Khi Kỷ Tịch đứng một mình, đối với lời nói lạnh nhạt cùng thái độ khinh thường của người khác cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ vừa nghe giọng nói của Cố Tử An, cậu thế mà lại sinh ra chút uất ức, giọng nói nửa oán trách nửa hờn dỗi: “Anh Cố, sao anh nghe điện thoại lâu quá vậy?”
Cố Tử An đem miếng bánh kem đưa cho cậu: “Khó chịu sao?”
“Không có, vừa rồi anh Ngạn đã dẫn em đi dạo một vòng rồi.” – Vùa rồi Kỷ Tịch quả thật không được thoải mái, vậy mà cái người thường ngày lạnh như băng này vừa xuất hiện, cậu mới cảm thấy khá hơn nhiều.
Trên cái khay tinh xảo là một miếng bánh crepe xoài ngàn lớp(), Kỷ Tịch nuốt nước miếng, múc một muỗng to cho vào miệng, hai bên quai hàm phồng lên cùng miệng nhỏ không ngừng đóng mở, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.Hề Trì liếc mắt một cái đã nhận ra người tới là ai, trong một bộ phim mà y đóng vai chính được công chiếu tại rạp Mộng An vào tháng trước, Long Khang và y ở hậu đài đã thấy qua mặt Cố Tử An.
So với việc Kỷ Tịch sao lại quen biết với người đứng đầu Mộng An, Kỷ Tịch rốt cuộc là bạn trai hắn hay chỉ là tình nhân, Hề Trì lại lo lắng nếu mình đắc tội với Cố tổng thì làm sao bây giờ, nghe nói thủ đoạn có thù tất báo của Cố tổng vô cùng tàn nhẫn, y chỉ cần nghĩ cũng đã sợ rồi.
Hề Trì căng da đầu cố gắng ổn định tâm trạng đi lên trước, cười xán lạn như hoa: “Cố tổng, vừa rồi tôi có mắt không thấy thái sơn, chỉ là nói đùa với Kỷ Tịch thôi, mong ngài đừng chấp nhặt.”
Cố Tử An dường như không nghe thấy, vẫn như cũ ôm eo Kỷ Tịch, dùng tay lau khóe miệng dính bơ của cậu, ôn nhu nói: “Vậy mang em qua bên kia giới thiệu với mấy người bạn một chút.”
Kỷ Tịch nghiêng đầu cười thật ngọt với hắn, hai người nắm tay rời đi, chỉ để lại cho Hề Trì bóng lưng lạnh nhạt khinh thường.
Trong nửa năm nay nhân khí của Hề Trì tăng lên chóng mặt, lại thêm fan và người xung quanh cả ngày tâng bốc, y vốn luôn lấy đó làm kiêu, sao có thể chịu được bị người ta đối xử như vậy.
Y vừa sợ vừa tức đến mức toàn thân phát run, lảo đảo lui về sau nửa bước, đỡ lấy khung cửa sổ sát đất khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
Biệt thự này rất lớn, khắp nơi đang có từng nhóm người tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, thấy Cố Tử An đến đều lập tức đứng lên chào hỏi.
Lãnh Gia Thực bước đến nhanh nhất, khuôn mặt đều là vẻ vinh hạnh: “Cố tổng đích thân tới hàn xá, thật là bồng tất sinh huy()!” – Nói đến đây ông cũng thầm cảm ơn Kỷ Tịch, bằng không dựa vào tính cách của Cố tổng căn bản sẽ không đến tham dự náo nhiệt kiểu này.
[ () Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ, được dùng khi có khách quý tới thắm nhà.
Cùng nghĩa với câu “rồng đến nhà tôm”.
]
Cố Tử An nhàn nhạt nói: “Đạo diễn Lãnh nói quá rồi, giới thiệu với ngài một chút, đây là bạn trai tôi, Kỷ Tịch.” – Nói xong nghiêng đầu nhìn qua cậu: “Đạo diễn Lãnh là người rất có tài, nếu rảnh em nên nhờ ngài ấy chỉ bảo diễn xuất một chút.”
Kỷ Tịch mặc dù bị mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vẫn tỏ ra thong dong cung kính: “Đạo diễn Lãnh không tiếc công chỉ bảo, Kỷ Tịch chắc chắn nỗ lực sẽ không làm ngài thất vọng.”
Hạ Tinh Kiếm vừa rồi còn ở trước mặt Kỷ Tịch bày ra vẻ xem thường, không nghĩ tới đây thế mà lại là người của Cố Tử An.
Bất động sản Mộng An là nhà tài trợ lớn nhất của đài truyền hình bọn họ, vị kim chủ này không thể nào đắc tội được.
Hắn lập tức đổi thành gương mặt tươi cười hòa hoãn: “Đài chúng tôi và Phiên Gia Video đang hợp tác một gameshow kinh doanh, đội hình khách mời còn chưa xác định, không biết Tiểu Kỷ có thấy hứng thú không?”
Chủ tịch của Phiên Gia Video Chung Ly thấy giám đốc Hạ lên tiếng, lập tức cũng phụ họa theo: “Anh cũng không hỏi xem Tiểu Kỷ có lịch trình nào không, chưa gì đã mời chào như thế.”
Cố Tử An vẫn luôn nhàn nhạt như cũ, giống như những chuyện này đều rất bình thường: “Tôi thay mặt Kỷ Tịch cảm ơn giám đốc Hạ và chủ tịch Chung.” – Hắn quay đầu nói với Kỷ Tịch: “Lần trước không phải em nói với anh rất thích phim của đạo diễn Bạc sao?”
Kỷ Tịch trước giờ căn bản không biết Bạc Văn Đống là ai, càng không biết ông ta từng đạo diễn phim gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Tử An một lúc lâu, thầm nghĩ người này miệng lưỡi còn rất trơn tru.
Cậu thản nhiên mỉm cười với Bạc Văn Đống: “Chào đạo diễn Bạc, tôi trước nay luôn là fan của ngài.” – Dù sao đã được Cố Tử An nhìn trúng khẳng định không có vấn đề gì, cùng lắm thì sau khi trở về cậu sẽ xem toàn bộ phim của đạo diễn Bạc cùng phân tích một chút là được.
Bạc Văn Đống cười haha: “Bộ phim kia của tôi không chừng còn phải chờ một hai năm nữa, nhưng nếu Tiểu Kỷ có thể tham gia, chúng tôi cũng đỡ mất một khoản chi phí xã giao ở ngày công chiếu tại rạp Mộng An rồi.”
Long Khang thấy Kỷ Tịch thế mà lại là người của Cố Tử An, gã có chút thất vọng, giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối: “Phẩm vị của Cố tổng quả nhiên không tầm thường.”
Cố Tử An nhàn nhạt: “Anh cũng không tồi.”
Long Khang thấy hắn nhắc tới, vội gọi Hề Trì đang đứng trong góc: “Tiểu Hề, mau tới đây.”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Hề Trì không dám không cho Long Khang mặt mũi, y nắm chặt tay cắn răng từng bước đi đến phía bọn họ.
Long Khang thấy y đi quá chậm, thoáng có chút không vui, một phen kéo y đến ôm trong ngực: “Nhìn thấy Cố tổng còn không nhanh chân đến chào hỏi, còn ở đó ngây ngốc cái gì.”
Ánh mắt Hề Trì do dự, nhỏ giọng nói: “Chào Cố tổng.”
Long Khang thấy Kỷ Tịch thoải mái hào phóng, còn Hề Trì chân tay lại lóng ngóng không tự nhiên khiến gã mất hết mặt mũi, cho rằng Hề Trì sợ Cố Tử An, gã nhíu mày nói: “Lần trước không phải đã gặp qua Cố tổng rồi sao?”
Hề Trì còn chưa kịp nói gì, Cố Tử An đã tỏ ra ngạc nhiên: “Gặp rồi sao? Tôi thật sự không nhớ rõ.” – Hắn quả thật không nhớ, nhưng lại cố ý nói ra những lời này.
Chung Ly đứng bên cạnh liền trêu ghẹo: “Sức hấp dẫn của Long tổng quá lớn, bên cạnh ngài nhiều người như vậy, đến tôi cũng không nhớ được.”
Mấy người lại nói đùa vài câu, chủ nhân bữa tiệc Lãnh Gia Thực không quên chủ đề hôm nay: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, tiệc rượu giao lưu âm nhạc cũng nên bắt đầu thôi.”
Kỷ Tịch đi vào giữa phòng khách, thấy bên kia đã dọn xong đàn tranh, dương cầm, trống và các loại nhạc cụ khác.
Cố Tử An lôi kéo Kỷ Tịch qua một hướng khác đi đến quầy bar.
Rất nhanh căn phòng đã vang lên khúc hợp tấu của tiếng tiêu và cổ cầm, giai điệu vừa trong trẻo vừa hùng dũng trang nghiêm của cổ cầm và uyển chuyển ôn hòa của tiếng tiêu kết hợp với nhau, mang đậm phong cách âm nhạc cổ đại phương đông, rất phù hợp với không gian bày trí cổ kính của phòng khách này.
Cố Tử An thấy Kỷ Tịch liên tục quay đầu lại nhìn: “Nghe ra là khúc hợp tấu gì sao?”
Kỷ Tịch: “Hoa mai tam lộng(), hai người họ còn rất ăn ý, có thể tìm được một người thấu hiểu cách đàn của mình quả thật rất thú vị.”
[ () Hoa mai tam lộng là một khúc nhạc cổ xưa của Hoàn Y.
]
Cố Tử An dừng một chút mới hỏi: “Ngoài dương cầm ra cậu còn biết gì nữa?”
Kỷ Tịch nắm lấy đầu ngón út Cố Tử An, thành thật đi theo sau hắn: “Anh Cố sao lại biết em đã đàn dương cầm?”
Cố Tử An liếc nhìn cậu một cái: “Tôi muốn biết cái gì thì chắc chắn sẽ có cách.”
Kỷ Tịch khẽ cười: “Không ngờ anh Cố còn chú ý đến em như vậy, xem ra sức hấp dẫn của em vẫn rất lớn nha.”
Cố Tử An ghét bỏ mà buông tay cậu, ở quầy bar lấy một miếng pizza, ngồi vào ghế cao bắt đầu ăn.
Kỷ Tịch ngồi bên cạnh hắn, lấy đĩa bít tết lại gần, vừa cắt thịt vừa nói: “Anh Cố, thì ra anh thích ăn cơm Tây hả, vậy cảm ơn anh giải vây cho em, lại tìm việc cho em nữa, sau khi về em nhất định học tốt cách làm cơm Tây, tranh thủ mỗi ngày đều chăm cho anh thoải mái dễ chịu.”
Cố Tử An chậm rì rì ăn xong một miếng pizza nhỏ, nhìn Kỷ Tịch nói: “Bỗng dưng ân cần như vậy?”
Kỷ Tịch nhai nhai thịt bò, khóe miệng còn vương chút sốt tiêu đen: “Đương nhiên em phải ân cần rồi, anh xem dáng người hay diện mạo của anh đều vượt xa cái tên Long tổng kia, còn có tiền có địa vị hơn hắn nữa.
Chỉ cần đứng tại chỗ thôi tài nguyên tự đưa tới cửa, anh muốn dạng thanh niên nào mà chẳng có.
Đúng rồi, anh thích đàn ông đúng ko? Dù sao mặc kệ nam hay nữ, chắc chắn có rất nhiều người muốn nằm trong lòng anh đó.
Hiệp ước bạn trai này của em thật sự tồn tại nhiều nguy cơ quá, en phải chặt chẽ bắt lấy dạ dày của anh mới được.”
Khóe môi Cố Tử An câu lên: “Vô dụng thôi.”
Kỷ Tịch: “Hả?”
Cố Tử An trêu cậu: “Thanh niên nấu ăn ngon bên ngoài có rất nhiều.”
Kỷ Tịch phối hợp mà giữ chặt tay hắn: “Vậy em còn phải nỗ lực phương diện nào nữa? Cầu đại nhân tận tình chỉ bảo.”
Cố Tử An hất cằm về nơi đang biểu diễn các tiết mục kia: “Đàn cho đại nhân nghe một khúc nào.”
Kỷ Tịch hào hứng nhảy từ ghế cao xuống đất: “Được luôn!”
Cố Tử An đột nhiên giữ chặt sau cổ áo âu phục của cậu, khí phách túm cậu kéo về, rút khăn trong túi ra cẩn thận lau chút sốt tiêu còn dính trên khóe miệng, ghét bỏ nói: “Có thể chú ý đến hình tượng được không?”
Kỷ Tịch cười cười đi đến khu vực biểu diễn, một cô gái tóc ngắn cực kì phong cách vừa kết thúc màn biểu diễn solo trống của mình.
Lãnh Ngạn thấy cậu đi tới thì cười hỏi: “Có phải Kỷ Tịch muốn mang đến cho chúng tôi bất ngờ gì hay không?”
Kỷ Tịch nhìn quanh một vòng, khiêm tốn nói: “Lần đầu gặp mọi người nên muốn tặng chút quà.”
Có người chú ý tới Kỷ Tịch vừa đi lên, họ đều cố ý vô tình chỉ người bên cạnh nhìn về hướng ấy, ai nấy đều rất tò mò người có thể ở cạnh Cố Tử An rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Cố Tử An xa xa nhìn bóng dáng kia, đôi chân dài đang đặt trên ghế cao chợt thả xuống, theo tiếng đàn mà đi đến bên cạnh Kỷ Tịch.
Kỷ Tịch ngồi trên ghế đánh đàn, gương mặt nghiêm túc cùng ngón tay thon dài đánh lên giai điệu hoa lệ, cả người như phát ra ánh sáng, nét gợi cảm quyến rũ như tràn ra bốn phía, tiếng nói chuyện rì rầm xung quanh tức khắc nhỏ đi rất nhiều.
Khi cậu đàn đến đoạn kết, lơ đãng quét mắt nhìn sang phải, vừa lúc chạm mắt với Cố Tử An.
Kỷ Tịch nhẹ mỉm cười không chớp mắt mà nhìn vào đôi mắt ấy, thẳng đến khi cậu ấn xuống nốt nhạc cuối cùng.
Trong lòng Cố Tử An vừa động, khi Kỷ Tịch sắp đứng dậy, hắn vội ấn vai cậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Bốn tay cùng đánh, được không?”
Hai mắt Kỷ Tịch sáng lên: “Đàn cái gì?”
Cố Tử An nghĩ nghĩ: “Vũ điệu Hungary No. của Brahms.” – Nói xong cũng không hỏi Kỷ Tịch có biết hay không, hắn phân chia, “Cậu đàn chính, tôi đàn phụ.”
Phía sau truyền đến từng trận náo loạn, âm thanh ồn ào kinh ngạc không dứt bên tai.
Cố Tử An cùng Kỷ Tịch nhìn nhau, hai người bốn bàn tay thon dài đồng thời ấn xuống phím đàn.
Phong cách đàn của Kỷ Tịch theo trường phái lãng mạn, âm nhạc tràn ngập tình yêu mềm mại, mà Cố Tử An lại thiên về phong cách cổ điển, hai người phối hợp lẫn nhau thành một dạng cạnh tranh mà hòa hợp, trong quá trình đàn còn có vô số lần rất ăn ý với đối phương.
Bốn bàn tay cùng đàn có ý nghĩa lớn nhất ở chỗ, sự thích ứng lẫn nhau khi đàn của hai người rất tốt, không chỉ cảm thấy hài lòng với chính mình và bạn diễn, còn từ sự ăn ý phối hợp đó mang lại cảm giác cực kì sung sướng thỏa mãn.
Trong đầu Cố Tử An vẫn luôn nhớ đến câu nói kia của Kỷ Tịch: Có thể tìm được một người thấu hiểu cách đàn của họ, quả thật rất thú vị.
Đàn xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Kỷ Tịch đàn dương cầm kinh diễm như vậy làm cho tấ cả bọn họ đều giật mình, không nghĩ tới Cố lão đại cũng sẽ đánh đàn.
Điểm chết người chính là loại yêu cầu cực cao như bốn tay cùng đàn một khúc mà hai người họ còn có thể phối hợp vô cùng ăn ý.
Những người ban đầu xem thường hoặc không phục Kỷ Tịch khi cậu mới bước vào bây giờ đều đồng loạt ngậm miệng.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Cố Tử An kề sát vào bên tai Kỷ Tịch, nhẹ giọng nói: “Thanh niên nấu ăn ngon có quá nhiều, nhưng có thể cùng tôi đàn như vậy lại rất ít.”.