Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

chương 1: một sớm xuyên thư

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng nước tí tách truyền đến khiến Kỷ Tịch hơi nhíu mày, đầu có chút đau, cậu nâng tay để lên trên mắt, dùng ngón cái cùng ngón giữa xoa huyệt thái dương.

Một cái tay khác sờ soạng tìm kiếm di động ở bàn làm việc.

Đột nhiên trong lòng cậu căng thẳng, tại sao hiện tại mình lại nằm ở trên giường? Sao lại có tiếng nước?

Cậu tức khắc lăn một vòng xoay người ngồi dậy, đập vào mắt là một gian phòng ngủ lớn cực kỳ xa hoa, tiếng nước là từ trong phòng tắm gần cửa truyền ra.

Cậu nắm chặt tay, ngón cái nhanh chóng đè xuống khớp ngón trỏ, đau đớn khiến cậu rên một tiếng, lúc này mới xác định mình không phải đang nằm mơ.

Cảnh tượng quá mức quỷ dị, Kỷ Tịch vội vàng xốc chăn lên, chân còn chưa kịp chạm đất thì nhận ra trên người đang mặc thứ đồ gì, nhất thời mặt đỏ tim đập.

Cậu nhanh chóng duỗi tay túm lấy chiếc chăn nhung khoác vội lên người.

Trước ngực cậu là miếng vải đen thắt nơ bướm, váy ngắn lớp trong màu đen, bên ngoài là ren gần như trong suốt, cuối cùng là mang tất chân dài màu trắng.

Tại sao cái này nhìn quen vậy?

Cậu nhớ tới lúc trưa xem một cuốn tiểu thuyết (Ngáo: chỗ này nó nên mình cũng không biết là gì:]]), tay run rẩy sờ soạng phía sau váy ngắn một phen, quả nhiên là cùng phần trước ngực giống nhau, cũng đều kết thành cái nơ bướm rất lớn!

Cậu lại cùng tên với nhân vật pháo hôi trong quyển tiểu thuyết kia.

Khi lần đầu tiên bị tra công mang về nhà, nguyên chủ còn không phải mặc đồ hầu gái này hay sao?

Toàn bộ máu trong người Kỷ Tịch đều bị đông lại, tiếng tim đập ‘bang bang’ như được phóng đại lên nhiều lần, cậu không cam lòng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc gương trong phòng.

Đập vào mắt là một khuôn mặt tinh xảo, khí chất sạch sẽ ngập tràn cảm giác thiếu niên.

Cậu mặc đồ hầu gái, quấn chăn nửa người ngồi trên giường.

Đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ ấm áp làm cho cậu nhìn nhu nhược đáng thương càng thêm sắc khí tràn đầy.

Kỷ Tịch chỉ nhìn thoáng qua, trái tim vậy mà lỡ mất một nhịp.

Cậu chắc chắn đã xuyên thư rồi!

Trong tiểu thuyết có nói phía trên giường lớn của tra công có một cái gương to, mục đích để thưởng thức được toàn bộ tư thế cùng biểu cảm của tình nhân khi làm tình.

Kỷ Tịch không có thời gian ngắm nghía nét đẹp của cơ thể này.

Cậu nhìn quanh căn phòng, phát hiện phía cuối giường có quần áo của nguyên chủ, một bộ quần jean và áo thun trắng.

Nguyên nhân xảy ra tất cả chuyện này bắt đầu từ buổi học khóa lịch sử điện ảnh hôm nay, giảng viên của học viện điện ảnh hệ biểu diễn – thầy Kỷ Tịch ở trên lớp giảng về các tác phẩm điện ảnh nước ngoài kinh điển.

Sau khi tan học có hai nữ sinh đến gặp Kỷ Tịch muốn đề cử một bộ tiểu thuyết đam mỹ Trung Quốc, vì nghe nói trong truyện có nhân vật cùng tên với cậu.

Khi trở về văn phòng, cậu cảm thấy bản thân nên tìm hiểu thêm nhiều dạng tác phẩm, vì thế đã tìm đọc tiểu thuyết có cái tên thật khoa trương kia: 《 Chân mệnh thiên tử của người chồng hào môn phong lưu 》.

Cùng tên với cậu là một diễn viên nhỏ tuyến , mẹ kế của hắn đánh bạc thua, lấy lý do ba hắn sinh bệnh mà đem hắn bán đi lấy tiền.

Khi nguyên chủ tuổi đã bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cắt luôn phí sinh hoạt.

Người em trai con của mẹ kế mỗi ngày đền có siêu xe đưa đón, còn nguyên chủ phải vừa học vừa làm ăn bữa nay lo bữa mai.

Tốt nghiệp xong đi làm diễn viên quần chúng được hai năm, tiền kiếm được cũng trả nợ cho khoản vay hồi đại học, hiện tại trong tay chẳng còn thứ gì.

Người ba ruột đối xử với nguyên chủ vốn không tốt, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta ở bệnh viện chờ chết.

Nguyên chủ nhất thời mềm lòng, bị mẹ kế dụ dỗ nhiều lần, cuối cùng được giới thiệu cho lão đại Cố Cảnh Diệu ở thành phố B, nguyên chủ cũng từ đó trở thành cây rụng tiền của mẹ kế hắn.

Cố Cảnh Diệu có rất nhiều tình nhân, sau ba tháng chơi chán rồi gã có ý định đá nguyên chủ đi, lúc này phát hiện thể chất đặc thù của nguyên chủ có thể mang thai, gia đình lại thích trẻ con, nguyên chủ cuối cùng cũng bị Cố Cảnh Diệu cưới về..

Sau khi kết hôn, Cố Cảnh Diệu vẫn cứ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.

Gã chính là bông hoa cao quý nhất thành phố B, sao có thể bị một tên tầm thường cản chân đi tìm niềm vui mới.

Cho đến khi được thụ chính Trì Tu Minh thanh lãnh cao quý đồng ý cho gã theo đuổi, bấy giờ tra công mới triệt để thay đổi, vì yêu mà hoàn lương.

Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định chờ nguyên chủ sinh con xong thì cho chút tiền ly hôn rồi đuổi đi.

Cố Cảnh Diệu đối với việc mượn bụng sinh con này rất vừa lòng, tuy nhiên Trì Tu Minh càng nghĩ lại càng giận.

Khi nguyên chủ sắp sinh, hắn ta cố ý không cho người đưa đi bệnh viện, kết quả vỡ nước ối nhiễm trùng xuất huyết, sau đó liền một xác hai mạng.

Lúc đó Cố Cảnh Diệu vội vàng chạy tới, nhìn thấy hiện trường thảm thiết trước mắt, phản ứng đầu tiên là ôn nhu an ủi Trì Tu Minh: “Bảo bối, làm em sợ hãi rồi.”

Đọc đến đoạn này, Kỷ Tịch tức giận ném luôn di động, đầu óc lung tung rối loạn.

Cậu xoa huyệt thái dương, ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế chợp mắt một chút.

Sau đó…… cậu liền xuyên thành cái tên pháo hôi bi thảm này rồi!!!

Mẹ nó cái cốt truyện khỉ khô gì thế? Tra công tiện thụ xứng đôi vừa lứa.

Chết một mình đi! Đừng có đi gây tai họa cho người khác!

Cậu quấn chặt chăn nhung trên người, bước chân trần xuống đất chuẩn bị thay quần áo chạy trốn.

Nếu cậu đã tiếp nhận thân thể này, tất nhiên sẽ không để tra công chiếm được tiện nghi.

Miếng vải trước ngực vừa được cởi ra, cậu liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt.

Kỷ Tịch quấn chặt tấm chăn, vội vàng lấy quần jean với áo thun bước nhanh đến tủ đầu giường, định bụng lấy ba lô và di động xong thì chạy.

Đột nhiên không hiểu sao trong lòng chợt động, cậu mở ngăn kéo, cũng không kịp nhìn kĩ mà vơ hết toàn bộ đồ vật cùng quần áo di động nhét vào trong ba lô.

Ôm túi trước ngực, cậu như dùng hết tốc lực của thời khắc sinh tử mà chạy về phía cửa phòng ngủ.

Vừa đặt tay lên mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm sau lưng mở r, tim Kỷ Tịch đập lên kinh hoàng.

Tuy rằng cậu nắm chắc có thể cùng tra công đánh một trận, nhưng trong sách có nói tra công hiện tại đang ở nhà cũ, có một đống quản gia trợ lý vệ sĩ gì đó, nếu bây giờ làm lớn chuyện thì sẽ không dễ khống chế cục diện.

Hơn nữa mình hiện tại lại xuyên thành bộ dạng không tiện gặp người khác, vẫn nên lặng lẽ trốn đi là thích hợp nhất.

“Đi đâu đó?” – Cố Cảnh Diệu dù đang quấn khăn tắm vẫn ung dung mà đứng ở cửa phòng.

Gã nhìn cậu mà nghĩ người này rất hợp khẩu vị của mình, chỉ là tính cách quá mức nhút nhát không thú vị.

Vừa rồi gã dụ dỗ mãi mới khiến cậu đồng ý mặc váy vào.

Đối phó loại người như cậu gã có thừa kinh nghiệm lẫn thủ đoạn.

Trước hết gã sẽ tàn nhẫn thao qua vài lần khiến cậu quen mùi quen vị, sau đó lạnh nhạt chán ghét cậu một thời gian, cho đến khi để cậu nhìn thấy gã cùng người khác ở trên giường ngày ngày hoan ái, cậu tự nhiên sẽ chổng mông cầu khẩn gã tới làm.

“Tôi xuống lấy ly sữa, anh Cố chờ một chút nhé.” – Kỷ Tịch thản nhiên nghiêng đầu, không đợingười này đồng ý đã mở cửa muốn bước ra ngoài.

Cố Cảnh Diệu sửng sốt, quanh thân người này như thế nào đột nhiên lại tỏa ra một cổ khí chất thanh quý lãnh diễm, đúng là dạng gã yêu thích nhất.

Gã cố làm cho ngữ khí của mình thêm chân thật đáng tin: “Đừng đi, gọi người đưa lên là được.”

Nhìn sườn mặt Kỷ Tịch trắng nõn hoàn mỹ, trong lòng gã ngứa ngáy, tiến lên hai bước kéo cậu ôm vào lòng.

Kỷ Tịch không lộ dấu vết mà lui về sau một bước, cậu nắm chặt tay, trong lòng yên lặng đếm ngược ba hai một.

Chỉ cần tra công tiến thêm một bước sẽ đánh một quyền, cùng lắm thì vừa đánh vừa chạy.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, bước chân Cố Cảnh Diệu dừng lại, gã vươn tay vỗ vỗ gương mặt nhỏ của Kỷ Tịch, cười xấu xa phân phó: “Đi xuống lấy đi, đợi lát nữa anh giới thiệu cho cưng mấy anh đẹp trai, xem bộ dạng cưng dâm đãng thế này, một mình anh khẳng định không đủ thỏa mãn cưng đâu.”

Kỷ Tịch nắm chặt tay nhịn xuống xúc động cho gã một đấm.

Cậu vừa rời khỏi phòng ngủ liền dùng tấm chăn ra sức chà xát lên mặt nơi vừa rồi bị gã chạm qua.

“Ha”! Dù biết đây là biệt thự cao cấp song Kỷ Tịch vẫn bị không gian rộng lớn trước mắt dọa cho sợ ngây người.

Hành lang lót thảm tròn Ba Tư, lan can thấp thoáng phát ra ánh sáng bạch ngọc ôn nhuận, vách tường thì treo đầy tranh sơn dầu Trung cổ.

Chính giữa đại sảnh treo chùm đèn lộng lẫy thật lớn, phòng khách dưới lầu rộng ít nhất ba trăm mét vuông.

Cậu giấu ba lô trong lớp chăn, men theo hành lang phía trước đi nhanh đến phía cầu thang xoắn ốc, chân trần đạp lên thảm nhung không phát ra chút tiếng động.

Trên đường đi cậu không biết dẫm phải thứ gì sắc nhọn, Kỷ Tịch bị đau rên một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Dưới lầu có lẽ sẽ có quản gia của tra công, muốn trốn ra sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chỉ còn hai bậc thang cuối cùng, quả nhiên xuất hiện người đàn ông thân mặc tây trang chân mang giày da tiến tới: “Kỷ tiên sinh, cậu có yêu cầu gì sao?”

Kỷ Tịch quét mắt nhìn bày trí của lầu một, sau đó cố ý bày ra biểu cảm thẹn thùng, thỉnh cầu nói: “Anh Cố muốn cùng tôi dùng bồn tắm uyên ương, bảo tôi ra hoa viên hái mấy đóa hồng, nhưng bộ dạng tôi bây giờ ra ngoài không tiện, có thể phiền anh đi hái giúp tôi được không?”

Kỷ Tịch đứng tại hai bậc thang cuối cùng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Thấy quản gia do dự, thần sắc cậu vẫn chưa biến, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn đối phương.

Trong lòng quản gia hơi kinh ngạc, thanh niên này tuy rất đẹp, nhưng khi vừa vào cửa đã hoảng loạn co quắp vâng vâng dạ dạ, sau đó liền trốn nhanh lên lầu.

Bây giờ trông cậu giống như thay hồn đổi xác, lời nói cũng trở nên bình tĩnh nhàn nhã.

Đây mới đúng là tuyệt sắc này! Mắt hắn nhìn thẳng, hơi khom lưng làm tư thế mời: “Để tôi dẫn đường cho Kỷ tiên sinh, cậu nên tự tay hái thì hơn.”

Cố tổng muốn người của mình đi hái hoa, hắn cũng không dám nhúng tay vào đâu.

Trong sách nói cửa lớn chỉ có tra công cùng thân tín của gã mới có thể mở khóa vân tay.

Tuy đã gần qua cửa ải nhưng Kỷ Tịch vẫn không dám thiếu cảnh giác.

Đi theo sau quản gia về phía cửa lớn, ngay tại bậc thềm cậu thoáng thấy một đôi giày thể thao.

Kỷ Tịch cúi đầu nhìn nhìn, mẹ nó, ngón chân mượt mà đáng yêu, bàn chân size trắng nõn, không nghi ngờ gì nữa đây chính là đôi giày thể thao của cậu rồi.

Cậu mang giày vào, cực kì vừa vặn.

_

Trong điện thoại đám thanh niên nói bọn họ hai mươi phút sau mới đến, Cố Cảnh Diệu cúp máy, đổ ra một ly rượu vang đỏ, vừa mới nhớ lại cái liếc mắt của Kỷ Tịch đã khiến lòng gã ngứa ngáy khó nhịn.

Trước mắt gã hiện lên cảnh tượng cậu mặc bộ quần áo kia, quỳ gối trước người mình ăn kẹo que uống sữa bò, bụng dưới ngay tức khắc như có ngọn lửa thiêu đốt.

Gã quyết định mình nên lâm trận trước.

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy cậu quay lại, gã cầm ly rượu vang lên uống một hơi hết sạch, sau đó đứng dậy đi tìm người.

Vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy cửa lớn dưới lầu mở rộng, tiểu Lý đang muốn mang người đi ra ngoài, gã nhìn một cái thì biết cậu đang muốn trốn, lập tức quát lên: “Tiểu Lý, mau đóng cửa lại.”

Kỷ Tịch thầm nghĩ không ổn, nhìn cánh cửa mở ra ngay trước mắt, tâm đã nhấc lên tới cổ họng, đây là cơ hội duy nhất để cậu trốn thoát.

Trong nháy mắt khi quản gia chuẩn bị đóng cửa, Kỷ Tịch dùng sức đá lên đầu gối hắn một cái.

Quản gia bị đau cũng giận điên lên, cửa chưa kịp đóng đã xoay người giang hai tay túm lấy cậu.

Kỷ Tịch hơi khom lưng, tìm đúng thời cơ dùng sức đẩy giữ cửa, nhanh chóng cúi người luồn dưới nách hắn chạy ra ngoài.

Quản gia không ngờ được cậu lại có chiêu này, mắt thấy người đã chạy mất mới vội hô: “Cố tổng, làm sao bây giờ?”

Cố Cảnh Diệu lúc này dục hỏa cùng lửa giận đồng thời bùng lên thiêu đốt, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, trầm giọng phân phó: “Mang đám vệ sĩ cùng chó săn đuổi theo.” Vật nhỏ này được lắm, nghĩ rằng chút trò vặt kia có thể qua mắt mình sao.

Nếu nó tính từ nay về sau không còn lăn lộn ở thành phố B nữa, trong tay mình vẫn còn nắm mạng của cả Kỷ gia nhà nó đây.

Gã không hề nôn nóng, vật nhỏ này có muốn chạy thì sớm muộn cũng sẽ quay về quỳ xuống cầu xin mình, lúc đó mình có khi còn phải xem xét nên tha hay không.

Cố Cảnh Diệu một bên nghĩ đến cảnh Kỷ Tịch khóc lóc cầu xin gã đè cậu, xin gã tha thứ, một bên chậm rãi theo đi ra ngoài.

Ánh trăng nhu hòa, gió lạnh phơ phất, Kỷ Tịch ngửi thấy được mùi vị của tự do, mang theo vui sướng vì thành công trốn thoát khỏi tra công mà cắm đầu chạy về phía trước.

Bỗng nghe được tiếng người cùng tiếng chó sủa đang đuổi sát phía sau, trong lòng Kỷ Tịch lộp bộp một chút.

Cuộc đời cậu sợ nhất là chó, theo phản xạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên “ầm” một tiếng, cậu thế mà lại đâm vào lồng ngực một người.

Vệ sĩ cũng không phải dạng tay chân vô dụng, nháy mắt đã chặn được đường thoát của Kỷ Tịch cùng người nọ, nhưng khi thấy rõ người kia là ai, cả bọn đều không hẹn mà cùng lui về sau vài bước.

Cố Tử An cao m, thân mặc bộ tây trang xanh biển ưu nhã thanh lịch, dưới ánh trăng lộ ra khuôn mặt tinh xảo, nét mặt uy nghiêm đạm mạc, làm cho người khác không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đối với người đột nhiên nhảy ra nhào vào ngực, thần sắc trên mặt hắn cũng không có nửa phần dao động, chỉ là hắn ghét nhất bị người khác chạm vào, ngay lập tức dùng sức đẩy người trong ngực ra ngoài.

Kỷ Tịch thấy một đám vệ sĩ thân hình cao to khỏe mạnh đang vây xung quanh cũng không sợ, nhưng nhìn đến mấy cái lưỡi thò ra cùng những đôi mắt sáng quắc của bọn chó săn lại khiến cậu kinh hồn bạt vía.

Người nọ đẩy cậu ra nửa bước, Kỷ Tịch lại theo bản năng nhón chân vươn hai tay chặt chẽ vòng lấy cổ người ta.

Cảm thấy cả người dán lên còn chưa đủ, cả chân cũng gắt gao câu lên đùi người nọ.

“Cứu tôi với.” – Cậu nhẹ giọng nỉ non bên tai, người đàn ông này có mùi hương rất dễ ngửi, cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn, cậu dần không thấy sợ hãi nữa.

Cố Tử An nhìn Cố Cảnh Diệu chậm rãi dạo bước lại đây, trên mặt thờ ơ lạnh nhạt như đang xem trò khôi hài.

Mặc kệ hôm nay Cố Cảnh Diệu lại có âm mưu gì, hắn đều toàn lực phối hợp.

Cố Cảnh Diệu thấy Cố Tử An, trong mắt gã hiện ra tia nhìn độc ác, đáy lòng dằn xuống nỗi sợ hãi với người này, hắn xanh mặt nói: “Trời tối rồi còn có tuồng gì thế này? Tình nhân nhỏ từ giường tôi chạy trốn, anh trai trăm công ngàn việc của tôi vừa khéo tới nơi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò ôm ôm ấp ấp, nghĩ nơi này là sở thú sao?”

Kỷ Tịch tròng mắt xoay chuyển, người này chẳng lẽ là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Cảnh Diệu? Người sau này sẽ chết vì tai nạn xe, Cố Tử An?

Thời điểm cậu đọc quyển sách kia chủ yếu là đọc lướt những đoạn không quan trọng, nhưng đối với đại thiếu gia trên danh nghĩa của Cố gia lại có ấn tượng sâu sắc, bởi vì hắn cùng nguyên chủ có thể nói là hai nhân vật bi thảm nhất của tiểu thuyết này.

Nguyên chủ là diễn viên tuyến mười tám thì bỏ một xác hai mạng, còn hắn thì gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kết quả cuối cùng lại bị tai nạn xe mà chết thảm.

Kỷ Tịch hơi ngẩng đầu, dưới ánh trăng nhìn chóp mũi cao của người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt tinh xảo, diện mạo có thể nói là hoàn mỹ, khí tràng vô cùng cường đại, cả người tản ra mị lực nam tính trầm ổn.

Chỉ là ánh mắt người này quá mức đen tối âm trầm, khiến Kỷ Tịch có cảm giác không rét mà run.

Cố Tử An trên người còn treo một cơ thể vẫn giữ phong độ tự nhiên nhẹ nhàng, tay phải vững vàng lấy ra một bình hoa thời nhà Thanh giá trị xa xỉ, giọng hắn lạnh lẽo mang theo ý cười: “Luôn tìm người đẩy vào phòng tôi không phải là thủ đoạn mà Tiểu Diệu cậu hay làm nhất sao?”

Kỷ Tịch thầm nghĩ người này quả nhiên không hề đơn giản, ngữ khí vân đạm phong kinh, căn bản không đem lời của Cố Cảnh Diệu đặt trong lòng.

Đột nhiên cậu hơi chờ mong cảnh hai pháo hôi chinh phục đảo ngược cốt truyện.

Cố Cảnh Diệu mấy năm gần đây xác thực an bài không ít nam thanh nữ tú xinh đẹp để tiếp cận Cố Tử An.

Đầu tiên là vì muốn thám thính cơ mật của công ty hắn, thứ hai gã nhìn không vừa mắt bộ dạng thanh cao cấm dục của hắn.

Nhưng dường như Cố Tử An thật sự giống như không có thất tình lục dục nên gã chưa lần nào thành công.

Người anh trai này của gã trước kia tính tình khá tốt, mặc gã xoa tròn bóp dẹp thế nào cũng được.

Không hiểu vì sao vài năm gần đây người này đột nhiên thay đổi tính cách, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, lại không ngừng giàu lên.

Cố Cảnh Diệu biết, Cố Tử An là vì còn nghĩ gã cùng cha khác mẹ với mình, bằng không đã sớm xử lý gã rồi.

Rốt cuộc không có bất cứ ai muốn cõng cái danh bất hiếu trên lưng cả, đặc biệt là một đại nhân vật như Cố Tử An đây.

Dù sao chỉ cần gã cùng ba mẹ gã còn đó, Cố Tử An sẽ phải tiếp tục chịu đựng.

Gã thích nhìn thấy bộ dạng Cố Tử An dù hận cũng không làm gì được mình liền buông lời châm chọc: “Chẳng lẽ anh vốn không thích mấy em sạch sẽ mà lại muốn dùng hàng secondhand vừa trườn từ giường người khác xuống à?”

Kỷ Tịch nghiêng đầu thấy Cố Tử An chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Cố Cảnh Diệu, căn bản khinh thường không thèm trả lời.

Cố Cảnh Diệu bình sinh hận nhất người khác nói diện mạo không bằng anh trai của gã, học tập không bằng, sự nghiệp không bằng, khí độ không bằng.

Vừa rồi ở trên lầu gã chạm vào vật nhỏ kia một chút đã bị cậu né tránh, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy lại dựa sát Cố Tử An, tuy trong lòng gã vô cùng giận dữ, nhưng nhìn thần sắc Cố Tử An gã lại không dám dùng thêm thủ đoạn tàn nhẫn nào.

Gã chỉ có thể đem toàn bộ nhắm vào Kỷ Tịch, dùng ngữ khí âm trầm nói: “Kỷ Tịch, ba mẹ cậu đã nhiều lần dặn dò nhờ tôi chiếu cố cậu thật tốt, bọn họ lớn tuổi rồi, đừng làm bọn họ lo lắng thêm nữa, ngoan, lại đây nhanh lên.”

Kỷ Tịch thầm nghĩ Cố Cảnh Diệu này đúng là không biết xấu hổ, lấy cha mẹ người ta ra uy hiếp, trách không được ở trong sách gã đã đem nguyên chủ ăn sạch.

Cố Tử An nghe thấy hai chữ “Kỷ Tịch”, hơi nghiêng đầu nhìn vào mắt người trong lòng.

Bốn mắt giao nhau, Kỷ Tịch mẫn cảm bắt lấy chút lúng túng dao động vừa lướt qua trong mắt hắn.

Cậu đoán người này hẳn là có quen biết với nguyên chủ nên nhanh chóng quyết định bày ra bộ dạng đáng thương hề hề.

Cố Cảnh Diệu nhìn Kỷ Tịch sống chết dính trên người Cố Tử An, trong con ngươi phủ một tầng hơi nước mờ mịt mang vẻ thâm tình, trong lòng gã ẩn ẩn sinh ra cảm giác không ổn, giây tiếp theo liền nghe thấy cậu dùng âm thanh mềm mại ngọt nị câu nhân nói với Cố Tử An: “Anh Cố, người em muốn từ trước tới nay vẫn luôn là anh, lần này anh đừng ném em đi nữa có được không?”

-Hết chương -

Dưới đây là lời của tác giả, nhưng là để giới thiệu văn án của một truyện khác nên Ngáo xin phép không edit ạ.

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp đương văn cầu cái cất chứa 《 xuyên thành bị đại lão vứt bỏ ác độc nam xứng 》

Quý nguyên bạch xuyên thư xuyên thành đại lão ứng hành ác độc pháo hôi nam thê.

Tiểu pháo hôi ở trong sách lên sân khấu số lần không nhiều lắm, chủ yếu cốt truyện chính là cấp đại lão mang N đỉnh nón xanh, ăn trộm đại lão công ty thương nghiệp cơ mật bán cho đối thủ cạnh tranh.

Hắn hôn chiêu ngã ra mục đích, là vì thắng được đại lão ứng hành chú ý cùng ái.

Mà nguyên tác giả mục đích, là làm hắn đột hiện vai chính chịu.

Mà lúc này, quý nguyên bạch đứng ở Cục Dân Chính đại sảnh, đối bên cạnh vẻ mặt chán ghét ứng hành nói: “Này hôn ta không nghĩ kết, cúi chào ngài lặc!”

Ứng hành: “……”

Tiểu pháo hôi thịnh thế mỹ nhan, toàn thư nhan giá trị đệ nhất, giới giải trí tiền lại như vậy hảo kiếm, ngốc tử mới vây quanh nam nhân thúi chuyển.

Sau đó không lâu, một lòng chỉ nghĩ hảo hảo đóng phim quý nguyên đầu bạc hiện:

Ảnh đế đang nổi tổng vây quanh hắn chuyển,

Giải trí công ty lão tổng luôn ước hắn ăn cơm,

Rock and roll siêu sao chế tạo ngẫu nhiên gặp được cùng hắn hỏi han ân cần.

Chính hắn cầm giá trên trời thù lao đóng phim đếm tiền đếm tới mỏi tay.

Sinh hoạt mỹ mãn!

Chính là nào đó người đặc biệt phiền.

——

Tiểu kịch trường:

Phim nhựa đại bán khánh công yến thượng có phóng viên hỏi quý nguyên bạch: “Nghe nói ngươi đã từng tránh được hôn?”

Quý nguyên bạch: “Thuần túy là bịa đặt!”

Phóng viên: “Chính là ứng hành ứng đại lão ngày hôm qua ở toàn cầu kinh tế tài chính diễn đàn đáp phóng viên hỏi khi, trước mặt mọi người nói hối hận nhất sự tình là không đủ quý trọng ngươi, làm ngươi đào hôn.”

Quý nguyên bạch: “Không có đừng nói bừa ta không quen biết hắn.”

Đương sự ứng đại lão tỏ vẻ: Chậm rãi truy bái, còn có thể làm sao bây giờ!

【 truy thê hỏa táng tràng 】

【 toàn văn ngọt tô sảng.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio