Lâm Diệu không ngờ Tần Chí lại vô lý như vậy, nhẹ liếc nhìn y, tỏ vẻ ẩn ý nói: "Bệ hạ là hoàng đế của Tần quốc, được vạn dân thần phục, tuỳ tiện như thế, chẳng lẽ không phải là thất trách đối với thần dân?"
Tần Chí bình tĩnh cười nói: "Trẫm tuy là hoàng đế, nhưng cũng là phu quân kiêm phụ hoàng.
Trẫm muốn dành thời gian cho người nhà, không được sao?"
"Bệ hạ cố tình sao? Lâm Diệu bất đắc dĩ nói: "Ngài nên hồi cung trước đi, chiết tử cần ngài xử lý e rằng sắp làm sập bàn.
Ta và Duyệt Duyệt đều mạnh khỏe, chờ bình phục một chút, ta liền mang Duyệt Duyệt hồi cung."
Tần Chí cúi đầu chơi đùa ngón tay thon dài tinh tế của Lâm Diệu, hơi hờn dỗi: "Diệu Diệu mới vừa rồi còn khuyên trẫm ở lại, nói là luyến tiếc trẫm, tại sao bây giờ lại thúc giục trẫm rời đi?".
Đọc truyện hay tại TRUMtruyen .оRG
"Bệ hạ muốn cho ta bêu danh hồng nhan họa thủy sao?"
"......" Tần Chí nhìn ánh mắt đặc biệt kiên định của Lâm Diệu, sau một lúc lâu chỉ có thể thỏa hiệp trả lời: "Diệu Diệu làm sao có thể là họa thủy? Được rồi, trẫm đi.
Vậy sau khi trẫm đi rồi, Diệu Diệu có nhớ trẫm không?"
Lâm Diệu vốn là nhớ, nhưng hiện tại Tần Chí hỏi nhiệt tình như vậy, cậu đáp có chút miễn cưỡng: "Có."
Tần Chí nghe cậu nói sẽ nhớ, rất hài lòng, gật đầu cười nói: "Trẫm cũng sẽ rất nhớ ngươi và Duyệt Duyệt.
Vậy trẫm về cung trước xử lý chính sự, chờ xử lý xong chính sự sẽ tới tìm ngươi được không?"
Lâm Diệu còn có thể nói gì, chỉ nói được, nỗi buồn ly biệt ban đầu nhanh chóng biến mất sau những lời nói không ngừng của Tần Chí.
Bệ hạ xưa nay ít nói, nhưng đôi khi lải nhải cũng rất khiến người ta ăn không tiêu.
Đêm nay Tần Chí ôm Lâm Diệu đi vào giấc ngủ.
Duyệt Duyệt được bà vú đưa đi, buổi tối đòi uống sữa rồi lại thay tã, Lâm Diệu và Tần Chí đều không chịu nổi.
Vẫn là giao cho người chuyên nghiệp sẽ đáng tin cậy hơn.
Khi thị vệ đến dược cốc, Tần Chí phải hồi cung.
Nghĩ đến việc này, đêm nay hai người cũng ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Diệu thức dậy rất sớm, nghe được bên ngoài phòng ồn ào, đầy tiếng bước chân và nói chuyện.
Tần Chí bên cạnh đã sớm rời giường, Lâm Diệu đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ Thanh Dụ liền đứng ở ngoài cửa, suýt nữa giật mình.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Diệu kinh ngạc nói.
"Bệ hạ để cho nô tài tới chăm sóc ngài." Thanh Dụ vừa kích động vừa sợ hãi nói: "Nô tài nghe nói ngài sinh non, suýt chút nữa sợ chết khiếp.
Cũng may ngài và hoàng tử đều bình an vô sự."
Ngoại trừ Tần Chí, Thanh Dụ xem như là người thân cận nhất với Lâm Diệu sau khi xuyên tới, lúc này Lâm Diệu nhìn thấy hắn cũng rất thân thiết, cười nói: "Không sao, tất cả đều qua.
Ngươi gặp Duyệt Duyệt chưa?"
Thanh Dụ kích động gật đầu: "Gặp qua.
Hoàng tử rất đáng yêu."
"Ừ, là rất đáng yêu." Dù sao cũng là con trai ruột, Lâm Diệu lúc này nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn thuận mắt: "Chỉ là thích ngủ một chút, cả ngày không thức mấy canh giờ."
"Tiểu hài tử mới sinh đều như vậy, chờ lớn hơn thì tốt rồi."
Thanh Dụ nói chuyện với Lâm Diệu, lại đi bưng điểm tâm đến cho cậu.
Tần Chí lần này phái rất nhiều người đến dược cốc, bao gồm cấm quân, người hầu, đầu bếp, nghiễm nhiên biến nơi này trở thành một cung điện nhỏ.
Những người này cũng rất có năng lực, sau khi đến dược cốc, dưới sự chỉ huy của Ngụy Lăng Dương, liền nhanh chóng sửa chữa những phòng ốc bị phá hư, còn dựng nhiều lều trại ở bãi đất trống.
Ai canh gác thì canh gác, ai làm việc thì làm việc, ai nấu ăn thì nấu ăn, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, bận rộn nhưng rất trật tự.
Sau khi thu xếp xong chuyện của dược cốc, Tần Chí lại đi gặp Lâm Diệu và Duyệt Duyệt, hôn hai người, rồi nhanh chóng cùng đám người Ngụy Lăng Dương rời đi.
Y biết rõ càng ở lại sẽ càng không nỡ đi, ngược lại không nghĩ nhiều.
Chỉ mong sớm trở về hoàng cung xử lý xong chính sự chồng chất, sắp xếp xong việc cần chuẩn bị để đánh Tề, là có thể sớm gặp mặt Lâm Diệu.
Lâm Diệu khoác áo choàng, đứng trên sườn núi nhìn theo Tần Chí đi xa, đáy lòng lại bắt đầu tràn ngập những tưởng niệm không thể ngăn cản.
Cậu đứng đó rất lâu, cho đến khi bóng dáng của Tần Chí hoàn toàn biến mất.
Trong lòng thầm nghĩ nếu ở hiện đại, còn có thể tâm sự WeChat, gửi video.
Đổi thành cổ đại chia cắt hai nơi, thực sự không có một chút liên hệ.
Đường xá lại xa xôi như vậy, qua lại cũng rất bất tiện.
Nghĩ đến điều này, Lâm Diệu rất buồn bực.
Ai ngờ ngày thứ ba sau khi Tần Chí rời đi, cậu liền nhận được một bức thư đối phương viết.
Trong thư cũng không có chuyện quan trọng, đều nói những thứ nhỏ nhặt, hỏi Lâm Diệu và Duyệt Duyệt có khỏe không, nói y rất nhớ bọn họ, lại hỏi Lâm Diệu có nhớ y không?
Lâm Diệu nhận được bức thư cười đến hơi ngốc, nghiêm túc đọc mấy lần, gấp thư ngay ngắn cất đi, lại bắt đầu hồi âm cho Tần Chí.
Hai người cứ như vậy giao lưu và tâm sự với nhau ngươi một bức ta một bức, tuy rằng xa cách hai nơi, nhưng lại không có cảm giác này.
Lâm Diệu yên tâm ở dược cốc ở cữ.
Trong lúc này, Hứa Hoài Hiên và Phó Lẫm cũng không yên tĩnh.
Sau khi Phó Lẫm giải huyệt, ỷ vào Hứa Hoài Hiên hiện tại đã biết tâm ý của hắn, cũng không che giấu nữa, không chỉ quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt Hứa Hoài Hiên, thỉnh thoảng còn đưa một ít đồ ăn cho cậu ta, ý đồ mượn cái này lấy lòng Hứa Hoài Hiên.
Những gì Lâm Diệu nói với hắn ngày đó, Phó Lẫm đều nghe rõ.
Hắn cũng quyết tâm dùng sự chân thành của mình đả động Hứa Hoài Hiên, dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Tuy nhiên, Hứa Hoài Hiên lại không có ý này, cậu ta hiện tại cố gắng hết sức để nghĩ cách chọc tức đuổi Phó Lẫm đi, vì thế còn không ít lần tìm Lâm Diệu giúp đỡ bày mưu tính kế.
Lâm Diệu không có tâm trạng xen vào chuyện này, còn không bằng chơi với Duyệt Duyệt.
Lâm Diệu không thể đưa ra đề xuất hay, vì vậy Hứa Hoài Hiên tự mình vắt hết óc suy nghĩ.
Nhưng bất luận Hứa Hoài Hiên gây khó khăn cho Phó Lẫm như thế nào, Phó Lẫm vẫn thờ ơ, cũng không chút nào bị Hứa Hoài Hiên đánh bại.
Hứa Hoài Hiên cảm thấy thất bại, tìm Lâm Diệu tố khổ: "Anh nói em phải làm như thế nào để Phó Lẫm mới bằng lòng rời đi? Em đã nói tất cả những điều tàn nhẫn, không chút thương xót hắn, tại sao hắn không biết từ bỏ chứ?"
Hứa Hoài Hiên vừa nói vừa lấy cái gối nhào nặn, cáu kỉnh nói: "Em sắp bị hắn tức chết rồi.
Mỗi lần em nói lời tàn nhẫn, kêu hắn cút đi, em và hắn tuyệt đối không có khả năng, hắn cũng chỉ trả lời bằng chữ ừ.
Anh biết cảm giác đánh vào bông gòn chứ.
Em hiện tại thật sự hận không thể bóp chết hắn.
Hắn đặc biệt tới đối nghịch với em sao?!"
"Nhưng tại sao tôi cảm thấy cậu gần đây rất vui vẻ?"
Khi Lâm Diệu nói lời này nghiêm túc xem kỹ Hứa Hoài Hiên, nghĩ lại lại nói thêm một câu: "Còn mập lên.
Gần đây không phải ăn thêm cơm sao?"
"......" Hứa Hoài Hiên cảm thấy có chút chột dạ, chợt lại đứng đắn nói: "Đúng vậy, hắn biết rõ em không cưỡng lại được sự cám dỗ, còn dùng những đồ ăn ngon tới dụ em.
Thật ra em cũng không muốn ăn, nhưng hắn đặt trong phòng xong liền đi, em không thể vứt đi được? Em cảm thấy đây chắc là âm mưu của Phó Lẫm, có phải hắn muốn vỗ béo em, sau đó không ai có thể nhìn trúng em nữa?"
Hứa Hoài Hiên càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, lập tức lên án: "Phó Lẫm thật sự tâm cơ thâm trầm, quá âm hiểm đáng sợ."
Hứa Hoài Hiên lên án trút giận, lại cũng không có biện pháp với Phó Lẫm.
Lâm Diệu nhìn Hứa Hoài Hiên, biết ngoài mặt cậu ta phẫn nộ, đáy lòng đối với Phó Lẫm lại sớm không còn chống cự phản cảm như trước.
Nếu cậu ta thật sự phiền chán Phó Lẫm, không để ý tới đối phương, tại sao lại phải hao hết tâm tư mà đối nghịch.
Cho nên Lâm Diệu cũng không định can thiệp vào chuyện của hai người bọn họ.
Phó Lẫm đã phạm sai lầm, nhưng cũng may hắn còn có cơ hội để bù đắp, còn việc có thể đả động Hứa Hoài Hiên hay không, điều đó phụ thuộc vào hắn.
Ngay sau đó, Lâm Diệu lại nói với Hứa Hoài Hiên chuyện hồi cung.
Chẳng mấy chốc cậu đã sống ở dược cốc hơn hai mươi ngày, thân thể cậu cơ bản khôi phục như lúc ban đầu, cũng không có bệnh tật gì.
Lúc trước cậu và Tần Chí thư từ qua lại, đối phương từng nói về việc tổ chức mãn nguyệt yến (tiệc đầy tháng) cho Duyệt Duyệt.
Lâm Diệu liền chuẩn bị trở lại hoàng cung trước mãn nguyệt yến.
"Duyên Châu vừa vặn nằm giữa dược cốc và kinh đô, đi đường vòng sẽ không làm chậm trễ.
Mấy ngày nay cậu hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ rời đi trong vài ngày tới."
Hứa Hoài Hiên nghe vậy sửng sốt: "Nhanh như vậy."
Trong khoảng thời gian này Hứa Hoài Hiên bận rộn đấu trí đấu dũng với Phó Lẫm, cũng không ngờ hơn nửa tháng đã trôi qua.
Nhưng nhắc tới việc trở lại Duyên Châu, Hứa Hoài Hiên nháy mắt lại tràn đầy chờ mong, ý chí chiến đấu sục sôi: "Được, em liền đi chuẩn bị.
Em nóng lòng muốn cho bọn người Hứa Bành khó coi."
Dám thừa dịp cậu chưa chuẩn bị trùm bao tải, còn vu oan hãm hại cậu, cậu nhất định phải làm Hứa Bành và Lê Vân nợ máu trả bằng máu.
Lâm Diệu ra lệnh xuống, ba ngày sau, bọn họ chào từ biệt Hứa Hiện, đoàn người liền chính thức xuất phát đi Duyên Châu trước.
Lần này đi Duyên Châu, Lâm Diệu cũng không mang nhiều người như vậy, nếu không không cần cậu nói, người khác cũng có thể có thể dò xét tung tích của cậu.
Cậu chỉ chọn vài người tinh nhuệ, ngụy trang thành thương đội và xuất phát.
Dược cốc cách Duyên Châu khoảng ba ngày xe, bọn họ cũng không vội vã lên đường, cũng không cố ý tăng tốc.
Mặc dù hiện tại cơ thể của Lâm Diệu đã khôi phục, nhưng còn có nhiều điều phải chú ý, trước khi đi, Hứa Hiện cũng dặn dò cậu rất nhiều.
Bởi vậy suốt hành trình, cậu đều ở trong xe ngựa với Duyệt Duyệt, không xuống xe nhiều để tránh gió lạnh.
Duyệt Duyệt trong khoảng thời gian này lớn lên rất nhanh, hiện tại không khác gì một đứa trẻ sinh đủ tháng.
Làn da không nhăn nheo, da thịt cũng trắng nõn mềm mại, nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Lâm Diệu thỉnh thoảng lại chơi với Duyệt Duyệt, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Hiện tại bảo bảo mới bắt đầu biết suy nghĩ, sẽ mút vào ngón tay, cũng sẽ bị món đồ chơi trong tay Lâm Diệu hấp dẫn, có đôi khi còn bị Lâm Diệu chọc đến cười khanh khách không ngừng.
Hứa Hoài Hiên cũng rất thích Duyệt Duyệt, tuy nói có hai chiếc xe ngựa, nhưng không có việc gì sẽ đến trong xe Lâm Diệu cùng chơi với Duyệt Duyệt.
Thừa dịp còn có thể chọc thì chọc nhiều chút, chờ trở lại hoàng cung, đây là hoàng tử thân phận tôn quý, đến lúc đó Hứa Hoài Hiên muốn chọc cũng không được nữa.
Lâm Diệu nhìn Hứa Hoài Hiên làm mặt quỷ chọc cười Duyệt Duyệt, dọc đường không thấy bóng dáng Phó Lẫm, liền tò mò hỏi: "Phó Lẫm không đi theo?"
Hứa Hoài Hiên lắc đầu, nhắc tới việc này còn rất đắc ý: "Em đã nói chuyện với hắn trước khi đi, và nói rõ ràng.
Hắn chắc hẳn đã nghe lọt tai những gì em nói, biết không có hy vọng, cho nên liền quyết định từ bỏ.
Tuy rằng làm cho hắn từ bỏ rất hao phí sức lực, nhưng cũng may kết quả như em mong muốn, không uổng phí."
Lâm Diệu vẫn chưa nghi ngờ, dù sao thì cậu quả thực chưa từng gặp lại Phó Lẫm.
Nếu Phó Lẫm quyết định từ bỏ, Hứa Hoài Hiên lại thấy vậy vui mừng, Lâm Diệu cũng không nói thêm.
Sau đó, Hứa Hoài Hiên chọc Duyệt Duyệt, rồi nhanh chóng quay trở lại xe ngựa của mình trước khi khởi hành.
Nhưng khi Hứa Hoài Hiên vén rèm lên đi vào, không ngờ nhìn thấy trong xe ngựa trống không lại có một con gà nướng thơm phức.
Hứa Hoài Hiên sửng sốt, đi hỏi người đánh xe có nhìn thấy ai ra vào xe ngựa không.
"Ta vẫn luôn ở đây." Người nọ khẳng định nói: "Không ai đi vào."
Hứa Hoài Hiên nghe vậy chỉ có thể trở lại xe ngựa, liền mặt ủ mày chau nhìn gà nướng.
Hắn nhớ sáng nay mình từng nhắc muốn ăn gà nướng, lại tự hỏi ai có thể bỏ một con gà nướng vào mà thần không biết quỷ không hay.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Phó Lẫm cũng thật sự không còn người thứ hai.
Hứa Hoài Hiên nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ Phó Lẫm lại vẫn đi theo, quả thực là âm hồn không tan.
Hứa Hoài Hiên còn tức giận, nghĩ rằng Phó Lẫm không chừng có thể nghe thấy, lại căm giận nói ra sự tức giận mãnh liệt của mình.
Phát hỏa xong Hứa Hoài Hiên có chút mệt mỏi, cúi đầu nhìn gà nướng kia, do dự giữa ăn hay không ăn, cuối cùng vẫn là cái bụng ùng ục thay Hứa Hoài Hiên làm ra lựa chọn.
Hứa Hoài Hiên quyết định xem gà thành Phó Lẫm ăn luôn.
Rốt cuộc ăn no, mới có sức tiếp tục tức giận..