Ngày tháng .
Bầu trời Long Thành càng ngày càng lạnh, Tiểu Vũ Trụ bị Quý Dữ bọc thành một trái cầu, lại còn là quần áo lông xù xù, còn là bao tay lông xù xù, mũ lông xù xù, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay được lông tơ bao gọn, cặp mắt to đen nhánh chuyển động nhanh như chớp.
Hôm nay nó thức dậy sớm, một hai phải cùng Hạ Trụ và Quý Dữ đi học.
Theo tới cửa trường còn lưu luyến không rời mà chồm lên cửa kính xe, tay nhỏ vẫy a vẫy, miệng lẩm bẩm nói tạm biệt với hai người.
“Bai bai~” âm thanh non nớt ngọt ngào.
“Bye bye.”
Quý Dữ cũng quay đầu đùa với hắn, Tiểu Vũ Trụ nói một tiếng hắn liền đáp một tiếng, mãi cho đến khi xe rời đi rồi mới xoay người, vừa đi vừa nói với Hạ Trụ, “Sáng hôm nay Tiểu Vũ Trụ vẫn luôn sờ trán, anh có chú ý tới không?”
Hạ Trụ nói: “Có phải cho hắn mặc quá nhiều không, nhiệt độ cơ thể Alpha cao, dễ đổ mồ hôi.”
“Không phải là mồ hôi, trên gáy nó đổ mồ hôi mà tôi cũng không để ý sao?”
Quý Dữ nhìn nhìn chung quanh, tới gần Hạ Trụ nói, “Anh cảm thấy…… Có phải nó muốn mọc sừng hay không?”
Bước chân Hạ Trụ đình trệ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Quý Dữ.
Quý Dữ khẽ ngẩng đầu lên, đối diện với hắn.
Hai người nhìn nhau một hồi, mới tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Hạ Trụ trầm mặc, nói: “Khó trách lúc ở nhà cậu vẫn muốn đội nón cho nó.”
Quý Dữ nói: “Nhỡ đâu mọc sừng thật, tôi sợ dọa đến Tống thúc.”
“Hẳn là không có việc gì, Tống thúc cũng gặp qua nhiều chuyện trên đời rồi, đuôi cũng thấy qua, mọc sừng không mấy hiếm lạ.”
Nghĩ nghĩ, Hạ Trụ vẫn là không yên tâm lấy ra điện thoại, “Tôi nói với thúc ấy một tiếng, để thúc chú ý một chút, không cần mang Tiểu Vũ Trụ đi ra ngoài.”
Quý Dữ thấy thế gật đầu: “Được, tôi đi hướng bên kia a.”
“Được, giữa trưa gặp lại.” Hạ Trụ cười cười.
“Hôm nay không được đưa đồ ăn vặt cho tôi nữa.”
“…… Đã biết.”
Quý Dữ vừa lòng: “Vậy đi, giữa trưa gặp.”
Hai người tách ra, đi về lớp của mỗi người.
Quý Dữ mới vừa bước vào phòng học liền phát hiện lớp có chút ồn ào, bên trong đều có một hai tầm nhìn hưng phấn.
Hắn vừa tiến vào đã lỡ nghe được đầy hết lỗ tai, phát hiện bọn họ tựa hồ đang đàm luận về kẻ có tiền nào đó—— có nói muốn gả cho kẻ có tiền, có nói hy vọng một ngày cũng có thể đeo lên tay chiếc nhẫn giá trị mấy trăm vạn…… Mọi việc tựa như thế.
Quý Dữ đặt cặp sách lên bàn, liếc mắt đến vị trí bên cạnh.
Trống không, Tạ Vũ Tinh lại không đi học.
Từ tuần trước gặp nhau ở tiệm kim cương, tới tận giờ hắn vẫn không gặp được Tạ Vũ Tinh.
“Con trai, bọn họ đều đang nói chuyện gì thế, sao tự nhiên hưng phấn thế kia?” Mấy việc bát quái, hỏi Tống Trình là chuẩn nhất.
Tống Trình đưa điện thoại qua: “Này, tin tức sáng nay. Cái hồ ước nguyện cách trường chúng ta không xa vớt được một cái nhẫn kim cương, trải qua giám định là kim cương thật, còn là ngọc lam hi hữu xuất hiện, nghe nói giá trị lên tới vài trăm vạn đó.”
Quý Dữ nga một tiếng: “Có quan hệ gì tới họ sao, nguyên một đám kích động như vậy.”
“Đương nhiên không phải vì cái này mà kích động.”
Tống Trình giải thích, “Chuyện là trước khi giờ tự học bắt đầu, có người nhắc tới tin tức cái nhẫn kia, kết quả không biết sao lại thế này, chọc đến Tống Phi Phi, cô ấy bỗng nhiên oán giận tới chuyện kết hôn, sau đó cứ loạn thành như vậy.” Nói rồi hắn nghiêng nghiêng đầu sang bên cạnh, “Một đám người đồng cảm a.”
“Còn có thể như vậy?”
Quý Dữ lấy sách từ trong cặp ra, tuy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Cũng đúng.”
“Dù gì người trong cái lớp này của chúng ta đều đã hơn mười tám tuổi, đã trải qua kỳ phát tình hết rồi.”
Tống Trình vỗ vai Quý Dữ, “Không phải là tìm đối tượng ngay đâu, mục tiêu bây giờ là, tốt nghiệp rồi mới kết hôn, còn có người không muốn tiêm thuốc ức chế, nghĩ cách nhanh chóng kiếm được đối tượng nữa, nhưng lại sợ gởi gắm sai người, tóm lại các loại vấn đề đều có, cực phiền toái.”
Nói xong, Tống Trình không dấu vết mà buông tiếng thở dài.
Quý Dữ không chú ý tới, hắn gật đầu, bỗng nhiên thấy có chút may mắn.
Giờ hắn đã có đối tượng, con cũng đã có, chờ ngày mai cầu hôn thành công, hắn đã chính thức, chân chính có được một gia đình thuộc về mình.
Cảm giác này……
Cũng khá tốt.
“Aiz, từ từ.”
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua cái gì đó, Quý Dữ gọi Tống Trình lại, “Cho tôi xem cái tin tức đó với.”
“Làm sao vậy?” Tống Trình đưa điện thoại qua.
Quý Dữ tiếp nhận, phóng lớn hình ảnh lên, nhìn kỹ nhẫn kim cương đơn độc trong tấm hình.
Ngọc màu lam, trị giá hơn trăm vạn.
Hai từ này sao nghe quen tai vậy?
Còn có cái nhẫn kim cương cũng vậy, hắn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó. Chẳng lẽ là trước đó không lâu hắn nhìn quá nhiều nhẫn kim cương, cho nên hiện tại nhìn cái gì cũng cảm thấy quen mắt?
“Cậu biết đây là ai sao?” Thấy Quý Dữ như đang suy tư, Tống Trình không nhịn được hỏi.
Quý Dữ nói: “Có chút quen mắt.”
“Thiệt hay giả? Cậu gặp qua a?”
Quý Dữ hơi nhăn mày, lắc đầu: “Nghĩ không ra.”
Trong nháy mắt vừa dứt lời, đại não bỗng nhiên bắt giữ được một hình ảnh, hắn thông suốt nói, “Tôi đã thấy, ở——”
Quý Dữ bỗng nhiên im miệng, không nói nữa.
“Là của ai?” Tống Trình thúc giục.
Quý Dữ vô tội mà chớp chớp mắt với Tống Trình: “Đã quên rồi.”
Tống Trình: “??”
Tống Trình nổi lửa: “Hại tôi kích động một hồi!”
Quý Dữ lại cười tán gẫu hai câu cùng Tống Trình, mới quay đầu lại mở sách ra.
Sách mở ra rồi, tâm tư hắn lại không ở trên sách, mà là nhớ tới một người —— Tạ Vũ Tinh.
Hắn còn nhớ rõ, ngày đó Tạ Vũ Tinh cầm chính là nhẫn kim cương lam, giá trị cũng vượt qua trăm vạn, nhưng người mua không phải hắn, mà là một kẻ họ Hoắc.
Không phải họ Tiết, mà là họ Hoắc? Là hắn nghe lầm, hay là Tạ Vũ Tinh thật sự…… Theo người khác?
Quý Dữ suy tư trong chớp mắt, liền không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ cần không tới tìm phiền toái, Tạ Vũ Tinh ở với ai, làm cái gì đều không quan hệ tới hắn.
Việc quan trọng nhất trước mắt, là màn cầu hôn ngày mai.
“Hô ——”
Quý Dữ thở dài, quyết định giữa trưa lại gọi cho khách sạn và cửa hàng bán hoa, xác nhận lại một lần những yêu cầu về hoa tươi, đạo cụ dùng cho ngày mai.
Ngẫm lại còn có chút xíu kích động.
—
Bên kia, trong căn phòng tối tăm của một chung cư ở Long Thành, có một thanh niên ngồi xếp bằng ngồi bên cửa sổ.
Hắn cầm điện thoại, đang xem tin tức địa phương.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, cho nên trong phòng rất tối, lại còn không bật đèn, ánh sáng xanh của điện thoại chiếu lên mặt hắn, rọi cho ngũ quan hiện lên chút trăng trắng đáng sợ.
【Ting! Nhẫn kim cương trị giá hàng trăm vạn được tìm thấy ở hồ cá Koi thuộc Long Thành! 】
【Người đàn ông bảy mươi hai tuổi vớt được nhẫn kim cương xanh quý hiếm trong hồ cá Koi!】
【Lão nhân gia nhặt được nhẫn kim cương phất lên trong vòng một đêm.】
……
……
Dù sao cũng không phải tin tức gì quá chấn động, tuy rằng ở bản địa có chút nhiệt độ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ba ngàn bình luận.
Ngón tay lướt màn hình, thanh niên bình tĩnh mà đọc hết bình luận.
Xem xong hắn dời mắt nhìn thời gian, lại rời khỏi giao diện, về màn hình chính, tiếp theo mở lịch sử cuộc gọi lên.
Một cuộc gọi nhỡ đều không có.
Hắn hít sâu, tắt điện thoại, nghiêng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hắn nhìn nơi xa bị mây đen che đậy, chỉ lộ ra một chút ánh sáng mặt trời mơ hồ, nhìn ô tô và làn người dưới lầu bận bận rộn rộn, nhìn người già và trẻ con khu tập thể dục nhỏ.
Nhìn a nhìn, chờ a chờ.
Vẫn luôn chờ đến tận trời tối, chờ tới điện thoại chỉ còn % pin, cũng không thể chờ đến một cuộc điện thoại.
“Không thấy được tin tức sao……”
“Hay là thấy được cũng không để bụng……” Hắn cúi đầu, lẩm bẩm tự nói.
Ngón tay mở lên vòng liên lạc, thuần thục mà mở ra một cái danh thiếp.
Sau đó đầu ngón tay treo giữa không trung, chậm chạp không dám ấn xuống.
Thẳng đến khi pin còn có % nhảy ra thông báo pin yếu, giằng co hồi lâu ngón tay mới ấn xuống ——
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, hầu kết thanh niên lăn lăn, khẩn trương mà nín thở.
Tiếng chuông từ đầu đến cuối, mãi cho đến khi nhảy ra một giọng nam máy móc, cũng không có người tiếp.
Hắn giật mình, cắm dây sạc lại gọi lần nữa, vẫn không người nghe.
Gọi tiếp sáu bảy lần, nghe xong vô số đợt chuông hoàn chỉnh, chờ đến khi hy vọng trong lòng đều dập tắt sách sẽ, cuộc gọi mới được nhận.
“Tiết……”
“Tạ Vũ Tinh, mày có phiền hay không?”
Sấm sét ở trong đầu chợt vang.
Cuộc gọi được nhận, nhưng người tiếp điện thoại, không phải người bản thân muốn tìm.
Tạ Vũ Tinh ngơ ngẩn, huyết sắc trên mặt rút đi, hắn nắm chặt điện thoại: “Hắn…… Nhìn thấy tin tức sao?”
“Mày nói cái tin nhẫn kim cương? Thấy được.”
Đối diện truyền tới ngữ khí nhẹ bẫng của Quý Hằng, tựa hồ rất là khinh thường, “Chính anh ấy tự gửi nó, lén lút mà tặng qua Hoắc Đồng, hừ, cho rằng tao không phát hiện được?”
“Hắn đã biết, vậy sau đó đâu?” Tạ Vũ Tinh không thèm để ý cảm thụ của Quý Hằng, hắn chỉ muốn biết Tiết Túng.
“Sau đó anh ấy liền mua cho tao một bộ hồng ngọc, cộng lại hơn hẳn một trăm vạn đi.”
Lại nói, “Tao thấy cái viên kim cương xanh kia.” Cười khẩy, “Cũng chỉ là cầm đi dụ dỗ mày, anh ấy căn bản không để thứ đồ chơi đó vào trong mắt.”
Môi Tạ Vũ Tinh run run, nhưng nói không nên lời một chữ.
Quý Hằng lại nói: “Đương nhiên, mày cũng giống thế thôi. Đừng có nghĩ được làm ấm giường giúp anh ấy hai lần liền tự coi thành đồ của mình. Mày cũng xứng? Về sau đừng gọi điện thoại tới đây, nếu không…… Tao không ngại đục thêm một cái lỗ nữa trên người mày đâu, lần này, tao sẽ không bắn lệch nữa.”
Chất lỏng trong suốt rơi xuống chân, thấm lên vải quần, tạo thành một vệt tròn đậm màu.
Tạ Vũ Tinh bỗng nhiên bật cười.
Âm thanh trào phúng đầu bên kia điện thoại dừng một chút, chất vấn ngược lại: “Mày cười cái gì?”
Tạ Vũ Tinh kéo kéo môi: “Hống hách cái gì chứ, bây giờ hắn đối xử như vậy với tôi, về sau cũng sẽ tới lượt anh.”
“Hắn vì cái gì nhìn trúng anh, trong lòng anh tự rõ lấy, huống hồ so với Omega, một tên Beta như anh có thể cho hắn cái gì? Khiến hắn mở thành kết bên trong anh cũng làm không được.” Thanh âm hắn nhẹ nhàng, thực bình tĩnh, lại chất chứa đầy châm chọc, “Đừng có ăn mừng quá sớm, chúng ta…… Chờ xem.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiếng ồn ào biến mất, thân ảnh mảnh khảnh một lần nữa bị hắc ám yên tĩnh cắn nuốt.
Tạ Vũ Tinh giật giật, kéo ra ngăn kéo bên cạnh.
Nương theo ánh trăng mỏng manh, phát họa ra hình dáng đại khái của vật thể bên trong —— là một cây súng nhỏ, dễ dàng che giấu.
“Cách” một tiếng, khóa an toàn bị kéo ra.
Chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò súng, viên đạn lập tức lao đi xuyên thủng đầu người trong nháy mắt, kết thúc hết thảy thống khổ cùng oán hận.
Thật là một thứ đồ tốt a……
Ngón tay thon dài ôn nhu vuốt khẽ lên thân súng, sau đó, đôi môi tái nhợt chậm rãi đặt lên họng súng một cái hôn.
—
“Đinh ——”
Điện thoại đặt trên giường lên, ánh sáng chớp chớp hấp dẫn Tiểu Vũ Trụ đang ngồi chơi ở bên cạnh.
Nó buông xe lửa nhỏ trong tay, đứng lên loạng choạng đi đến mép giường, sau đó vươn đầu ngón út chọc màn hình, không biết chọc đến cái gì, một hàng chữ tự nhảy ra tới ——
【Ting: Ngày mai đừng đi bệnh viện.】
Tiểu Vũ Trụ ngậm ngón tay nhìn một hàng chữ này, nhìn nửa ngày cũng không hiểu.
Nó lại chọc chọc, sau đó xoay đầu, hướng phòng tắm hô: “Kỉ Hu —— Ting ting!” Kêu xong nó còn đi đến phòng tắm cửa, tay nhỏ đập lên hai cái, nhắc nhở, “Ting ting!”
“Đã biết, đợi một lát ba xem.” Giọng Quý Dữ cách cửa phòng tắm truyền ra.
Tiểu Vũ Trụ gật đầu: “Ân na!”
Công việc truyền đạt hoàn thành, nó lại đặng đặng đặng đi về tatami, tiếp tục chơi ô tô nhor.
Trong phòng tắm, Quý Dữ đang đứng trước gương.
Hắn cởi hết quần áo, tay nâng bụng, phải sờ trái sờ, cuối cùng nhíu mày, thấy thế nào cũng có cảm giác mình rất kỳ quái.
“Ai.” Quý Dữ buông tiếng thở dài.
Cũng may tuy rằng bụng hắn nhô lên, nhưng không quá khoa trương, cùng với người mang thai ba tháng không khác bao nhiêu. Bất quá Hạ Trụ nói lúc trước khi Tiểu Vũ Trụ sinh ra cũng là như thế này, trong lúc mang thai không có bất luận cái gì dị thường, nhưng lại ở cuối tháng thứ năm liền động đậy, sau đó lên bàn sinh.
Theo như cách nói này, còn hai tháng nữa hắn đã phải sinh rồi.
Chỉ hai tháng a……
Quý Dữ lại hít sâu, tâm tình không thể nói là vui vẻ, cũng không có gì khủng hoảng, nhưng mà khẩn trương, giống như mình mang thai không phải một đứa bé, mà là trái bom hẹn giờ.
Hắn lại nhìn nhìn, rồi phủ thêm áo tắm đi ra ngoài.
Hắn quay đầu xem một vòng, hỏi Tiểu Vũ Trụ: “Ba con đâu rồi?”
Tiểu Vũ Trụ lắc đầu, chỉ ngoài cửa.
Sau đó nó chỉ điện thoại, trong miệng lại “Ting ting” hai tiếng.
“Đã biết, ba đọc ngay đây.”
Quý Dữ cầm lấy điện thoại, mới mở ra liền phát hiện có mấy cuộc gọi chưa tiếp.
Quét mắt, đều là ông chủ cửa hàng bán hoa gửi tới.
Hạ Trụ không ở đây, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại trong phòng, thì ra là hoa hồng hắn đặt thiếu hàng, phải hơn hai ngày nữa mới có thể giao đến, cho nên ông chủ cửa hàng hỏi ý hắn có muốn đổi hoa không.
“Có thể.”
Kỳ thật theo ý định ban đầu của hắn là phải ngập một màu đỏ, một mảnh đỏ thẫm mới có đủ không khí, bất quá ông chủ nói muốn lãng mạn, phải có cấp bậc cảm xúc khác nhau, cho nên hắn mới không đặt toàn bộ hoa hồng đỏ.
Cúp điện thoại, Quý Dữ lại nhìn màn hình, không có tin gì mới.
Vì thế hắn quăng điện thoại sang một bên, cầm quyển sách, ngồi xếp bằng bên cạnh Tiểu Vũ Trụ, một bên xem, ngẫu nhiên cũng nhìn qua, cùng nhau chơi ô tô nhỏ với nó.
Một lát sau, Hạ Trụ bưng trái cây tiến vào.
Hắn chẳng nói gì, an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh, cùng đọc sách với Quý Dữ.
Trong phòng im ắng, chỉ ngẫu nhiên vang lên âm thanh mềm mại của Tiểu Vũ Trụ.
“Ngày mai đi lúc mấy giờ?” Bỗng chốc, Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ: “Bảy giờ.”
“Ừm.” Hạ Trụ gật đầu.
Hai người liếc nhau, ăn ý mà cười cười, sau đó quay đầu lại, tiếp tục làm chuyện của mình.
Giữa một mảnh không khí ấm áp, bọn họ cùng chờ đợi, cũng kỳ vọng ngày mai mau đến.
Editor: Nhớ mọi người quá, moah moah