Editor: Tiểu Tinh Thần
Cố Tử An siết chặt bàn tay đang chuẩn bị rút của Kỷ Tịch, giống như một con sư tử đực bảo vệ lãnh địa của mình, cả người tràn đầy khí tức nguy hiểm, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu, áp bách cậu.
"Anh ơi" Tay Kỷ Tịch bị hắn nắm chặt có chút đau đớn, cậu oán giận kêu một tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thực chất của Cố Tử An, trong lòng cậu cả kinh, xong rồi, lại nói sai chọc phải pho tượng Phật đằng đằng sát khí này.
Nam nhân cắn chặt răng, sườn mặt và cằm lộ một đường cong gợi cảm, Kỷ Tịch nhìn mà ngứa ngáy khó nhịn được bụng dưới thiêu đốt, muốn lập tức nhào lên cắn yết hầu của hắn, nhưng lúc này cậu chỉ có thể chịu đựng đau đớn ủy khuất cầu xin tha thứ, "Anh ơi, em nói sai rồi, anh yên tâm đi, chuyện này là em chủ động lấy lòng mà dỗ anh, em biết đúng mực mà, nửa năm sau em sẽ không dây dưa với an h đâu."
Chỉ là có tiền đẹp trai lại biết săn sóc lại còn hàng to sài tốt thôi mà, ai mà hiếm lạ chứ.
Con ngươi Cố Tử An lại âm trầm thêm hai phần, thân thể nghiêng người về phía trước cúi người xuống, cho Kỉ Tịch bị vây trên sô pha, hai tay chống bên tai cậu, giống như đang nhìn một con mồi nhất định phải có, nếu con mồi có tâm tư muốn chạy, vậy thợ săn như hắn sẽ biến tất cả những nơi con mồi đi đến thành lãnh địa của mình.
Hô hấp hai người giao hòa, nhiệt độ dần dần tăng lên, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nâng lên một chút, cầm lấy cổ tay hiện lên vết đỏ của Kỷ Tịch mà nhìn, giọng nói trầm thấp lại gợi cảm, từng bước dụ dỗ: "Vì thưởng cho sự ngoan ngoãn của em, tôi cho em ba nguyện vọng, em muốn cái gì tôi cũng cho em."
Kỷ Tịch mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm, làn da vốn trắng nõn bóng loáng, đêm nay càng đẹp động lòng người, một đôi mắt đen như nước giống như có thể nhìn vào trong lòng người.
Tay cậu tránh thoát khỏi tay Cố Tử An, hai cánh tay vòng quanh cổ hắn, để trả thù vừa rồi Cố Tử An bóp đau tay cậu, cậu ngửa đầu cắn môi dưới Cố Tử An, không đợi Cố Tử An có phản ứng, lại nhanh chóng buông hắn ra, trên mặt lập tức nở nụ cười mê người: "Anh, anh thật là lạc hậu, còn có sơ hở, nếu em dùng hết hai cái đầu tiên, còn lại một nguyện vọng đổi một trăm cái khác nữa, sau đó lại dùng cái cuối cùng đổi thêm một trăm cái, ha ha ha, vậy chẳng phải cả đời em dùng hoài không hết à."
Cố Tử An nếm thử tơ máu trên môi, mùi máu tươi càng khơi dậy hứng thú của hắn đối với con mồi mục tiêu, hắn hơi ngẩng đầu lên, mặt mày cong thành một độ cong đẹp mắt, trong con ngươi tản ra tinh quang nhất định phải có được con mồi, giọng nói của hắn khàn khàn hỏi: "Vậy em có muốn hay không?"
Kỷ Tịch đã tâm viên ý mã từ lâu rồi, trong đầu đã muốn nói với Cố Tử An, lại nói một ý khác: "Anh, anh muốn em cũng muốn, đêm dài lắm mộng, chúng ta mau bắt đầu đi."
(Ý nghĩa là tâm trí của người xao động và dễ phân tâm, mất kiểm soát.)
Sợ Cố Tử An còn muốn nói nhảm nữa, cậu lấy một quả anh đào bỏ vào miệng mình, chớp chớp mắt, một bụng tâm tư xấu xa.
"Anh, không phải anh cũng thích ăn anh đào sao?"
Cố Tử An thở dài, chỉ có thể như hắn mong muốn, từ từ mưu tính.
—
Trong phòng bảo vệ của một khu chung cư, một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế lén lút sử dụng điện thoại di động của mình để coi chương trình tạp kỹ.
Coi một hồi đột nhiên hỏi bác bảo an đứng bên cạnh nói: "Ai! Anh tới đây xem nè, minh tinh lớn tên là Kỷ Tịch này có phải nhìn rất quen mắt hay không?"
Bác bảo an đứng thăm dò nhìn, nói: "Bộ dạng rất đẹp trai, ai, cậu đừng nói nữa, không thấy là rất giống người nhà họ Kỷ mặt mày xám xịt chuyển đi à, không lẽ là cậu con trai lớn bị Kỷ Chính Tín kia đuổi đi đó chứ?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngồi lại nhớ tới trò hề của công ty cho vay nặng lãi đến tận nhà đòi nợ, cảm thán: "Ôi, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây ha! Đó chắc là báo ứng rồi, chắc bọn họ có chết cũng không nghĩ tới con trai bị mình đuổi đi lại trở thành đại minh tinh đâu."
Đang nói chuyện, bác bảo vệ đang đứng tinh mắt nhìn thấy một chiếc Audi đậu ở cửa, thấy là biển số xe xa lạ, ông vội vàng mở cửa phòng bảo vệ, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài tìm..."
Cửa sổ ghế lái mở ra, nam thanh niên một cánh tay khoác lên vô lăng, một cánh tay gác lên cửa sổ xe, cười nói với bảo vệ: "Lão Lý, là tôi."
Bác bảo vệ thấy rõ người ngồi trên ghế lái, lại quan sát chiếc xe một cái, trong mắt toàn là không thể tin, ông thán phục nói: "Ôi, quản l Dươngý, sao lại là cậu vậy, không phải cậu mới từ chức mấy ngày trước à? Mới phát đạt ở đâu đúng không?"
Thanh niên tên Dương Tử từ trong vali móc túi thuốc lá ra, ném cho bác bảo vệ nói: "Hiện tại tôi đang làm việc ở tập đoàn Mộng An, công việc rất bận rộn, cũng đêm nay rãnh, nên đến đây thăm mẹ tôi."
"Tập đoàn Mộng An?!" Trên mặt bác bảo vệ lộ ra thần sắc khâm phục lại hâm mộ, vội vàng kêu người trong phòng, "Tiểu Vương, mau ra đây, là quản lý Dương, hiện tại cậu ấy làm việc ở tập đoàn Mộng An."
Tiểu Vương nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đi ra, nịnh nọt nói: "Quản lý Dương, anh gặp phải quý nhân nào vậy, anh còn biết đường nào không, giới thiệu cho anh em đi?"
Dương Tử được nịnh nọt vui vẻ, cũng không giấu diếm đồng nghiệp trước kia làm việc cùng nhau: "Trước kia tôi và mẹ tôi đã cứu một cậu bé trước cửa nhà họ Kỷ, mọi người biết không, bây giờ cậu ấy rất đáng sợ đó, trở thành đại minh tinh rồi, mấy ngày trước trở về đưa cho mẹ tôi một tấm danh thiếp, nói chưa được mấy câu đã bảo tôi trực tiếp đến tổng bộ tập đoàn Mộng An làm việc."
Từ khi nhà họ Kỷ chuyển đi, chuyện trước kia của nhà ông ta ở trong tiểu khu đều bị truyền ầm ầm như sấm, Tiểu Vương vừa nghe vội vàng giơ điện thoại di động giấu sau lưng lên, hâm mộ nói: "Chính là minh tinh lớn Kỷ Tịch này đó à? Wow! Quản lý Dương, tự nhiên lại có một cái bánh ngọt trên trời đập vào kìa!"
Thấy phía sau lại có một chiếc xe chạy đến, Dương Tử phất phất tay với hai nhân viên bảo vệ, nhìn bác bảo vệ ý vị thâm trường nói: "Tôi đi trước đi! Đúng rồi, tôi chuẩn bị sang năm mua cho mẹ tôi một căn nhà ở đây, nếu có nhà cũ hợp ý để bán, hai người phải chú ý cho tôi nha! Hẹn gặp lại!"
Bác bảo vệ trong lòng đặc biệt không có tư vị gì, vừa hối hận rồi buồn nản, lại ghen tị với Dương Tử, năm đó ông cũng nhìn thấy cậu bị đuổi ra quỳ gối ở cửa, xuất phát từ thái độ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, ông đã không quan tâm.
Ai biết được, người tính không bằng trời tính đâu!
Bảo vệ trẻ tuổi không biết nội tình, vẫn cảm thán: "Làm người tốt vẫn thân thiện một chút! Nhìn quản lý Dương phát đạt kìa! Thậm chí còn muốn mua nhà ở đây đó!"
—
Kỷ Tịch cảm giác được phía sau khác thường, lập tức bừng tỉnh, cả người cậu tê dại, chống cánh tay muốn bò về phía trước, cổ họng khàn khàn nói không nên lời.
"Anh, không cần, anh một đêm làm ba lần rồi, sao mà không cho người ta ngủ một lát chứ, còn có đạo lý nữa hay không vậy..."
Cố Tử An thực tủy biết vị, ôm lấy eo nhỏ nhắn, xoay cằm cậu dịu dàng hôn lên.
(Ăn rồi biết ngon lại muốn ăn tiếp)
Kỷ Tịch môi lưỡi giao triền cùng hắn, triệt để mê loạn trong hormone của hắn.
Không biết qua bao lâu, nước sôi trong đầu Kỷ Tịch lại tiếp tục sôi trào, ùng ục bốc hơi nóng, làm thỏa mãn lục phủ ngũ tạng tứ chi khắp người, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn mình kêu gào vui thích.
Cậu vô lực nằm trong ngực Cố Tử An, hai người dính dính hôn môi, chờ thở không nổi liền nghỉ ngơi một lát, sau đó hai môi lại vội vàng dán cùng một chỗ.
Trời đất rộng lớn, giống như chỉ có người trước mắt là tồn tại chân thật duy nhất, không biết bao lâu sau khi hết triền miên, cậu nghe thấy Cố Tử An ở bên tai cậu thấp giọng hỏi: "Thích nhất là ở đâu?"
Kỷ Tịch hiểu ý của hắn, tối hôm qua hai người từ phòng khách đến phòng bếp, Cố Tử An hưng trí cao hứng lại kéo cậu ra ban công.
Cậu bị Cố Tử An làm cho cả người thoải mái, tâm tình cũng tốt, dứt khoát nói sự thật: "Chỉ cần là anh, ở đâu em cũng thích." Ở đâu không quan trọng, sống tốt mới là mấu chốt.
Cố Tử An bị những lời này lấy lòng, tay ôm eo cậu lập tức siết chặt.
"Em không chịu được" Kỷ Tịch thất sắc kinh hãi quay đầu nhìn Cố Tử An, chỉ thấy vẻ mặt nam nhân cười xấu xa nhìn cậu, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cau mày hỏi Cố Tử An, "Anh, mấy lần đó anh đều mang bao đúng không?"
Cố Tử An nhướng mày: "Sao vậy?"
Kỷ Tịch cắn môi dưới nói: "Anh, làm bao nhiêu lần, làm thế nào cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, chính là mỗi lần làm anh đều phải đeo bαo ƈαo sυ." Nguyên chủ này thân thể là thể chất dễ mang thai, cậu không hy vọng sẽ sinh con cho pháo hữu đâu.
(Bạn cùng là pháo hôi)
Cố Tử An nhìn cậu một lúc lâu, đang muốn nói chuyện, điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, hắn cầm lên nhìn, phía trên là một tin nhắn.
"Cố tổng, Trì Tu Minh đã liên lạc với Cố Cảnh Diệu."
—
Trong một câu lạc bộ tư nhân có cảnh quan tao nhã, Cố Cảnh Diệu đã đến chỗ hẹn từ sớm.
Thấy có người đẩy cửa đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy bước nhanh đến chào đón, trên mặt toàn là vẻ hưng phấn: "Tu Minh, em cuối cùng cũng chịu gặp anh."
Trì Tu Minh bị Cố Cảnh Diệu nắm tay, rũ mắt thấp giọng nói: "Diệu ca, bây giờ em gặp khó khăn mới đến tìm anh, anh có khinh thường em không?"
Cố Cảnh Diệu ôm cậu ta đi vào bên trong: "Đồ ngốc, anh cao hứng còn không kịp, Diệu ca của em chính là hậu thuẫn của em, trước đó anh đã hứa với em, mặc kệ lúc nào, chỉ cần em nghĩ thông suốt đồng ý tiếp nhận anh, cánh cửa Cố Cảnh Diệu của em lúc nào cũng có thể mở ra cho em. Nào, chúng ta vào bên trong, nói cụ thể với anh về khó khăn của em bây giờ, Diệu ca mới có thể giúp em."
Trì Tu Minh thấy anh ta nói như vậy, lập tức thả lỏng, mấy ngày nay cậu ta ở công ty bị đủ kiểu ánh mắt lạnh lùng trách cứ, càng thất thế lại càng nghe không được nghe mấy lời nói ấm áp này, cậu ta cảm động nói: "Diệu ca, anh thật tốt, trước kia đều là do em không hiểu chuyện, hiện tại em mới biết được ai thật lòng đối tốt với em."
Cố Cảnh Diệu đi qua bàn ăn không dừng lại, trực tiếp dẫn người đi vào nội thất, một tay anh ta nâng cằm Trì Tu Minh lên, tay kia bóp eo bụng, cười xấu xa nói: "Vậy hôm nay anh đến nếm thử tư vị của Tiểu Minh Minh hiểu chuyện nhu thuận như thế nào, yên tâm đi, anh sẽ rất dịu dàng, cũng sẽ đối xử tốt với em."
"Diệu ca." Trì Tu Minh dừng bước, "Khôn phải anh nói là....."
Cố Cảnh Diệu cũng không để ý, vẫn cười nói: "Ý anh là ăn cơm, ăn em trước rồi mới ăn cơm, không được à? Có chuyện gì vậy? Em đã đồng ý ở bên anh mà, anh cũng đã đồng ý với em là sẽ nhất đao lương đoạn mấy đó cho em rồi mà, hiện tại chúng ta có một vài hành động thân mật không phải là bình thường sao?"
Trì Tu Minh nửa ỡm ờ nữa né tránh, thì đã bị Cố Cảnh Diệu đẩy vào nội thất.
Cố Cảnh Diệu tha thiết ước mơ với cậu ta hơn hai năm, mỗi ngày tâm tâm niệm niệm lo lắng, trong lúc đó lại tặng vô số xe sang và trân bảo, chỉ để chọc cho mỹ nhân cười một tiếng.
Hiện tại người này rốt cục nằm trong lòng anh ta, nhìn cậu ta khóc lóc cầu xin tha thứ, mặc cho mình làm, sau khi xong việc Cố Cảnh Diệu ôm lấy cậu ta, lại đột nhiên cảm thấy không còn vui mừng như lúc trước, hơi có cảm giác có chút đơn giản mà vô vị.
Tác giả có lời muốn nói: cảm lạnh nặng viết quá chậm, lại còn ít hơn một chút, mong các đại gia thứ lỗi!
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Đừng hỏi, chính ta cũng hong hiểu tên tiểu đề chương này đâu.
-Công nhận ta nhây hong ai bằng, đễ đến giờ mới đăng haha. Hoi thì năm mới rồi mà, muốn cho các vị năm mới vui vẻ hơn, đăng một chương vậy đó.
_Năm mới rồi, chúc các vị tiểu thư các quý công tử thêm xinh thêm đẹp. Tiền vào như nước, học hành đỗ đậu, gia đình sum vầy.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).