✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
maitran.wordpress.com
Chương :
Lâm Diệu nghĩ như thế, nhưng cũng biết nói thì dễ, nhưng thực hiện lại khó. Mấy lần trước là bài học bằng máu và nước mắt của cậu.
Tần Chí căn bản không có khả năng thả cậu đi, cậu cũng trốn không thoát lòng bàn tay Tần Chí.
Lâm Diệu nghĩ liền bực bội, đột nhiên duỗi chân qua tức giận giẫm Tần Chí một cái.
Một dấu chân rõ ràng nháy mắt in lên long ủng sạch sẽ của Tần Chí.
Tần Chí cúi đầu nhìn dấu chân kia, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Diệu, đáy mắt thiêu đốt lửa giận.
Lâm Diệu giẫm xong liền thu chân lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, còn co chân trêи nệm, để tránh bị Tần Chí trả đũa.
Tần Chí trán nổi lên gân xanh, ánh mắt lướt qua bàn chân đang run rẩy của Lâm Diệu, sau một lúc lâu vẫn cúi đầu dùng khăn lau đi dấu chân kia.
Sau khi Lâm Diệu giẫm lên chân của Tần Chí, tâm tình nháy mắt khá hơn nhiều, lực chú ý nhanh chóng bị thu hút bởi Kiều phủ treo đầy lụa đỏ, tràn ngập không khí vui tươi.
Lúc này đã dần tối, phía chân trời mây tía xán lạn.
Phủ đệ nguy nga tráng lệ, hôm nay lại là một ngày đại hỉ, trêи gương mặt ai cũng tràn đầy niềm vui.
Long liễn dừng lại bên ngoài Kiều phủ. Hai người đi vào Kiều phủ, tất cả khách đều sôi nổi đứng dậy quỳ lạy. Kiều Hạc là trọng thần của Tần, các vị khách cũng là võ quan thân thiết với hắn, thấy bệ hạ nắm tay hoàng hậu đích thân tới rất khϊế͙p͙ sợ.
Kiều Hạc, phụ thân và các huynh của Kiều Hạc cũng nhanh chóng đi qua, lần lượt hành lễ tham kiến bệ hạ, hoàng hậu.
Kiều Hạc hôm nay đại hôn, tất nhiên là mặt mày hớn hở, nụ cười rạng rỡ. Hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, thật sự là tinh thần sáng láng.
Đại hôn của huynh đệ tốt và cũng là đại tướng quân, Tần Chí tự nhiên cũng rất cao hứng, nói mấy câu chúc mừng, cùng Lâm Diệu được nghênh đón vào đại sảnh.
Lâm Diệu đánh giá chung quanh, không thấy Dung Quyển, không khỏi nghĩ thầm thất sách. Cậu quên mất rằng lúc tân hôn, theo quy tắc cổ đại, Dung Quyển phải ở trong tân phòng. Đừng nói đi hỏi Dung Quyển về chuyện ngọc bội, ngay cả mặt của Dung Quyển sợ là cậu cũng không thấy được.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệu không khỏi có chút thất vọng.
Kiều Hạc đón Tần Chí và Lâm Diệu vào đại sảnh, liền có người nhanh chóng dâng trà tới.
Khách khứa đều ở bên ngoài, đại sảnh thật ra rất yên tĩnh, hai người liền tán gẫu.
Lâm Diệu nghe không thú vị, bỗng nhiên bụng hơi đau, liền hỏi Kiều Hạc nhà xí ở đâu.
Tần Chí lại trước tiên nhíu mày hỏi: "Tại sao đau bụng? Có phải ăn nhiều thứ lạnh không?"
Y nghiễm nhiên là thái độ chất vấn, Lâm Diệu không muốn để ý tới y, chỉ nhìn Kiều Hạc.
Kiều Hạc nhìn bệ hạ mặt tối tăm, chỉ có thể nói: "Thần đưa ngài đi tới đó?"
Tần Chí thầm nói sao ngươi lại đưa hoàng hậu của trẫm đi nhà xí, liền đứng dậy nói: "Trẫm đi cùng ngươi."
Lại không ngờ vừa mới dứt lời đã bị Lâm Diệu cự tuyệt: "Không cần các ngươi. Tìm người dẫn đường là được."
Cậu vừa nói vừa tiện tay chỉ vào gã sai vặt.
Tần Chí nhìn gã sai vặt kia, nhíu mày không vui, lại không nói thêm, chỉ là mặt tối sầm như thể một trận mưa bão đang ập tới.
Sau khi Lâm Diệu đi theo gã sai vặt, sắc mặt của Tần Chí vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
Kiều Hạc đáy lòng minh bạch, hạ giọng hỏi: "Bệ hạ lại mâu thuẫn với hoàng hậu?"
Tần Chí hừ lạnh nói: "Trẫm sao lại phát sinh mâu thuẫn với hắn, rõ ràng là hắn vô cớ gây rối."
Kiều Hạc thử hỏi: "Là vì chuyện long tự sao?"
Tần Chí vẻ mặt ngưng trọng, lại lộ ra chút bất đắc dĩ.
"Thần không biết vì sao bệ hạ không muốn có long tự." Kiều Hạc nghiêm túc nói: "Nhưng ngài đã tâm duyệt hoàng hậu, cũng muốn cùng hoàng hậu bạc đầu, đừng ngại nói thẳng với hoàng hậu, thần tin hoàng hậu có thể hiểu được bệ hạ."
Tần Chí lắc đầu, nỗi lòng phức tạp nói: "Diệu Diệu hoài (mang thai) long tự, trẫm tất nhiên là vui mừng. Về phần những chuyện khác, trẫm nói ra cũng bất quá tăng thêm phiền não cho hắn. Trẫm cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa."
Rốt cuộc, đó là chuyện cũ tựa như ác mộng làm y ngủ cũng bị bừng tỉnh.
Gã sai vặt cung kính mời Lâm Diệu đến nhà xí, lại kinh sợ mà chờ bên ngoài.
Hắn chỉ là một nô bộc hèn mọn trong Kiều phủ, có thể nhìn thấy hoàng hậu Tần quốc tôn quý như thế, đã là vinh hạnh lớn lao, huống chi hoàng hậu còn nói cảm tạ hắn.
Nghĩ đến đây, gã sai vặt kia càng thêm kϊƈɦ động, thầm nghĩ hoàng hậu không chỉ cao quý, xinh đẹp hơn trong tưởng tượng, mà còn bình dị dễ gần như thế, làm người ta nhìn liền thấy thích, khó trách có thể được thánh sủng của bệ hạ như thế.
Hắn vừa chờ vừa xốc lại tinh thần. Hoàng hậu hiện giờ hoài long tự, nếu xảy ra chuyện gì, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Nhưng vào lúc này, hắn lại chợt nghe bên cạnh có âm thanh truyền đến. Hắn quay đầu lại nhìn, ai ngờ sau cổ lại đột nhiên đau nhói, chưa kịp phản ứng gì liền ngất đi.
Sau khi Lâm Diệu đi vào nhà xí, bụng nháy mắt liền không đau.
Cậu đẩy cửa ra, vô cùng kinh ngạc khi thấy gã sai vặt kia lại ngã trêи mặt đất.
"Ngươi không sao chứ?" Lâm Diệu ngồi xổm xuống gọi gã sai vặt: "Ngươi tỉnh lại, xảy ra chuyện gì?"
"Hắn không sao, sẽ mau tỉnh lại." Lâm Diệu đang vội, không đề phòng phía sau lại đột nhiên truyền ra một giọng nói, nghe rất quen tai.
Cậu xoay người, liền ngạc nhiên phát hiện người đứng trước mặt lại là Dung Quyển. Dung Quyển mặc hỉ phục tinh xảo và phức tạp, đầu đội trang sức lộng lẫy, chiếc khăn lẽ ra nên trùm đầu bị nàng cầm trong tay.
Lâm Diệu trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ Dung Quyển vốn nên ở tân phòng chờ tân lang nhấc khăn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn khó hiểu mà đánh gục gã sai vặt.
"Tại sao ngươi ở đây?"
"Có việc hỏi ngươi, liền ra đây." Dung Quyển nhìn Lâm Diệu, đi thẳng vào chủ đề: "Cho ta xem ngọc bội kia."
Nàng muốn tránh Tần Chí và Kiều Hạc để gặp mặt Lâm Diệu cũng không dễ dàng, nếu không cũng sẽ không ra hạ sách này.
Lâm Diệu cũng không hỏi nhiều, tháo xuống ngọc bội đưa cho Dung Quyển.
Dung Quyển cầm ngọc bội kia nghiêm túc quan sát thật lâu, tiếp theo lại từ trêи người mình tháo xuống một ngọc bội.
Hai khối ngọc bội đặt cạnh nhau, Lâm Diệu tức khắc cũng sửng sốt. Ngọc bội cậu và Dung Quyển mang lại giống nhau như đúc, cả hoa văn cũng giống hệt.
Dung Quyển hiển nhiên cũng rất khϊế͙p͙ sợ, vội vàng hỏi: "Ngọc bội này là của ngươi?"
"Là mẫu phi để lại cho ta." Lâm Diệu nói đúng sự thật, lại hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Khi cậu đọc nguyên tác, vẫn chưa xuất hiện Dung Quyển, càng không có suất diễn của ngọc bội, bởi vậy cũng đầy mờ mịt.
Dung Quyển lại không vội trả lời, mà vội vàng hỏi: "Vậy nương của ngươi đâu? Nàng tên là gì? Hiện tại ở đâu?"
Lâm Diệu sững sờ chốc lát, nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng. Cậu nghiêm túc suy nghĩ, may mà cũng có một chút ấn tượng với nương của pháo hôi, cuối cùng vắt hết óc nhớ ra tên của đối phương.
"Nàng gọi là Dung Tuyên." Lâm Diệu nói: "Nhưng nương của ta đã thắt cổ tự vẫn khi ta mười bốn tuổi."
Lâm Diệu nói xong, cũng mơ hồ nhận ra cái gì, Dung Quyển họ Dung, Dung Tuyên cũng họ Dung, hai người còn mang ngọc bội giống nhau như đúc, mối quan hệ giữa họ không cần nói cũng biết.
Dung Quyển vui vẻ khi nghe được tên Dung Tuyên, ngay sau đó sắc mặt liền khó coi: "Nương của ngươi vì sao thắt cổ tự vẫn?"
Lâm Diệu cũng không định giấu giếm, liền nói chuyện nương hắn sau khi tiến cung bị lạnh nhạt, buồn bực không vui thắt cổ tự vẫn. Lòng tự trọng của Dung Tuyên rất mạnh, nàng thắt cổ tự vẫn hiển nhiên Lâm Hầu Đình không thoát khỏi trách nhiệm.
Dung Quyển đương nhiên cũng rất rõ ràng, trêи mặt bỗng thoáng hiện sát ý, lại nhanh chóng bị che lấp, hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện này, nàng còn phải canh thời gian trở về động phòng.
Lâm Diệu nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng nương ta có quan hệ gì?"
–
Tần Chí đợi Lâm Diệu lâu chưa trở lại, thật sự lo lắng liền chuẩn bị rời đi tìm cậu.
Đúng lúc Lâm Diệu quay lại, hai người vừa vặn chạm mặt nhau.
Lâm Diệu bất an, không đề phòng Tần Chí sẽ đột nhiên xuất hiện, còn suýt nữa đâm sầm vào người y.
Tần Chí kịp thời ngăn lại Lâm Diệu, nhìn vẻ mặt của cậu, nhíu mày hỏi: "Sao lâu như vậy? Rất khó chịu không sao?"
Lâm Diệu còn đang suy nghĩ lời Dung Quyển nói, đáy lòng chấn động, liền thất thần mà lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Tần Chí nhìn lại không tin chút nào: "Lần tới không thể ăn nhiều đồ lạnh như vậy, thân thể quan trọng."
Lâm Diệu thân thể không khoẻ, Tần Chí cũng không ở lâu, nói vài câu với Kiều Hạc liền dắt Lâm Diệu đi ra ngoài.
Lâm Diệu bị nắm tay, lúc này cũng không so đo.
Tần Chí đã cảm thấy thân thể cậu không khỏe nên đơn giản cứ giả vờ đến cùng.
Bước lên xe ngựa, liền mượn cớ không khoẻ để im lặng, không nói gì.
Tần Chí cầm lấy áo choàng đã chuẩn bị khoác lên người Lâm Diệu, sờ tóc cậu, cũng không quấy rầy.
Không biết rằng trong đầu Lâm Diệu lúc này lại đang không ngừng vang vọng những lời mà Dung Quyển vừa nói.
"Nương của ngươi là cô mẫu (dì) của ta, vậy ngươi cũng nên gọi ta là biểu tỷ."
Khi Dung Quyển nói lời này, cười nhìn Lâm Diệu: "Ta cũng không ngờ thời điểm này lại trời xui đất khiến gặp được ngươi. Ta chỉ gặp qua cô mẫu lúc còn rất nhỏ, ấn tượng không sâu, nhưng nhìn kỹ, ngươi và cô mẫu quả thực rất giống nhau. Nếu tổ mẫu biết ngươi lớn như vậy, chắc chắn sẽ rất cao hứng."
"Nhưng nương của ta vì sao chưa bao giờ liên hệ với các ngươi?"
"Việc này nói ra thì rất dài, nghe nói ngươi có hỉ? Chúc mừng ngươi." Sau khi biết thân phận của cậu, Dung Quyển liền đặc biệt ôn nhu.
Lâm Diệu cười không biết nói gì. Hoài Tiểu Đáng Thương chẳng qua là ngoài ý muốn, cậu thật vất vả tiếp nhận sự thật, Tần Chí lại không quan tâm đến Tiểu Đáng Thương.
Có lẽ là nhìn ra Lâm Diệu bất đắc dĩ cười, Dung Quyển lại hỏi: "Ngươi hạnh phúc sao? Tần Chí đối xử với ngươi như thế nào?"
Lâm Diệu cúi đầu chọc chọc Tiểu Đáng Thương, suy nghĩ một chút nói: "Y đối với ta rất tốt. Chỉ là y có vẻ không thích hài tử này."
Dung Quyển ngạc nhiên: "Tại sao?" Lâm Diệu hoài chính là long tự, làm sao có người không thích.
Nếu nàng biết mình có hài tử, chắc chắn cao hứng muốn chết.
Lâm Diệu lắc đầu: "Ta cũng không biết. Có lẽ y vốn không thích tiểu hài tử, cũng có thể có nguyên nhân khác, nhưng y vẫn chưa muốn nói với ta, có lẽ là cảm thấy không cần thiết.
Cậu ngày ngày ở chung cùng Tần Chí, sao có thể không biết Tần Chí có tâm sự, Lâm Diệu vừa tức y không quan tâm Tiểu Đáng Thương, vừa giận y giấu giếm.
"Buồn cười!" Dung Quyển đột nhiên tức giận nói: "Ngươi cực khổ vì hắn mang thai sinh con, hắn còn dám không thích hài tử này?!"
Dung Quyển càng nói càng đau lòng Lâm Diệu, nàng chỉ có một biểu đệ.
"Loại chuyện này không thể nhịn, ngươi càng nhịn hắn càng quá đáng. Không bằng ngươi cùng ta về nhà một thời gian? Ngươi cũng phải cứng rắn, để Tần Chí biết, sau lưng ngươi cũng có người chống lưng. Nếu hắn còn không thay đổi, ngươi liền ở nhà không rời đi, dù sao bảo bảo có ngươi thương, có ta thương, còn có cha ta, nương ta và tổ mẫu thương, thiếu một Tần Chí cũng không sao. Chúng ta nhất định sẽ sủng nó, thương nó, không để nó chịu uất ức dù là nhỏ nhất."
Lâm Diệu có thể cảm giác được sự chân thành trong lời nói của Dung Quyển, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Cậu và người của hoàng tộc Hạ cũng không có cảm tình, sau khi xuyên tới cô độc một mình, không ngờ lại có nhiều người nhà như vậy.
Nhưng cậu cũng hoàn toàn không muốn liên lụy Dung Quyển: "Tần Chí sẽ không thả ta đi."
"Chuyện này không phải do hắn." Dung Quyển cười chớp mắt: "Ta đã dám nói, liền nắm chắc, biểu đệ tin ta. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau, Dung gia sẽ là chỗ dựa của ngươi. Nếu Tần Chí dám khi dễ ngươi, đối đãi ngươi không tốt, cánh cửa Dung gia vĩnh viễn rộng mở với ngươi."
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Thêm chỗ dựa chắc chắn (* ^-^)人(^-^ *)