Editor: Tiểu Tinh Thần
Cố Cảnh Diệu rót hai chén rượu vang đỏ, xoay người thấy vẻ mặt Trì Tu Minh đang giận dữ nhìn chằm chằm điện thoại di động, vội vàng bước nhanh đến, quan tâm nói: "Tu Minh, có chuyện gì vậy?"
Chẳng lẽ đóa hoa cao lãnh này thật sự ghen với bộ quần áo kia? Anh ta tâm trạng tốt, bước chân không tránh khỏi càng nhẹ nhàng hơn.
Tuy rằng sau khi có được Trì Tu Minh, không có vui mừng như trong tưởng tượng, nhưng dù sao cũng đã thật lòng ái mộ hơn hai năm, tích cát thành tháp, vẫn có tình cảm.
Kết quả mấy ngày ở chung phát hiện, anh ta nghĩ cao một thước, Trì Tu Minh nghĩ cao một trượng, chỉ coi mình là một quân cờ khi thất thế.
(đơn vị đo thước ít hơn đơn vị đo trượng, trượng gấp lần thước)
Trì Tu Minh đã quen làm diễn viên, ở bên cạnh mình chuyên nghiệp đóng vai tiểu tình nhân, làm cho mình vui vẻ, trong lòng cậu ta để ý nhất là sự nghiệp, chỉ tâm tâm niệm niệm mong có thể quay trở lại (giới giải trí).
Mà lúc đầu Cố Cảnh Duyên nhận được điện thoại của Trì Tu Minh, đã có ý định rửa tay gác kiếm với cậu ta.
Trì Tu Minh sửa sang lại tâm tình, nhận rượu vang trong tay Cố Cảnh Dậu, uống một hơi cạn sạch nói: "Diệu ca, em đã nghỉ ngơi lâu như vậy, tuy rằng mỗi ngày Diệu ca đều ở cùng em, em rất vui vẻ. Nhưng phòng làm việc bên kia cũng đã chuẩn bị tốt, em vẫn mong muốn sẽ được sớm khởi công, Diệu ca vì em mà trả giá nhiều như vậy, em cũng muốn tỏ ra chút thành tích để Diệu ca xem."
Hiện tại Kỷ Tịch dựa vào chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng, sau lưng lại có đại gia làm chỗ dựa, tài nguyên tốt tiếp theo khẳng định sẽ giống như bông tuyết mà bay về phía nó.
Trong lòng Trì Tu Minh thiêu đốt, cảm thấy cảm giác cấp bách chưa từng có, mỗi một giây nhàn rỗi ở bên cạnh Cố Cảnh Diệu đều làm cho cả người cậu ta khó chịu, lo âu đến mất ngủ.
Tay cậu ta cầm chén cao không tự giác siết chặt, Kỷ Tịch thì tính là cái gì, tất cả những thứ này vốn là của cậu ta.
Cố Cảnh Diệu lắc lắc rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi thưởng thức một ngụm, nhìn Trì Tu Minh nói: "Được."
-
Đêm mùa đông vốn dĩ đã tới sớm, lại thêm một trận mưa kèm tuyết, mới hơn bốn giờ chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Cố Tử An ngồi trong xe phóng nhanh, nghe gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, tâm tình so với thời tiết khắc nghiệt này còn tồi tệ hơn.
Cảm thấy mình tức ngực đến mức không thở nổi, Cố Tử An mở cửa sổ ra một chút, gió lạnh thấu xương đột nhiên vọt vào.
Liễu Ấp không khỏi rùng mình một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử An cả người hạ thấp áp lực, y há miệng, lại không dám phát ra âm thanh.
Trên người Cố Tử An chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, mặc cho gió lạnh như đao từng tấc từng tấc cắt vào da ngực, loại cảm giác đau đớn kịch liệt này làm cho hắn thanh tỉnh, làm cho hắn sảng khoái.
Cho đến khi nhìn thấy phía trước đèn xe có hai mẹ con, người mẹ đang cúi người chống chọi với gió bắc khó khăn che một chiếc ô che gió tránh tuyết cho đứa bé, mà toàn bộ thân thể của cô đều bại lộ dưới gió tuyết.
Ô dù có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào trong gió bắc, giống như cuộc sống mong manh có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cố Tử An giống như nhìn thấy mãnh thú ăn thịt người, vội vàng dời ánh mắt, một giây sau liền cửa sổ đóng lại.
Nhiệt độ trong xe chậm rãi tăng lên, không khí áp suất thấp nên đã ngưng kết thành băng, Liễu Ấp nhìn ánh mắt sung huyết của Cố Tử An, tựa như nhìn một hung thú bị nhốt trong lồng sắt.
Không biết qua bao lâu, Liễu Ấp nhẹ nhàng nói hắn: "Tử An, đến rồi."
Hôm nay là ngày giỗ của người mẹ đã mất của Cố Tử An, hàng năm vào ngày này, Cố Tử An đều đến khu mộ này.
Hắn xuống xe, âm thanh so với thời tiết còn lạnh hơn, nói với Liễu Ấp đang giúp hắn che ô: "Đừng đi theo."
Liễu Ấp bất đắc dĩ thu hồi ô, nhận lấy áo khoác tài xế đưa tới, vội vàng khoác lên người Cố Tử An, biết hắn sẽ cự tuyệt, vội vàng nhẹ giọng nói: "Lỡ may bị cảm, anh có thể qua khỏi, nhưng lây nhiễm cho Kỷ Tịch thì không tốt, không phải ngày mai cậu ấy sẽ trở về à?"
Động tác từ chối của Cố Tử An dừng lại, không nói gì nữa, quấn chặt áo khoác đi về phía nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Một đoạn đường không dài, lại giống như đi tận hai kiếp người.
Phía trên bia mộ là một tấm ảnh trải qua năm tháng tác động, trên ảnh là vẻ mặt kinh diễm ôn nhuận, đang ôn nhu cười với hắn.
Cố Tử An đối diện với tầm mắt của người mẹ đã khuất, quỳ bụp một cái trên nền xi măng.
Kiếp trước hắn ôn lương khiêm tốn đối đãi với người khác, lại bị người tính kế bị người hãm hại, nhiều người phụ hắn như vậy, những người hắn có lỗi chỉ có một.
Là mẹ của hắn.
Ngón tay cứng ngắc của Cố Tử An xẹt qua bia mộ lạnh lẽo, xẹt qua bức ảnh cũ vừa đẹp vừa dịu dàng kia.
Mãi đến khi lưng cứng đờ, mắt trướng đau, hắn mới chậm rãi lấy ra từ trong túi quyển sổ cũ ố vàng.
Sau khi hắn được trọng sinh, hắn đã phải trăm cay ngàn đắng để tìm một bác sĩ cũ đã thăm khám cho mẹ mình, và quyển sổ cũ này là lấy được từ các bác sĩ cũ.
Cố Tử An nhẹ nhàng mở ra quyển sổ nhỏ vô số lần, chữ viết trên đó trải qua những năm tháng dài đằng đẵng đã trở nên mờ dần, nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Chữ viết tay qua loa trên trang đầu tiên có viết: Paroxetine, Citalopram.
Cả hai đều là thuốc chống trầm cảm.
Một số loại thuốc chống trầm cảm xuất hiện luân phiên trên một vài trang ở giữa cuốn sách, và số lượng thuốc tăng dần.
Bắt đầu từ một trang, loại thuốc đó không bao giờ xuất hiện một lần nữa.
Ngày đó, hẳn là ngày mẹ biết mình mang thai.
Trầm cảm nặng cơ bản không thể tách rời khỏi việc điều trị bằng thuốc, nhưng mẹ sợ mang đến bất kỳ rủi ro nào cho đứa bé trong bụng, giữa đứa bé và bà, bà đã để lại hy vọng sống cho Cố Tử An.
Cố Tử An từ khi nhận được sổ bệnh, ngày ngày sống trong đau đớn không thể giải thoát, hắn hận mình, ghét bỏ chính mình, ghét bỏ sinh mệnh của mình.
Hắn hận mình cướp đoạt sinh mệnh của mẹ hắn, nhưng hắn càng hận mấy tên súc sinh Cố gia kia, để cho một cô gái hoạt bát sáng sủa gả đi, trong một năm ngắn ngủi, đã chịu không nổi tra tấn mà bị trầm cảm nặng nề.
Liễu Ấp lo lắng chờ năm tiếng đồng hồ, bên chân rải rác mấy chục tàn thuốc lá, y suy nghĩ, đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu Cố Tử An không ra được nữa, cho dù y có mạo hiểm bị đá ra, cũng phải đi tìm.
"Liễu... Liễu tổng, tài xế bị gió lạnh thổi quá lâu, nên miệng bị hơi đơ cứng."Cố tổng ra rồi."
Liễu Ấp ném điếu thuốc xuống, chuẩn bị đứng dậy chào hỏi, chân bị đông cứng không nghe lời hơi lảo đảo một chút, y đỡ lấy cây phía sau mới đứng vững.
"Tử An."
Cả người Cố Tử An hàn khí bức người, giống như vốn dĩ không có bất kỳ nhiệt độ nào, một cái xác không hông, máu đỏ tươi đã đông lạnh lại, cơ thể cũng cứng đờ vô lực: "Đi thôi." Hắn khàn giọng nói.
Tài xế và Liễu Ấp tuy rằng vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nhưng hai người đều mặc áo lông thật dày.
Tài xế thấy Cố Tử An mặc quần áo mỏng manh, sợ hắn đã bị đông cứng, không dám tăng nhiệt độ trong xe quá cao.
Liễu Ấp biết trạng thái của Cố Tử An càng ngày càng xấu đi, hàng năm Cố Tử An vào lúc này đều trở nên dễ cáu kỉnh hơn năm trước, sắp đến bờ vực sụp đổ, hận không thể hủy thiên diệt địa.
Liễu Ấp đi theo hắn nhiều năm như vậy, đối với sự thay đổi trong tâm trạng Cố Tử An, y có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng y bất lực.
Đến trước cửa nhà, Cố Tử An nói với Liễu Ấp đang chuẩn bị xuống xe: "Đi về đi."
Gần rạng sáng, trên bầu trời lại có tuyết rơi dày đặc, dưới mái hiên thậm chí còn kết thành một lớp băng dày.
Liễu Ấp biết Cố Tử An không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt này của hắn, y không dám ở lại lâu, dặn dò tài xế quay đầu lái xe ra ngoài.
Y nhìn gương chiếu hậu, Cố Tử An mặc quần áo mỏng manh, đứng trong một mảnh trởi rét lạnh trắng xóa, giống như một chiến thần vỡ nát bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vứt đi phồn hoa cùng vinh quang, chỉ còn lại một thân thể không cam lòng.
Liễu Ấp suy nghĩ có hơi lo lắng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kỉ Tịch đang ghi hình chương trình tạp kỹ ở thành C xa xôi, điện thoại tút tút cả nửa ngày, nhưng không có ai bắt máy.
Tuyết rơi dày nhanh chóng chôn dấu vết bánh xe, giống như chưa bao giờ có ai đến.
—
Lý quản gia và bác sĩ Tần đã bị Cố Tử An đuổi đi từ sớm, hắn dừng lại một hồi lâu, đi về phía cánh cửa kia, đi về phía căn phòng không có người ở, đi về phía bị lấp đầy bởi cừu hận.
Cố Tử An mang theo cả người phong tuyết của mình đẩy cửa ra, ánh đèn vàng ấm áp cùng không khí ấm áp trong nháy mắt bao phủ hắn, hắn nâng đôi mắt trống rỗng lên, thẳng tắp nhìn về phía người trên sô pha.
"Ca, sao anh lại về trễ như vậy?"
Kỷ Tịch bị tiếng đẩy cửa đánh thức, thấy rõ người tới là Cố Tử An, ngay cả dép lê cậu cũng không để ý mặc, vén chăn lên, chạy như bay tới cửa.
Cố Tử An nhìn ánh mắt Kỷ Tịch mang theo kinh hỉ, trái tim nhất thời ấm áp, cánh tay cứng ngắc của hắn còn chưa kịp động đậy, đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
"Không phải là ngày mai em mới trở về sao?" Hắn nghe thấy mình đang dùng giọng nói khàn khàn của mình để hỏi.
"Anh" Kỷ Tịch ôm hắn, cảm nhận được cả người Cố Tử An lạnh lẽo, càng ôm hắn chặt hơn, hàn ý xuyên thấu qua bộ đồ ngủ mỏng manh của cậu, chui vào từng tấc da của cậu, thẩm thấu vào trong mạch máu.
Kỷ Tịch rùng mình một cái, vẫn không buông hắn ra, niềm vui trong giọng nói đợi người trở về trong đêm gió tuyết, "Anh, buổi chiều em gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không bắt máy tuyết rơi nên tất cả các chuyến bay đều dừng lại, em đi tàu cao tốc trở về."
Hôm nay là tập cuối cùng của chương trình《 Đây Là Cuộc Sống 》 buổi tối mọi người chuẩn bị ăn một bữa cơm chia tay, Kỷ Tịch nhìn mọi người ở chung sớm chiều, đột nhiên nhớ tới Cố Tử An, cậu biết nửa năm sau, cậu và Cố Tử An cũng sẽ đối mặt với cảnh tượng này.
Dù không nỡ, cuối cùng cũng phải chia tay.
Nhân sinh mà, bất quá chính là một vở tương phùng, dần dần chia tay, đạo lý này cậu hiểu, nhưng đột nhiên cậu rất nhớ Cố Tử An.
Muốn gọi cho hắn, muốn nghe giọng nói của hắn.
Gọi cho hai người kia cũng không có ai nhận. Kỷ Tịch suy nghĩ một chút, nửa năm không còn nhiều lắm, có thể ở bên nhau lâu hơn một chút nào được nhiều hơn chút ấy.
Cậu chưa kịp ăn xong cơm chia tay, đã kêu Tân Vũ đặt vé tàu cao tốc, vội vàng lên đường đi về.
Cố Tử An tham luyến cái ôm ấm áp kia, nhưng lại càng sợ nhiệt độ lạnh lẽo trên người mình truyền vào trong người Kỷ Tịch, hắn cắn răng đẩy cậu ra: "Tôi đi tắm trước đã."
Kỷ Tịch theo khí lực của hắn buông hắn ra, ngẩng đầu, lấy tay chà xát lỗ tai đỏ bừng và khuôn mặt đông cứng của Cố Tử An, con ngươi như sao nhìn về phía nam nhân cường đại như thần này: "Ca, anh có đói hay không, em làm cho anh một chén canh mì gà, chắc bị là lạnh lắm rồi, em đi sưởi ấm cho anh một chút, anh đi tắm nước nóng trước đi, khi nào anh xong là có thể ăn."
Em biết anh rất giàu có và mạnh mẽ, thậm chí không có gì là không thể, nhưng em vẫn muốn trả lại (báo đáp) anh theo cách riêng của em, ngay cả khi chỉ có một chút.
"Ừm." Cố Tử An nghe lời gật đầu.
"Anh," Kỷ Tịch mẫn cảm nhận ra cảm xúc khác thường của nam nhân, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cậu hỏi nhiều, cậu kéo tay lạnh như băng của Cố Tử An, đi về phía bàn trà, "Mau tới đây."
Cố Tử An không biết cậu muốn mang mình đi đâu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện đi theo phía sau cậu, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng.
Kỷ Tịch đứng bên bàn trà, rót cho Cố Tử An một ly nước nóng, đưa cho hắn: "Mau uống một ít đi, ca, anh đừng lên lầu nữa, cứ tắm ở dưới đây đi, trong tủ quần áo có đồ ngủ đó."
Cố Tử An gật đầu, giống như một đứa trẻ bị lạc thật lâu, sau cùng cũng tìm được một nơi an tâm.
Nước uống xong, hắn biết hiện tại mình nên đi tắm rửa, rồi thay quần áo sạch sẽ, nhưng hắn nhìn bóng dáng người nọ trong phòng bếp, lần theo mùi hương, hắn giống như bị dụ dỗ đi vào phòng bếp, đi về phía chùm ánh sáng kia.
Kỉ Tịch nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười với hắn, dỗ dành hắn nói: "Anh, rất thơm có đúng không? Anh đói rồi, đúng không? Nhưng cái này còn phải chờ một lát, trước tiên anh đi tắm nước nóng đi, xong rồi mới được ăn."
Cố Tử An nhìn gương mặt vui vẻ trong suốt của cậu, mặt mày cong cong, đi tới phía sau Kỷ Tịch, nhẹ nhàng ôm vòng lấy cậu từ sau lưng.
Kỷ Tịch dùng đũa khuấy mì trong nồi, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một cái đùi gà, dùng bả vai nhẹ nhàng đẩy Cố Tử An: "Ca, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại giống như một đứa trẻ vật, dính người như vậy."
Cố Tử An dùng cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu, "nhà" mà hắn từng ghét bỏ, giờ phút này hắn rất khát vọng như thế này, khát vọng có một gia đình, khát vọng trong nhà vĩnh viễn có người này.
Hắn nỉ non nói: "Kỷ Tịch, anh chỉ dính với mình Kỷ Tịch của anh."
Tác giả có một cái gì đó để nói: Đêm nay vẫn còn dài, thuần thúy ngồi ăn dưa hải hihi.
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Cho ta hỏi, dưa hải là dưa nào dị ạ?
-Chiện là có một bạn comment nhắc ta lặp đoạn ở chương , cái ta vào đọc thì lặp thiệt (đã fix lỗi lặp này). Mắc cười nhất là hai đoạn lặp đó khác nhau gần như hoàn toàn, cùng nghĩa lại khác từ. Ta đọc lại mà cười muốn sảng, hô hô. Sự việc như vậy là do ta dùng bản raw cùng với bản qt để edit, edit ra bản thuần việt thì ta sẽ xóa bản còn lại đi. Haha, lâu lâu ngáo đá quên xóa. Hong biết có bạn nào từng đọc rồi hoang mang hong.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).