quý Dữ phiền đến hai mắt đều đỏ, tay hắn bất thình lình nắm chặt cái cúc kia, tức giận bộc phát kéo nó ra.
“Phiền!”
“Phiền!”
“Phiền chết!”
“Bựt” một tiếng, cúc quần theo âm thanh đó bị túm rớt.
Nó rơi trên mặt đất, lại bắn ra ngoài, nhanh như chớp mà không biết lăn đến nơi nào.
Quý Dữ đã không rảnh lo tới nó, hắn mãn tâm mãn nhãn nhìn cái quần đã bị mở toàn bộ.
Nơi đó, cất giấu ốc đảo mà hắn tìm kiếm.
“Keng.”
“Keng.”
Hai tiếng kim loại vang lên.
Hạ Trụ từ trên cao nhìn xuống Quý Dữ quỳ bên dưới, giơ tay lên, đem hai vòng cổ tin tức tố ném vào một góc thật xa trên mặt đất.
Bàn tay luôn nắm chặt từ đầu đến giờ mở ra, không hề khắc chế, hệt như suy nghĩ trong lòng mà đặt sau đầu Quý Dữ.
Sau đó dùng sức ấn xuống.