Kỷ Tịch cùng hắn đối diện hai giây, Cố Tử An được bao phủ trong nắng sớm tựa như đã không còn lạnh lẽo như hôm qua nữa.
Cậu đánh bạo hỏi: “Anh muốn bao dưỡng em sao?”
“Tôi sẽ không chạm vào cậu, không công khai, chỉ cần đi với tôi tham gia vài bữa yến tiệc là được, kỳ hạn nửa năm.” – Cố Tử An dời ánh mắt, dùng cái muỗng đảo đảo hoành thánh trong chén – “Mỗi tháng vạn(), xem xét tình huống phát sinh sẽ có thêm tiền thưởng, cậu suy nghĩ đi.”
[ () vạn tệ: ~ tỷ VNĐ (Ngáo: nhiều vđ )
Đã rất nhiều năm hắn không cùng người khác ở trên bàn ăn một bữa cơm, vốn dĩ cho rằng Kỷ Tịch ngồi đây sẽ làm hắn khó chịu, kết quả lại không phải thế.
Kỷ Tịch thấy hắn đã ăn xong, đuổi theo hắn đang đứng dậy nhanh chóng nói: “Không cần suy nghĩ, em đồng ý.” – Không phải chỉ tham gia mấy cái Hồng Môn Yến thôi sao, loại công việc lương cao đãi ngộ tốt còn có thêm phí công tác này có thể đi đâu tìm được nữa chứ?
“Trong này là hai tháng tiền lương, mật mã là ngày sinh nhật cậu.” – Cố Tử An đặt lên bàn thẻ ngân hàng và chìa khóa xe đã chuẩn bị trước đó đẩy về phía Kỷ Tịch, nâng tay nhìn đồng hồ: “Tôi đi làm trước, nếu cậu muốn ra ngoài có thể mang theo vệ sĩ, sẽ trừ vào tiền lương của cậu.”
Kỷ Tịch đang đưa tay lấy đũa chợt dừng lại: “Có phải phí ăn ở cũng bị trừ tiền hay không?”
Hôm nay Cố Tử An mặc một thân âu phục màu đen thẳng tắp, phối hợp với cà vạt hồng nhạt, cực kì cực kì đẹp trai.
Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Tịch: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Thế này chẳng phải em dọn ra ngoài ở có khi còn có lời hơn sao?” – Không chờ hắn trả lời, Kỷ Tịch ngẩng đầu nhìn, Cố Tử An m đứng bên cạnh cách nửa thước nhướn mày nhìn cậu, cậu tức khắc cảm giác được áp bách, lập tức rũ mắt sửa lời: “Trong vòng nửa năm em sẽ không dọn đi đâu, em là do anh cứu về, hơn nữa ở đây rất thoải mái, bữa sáng nhìn cũng rất ngon.”
Thoáng thấy Cố Tử An bước đi, lúc này Kỷ Tịch mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp động đũa, tiếng chuông di động vang lên, hiển thị người gọi tới là “Đại diện Lâm Tân”.
Kỷ Tịch ấn nghe máy: “Alo.”
Giọng nói người đại diện mang theo áp lực: “Kỷ Tịch, nhà làm phim 《 Nghịch Quang 》 vừa điện thoại, nhân vật nam hai của cậu bị đoàn phim thay người, khi nào thì cậu đến công ty?”
“Anh Tân, tôi sẽ đến ngay, gặp rồi nói.” – Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn Cố Tử An đang đổi giày ở bậc thềm, nhỏ giọng trả lời người đại diện, sau đó cúp điện thoại, giả vờ đặt điện thoại bên tai ra vẻ giật mình mà lớn tiếng: “Cái gì! Cố Cảnh Diệu muốn phong sát tôi? Nam hai của tôi bị hắn đổi người? Anh Tân, anh giúp tôi tìm xem có vai nam sáu nam bảy hay vai quần chúng gì không, chỉ cần có việc, tôi đều làm được hết.”
Không phải là bạn trai sao? Bạn trai của người giàu nhất đi diễn vai quần chúng, người giàu nhất có thể chịu được sao?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Kỷ Tịch đặt di động lên bàn, đem sáu cái hoành thánh còn sót lại trong chén ăn sạch sẽ.
Cậu vuốt vuốt cái bụng đã no bảy phần, bắt đầu nghĩ tới phần tiền phụ cấp của người giàu nhất này.
Vừa mới chuẩn bị dọn dẹp chén đũa một chút, Lý quản gia bê mâm đồ ăn từ phòng bếp đi tới: “Kỷ tiên sinh, cậu mau nếm thử hoành thánh tôi làm này, Tử An thích nhất ăn cái này đó.
À đúng rồi, tôi đã đem chậu hoa kia đặt trong hoa viên, dường như hoa có tốt hơn một chút.”
Ngày hôm qua Kỷ Tịch nghe Cố Tử An gọi ông là ‘Chú Lý’, cậu cũng trông bầu vẽ gáo() mà gọi theo: “Chú Lý, chú cũng phụ trách nấu cơm sao, cháu vừa mới ăn rồi.”
[ ()照葫芦画瓢: chiếu hồ lô họa biều: Trông bầu vẽ gáo: dựa vào thứ có sẵn để làm theo.]
“Vừa rồi Tử An ăn phần cơm của một người thôi, cậu ấy chắc chắn chê tôi làm chậm, sợ cậu đói bụng nên chia cho cậu một nửa, cậu cũng đã ăn no đâu.
Đến đây đến đây, ăn thêm một chút đi.” – Lý quản gia một bên gắp cho Kỷ Tịch mấy cái hoành thánh, một bên giải thích: “Đầu bếp trong nhà khoảng thời gian trước ở quê có việc đã xin nghỉ, vài ngày cũng chưa trở lại.
Tử An không thích có người sống cùng, tôi đành phải phát huy tay nghề một chút.”
“Cảm ơn chú Lý.” – Kỷ Tịch cân nhắc buổi tối khi về nên mua chút rau tự mình xuống bếp, nói không chừng còn có thể cùng Cố Tử An thương lượng một chút về tiền thưởng thêm.
Quần áo đêm qua Lý quản gia đã đặt mua đầy đủ cho cậu, ăn cơm xong Kỷ Tịch về phòng đứng ở trước tủ quần áo, nhìn mười mấy bộ âu phục được cắt may tinh xảo kiểu dáng sang trọng, trong tim như rỉ máu.
Nếu cứ như thế trừ đi thì bốn tháng tiền lương còn lại cậu cũng không lấy được một xu nào.
Chọn một bộ tây trang màu đen, vuốt vuốt tóc, Kỷ Tịch đứng ở trước gương nhìn mình đẹp trai muốn xỉu.
Chuẩn bị đâu vào đấy, Kỷ Tịch mang theo vệ sĩ đến thẳng công ty.
Tối hôm qua cậu cũng đã tìm đọc tư liệu của nguyên chủ.
Công ty giải trí của nguyên chủ quy mô khẳng định không bằng Mộng An của Cố Tử An, nhưng cũng có trong tay rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.
Trì Tu Minh chính là nhất ca() của bọn họ, hiện tại là tiểu thịt tươi có nhân khí cao nhất.
Cũng chính anh ta là người sau này trực tiếp hại chết nguyên chủ.
[ () nhất ca/nhất tỷ: nam/nữ nghệ sĩ có nhân khí cao, tài nguyên nhiều, độ nổi tiếng on top, đạt nhiều giải thưởng, được khán giả yêu thích, là bộ mặt cùa nhà đài/công ty.]
Mà từ lúc nguyên chủ tốt nghiệp đại học gia nhập công ty đến bây giờ đã hai năm, nhân vật quan trọng nhất từng diễn cũng chỉ là nam ba trong một bộ web drama, đại đa số thời gian cậu đều bị công ty đẩy đến các đoàn phim diễn vai quần chúng.
Tới gara dưới tầng hầm của công ty, Kỷ Tịch kiên trì để vệ sĩ ở lại trong xe.
Vừa bước vào đại sảnh, cậu liền thấy trước mặt có hai cô gái trẻ ôm một bó hoa hồng lớn, trong đó một người còn la lên phấn khích: “Oa! Cố Cảnh Diệu lại tặng cho nhất ca của chúng ta hoa nữa này! Cố lão đại đã theo đuổi anh ấy một năm rồi, người si tình như vậy, sao anh Tu Minh còn không chấp nhận cơ chứ.”
Một người khác lại nói: “Cô cho rằng anh Tu Minh cũng như cô sao, trong hầm gara Cố Cảnh Diệu đưa tới ba chiếc xe thể thao anh Tu Minh cũng không nhìn lấy một cái, hoa này thì tính là gì.”
Bước chân Kỷ Tịch không dừng lại, cậu đi vào thang máy lên lầu, lúc này trước mặt có hai người đi tới.
“Kỷ Tịch, sao cậu đột nhiên đẹp trai quá vậy? Quả nhiên người đẹp vì lụa mà!” – Trong đó có người nhiệt tình cùng Kỷ Tịch chào hỏi, vây quanh Kỷ Tịch xoay hai vòng, kéo kéo cổ áo cậu, ngón tay cố ý vô tình duỗi vào bên trong, vuốt ve da thịt trắng nõn trên cổ cậu, nhỏ giọng đầy ám chỉ: “Mau nói tôi biết tối hôm qua rốt cuộc nhân vật nào mở cửa siêu xe mang cậu đi thế?”
Tối hôm qua Kỷ Tịch đã xem hết ảnh chụp mặt mũi các nghệ sĩ lớn nhỏ của công ty, sau lại xem một lượt lịch sử trò chuyện với bạn bè, đại khái cũng hiểu biết một chút về các mối quan hệ thân cận của nguyên chủ.
Người đang nói chuyện này tên Nghiêm Tiến Văn, gia nhập công ty cùng thời điệm với nguyên chủ, mới vừa diễn nam hai một bộ phim thần tượng, tăng chút nhiệt sau một đêm.
Kịch bản phim lúc đầu là công ty sắp xếp giao nguyên chủ.
Kỷ Tịch nghiêng người tránh cho hắn ta chạm vào, thấy hắn thái độ cợt nhả vẫn muốn động tay động chân, Kỷ Tịch nhanh chóng kéo cánh tay hắn qua vặn ngược ra sau.
Nghiêm Tiến Văn đau đến mức kêu gào: “Đau đau đau, Kỷ Tịch cậu phát điên cái gì thế?”
“Xin lỗi nha Tiến Văn, tôi làm đau anh à?” – Kỷ Tịch lập tức buông hắn ra, vờ cười cười xin lỗi, nâng tay hắn lên còn làm ra vẻ xoa xoa nhưng thực tế lại đang dùng sức, từng cái ấn xuống như muốn nghiền cả xương cốt hắn.
Nghiêm Tiến Văn đau đến mức sắc mặt trắng xanh, lại không tránh thóat được, chỉ có thể chịu thua nhỏ giọng nói: “Kỷ Tịch, xin lỗi mà, là tôi không nên nói lung tung.”
Kỷ Tịch thuận thế buông hắn ra, tươi cười giải thích: “Đó là người thân của tôi, nếu đúng như lời anh nói thì tôi có thể đến công ty vào sáng sớm thế này sao?”
Nghiêm Tiến Văn nhớ lại một chút tư thế đi đường của Kỷ Tịch, lại liếc mắt nhìn xuống chân cậu, dùng sức gật đầu nói: “Đúng đúng đúng! Là người thân của cậu!” – Hắn cảm giác có điểm hoài nghi nhân sinh, Kỷ Tịch ngày thường bị bọn họ bày trò đùa dai cũng nhẫn nhịn chịu đựng, sao đột nhiên lại thay đổi nhiều thế?
Một người bên cạnh không hiểu chuyện gì liền hỏi: “Kỷ Tịch, người thân này của cậu có thế lực không, anh Tân nói vai diễn của cậu lại bị người ta thay thế nữa kìa.”
Người này tên Vương Địch, vào công ty sơm hơn mấy năm so nguyên chủ, diễn vài bộ phim truyền hình lẫn điện ảnh nhưng vẫn không nổi được.
“Về sau tôi tự mình tạo thế lực là được, hẹn gặp lại hai anh.” – Kỷ Tịch xoay người hướng về văn phòng người đại diện đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu thiên sứ vì ta cho phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ [ địa lôi ]: Ý thơ cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng]: Đàm uyển bình;
Phi thường cảm tạ các đại gia đã dõi theo ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
-Hết chương -.