Editor: Tiểu Tinh Thần
(Chó nhà có tang (丧家之犬) 'sàng jiā zhī quǎn': đầu tiên đề cập đến người có tang lễ, bởi vì chủ sở hữu bận rộn tang lễ và không được cho ăn. Sau này đề cập đến vô gia cư. Ví dụ về những người mất chỗ dựa mà không có nơi nào để nương tựa, chạy tán loạn khắp nơi. Cũng được gọi là tang lễ. Tổng kết lại có hai nghĩa: một là không được quan tâm, hoặc là mất đi nơi nương tựa không nhà để về (nghĩa bóng hoặc đen tùy cách nói)
Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, giọng Cố Tử An lạnh nhạt vang lên: "Sao?"
Tiếng "sao" này thật sự gợi cảm, trong âm cuối kéo dài mang theo móc cắn người, giống như đêm đó cậu hỏi hắn "Có thoải mái không?" tiếng "Ừm" kia cũng giống như vầy.
Kỷ Tịch chỉ cảm thấy trên lỗ tai có một dòng điện trong nháy mắt truyền đến tứ chi khắp người, gãi đến tim, lại nổ tung trong đầu.
Cậu đỏ tai ngay tại chỗ, mắt cong thành một độ cong đẹp mắt, trong giọng nói đều mang theo ý cười: "Cố ca, anh làm gì vậy?" Sắc đẹp đứng đầu, cậu bây giờ cũng không nhớ rõ ý định ban đầu của cuộc điện thoại này, chuyện phá hoại của Trì Tu Minh ban nãy cũng quên sạch không còn một mảnh.
Cố Tử An thờ ơ nói: "Chờ em trả lời tin tức."
Một câu nhẹ nhàng, lại làm cho trái tim Kỉ Tịch đập nhanh hơn một giây, vẻ mặt cậu cười si hán cứng đờ tại chỗ, nghe tiếng hít thở truyền đến từ đầu dây bên kia, dừng một chút, cậu nhỏ giọng giải thích: "Cố ca, em ghi hính chương trình, xung quanh đều là máy quay, không tiện bất cứ lúc nào cũng cầm điện thoại di động được, buổi tối em gửi tin nhắn cho anh, nếu anh thuận tiện, em sẽ gọi video cho anh."
Cố Tử An vẫn thản nhiên đáp: "Ừm." Âm thanh không còn lãnh đạm như vừa rồi, dường như còn mang theo chút ý cười.
Kỷ Tịch thấy có anh trai cameraman vác máy quay tới, cậu mím môi cười, nói với Cố Tử An: "Cố ca, vậy anh đừng chờ tin tức của em nữa, buổi tối gọi lại nha."
Khi máy quay lia vào mặt cậu, cậu đã kịp thời cúp máy như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ qua điện thoại.
Nhìn chằm chằm ba chữ "Cố Tử An" trên màn hình điện thoại di động hai giây đồng hồ, Kỷ Tịch vỗ ót, cắn răng trừng mắt nhìn bóng dáng trong phòng khách, thầm mắng, mẹ nó tôi đã bị tên ngốc kia làm cho tức giận mà hồ đồ, rõ ràng gọi điện thoại hỏi chính sự, liền nói hai câu không mặn không nhạt không đau không ngứa, rồi cứ thế mà cúp máy!
—
Cố Tử An nhíu mày mang ba phần hàn ý, khẽ nhếch môi, đang nhìn cuộc gọi vừa cúp máy trên màn hình di động.
Cố Tử An mặt mày liễm đi ba phần hàn ý, hơi cong môi, chính nhìn trên màn hình di động vừa mới cắt đứt trò chuyện.
"Cốc cốc cốc."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Cố Tử An ấn tắt điện thoại di động đặt sang một bên, ngẩng đầu đáp một tiếng: "Vào đi."
Bước chân Liễu Ấp rõ ràng không còn nhẹ nhàng như trước, đi bộ chậm chạp, tinh thần ngược lại rất tốt, vừa tiến vào đã bắt đầu kêu lên: "Tử An à, tôi ở bệnh viện sắp nghẹn chết, nếu anh không đồng ý cho tôi đi làm tôi sẽ trốn khỏi bệnh viện, anh sẽ mất đi một tấm huy chương vàng thân cận từ nay..."
Cố Tử An thở dài, tiện tay cầm lấy một văn kiện vừa xem vừa ngắt lời y: "Nói chính sự."
Liễu Ấp ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc: "Tử An, Trì Tu Minh kia cùng đoàn đội của cậu ta con mẹ nó kiếm chuyện, Kỷ Tịch chẳng qua chỉ nhận một chương trình tạp kỹ, nào đáng để cậu ta cứ sống chết như vậy? Loại tiểu nhân này nhất định phải một lần trị đến nơi, không thể lưu lại cho cậu ta cơ hội tác quai tác quái."
Khi y nghe tin tức, phổi của y đã tức giận. Nếu tin tức vu khống Kỷ Tịch này được tung ra ngoài, cho dù kịp thời thanh minh, hình tượng của Kỷ Tịch đối với khán giả và người hâm mộ đã hình thành, muốn vãn hồi cũng rất khó khăn. Vì ghen tị mà hủy diệt một người, đây là loại tâm địa rắn rết gì vậy!
Cố Tử An nghe hắn nhắc tới Trì Tu Minh, trong con ngươi sâu thẳm nhiễm lãnh ý khát máu, thanh âm lạnh như băng như đao rơi xuống: "Phải làm một lần cho cậu ta nhớ kỹ."
Liễu Ấp nhìn hắn, bất thình lình rùng mình một cái, vốn định lập tức đi ra ngoài xử lý chuyện Trì Tu Minh, suy nghĩ một chút, nội tâm lại tò mò, y thật sự tò mò, y thật cẩn thận hỏi một câu: "Tử An, vậy vì sao ngay từ dầu anh sắp xếp cho Trì Tu Minh tham gia chương trình tạp kỹ này?"
Trì Tu Minh và ekip (aka đoàn đội) của cậu ta thủ đoạn luôn ác liệt, trước kia công ty của cậu ta có một nam nghệ sĩ nhận một vai nhỏ, cậu ta dùng phương pháp tương tự chỉnh nam nghệ sĩ này đến mức danh tiếng xấu vang dội, đến bây giờ cũng không nhận được thêm kịch bản nào.
Cố Tử An là người khôn khéo lợi hại như vậy, không có khả năng không biết tác phong của Trì Tu Minh, đưa người nguy hiểm như vậy đến bên cạnh Kỷ Tịch, Liễu Ấp nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra vì sao.
Cố Tử An nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, thờ ơ nói: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, chờ xem kịch hay."
Kiếp trước ngày Kỷ Tịch khó sinh bỏ mình, hắn vừa vặn cũng ở nhà cũ Kỷ gia, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí kia của Trì Tu Minh, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in.
Cố Tử An sau khi sống lại vẫn không để vào mắt loại người như Trì Tu Minh, cho đến khi Kỷ Tịch xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn còn chưa ra tay đối phó Trì Tu Minh, người này liền vội vàng hoảng hốt đụng tới, lại không biết sống chết ảo tưởng thay thế Kỷ Tịch trong chương trình tạp kỹ, nếu đã nghĩ tiết mục này như vậy, vậy thì thành toàn cho cậu ta vậy.
Người này kiếp trước hại Kỷ Tịch thảm như vậy, mình giống như bóp chết một con kiến đối phó cậu ta thì thật không có ý nghĩa, vẫn là đưa qua để cho Kỷ Tịch tự tây đâm kẻ thù mới giải được nỗi hận.
Liễu Ấp ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, thật ra y vẫn chưa hiểu gì, nhưng tiểu chỉ công tác của y chính là, chỉ cần Cố Tử An đưa ra quyết định đều đúng có đạo lý, cho dù có chút quyết định dựa theo ánh mắt thông tục hiện tại nhìn ra, hình như không chính xác, nhưng thời gian cuối cùng cũng sẽ chứng minh, Cố Tử An nhất định là đúng.
Nghĩ thông suốt điều này, y vui vẻ đứng lên: "Tử An, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh mắt Cố Tử An từ tài liệu chuyển sang điện thoại di động, nhớ tới vừa rồi Kỷ Tịch nói buổi tối sẽ gọi điện thoại video với hắn, khóe môi hắn không tự giác hơi nhoẻn lên.
Em muốn công danh thành tựu, tôi sẽ từng bước đẩy em đi lên, cho em ngắm hết thế gian phồn hoa.
Kiếp trước em chưa thể trả thù mà đã nhắm mắt, tôi từng việc từng việc thay em hóa giải, bảo vệ em cả đời này không âu không lo.
—
Trì Tu Minh ngồi ở giữa sô pha, an tâm hưởng thụ sự ân cần hỏi han của tổ đạo diễn.
Viên Xa vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh Trì Tu Minh: "Tu Minh, hay là đưa cậu đến bệnh viện thăm khám nha."
"Không cần đạo diễn." Trì Tu Minh đối diện với ống kính vẻ mặt tự trách, lời nói khẩn thiết nói, "Đều là do tôi không cẩn thận, gây thêm phiền toái cho mọi người, vết thương của tôi nhỏ, sẽ không chậm trễ ghi hình chương trình, nhưng chỉ sợ không có cách nào làm rất nhiều công việc, thật sự là rất có lỗi với mọi người."
Viên Xa an ủi vỗ vỗ cậu ta: "Không cần có gánh nặng tâm lý, chân không có bị gì mới là quan trọng nhất."
Trì Tu Minh nhìn đạo diễn quay phim trong tay cầm túi nước đá, đang ngồi xổm xuống đắp lạnh cho mắt cá chân sưng húp của Trì Tu Minh, trong lòng ông bất an, Trì Tu Minh này tuy rằng vị trí không cao, nhưng lại đả thông quan hệ cao tầng trên đài nhảy xuống, nếu bị lãnh đạo đài biết cậu ta bị thương, cái thân này của ông và đạo diễn quay phim khi trở về bị phê bình đã là nhẹ rồi.
Ông ngẩng đầu cẩn thận hỏi Trì Tu Minh: "Tu Minh, còn đau không? Tôi đưa cậu vào phòng nằm một lúc nha."
Trì Tu Minh nhìn Kỷ Tịch đang đứng ở cửa, tâm tình vô cùng tốt, muốn nhân cơ hội này củng cố một chút cái danh người chịu khổ lại tận tụy này: "Không cần, tôi không có sao đâu, kỳ thật làm diễn viên bị thương cũng rất bình thường, bộ phim trước của tôi có một cảnh cưỡi ngựa, ngựa đột nhiên kinh hãi, trực tiếp tôi quăng khỏi lưng ngựa, tôi vẫn kiên trì quay xong những phân cảnh còn lại mới đến bệnh viện."
Ông cùng đạo diễn quay phim thuận tiện nịnh nọt: "Tu Minh, cậu thật là chuyên nghiệp!"
Đang nói chuyện, thanh âm khoái trá của Lãnh Ngạn từ trong viện truyền vào: "Kỷ Tịch, cậu đâu rồi, mau đến xem cá câu của chúng tôi, buổi tối chúng ta nướng cá ăn được không!"
Hà Sanh cười ha ha: "Quan trọng là cậu có thể nướng hay không, hay lại để cho đồ đệ của tôi làm cho cậu."
Kỷ Tịch vẫy tay với hai người bọn họ ở cửa: "Sanh ca, Lãnh ca, Minh ca bị thương."
Hà Sênh và Lãnh Ngạn nghe vậy buông thùng nước xuống, vội vàng đi vào trong phòng, hai người đồng thanh nói: "Có nặng lắm không?"
Trì Tu Minh cảm giác được điện thoại di động trong túi không ngừng chấn động, cậu ta cẩn thận cầm lên nhìn, quả nhiên là điện thoại của người đại diện cũ, nhiều người như vậy ở bên cạnh, cuộc điện thoại này cậu ta khẳng định không thể nghe máy, vừa mới bấm nút cúp máy, điện thoại lại gọi vào, cậu ta dứt khoát để chế độ im lặng cho điện thoại di động trực tiếp bỏ vào trong túi, ngẩng đầu cười nói với hai người: "Tôi không sao."
Cậu ta rất hưởng thụ cảm giác ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người, đang chuẩn bị nói thêm lời bán thảm, nhìn thấy Hà Sênh Lãnh Ngạn cùng tổng đạo diễn cùng với đạo diễn quay phim đồng thời lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn.
Cậu ta nhớ tới cuộc gọi của người đại diện cũ, cũng vội vàng lấy điện thoại ra, vừa mở khóa điện thoại di động, khi thấy rõ tin nhắn của người đại diện cũ gửi tới, đồng tử cậu ta phóng đại, trái tim chợt co rụt lại, cả người mồ hôi lạnh toát ra, tuyệt vọng lại hoảng sợ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động!
Không đời nào! Hoàn toàn không thể! Làm thế nào điều này có thể trở thành như vậy!
Hà Sanh vội vàng nhìn xong tin nhắn trên điện thoại di động, anh luôn luôn có tính tình tốt ngay lúc này cũng khó nén được tức giận, hét lớn một tiếng: "Trì Tu Minh, cậu có thấy xấu hổ hay không!"
Trì Tu Minh sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ghét bỏ của mấy người xung quanh, liền biết chuyện này đã bị moi ra, cậu ta không dám tưởng tượng chuyện này tiếp tục lên men thì hậu quả sẽ thế nào, không thèm để ý xung quanh còn có máy quay, cậu ta vội vàng từ trên sô pha đứng lên, bùm lên một tiếng quỳ xuống hướng Kỷ Tịch đứng, khóc không thành tiếng nói: "Kỷ Tịch, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không nên vu hãm cậu, cậu tha cho tôi lần này có được hay không."
Lãnh Ngạn chưa từng thấy qua tâm tư dơ bẩn như vậy, cũng chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy, anh ngại bẩn mắt, kéo Kỷ Tịch đi lên lầu.
Trì Tu Minh mắt thấy vị cứu tinh duy nhất của cậu ta muốn đi, dùng tư thế quỳ, hai chân nhanh chóng đuổi theo: "Kỷ Tịch, cậu tha thứ cho tôi lần này có được hay không...a..."
Đạo diễn quay phim không thể nhìn được bộ dạng mất mặt này của cậu ta, tiến lên hai bước một cước đá vào lưng cậu ta: "Ra dáng đàn ông một chút được không vậy!"
Đóng cửa phòng ngủ lại, Lãnh Ngạn vẫn tức giận như cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngay từ đầu tôi đã biết cậu ta không phải là thứ gì tốt, không ngờ lại xấu như vậy! Người này thật sự mẹ nó thối rữa đến tận xương tủy. Tên khốn kiếp nào cho tên ngốc này vào, vừa đọc xong tin tức, tôi quả thật tức giận muốn nổ tung. Mong cậu bớt giận, may mà đã làm cho tên ngốc này thực hiện không được."
Kỉ Tịch cười nói: "Tôi không có tức giận, chỉ là cảm thấy đáng thương thay cậu ta."
Hai người nói chuyện thêm một lát, đạo diễn gõ cửa đi vào, nhìn Kỷ Tịch nói: "Trì Tu Minh đã đi rồi, xám xịt giống như chó nhà có tang, thù lao đóng phim cũng trả lại toàn bộ, còn phải trả thêm gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng của chương trình. "
"Không chỉ vậy." Tô Tầm từ ngoài cửa thò đầu vào, lắc lắc điện thoại di động trong tay, "Các anh xem Weibo chưa, sản phẩm mà anh ta phát ngôn đã tuyên bố hủy hợp đồng với anh ta, hai nhân vật phim truyền hình vốn đã định cũng đều đã thay đổi người, tiền tiết kiệm nhiều năm như vậy của cậu ta đều đập vào trả, phỏng chừng cũng không đủ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Lê Thấm đứng ở cửa chán ghét hừ một tiếng: "Cậu ta bịa đặt như vậy, cơ quan tư pháp có thể truy cứu trách nhiệm của cậu ta, trong giới showbiz cậu ta đừng hòng lăn lộn nữa."
Buổi tối, năm người ở trong sân dựng một cái vỉ nướng BBQ, nguyên liệu nấu ăn có thể nướng còn rất nhiều, cá câu sống, gà vừa gϊếŧ, còn có rau tươi trong vườn rau đủ loại.
Ánh trăng mông lung, côn trùng kêu cang một khoảng, năm người vây quanh cùng một chỗ bận rộn, nói cười, bầu không khí tốt không khó tả.
Hà Sanh quát mời mọi người uống chút bia, ở trước ống kính không tiện nói cái gì, nhưng tất cả mọi người đều có ý chúc mừng.
Kết thúc một ngày ghi hình, Kỉ Tịch thương nhớ gọi video với Cố Tử An, ở trong phòng tắm tắm đơn giản, liền nằm sấp trên giường bật nút gọi.
Cố Tử An nhận rất nhanh, lần đầu tiên Kỷ Tịch nhìn thấy mặt Cố Tử An trên điện thoại di động, cảm thấy rất tò mò: "Cố ca, giá trị nhan sắc của anh thật sự rất khó có thể đánh giá, từ góc độ có thể gây tử vong này nhìn đẹp trai quá."
Kỷ Tịch trong ống kính, làn da trắng như sữa, mái tóc màu nâu sẫm nửa khô, thỉnh thoảng còn có vài giọt giọt nước theo trán lăn xuống, áo ngủ buông lỏng xuyên thấu trên người, mấy chiếc cúc trên mặt áo tản ra, lộ ra nốt ruồi đỏ mê người trên vai và cổ, còn có vết đỏ trên ngực trắng nõn bị tối hôm qua hắn mút ra, cả người tản mát ra một cỗ phong tình câu người như muốn người ta lập tức ngã xuống.
Cố Tử An nhìn tiểu yêu tinh mắt ngọc mày ngài, trong mắt tràn đầy sủng nịch: "Em cũng rất đáng yêu."
Kỷ Tịch bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Anh khen em cũng vô dụng, hiện tại em cũng không có cách nào giúp anh làm."
Cố Tử An không đuổi kịp mạch não của cậu: "Làm cái gì vậy?"
Kỷ Tịch kéo cổ áo ngủ của mình xuống, lộ ra một mảng lớn xuân sắc, lại lập tức che lại, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nói, mơ hồ lộ ra mềm mại ẩm ướt. Đầu lưỡi mềm mại: "Anh nói gì! Tự anh nhìn lại ánh mắt của mình đi kìa, hận không thể ngay lập tức ăn em, lúc em cho anh ăn thì anh không ăn, giờ anh có muốn ăn cũng không ăn được!"
Ngay sau đó cậu nghĩ tới cái gì đó, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tử An: "Cố ca, lần sau anh không được 'ăn' Tiểu Đậu Đậu nữa, hôm nay có hơi sưng lên, lúc đụng phải còn hơi bị đau."
Cậu không biết ánh mắt tự cho là hung ác của mình, trong mắt nam nhân, khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo phong tình, càng có thể kích phát ra du͙ƈ vọиɠ ngược đãi trong thân thể người khác.
Đôi mắt Cố Tử An dần dần sâu, giọng nói khàn khàn nói: "Chỗ nào sưng lên, miệng nói không có bằng chứng, để tôi nhìn xem."
Kỷ Tịch thành thật kéo áo ngủ sang bên cạnh, Cố Tử An nhìn chằm chằm ống kính nuốt nước miếng.
Tiểu anh đào màu hồng nhuận, tươi non ướŧ áŧ, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết tư vị nếm sẽ có bao nhiêu mỹ diệu.
Một tay hắn cầm điện thoại di động, tay kia thò vào trong quần, giọng nói gợi cảm không ổn định hấp dẫn Kỷ Tịch nói: "Bên kia nữa, tôi kiểm tra một chút."
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Hello hello, ta đã comeback. Dạo này bị bệnh nên off cả tháng sorry nhiều nhiều nha. Giờ sẽ ra thường xuyên hơn nè.
-Úi giời ta cứ nghi nghi chú Cố là chuẩn không cần chỉnh.
-Ủa chiện gì vậy :)) chưa hiểu gì thì cậu Tutu rớt đài. Ài ta thích truyện này là do vả mặt nhanh. Nhưng hum nay hơi bị hoang mang, kiểu ủa chiện gì vậy, chưa hiểu gì đã rớt đài.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).