Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)

maitran.wordpress.com

Chương :

Ngọc bội? Lâm Diệu cúi đầu nhìn, cũng rất kinh ngạc. Dung Quyển nhận ra khối ngọc bội này?

"Ngươi biết......"

Lâm Diệu vừa định hỏi, Kiều Hạc lúc này cũng đã đi tới, cậu đành phải nuốt những lời còn lại vào bụng.

Dung Quyển nhìn Lâm Diệu thật sâu, khi tầm mắt chuyển sang Kiều Hạc, lại đổi thành bộ dáng điềm đạm kia, trêи môi nở một nụ cười ôn nhu.

Lâm Diệu thấy Dung Quyển thay đổi, thầm nói kỹ năng diễn xuất này của Dung Quyển, nếu ở hiện đại không đi đóng phim thì thật đáng tiếc.

Kiều Hạc ở đây, hai người đương nhiên cũng không thể nhắc tới chuyện ngọc bội. Sau vài câu hàn huyên, Kiều Hạc liền mang theo Dung Quyển cáo từ.

Dung Quyển nhẹ nhàng hành lễ với Lâm Diệu, không nhìn ra chút sơ hở nào.

Hai người vừa nói vừa cười, tình ý miên man, Kiều Hạc còn nắm tay Dung Quyển.

Dung Quyển vẻ mặt thẹn thùng, nhưng sau khi đi vài bước, lại đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Diệu.

Lâm Diệu mờ mịt, tiếp theo liền phát hiện ánh mắt của Dung Quyển đang tập trung vào ngọc bội kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và phức tạp.

Lâm Diệu tràn đầy tò mò, muốn giữ Dung Quyển lại hỏi rõ ràng, nhưng cũng ngẫm lại, hiện tại thời cơ hiển nhiên không thích hợp.

Trải qua lần trì hoãn này, Lâm Diệu cũng không có tâm trạng đi vận động. Vốn dĩ cậu muốn hỏi Dung Quyển về chuyện hắc y nhân, ai ngờ nghi vấn về hắc y nhân được giải quyết, giờ lại có thêm nghi vấn mới.

Không biết sao, Lâm Diệu có một trực giác rất mạnh, ngọc bội này phải có mối liên hệ rất quan trọng với Dung Quyển.

Chỉ là liên hệ này là gì vẫn là một ẩn số đối với cậu.

Lâm Diệu đi dạo trong Ngự Hoa Viên, lúc trở về Trùng Hoa Cung cũng đã gần đến giờ ngọ thiện. Một lúc sau, Tần Chí cũng đã rất nhanh đi tới.

Hôm nay thời tiết trong lành, trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi cũng rất mát mẻ.

Dùng xong ngọ thiện, Lâm Diệu liền đề nghị đi ra ngoài cung một chút. Tần Chí đúng lúc cũng không có việc gì, liền vui vẻ đáp ứng.

Bởi vì cải trang đi tuần, lần này vẫn là ngồi xe ngựa ra khỏi hoàng cung. Khi xe ngựa dừng ở một nơi tương đối hẻo lánh, Lâm Diệu và Tần Chí xuống xe.

Lúc này tiết cuối thu mát mẻ, Lâm Diệu đi vào chợ, liền phát hiện trong chợ có nhiều người bán diều.

Thỉnh thoảng lại có tiểu hài tử hoặc tình nhân mua diều theo cặp, công việc làm ăn rất tốt.

Những con diều đó thật tinh xảo đẹp đẽ, có muôn hình muôn vẻ. Lâm Diệu nhìn thấy nhanh chóng bị thu hút.

"Chúng ta cũng đi thả diều đi." Lâm Diệu đề nghị.

Tần Chí có chút do dự, chuyện thả diều này thật sự trẻ con, nhưng y đang định nói gì đó, Lâm Diệu đã chờ không kịp đi thẳng đến chỗ bán hàng.

Tần Chí thấy thế cũng chỉ có thể cùng đi qua.

Có rất nhiều kiểu diều, một số được vẽ hoa cỏ, một số được vẽ hình các loại thú.

Lâm Diệu chọn tới hoa mắt, liền hỏi Tần Chí: "Ngươi nói mua loại nào tốt hơn?"

Tần Chí hỏi: "Diệu Diệu thích loại nào?"

Lâm Diệu buồn rầu nói: "Ta đều rất thích."

"Vậy thì mua hết đi." Tần Chí nghe vậy không chút do dự rộng rãi nói.

Lâm Diệu thấy người bán hàng rong hai mắt sáng ngời, vội vàng ngăn cản nói: "Không thể mua nhiều như vậy. Phiền ông chủ đề cử một cái?"

Cậu vừa nói vừa liếc Tần Chí, biết ngươi có tiền, nhưng cũng không thể bởi vì có tiền liền phá của như vậy.

Người bán hàng rong là nam tử trung niên bốn mươi tuổi, mồm miệng lanh lợi, giỏi chào hàng, cũng biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Trong số những người bán diều, hắn kinh doanh tốt nhất.

"Nhị vị công tử yêu nhau phải không?" Người bán hàng rong cười nhìn hai người, nhanh chóng đề cử: "Nhị vị tới đây là đúng rồi. Con diều của ta vừa to lại vừa tốt, cũng bay xa nhất. Ngài xem đi, trêи con diều này vẽ chính là đôi uyên ương, nhị vị thả diều này, bảo đảm cầm sắt hòa minh, một đời hoan hảo."

(được dùng để tỷ dụ cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau)

Lâm Diệu nhìn đôi uyên ương vẽ rất sống động trêи con diều kia, vẻ mặt rất do dự.

Cậu tới mua diều để thả, chứ không phải để thể hiện tình cảm. Đến lúc đó thả loại diều này cũng không tránh khỏi quá phô trương sao.

Ai ngờ Tần Chí ban đầu còn thiếu hứng thú, nhưng nghe được lời này của người bán hàng rong lại tức khắc nổi lên hứng thú.

"Vậy mua cái này." Y lập tức không cho nói chen vào mà chốt: "Phải lớn nhất và tốt nhất."

Người bán hàng rong nghe vậy trêи mặt tức khắc tươi cười, hắn bán diều có nhiều kϊƈɦ cỡ khác nhau, con lớn nhất gần hai mét.

Bởi vì giá cao, tuy rằng rất nhiều người thích, nhưng con diều kia vẫn luôn không có người mua, hiện tại rốt cuộc có thể bán được, đương nhiên hắn cao hứng.

Sau khi mua diều, người bán hàng rong nhiệt tình chỉ đường cho hai người, nói rằng triền núi đối diện là chỗ thả diều tốt nhất, chỗ đó hướng gió rộng rãi, không bị che khuất.

Bởi vậy hai người liền cầm diều đi về phía triền núi.

Diều là Tần Chí nhất định muốn mua, cuối cùng cầm lại là Lâm Diệu, bởi vì Tần Chí ngại cầm diều không hợp thân phận, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất mất mặt.

Lâm Diệu không thể cãi lại y, lập tức muốn đập con diều vào mặt y. Ai bảo y một hai phải mua cái lớn như vậy, không thấy hai người đi trêи đường, tầm mắt mọi người đều dán chặt vào bọn họ sao.

Lâm Diệu cầm trêи tay một con diều uyên ương khổng lồ dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, lập tức muốn tìm cái khe chui xuống đất.

Triền núi đối diện cách đó không xa, nhưng leo lên cũng phải mất một thời gian.

Sau khi leo lên triền núi, Lâm Diệu liền phát hiện đây thực sự là một nơi thích hợp để thả diều. Trêи này gió rất lớn, rất rộng rãi và không có cây xung quanh trở ngại.

Hơn nữa ngoại trừ bọn họ, nơi này còn có rất nhiều người thả diều, có đủ loại diều bay trêи bầu trời. Đại đa số là những đứa trẻ gần đó kết bạn chơi rất vui vẻ, không khí cực kỳ sôi động thú vị.

Lâm Diệu cầm con diều uyên ương lớn như vậy, tức khắc thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là những đứa trẻ hoạt bát.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Lâm Diệu có chút xấu hổ, chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì, bắt đầu thử trải con diều ra.

Cậu vừa làm vừa có chút kϊƈɦ động nói: "Đây là lần đầu tiên ta thả diều. Mặc dù trước đây luôn suy nghĩ về nó, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để thả."

Ở cô nhi viện không có cơ hội, sau này lại bận học tập, thi cử, bận đóng phim, cũng không thể có thời gian rảnh.

Lâm Diệu bùi ngùi, nhanh chóng chuẩn bị diều, sau đó nhìn Tần Chí bằng ánh mắt mong đợi.

Vẻ mặt Tần Chí bỗng dưng cứng đờ: "............"

Lâm Diệu thoáng chốc nhạy bén cảm giác được, thấp giọng hỏi: "Đừng nói với ta ngươi cũng là lần đầu tiên thả diều?"

Ánh mắt Tần Chí nhìn Lâm Diệu rõ ràng viết bốn chữ "Quả thật như thế".

Lâm Diệu thấp giọng nói: "Ngươi là hoàng đế, tại sao còn chưa thả diều?"

Tần Chí nhíu mày: "Ai quy định hoàng đế sẽ phải thả diều?"

Hai người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ. Cho nên hiện tại nên làm gì bây giờ? Không thể cứ bỏ việc chạy lấy người như vậy.

Tần Chí trầm ngâm nói: "Chúng ta thử thả diều đi, hẳn là không khó."

Lâm Diệu cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải gật đầu đồng ý.

Hai người nói làm liền làm, lập tức một người cầm diều, một người nắm dây chạy về phía trước, ai ngờ mỗi một lần con diều không bay lên, còn chao đảo rơi xuống đất.

Bọn họ vật vã một lúc lâu, chạy toát mồ hôi, nhưng không thể làm con diều kia bay lên.

Tần Chí cúi đầu nhìn con diều kia, vẻ mặt nghiêm túc, giống như gặp phải chuyện phiền phức khó giải quyết hơn việc quốc gia đại sự, nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh.

Lâm Diệu suy sụp nhìn con diều kia, nghỉ ngơi một hồi, quyết định từ bỏ việc tự mày mò, tìm người dạy.

Cậu nhìn xung quanh, thấy một vài đứa trẻ đang thả diều xong, nhàn rỗi không có việc gì, liền vẫy tay với bọn chúng.

Những đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi, rất hoạt bát mà chạy ào tới.

Cậu bé chạy ở phía trước đội chiếc mũ, da thịt trắng nõn, bụ bẫm, rất đáng yêu.

"Có việc gì sao?" Nó hỏi với tiếng nói thanh thúy.

Lâm Diệu rất thích tiểu hài tử, duyên với tiểu hài tử từ trước đến nay không tồi, ngồi xổm xuống cười hỏi: "Các ngươi biết thả diều không?"

Mấy đứa trẻ sôi nổi gật đầu, tranh nhau nói biết.

Lâm Diệu xinh đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, cười rộ lên nhìn cũng thân thiện.

Mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ, nhìn cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không cần Lâm Diệu nhiều lời, liền sôi nổi dạy Lâm Diệu bí quyết thả diều.

Lâm Diệu nghiêm túc nghe, kêu Tần Chí đi mua chút kẹo tráng miệng tới, chuẩn bị lát nữa sẽ đưa cho tiểu hài tử.

Tần Chí nhíu mày nhìn mấy tiểu hài tử, từ khi chúng xuất hiện liền đứng xa xa, đi mua kẹo cũng rất không tình nguyện.

Chờ Tần Chí mua kẹo đường về, Lâm Diệu cũng thành công thả diều. Diều của cậu là lớn nhất, dễ thấy nhất trêи trời, nháy mắt liền nổi bật hơn những con diều khác xung quanh.

Nhìn thấy bóng dáng Tần Chí xuất hiện, Lâm Diệu liền cười bảo đám hài tử kia đi tìm Tần Chí xin kẹo đường ăn.

Nghe nói có kẹo đường ăn, mấy tiểu hài tử lập tức vui vẻ phấn chấn chạy đến chỗ Tần Chí.

Ai ngờ chạy tới gần, lại bị Tần Chí quát lớn.

Tần Chí trầm khuôn mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc, khí thế lạnh thấu xương, những tiểu hài tử đó nháy mắt bị dọa, không dám tới gần nửa bước, xoay người bỏ chạy.

Rồi lại bị Tần Chí gọi lại: "Đứng lại!"

Mấy tiểu hài tử dừng lại không dám chạy nữa, quay đầu nhìn Tần Chí có chút sợ hãi.

Tần Chí lạnh mặt đưa túi kẹo đường cho đứa lớn nhất, giọng điệu cứng rắn nói: "Tự mình phân chia."

Đứa trẻ kia còn tưởng rằng Tần Chí muốn đánh chúng, tất cả đều sợ hãi, liền quên nói cả tiếng cảm ơn, nhanh chóng chạy xa.

Lâm Diệu tận mắt chứng kiến

tất cả: "............"

Cậu còn buồn bực, liền thấy Tần Chí bước nhanh tới, tiếp theo xòe hai lòng bàn tay ra, đưa một ít kẹo đường cho Lâm Diệu.

"Ngươi để lại cho ta sao?" Lâm Diệu có chút kinh hỉ.

Tần Chí nói: "Là cố ý mua cho ngươi."

"Ồ." Lâm Diệu bóc kẹo đưa vào miệng, suy nghĩ lại bóc một viên đưa đến miệng Tần Chí, muốn thưởng cho y. Tần Chí dù sao cũng là hoàng đế, nhưng lại bị cậu sai làm việc vặt.

Tần Chí muốn nói trẫm không thích ăn kẹo, nhưng nghĩ đến kẹo kia là Diệu Diệu tự tay bóc cho mình, lại nuốt lời nói xuống, há miệng cắn kẹo.

Môi còn đụng phải đầu ngón tay của Lâm Diệu.

Lâm Diệu thoáng chốc cảm thấy có dòng điện chạy qua, giả vờ như không có chuyện gì cuộn lại ngón tay, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn con diều.

Tần Chí đứng nhìn diều thật sự bay xa, cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệu.

Lâm Diệu nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, liền hỏi: "Tại sao ngươi đối với bọn chúng ác liệt như vậy?"

Tần Chí cau mày không nói.

Lâm Diệu không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới chuyện uống thuốc tránh thai không muốn hài tử, liền thử hỏi: "Ngươi không thích tiểu hài tử?"

Bởi vì không thích tiểu hài tử, cho nên không muốn có hài tử của mình?

Tần Chí trầm mặc hồi lâu, cũng không biết nghĩ tới cái gì, gật đầu.

"...... Ô." Lâm Diệu nói ngập ngừng, lại đột nhiên cười nói: "Vậy cũng tốt. Ta lúc trước không dám nói, kỳ thật ngươi không muốn hài tử, ta cũng không muốn sinh. Như vậy vừa khéo."

Chim uyên ương:

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

Bảo bảo đáng thương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio