Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

chương 34: tự cung tự cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ngáo

[ Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu (´∀)~ ]

Cố Tử An ngồi trước bàn làm việc thật lớn, tập trung tinh thần dán mắt vào trang web trên màn hình notebook, thỉnh thoảng sẽ ghi nhớ kỹ những điểm quan trọng.

Hai giờ sau, tinh thần vẫn luôn duy trì tập trung cao độ, hắn mở ra một video, kết hợp với những tri thức vừa lý luận tổng kết được vừa rồi, cẩn thận phân tích chuyên sâu mỗi một động tác cùng chi tiết trên video đang chiếu.

“Cốc cốc cốc.”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Tử An nhịn xuống bất mãn vì bị quấy rầy, đầu ngón tay nhẹ ấn nút tạm dừng, đôi mắt lại vẫn dán vào màn hình máy tính, nhíu mày ứng câu: “Vào đi.”

Thư ký Lý ôm một xấp văn kiện báo cáo tiến độ phương án thu mua trong ngực, nhẹ bước chân đi đến trước bàn làm việc của lão tổng.

Lần thu mua này liên quan đến phương hướng phát triển cùng mục tiêu chiến lược trong tương lai của tập đoàn Mộng An, công ty đã đầu tư một số lượng nhân lực cùng tài lực khổng lồ, toàn bộ đều tập trung tinh thần dốc hết tâm huyết sẵn sàng đón quân địch, ai cũng sợ chỉ cần xảy ra chút sơ xuất nhỏ cũng làm Cố tổng nổi trận lôi đình.

Cố tổng chính là linh hồn trung tâm của tập đoàn, mỗi lần có dự án mới, hơn một tháng hắn đều dùng % thời gian cùng tinh lực đặt trên hạng mục mà cày cuốc, thậm chí trắng mấy đêm liền ở công ty cũng là chuyện bình thường, quả thật là làm gương cho binh sĩ dưới trướng.

Mấy ngày gần đây ai cũng thấy toàn bộ thời gian làm việc của hắn đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cơm trưa chỉ giải quyết qua loa, ngay cả giờ nghỉ ngơi hiếm hoi của buổi trưa cũng hy sinh vì công việc.

Cảm ơn trời đất hai ngày này hạng mục rốt cuộc cũng có tiến triển mang tính đột phá.

Lúc hắn vừa vào cửa, mấy bí thư cùng thư ký đã lên trước chúc mừng một phen.

Tuy Cố tổng tính tình không mấy dễ chịu, gần vua như gần cọp, nhưng hắn lại rất rõ ràng thưởng phạt phân mình, ra tay lại hào phóng.

Nhân viên kề cận đã sớm thấy viễn cảnh bờ cát vàng ngập ánh mặt trời và mỹ nữ lượn quanh cùng với thẻ ngân hàng liên tục ‘tinh tinh’ nhảy số sắp đến gần.

Quan trọng hơn nữa, bọn họ đã làm việc bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, có thể lần này trực tiếp được khích lệ cất nhắc cũng không chừng.

Thư ký Lý đặt văn kiện lên bàn, mang theo chút vui mừng nói: “Cố tổng, hạng mục này rốt cuộc bây giờ cũng đến giai đoạn tiến triển đột phá rồi, nhân viên pháp vụ của công ty……”

Biểu hiện trên mặt Cố Tử An vẫn cứ nhàn nhạt, hắn hất cằm về phía văn kiện mà thư ký vừa mới trình lên, không kiên nhẫn nói: “Cái này chuyển giao cho đổng sự Tần phụ trách, sắp tới trừ phi có tin tức tập đoàn Mộng An phá sản thì thông báo, nếu không không cần trình diện.”

“Hả?” – Thư ký Lý một bụng lời nói sắp ra đến miệng vội nuốt trở vào, còn không quản lý biểu cảm trên mặt mình cho tốt.

Chẳng lẽ công ty bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc này sao?

Cũng đúng, ánh mắt Cố tổng cùng cách làm việc của hắn vẫn luôn khác người, chút thành tựu nhỏ này làm sao hắn có thể để vào mắt, Cố tổng chắc chắn đang nhắm tới những mục tiêu dài và xa hơn nữa.

Giờ này khắc này anh lại càng thêm kính nể Cố tổng, mặc kệ đàn ông có làm nên sự nghiệp gì đều rất muốn giống như Cố tổng đây, không để thành tựu danh lợi trước mắt làm cản bước chân ra thế giới rộng lớn bên ngoài.

Đôi mắt Cố Tử An nhìn chăm chú vào nơi nào đó trên màn hình, dư quang thoáng thấy thư ký Lý đang đứng ngốc lăng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ mang theo chút ngưỡng mộ trên mặt, hắn hạ giọng ngắn gọn: “Lăn.”

Hạng mục lần này tuy rằng đạt được bước đột phá lớn, nhưng càng về sau chặng đường càng gian khổ và phức tạp.

Tần phó đổng và nhóm phó đổng cùng toàn bộ nhân viên đã dùng cả đêm chuẩn bị tốt dự án lần này.

Mắt thấy mới giờ rưỡi mà văn phòng lão tổng ở tầng đã tắt hết đèn, mọi người đồng loạt yên lặng ở trong lòng cảm thán.

【 Vị Cố tổng cuồng công tác này thật là quá liều mạng, sắp tối rồi, trời thì lạnh, vậy mà còn muốn đến chỗ khác làm việc.

So với việc tăng ca ở văn phòng ấm áp này, ở đây thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều.

【 Cố tổng vừa có tiền vừa ưu tú như vậy mà còn phải nỗ lực hết sức, chúng ta còn lý do gì mà không cố gắng hơn nữa chứ! Làm suốt đêm thì có là gì, tôi nhất định phải cày cuốc cả đêm mới được! 】

【 Cố tổng là người đàn ông mà tôi cả đời này có mơ ước cũng không được, chỉ có tăng ca mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương của tôi thôi.

Người đàn ông cuồng làm việc Cố Tử An trong mắt các nhân viên vừa tan tầm đã gấp gáp đi đến cửa hàng tiện lợi giờ, sau khi mua một túi lớn gồm ba con sói và các sản phẩm bôi trơn, đúng giờ hắn đã xuấn hiện ngay cửa vào biệt thự giữa sườn núi.

Mới vừa bước vào phòng khách, mắt hắn không tự chủ mở to nhìn lướt qua cả phòng, ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi, thăm dò một hồi cũng nhìn thấy tại phòng bếp sáng đèn rộng lớn, gặp được bóng dáng quen thuộc, Cố Tử An không tự giác mà khẽ cong khóe miệng.

Nhanh chóng đổi giày rồi rửa tay, hắn điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình, chậm rì rì đi đến phòng bếp.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Tịch quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen nháy sâu thẳm của người kia, cậu cười một cái ngọt ngào: “Anh Cố, hôm nay anh tan làm sớm thế, em còn chưa nấu xong cơm nữa.”

Cố Tử An nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người cậu, trong đầu tự động đem quần áo cậu đang mặc trên người loại bỏ bớt, lại liếc mắt qua bàn đá cẩm thạch cao đến hông mình bên cạnh, thầm nghĩ nếu tên nhóc này ngồi lên nơi ấy, quả thật vô cùng vừa vặn phù hợp với dáng người nho nhỏ kia.

Hắn cảm giác chính mình có chút miệng lưỡi khô nóng, nuốt nuốt nước miếng làm mềm yết hầu, lúc này mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Công ty gần đây ít việc.”

Kỷ Tịch đang chiên bò bít tết, nghe vậy thì chỉ vào trong nồi nấu nửa con gà, không khách khí mà sai Cố Tử An: “Anh Cố, anh giúp em chặt gà đi, đợi chút nữa có món gà luộc.”

Cố Tử An nhìn bò bít tết trong chảo, phun tào() nói: “Em đang kết hợp ẩm thực phương Đông và phương Tây với nhau đấy à?”

[ () Phun tào (吐槽 – thổ tào): cách nói độc mồm độc miệng, lải nhải bắt bẻ người khác qua những lỗ hổng trong lời nói của họ.

]

Tay hắn ngược lại giống như trúng phải tà, rất nghe lời mà cầm lên đôi đũa, tay trái cắm một chiếc đũa lên đùi gà để cố định, tay phải cầm dao lớn vung lên bắt đầu chặt.

Chặt được hai nhát, hắn dừng lại ném dao qua một bên: “Dao này cùn quá, chặt không được.”

Bò bít tết chiên cũng đã vừa chín tới, Kỷ Tịch tắt bếp, đẩy Cố Tử An tránh ra một bên, nhìn con gà bị các vết dao băm vằm tứ tung ngang dọc, cậu rút chiếc đũa cố định đùi gà ra, oán trách nói: “Anh Cố, may là anh có rất nhiều tiền đấy, tay nghề thì chẳng khéo, cả ngũ cốc cũng không phân biệt được loại nào.

Nếu anh mà nghèo cũng không biết có cô gái nào bằng lòng gả cho anh nữa.”

Cậu dùng tay thoải mái chặt thịt gà, còn lấy một ít thịt trên đùi gà cho vào miệng ăn thử.

Thịt vừa mềm vừa thơm, mùi vị rất tuyệt.

Cố Tử An đứng ở phía sau Kỷ Tịch, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cậu, hai tay vòng qua người bạn nhỏ nào đó, còn như cố ý vô tình đảo qua lại hai điểm nhỏ trước ngực.

Nghe Kỷ Tịch lải nhải xong, Cố Tử An mới nhướng mày biện hộ: “Con gái người ta nói không chừng vừa nhìn mặt liền muốn gả cho tôi rồi.”

Kỷ Tịch nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn, đối diện với gương mặt không biểu cảm đang đặt trên vai mình, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Cố Tử An chồm tới dùng miệng cắn một miếng thịt còn đang ăn dở trong miệng cậu.

Hắn nhân cơ hội liếm liếm đôi môi còn dính chút mỡ của Kỷ Tịch, chép chép miệng, nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi hồng nhạt cùng hàm răng trắng bóng của tên nhóc này, công tâm nhận xét: “Mùi vị cũng được!”

Kỷ Tịch cười ha ha hai tiếng, duỗi tay lại xé một miếng thịt gà bỏ vào miệng Cố Tử An, trên mặt tràn ngập đắc ý: “Anh Cố, em nói anh nghe, đồ ăn Trung Quốc chắc chắn ngon hơn so với phương Tây rồi.

Bò bít tết gì đó lúc mới ăn thì mới mẻ thú vị, nhưng ăn nhiều lại không thể bằng đồ ăn Trung Quốc đâu.

Em còn rất nhiều món Trung sở trường chưa có dịp trổ tài, trong nửa năm này sẽ tranh thủ nấu cho anh nếm thử, nếu anh thích, em sẽ làm nhiều lần cho anh.”

Dù sao thanh niên biết nấu ăn ngon ngoài kia nhiều như vậy, sau nửa năm qua đi người này chắc sẽ không bạc đãi dạ dày của chính mình đâu.

Cố Tử An cắn lên đầu ngón tay đang đút thịt cho mình, thấy Kỷ Tịch bị đau nhíu mày, hắn mới nhả miệng ra, giả vờ độc địa bắt bẻ: “Không phải ở kia có đũa sao, tay em có sạch không đấy?”

Kỷ Tịch bị hắn quấy rầy căn bản không thể tiếp tục làm đồ ăn, cậu dùng tay đẩy nhẹ Cố Tử An: “Anh Cố, anh phiền ghê á, em nấu cơm cho anh mà anh còn kén cá chọn canh, không phải mỗi ngày anh đều xem tin tức tài chính sao? Giờ anh lên sô pha ngồi chờ một chút được không?” – Nghĩ nghĩ một hồi cậu lại cảm thấy không thể dễ dàng cho hắn tiện nghi thoải mái vậy được: “Anh Cố này, anh ra ngoài thì tiện đem dĩa bò bít tết đặt lên bàn cơm dùm em với.”

Trong miệng cậu vẫn chưa nhai xong thịt gà, giọng nói trúc trắc không rõ tựa như một cái bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng cào lên đầu quả tim của Cố Tử An, tê dại ngứa ngáy.

Cố Tử An vẫn không nhúc nhích, cúi đầu hít vài hơi thật sâu trên cái cổ thon dài của cậu.

Tên nhóc này trên người luôn có một mùi cơ thể tựa như hương cam quýt, nháy mắt làm cho trong cơ thể hắn như có bật lửa, ‘tách’ một tiếng dậy lên cảm xúc ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng.

Hắn muốn đến gần cậu hơn một chút, lại gần hơn chút nữa…

Đang muốn bế tên nhóc ngồi lên trên mặt bàn đá hoàn hảo, hắn quét mắt nhìn thấy trên bàn đủ loại hỗn hợp máu loãng cùng dầu mỡ vương vãi, bên cạnh là bồn rửa chất ngổn ngang nồi niêu chén dĩa, hắn ngược lại không hề bất ngờ với trình độ bày bừa của tay thiện nghệ trước mặt mình đây.

Không nói đến Kỷ Tịch, nếu hắn không có thói quen sạch sẽ quá mức, với cái hoàn cảnh này thật sự không thể nào tiếp tục động tay động chân được.

Kỷ Tịch bị hắn ôm chặt có chút khó chịu, hơi thở ấm áp của người này phả toàn bộ lên vành tai vốn mẫn cảm của cậu.

Cậu sợ nhột liền ha ha cười rộ lên, nghiêng đầu nhún vai muốn gạt bỏ đỉnh đầu của ai kia khỏi vai mình, lại vừa vặn vẹo thân thể, quả nhiên vô tình đụng vào nơi nào đó cứng rắn nguy hiểm.

Rõ ràng không cho cậu xơi mà ngày nào cũng kiêu ngạo ở trước mặt mình giễu võ giương oai, cậu tức giận hướng về sau đẩy đẩy vài cái, giọng nói cũng lộ ra bất mãn: “Anh Cố, anh lại quấy rối rồi, tối nay em đình công, tự tôn của kẻ nghèo có khi còn mạnh hơn mấy người có tiền các anh đấy, đến lúc đó có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc làm em dao động được đâu.”

Cố Tử An nhanh chóng ngậm vành tai mềm mại của cậu vào miệng, tiện thể mút một chút, không cần biết cậu có bị đau thật hay không, mà chỉ sợ tối nay cậu không ở bên cạnh nữa thì người thiệt là mình, nên Cố Tử An hiếm thấy ngoan ngoãn nghe lời lùi về sau hai bước, bưng dĩa bò bít tết lên, vẻ mặt bình tĩnh mà hừ nhẹ một tiếng: “Em dám sao!”

Kỷ Tịch thấy hắn tự giác tránh ra thì cũng không tỏ vẻ tức giận nữa, cậu vươn bàn tay bóng nhẫy dính đầy dầu mỡ, vờ như muốn đuổi theo trây trét toàn bộ lên âu phục xa xỉ của hắn: “Em không dám? Ai nói em không dám? Thầy Kỷ của anh có cái gì mà không dám! Sớm muộn cũng sẽ cho anh thấy thầy Kỷ này lợi hại đến thế nào! Sẽ diệt sạch cái khí thế càn rỡ nhà tư bản của anh cho xem!”

Cố Tử An ngắm nhìn vành tai có chút ửng đỏ của cậu, cũng không so đo với tên tiểu yêu tinh đang hất mũi lên mặt kia, chỉ hơi cong khóe môi quay đầu đi về phía nhà ăn.

Ăn cơm xong, Kỷ Tịch thấy đã gần giờ, cậu đem chén đũa đẩy qua một bên, nhanh chóng đứng dậy nói: “Anh Cố, người nấu cơm sẽ không rửa chén, đây chính là truyền thống mỹ đức của quốc gia đó.

Anh là người cầm lái cả tập đoàn Mộng An, càng phải kế thừa truyền thống mỹ đức quang vinh của tổ tiên cha ông, đem chúng phát dương quang đại().

Đây cũng là trách nhiệm cần gánh vác của một công ty lớn, nói không chừng còn sẽ trở thành văn hóa công sở đặc biệt của công ty anh nữa đấy.”

[ () Phát dương quang đại: làm cho phát triển rạng rỡ, đặc biệt tỏa sáng.

]

Hai từ “văn hóa” cùng hòa vào tiếng đóng cửa phòng vang lên dứt khoát, Cố Tử An vô cùng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Làm việc nhà cũng coi như là một phương thức rèn luyện thể lực, Cố Tử An miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sau đó lên lầu vào phòng tập chạy bộ một chút.

Hắn kéo vạt áo ướt đẫm mồ hôi lên tận ngực, mắt nhìn chăm chú vào cơ bụng rắn chắc của mình, Cố Tử An thực sự vừa lòng, thế này hẳn là có thể đạt tới tiêu chuẩn sung sướng vài hiệp rồi.

Mở cửa phòng tập thể hình ra, hắn đã thấy Kỷ Tịch mặc một áo sơ mi màu trắng giản đơn nhưng hút mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà đứng chờ ở cửa phòng ngủ.

Cố Tử An không nhịn được đưa tay sờ lên mặt: “Sao lại không vào mà đứng đây?”

Kỷ Tịch ngáp dài một cái, trong đôi mắt mơ màng buồn ngủ kia tràn ra chút ánh nước, nghe thấy giọng nói của Cố Tử An thì xoay người lại, ánh mắt lập tức thay đổi thành ngưỡng mộ và thèm thuồng: “Anh Cố, anh vừa đẹp trai vừa men-lỳ thật đấy!”

So sánh với một Cố Tử An mặc một thân tây trang giày da toát lên khí chất tinh anh cấm dục hằng ngày, giờ này khắc này Cố Tử An để trần thân trên cùng quần thun dài thể thao, lại cho ra hương vị tiêu sái gợi cảm chết người.

Những giọt mồ hôi cùng hơi thở nồng đậm hormone đàn ông chảy dọc từ cằm lăn xuống hầu kết, đọng lại trên xương quai xanh tinh xảo, phía dưới khuôn ngực rắn chắc đẫm nước là tám khối cơ bụng cùng vòng eo thon gọn khỏe mạnh, cả đôi chân dài thẳng tắp hữu lực kia nữa.

Chậc chậc! Vóc người cân đối, gợi cảm đến mức tận cùng!

Cố Tử An nhìn vẻ mặt hoa si của Kỷ Tịch, ghét bỏ nói: “Thấy có dơ không? Lau sạch nước miếng rồi hẵng vào.”

“Nếu dơ vậy tại sao tối qua anh còn thích thú ôm mặt em, cắn đầu lưỡi em, nuốt cả nước miếng của em??? Em lúc ấy thở không nổi phải đẩy anh ra, anh còn không buông tha, bây giờ trở mặt cũng nhanh ghê gớm, làm như anh sạch sẽ vô tội lắm ấy.

Tra nam! Tên phụ lòng! Ăn người ta bằng sạch rồi trở mặt không nhận!” – Kỷ Tịch thế nhưng chỉ dám nói thầm sau lưng hắn.

Cố Tử An dừng bước chân, bị cậu làm cho nghẹn không biết nên đuổi cậu ra ngoài hay đẩy lên tường trừng trị một phen mới tốt.

Hắn hít sâu hai hơi, dùng giọng nói được xem là bình tĩnh: “Vào trong ngồi chờ một chút, tôi đi tắm.”

“Ừa.” – Kỷ Tịch ngựa quen đường cũ mà đi về phía ban công ngoài phòng ngủ.

Trong hoa viên dưới lầu tản ra mùi hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ, đèn vàng ấm áp rải rác khắp sân.

Kỷ Tịch híp mắt ngắm hoa một lát, một trận gió lạnh ở đâu thổi tới khiến cậu rùng mình, hai ba bước chạy vào phòng ngủ ấm áp trốn trời đêm rét mướt.

Pha một bình trà Thiết Quan Âm(), cậu thoải mái nằm trên sô pha cầm kịch bản trên tay bắt đầu nghiên cứu.

[ () Trà Thiết Quan Âm: trong loại trà ngon nhất TQ, xuất sứ từ tỉnh Phúc Kiến, TQ.

]

Sáng hôm nay trợ lý Tân Võ đã đến đưa cho cậu vài cuốn kịch bản, nói qua loa cũng không rõ ràng y lấy tài nguyên từ đâu.

Kỷ Tịch cũng vờ như không biết, dù sao với tình huống bây giờ thì ngoại trừ vị tổng tài mặt lạnh kia, cũng sẽ không còn ai có thể cho cậu điều kiện tốt như vậy.

Cố Tử An tắm rửa xong bước ra ngoài liền thấy Kỷ Tịch ngồi xếp bằng trên sô pha, mắt tập trung vào kịch bản lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhẹ nhàng nằm lên giường, làm ra vẻ đại gia gọi hoa hoa cô nương mà ngoắc tay: “Lại đây.”

Kỷ Tịch đang nghiên cứu đến tình tiết mấu chốt của cốt truyện nên không muốn đi qua ngay lúc này, khi Cố Tử An gọi lần đầu cậu vờ như không nghe thấy, chờ cho Cố Tử An dùng giọng nói lạnh đi vài phần gọi lần thứ hai, cậu mới làm như vô tội ngẩng đầu: “Anh Cố, chân em ngồi lâu tê quá, nếu anh lại đây đỡ em dậy, em mới từ từ lên giường được.”

Cố Tử An nhớ tới kiến thức tiếp thu được trong hai ngày qua, trong đó có nói đầu tiên nên quan tâm đến cảm xúc của tiểu thụ, làm cho bạn nhỏ cảm thấy sung sướng mãn nguyện thì khi tiến vào mới có thể dễ dàng và hòa hợp.

Hắn xoay người xuống giường, tận lực làm cho mình nhìn như không hề vội vàng nao núng, đi đến bên cạnh sô pha, không tốn nhiều sức mà dễ dàng dùng tay ôm người vào ngực bế lên.

Kỷ Tịch không nghĩ tới Cố Tử An đêm nay lại dễ nói chuyện như vậy, cậu nhìn sâu vào đôi mắt ám trầm của hắn, trong lòng chợt cả kinh, hai tay luống cuống làm rớt kịch bản cũng không để ý, theo bản năng mà đáng thương xin tha mạng: “Anh Cố, hôm nay em đọc kịch bản cả ngày, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, em buồn ngủ quá.

Hôm nay anh thả lỏng đi ngủ sớm một chút có được không?”

Trong mớ kiến thức kia có nói, lần đầu tiên của tiểu thụ không thể làm quá nhiều lần, Cố Tử An trong lòng yên lặng tính toán thời gian, vô cùng chắc chắn đảm bảo: “ giờ nhất định sẽ ngủ.”

Kỷ Tịch có thể cảm nhận được trái tim hắn đang nhảy lên liên tục cùng những khối cơ bụng rõ ràng, nhìn gương mặt đẹp trai đến nhũn cả người cùng một thân khoác áo tắm dài của hắn, cậu vô cùng tâm viên ý mã mà nói: “Anh Cố, công ty của anh có chế độ khích lệ động viên không? Cho các nhân viên làm tốt công việc kiểu như này á?”

Cố Tử An đặt cậu nằm lên giường lớn mềm mại, mình cũng nằm sang bên cạnh: “Kiểu nào?”

Kỷ Tịch vẫn ôm cổ hắn như cũ, hiếm khi nghiêm túc nói: “Chính là em bây giờ nè, muốn anh hôn hôn khen em một chút, em mới có sức giúp anh mát xa được.” – Cậu nhìn thời gian, lại nói: “Bây giờ mới giờ hai mươi, anh thì giờ mới ngủ, em thấy lúc ấy còn phải khen thường hai lần mới đủ, như vậy em mới có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này rồi.”

Cố Tử An thật muốn mở đầu cậu ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo từ thứ gì, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, một thợ săn giỏi là khi đứng trước con mồi ngon miệng, không cần phải nói nhiều, cứ làm là được.

Hắn dùng tay bóp lấy vòng eo nhỏ gọn kia, cúi đầu hôn cậu, không giống như trước đây như chuồn chuồng lướt nước, mà lần này chân chính là nụ hôn sâu mang theo dục vọng rõ ràng.

Kỷ Tịch rất nhanh bị hắn hôn đến mức động tình, mặt mày đều lộ ra thần sắc quyến rũ si mê, giọng nói nỉ non gọi mời như một con mèo nhỏ: “Anh ơi……”

Cố Tử An bị cái âm giọng ngọt nị dính nhớp này gọi cho cả người chấn động, hắn cởi ra áo tắm dài vướng bận trên người, trực tiếp kéo phăng áo ngủ của mèo con, trong phòng ngủ lập tức vang lên tiếng cúc áo lăn xuống nền nhà.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu ngậm lấy một bên Tiểu Đậu Đậu như quả anh đào đỏ mọng điểm xuyến trên mặt chiếc bánh kém trắng mềm mịn màng.

Kỷ Tịch xoa tóc của hắn, nhắm mắt lại thoải mái mà than thở một tiếng.

Cố Tử An một bên hôn, một bên duỗi tay mò đến phía dười gối đầu tìm tuýp dầu bôi trơn, vừa chuẩn bị lấy ra liền nghe thấy Kỷ Tịch nỉ non: “Anh Cố… thoải mái quá, tối nay em nhất định sẽ mát xa cho anh thật tốt.

Đúng rồi, em quên nói với anh, hôm nay bên sản xuất chương trình gameshow có gọi tới, nói họ sẽ khởi quay sớm, sáng mai giờ em phải đến trường quay thu……”

“Cái gì? Sao lại muốn quay sớm? Ai báo cho em? Sao em không nói trước? Bí thư Tân sao cũng không báo cho tôi biết?” – Cố Tử An trước nay đối mặt với thời khắc sinh tử vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm, lúc này lại khó có thể không bạo phát cơn giận.

Hắn lùi về sau thì bị Kỷ Tịch nắm tay lại, ngẩng đầu hung ác mà trừng mắt với cậu: “Buông tôi ra.”

Theo như hắn tìm hiểu, sau lần đầu tiên của tiểu thụ, rất có thể sẽ gây nhiễm trùng và sốt nhẹ, hơn nữa nơi phía sau không thoải mái, hành động sẽ không tiện.

Mà hắn dù có cầm thú đến đâu cũng không đành lòng mà để cậu ngày mai xuất hiện tại phim trường với thân thể không ổn như vậy.

Kỷ Tịch rõ ràng bị hắn làm cho hoảng sợ, cậu ủy khuất buông tay Cố Tử An, thấy hắn tức giận xoay người xuống giường làm cậu không biết làm sao cho phải: “Anh Cố, thực xin lỗi, vậy mấy ngày sắp tới ăn uống với liệu trình mát xa cho anh phải làm sao đây?”

Cố Tử An quyết định đi tắm nước lạnh: “Tôi tự cung tự cấp là được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Tịch ( nhìn trời): Vì sao cho tôi vào cái ca khó như vậy chứ?

Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì ta mà cho đầu ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~

Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng ]:

Sexy Mini bình; bỉ ngạn hoa bình;

Phi thường cảm tạ mọi người vẫn luôn ủng hộ, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

-Hết chương -

Ngáo: Tui tức dùm cho Cố tổng á thịt đến tận miệng mà không ăn được:))))))))))).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio