Người Sở Ngọc nghĩ tới không phải ai khác mà đúng là chính chủ của "thế thân" cậu, ánh trăng sáng của Thời Húc Trạch - Đào Tư Dịch.
Dựa theo nội dung trong nguyên tác thì lúc này Đào Tư Dịch đính hôn ở nước ngoài, Thời Húc Trạch biết tin đã hồn bay phách lạc, cách gần với thời điểm triển khai tình cảm với chính quy thụ.
Theo tính cách ánh trăng tối của Đào Tư Dịch, gã lựa chọn vị hôn phu ở nước ngoài thay vì Thời Húc Trạch cho thấy rõ đối phương chắc chắn chính là nhân vật có tiền có thế hơn nhiều. Sau đó không biết tại sao lại không thành, Đào Tư Dịch mới về nước tìm lốp xe dự phòng Thời Húc Trạch.
Eugene là đối tác của Thời Tranh, như vậy nếu so với con trai nuôi Thời Húc Trạch của Thời Tranh thì quả thực cao hơn một tầng, nếu Đào Tư Dịch thật sự đính hôn với hắn thì cũng không có gì khó hiểu.
Những gì ở trên cũng chỉ là suy đoán của cậu, thông tin còn quá ít không đủ để chứng minh điều gì, nói không chừng Eugene cũng như nhiều người nước ngoài khác nhận nhầm thì sao?
"Tôi có thể mạo muội hỏi vị hôn phu của anh tên là gì không?" Sở Ngọc nghĩ nghĩ vẫn nói thẳng: "Không chừng tôi có quen cậu ấy."
Vốn Thời Tranh không để ý tới câu nói của Eugene, nhưng nghe Sở Ngọc hỏi liền lập tức nhíu mi. Sở Ngọc biết có người giống cậu, chẳng phải chính là cái tên Đào Tư Dịch mà Thời Húc Trạch vẫn luôn nhớ thương sao? Bởi vì không theo đuổi được người ta, Thời Húc Trạch còn tìm Sở Ngọc làm thế thân. Không biết là nghĩ sao mà đi cầm ngọc trai thay cho mắt cá.
"Hử?" Eugene lại không nghĩ nhiều như thế, nghe vậy bất ngờ nói: "Chẳng lẽ chị dâu có quan hệ gì với vị hôn phu của tôi sao? Không phải là thân thích gì đó chứ? Họ Trung Quốc của cậu ta chính là Đào, tôi tưởng hai người không phải là anh em?"
Sở Ngọc: "..." Thật sự là họ Đào... Cảm giác như đã đúng tám chín phần mười...
"... Cậu ấy tên là Đào Tư Dịch đúng không?"
"... Đúng vậy, cậu thật sự quen?" Eugene mở to mắt: "Ấy, ngàn vạn lần đừng nói với tôi là hai người chính là anh em khác họ!"
"Không phải, thực ra chúng tôi không có quan hệ gì cả." Sở Ngọc nhận được đáp án chính xác cười cười: "Chỉ có tôi biết có một người giống tôi mà thôi, nhưng cậu ta không biết tôi là ai."
Trong lòng Sở Ngọc không khỏi có loại cảm giác thế giới này thật nhỏ, đồng thời cậu còn do dự không biết có nên nhắc nhở Eugene kêu hắn cẩn thận với gương mặt thật của Đào Tư Dịch không. Chỉ là lời nói vừa tới cổ đã phải nuốt về, hai người này cuối cùng không kết hôn, có lẽ chính Eugene phát hiện nên chắc không cần cậu nhắc nhở? Dù sao việc người ngoài nói về chuyện người yêu của mình luôn không có được kết quả tốt.
"Đối tượng đính hôn khiến cậu vội vàng trở về chính là Đào Tư Dịch?" Không ngờ tới lúc Sở Ngọc do dự, Thời Tranh đã cau mày khinh thường: "Thì ra ánh mắt của cậu kém như vậy sao?"
Sở Ngọc kinh ngạc, theo như mô tả trong nguyên tác thì Đào Tư Dịch lúc này vẫn chính là ánh trăng sáng thật sự, là loại ánh trăng sáng ưu tú xuất sắc, sao ấn tượng hiện tại của Thời Tranh với gã lại không tốt. Chẳng lẽ vì anh biết cậu bị Thời Húc Trạch đem làm thế thân cho Đào Tư Dịch, nên ghét ai ghét cả đường đi lối về?
Chỉ là Thời Tranh cũng đã nói, Sở Ngọc liền theo khuyên Eugene: "Theo tôi biết thì Đào Tư Dịch vẫn luôn có quan hệ mập mờ với con nuôi Thời Tranh, có lẽ không phải là đối tượng kết hôn thích hợp."
Eugene nghe vậy mà bất ngờ, giọng nói kỳ quái không nghe ra vui hay giận: "Không ngờ tới hai người lại hiểu rõ vị hôn phu của tôi như vậy..."
Sở Ngọc tưởng hắn cho là bọn họ đang bôi nhọ Đào Tư Dịch, vừa muốn nói hắn có thể đi kiểm tra tình hình liên lạc giữa Đào Tư Dịch và Thời Húc Trạch, ai ngờ Eugene đã nói: "Dù sao chỉ lấy tới chơi đùa với đám quỷ hút máu bên người, tôi cũng không muốn kết hôn với cậu ta, nên cũng không thể nói ánh mắt tôi không tốt."
Eugene hờ hững cười: "Tôi đương nhiên biết Đào Tư Dịch này có vấn đề, chỉ là loại người ra vẻ giả vờ giả vịt một lòng muốn vào giới thượng lưu như hắn, đến lúc cần tìm lý do vứt đi sẽ dễ dàng hơn. Không phải là buôn bán có lời sao?"
Sở Ngọc phản ứng lại mới ý thức được Đào Tư Dịch trong sách suýt nữa bỏ đính hôn với Thời Húc Trạch vì chuyện này hoàn toàn là bị Eugene chơi đùa, lập tức cảm thấy chấn động. Xem ra nội dung trong tiểu thuyết căn bản không phải là toàn bộ thế giới này, chỉ là góc nhìn bị hạn chế từ một phía mà thôi. Thế giới thực rộng lớn hơn nhiều, và những nhân vật quan trọng trong sách như Thời Húc Trạch và Đào Tư Dịch cũng không phải là "nhân vật chính" có thể quyết định sự phát triển của thế giới.
Thời Tranh ghét bỏ Eugene: "Biết ngay cậu không phải người an phận kết hôn mà."
"Cũng không thể nói như vậy được, tôi chỉ chưa gặp ai có thể làm mình để ý thôi. Cậu xem cậu là một người lãnh đạm lại yêu tiền vậy mà đang yêu đương với chị dâu, chắc chắn tôi sẽ không tới mức cả đời cũng tìm không được đối tượng kết hôn." Eugene nhún vai: "Chỉ là nói đi nói lại, tôi biết Đào Tư Dịch còn thông đồng với người khác, nhưng không ngờ người cậu ta thông đồng vậy mà là con trai của cậu. Chậc, như vậy không phải nói tôi thấp hơn cậu một đầu sao?"
Thời Tranh: "..."
Eugene không khỏi bất ngờ khi Thời Tranh thế mà không theo lời này khịa lại hắn. Còn Sở Ngọc lại không nhịn được cười khi nhìn Thời Tranh.
Vị hôn phu Đào Tư Dịch của Eugene có quan hệ với Thời Húc Trạch, cậu trước khi "nói chuyện yêu đương" với Thời Tranh cũng có quan hệ với Thời Húc Trạch, thật sự so ra Thời Tranh còn khó chịu hơn Eugene đấy, nếu cười nhạo lời của hắn không phải là muốn mất mặt sao?
"Chỉ là tình huống này cũng còn được, ít nhất tốt hơn chuyện chị dâu và Đào Tư Dịch là anh em." Eugene buông tay: "Dù sao tôi bắt Đào Tư Dịch làm lá chắn, nhưng nếu chị dâu và cậu ta có quan hệ tốt, vậy tôi cũng phải nhìn mặt mũi của Augustine cậu, sắp xếp kế tiếp sẽ phiền phức hơn nhiều."
Thời Tranh: "Cậu muốn chỉnh Đào Tư Dịch thế nào cũng được, nhưng không được tiết lộ chuyện cậu gặp được Sở Ngọc. Sau này cũng không được nói họ giống nhau, rõ ràng kém xa sao lại giống được chứ?"
"Ok, ok..." Eugene cười cười: "Chúng ta cũng đã hợp tác nhiều năm như vậy rồi, cậu cứ yên tâm đi, tôi có chừng mực." Hắn thấy rõ Thời Tranh vốn thanh tâm quả dục tới mức khiến mọi người cho rằng hắn có bệnh không tiện nói ra và chỉ biết yêu tiền, lần này rốt cuộc cũng bốc cháy, đối với Sở Ngọc chắc chắn không bình thường, rõ ràng không phải kiểu quan hệ yêu đương chơi đùa. Tuy hắn thích làm loạn, nhưng nếu đã có thể hợp tác với Thời Tranh thời gian dài như vậy đương nhiên biết bản thân không được giẫm vào khu bom của Thời Tranh.
Thời Tranh và Eugene bàn bạc xong dự án hợp tác thì cũng đã quá muộn, Sở Ngọc sớm nằm trên giường chờ Thời Tranh leo lên liền cọ cọ vùi vào lòng anh theo thói quen.
Hôm qua không có tâm trạng làm gì, Sở Ngọc cảm thấy hôm nay hẳn nên bổ sung mà cọ cọ trong lòng Thời Tranh, đang muốn nói chuyện lại nghe Thời Tranh hỏi: "Em... Có phải em rất ghét Đào Tư Dịch đó không?"
"Ừ? Tôi thật sự không thích." Sở Ngọc thuận miệng đáp sau đó như nhận ra cái gì, đánh giá Thời Tranh một hồi, đôi mắt híp lại hoài nghi nói: "Có phải anh đang có suy nghĩ gì kỳ quái không?"
Thời Tranh: "..."
"Có phải anh đang nghĩ tôi ăn dấm Thời Húc Trạch nên mới ghen tị với cái tên Đào Tư Dịch đó đúng chứ?" Sở Ngọc nhướng mi: "Tôi cũng đã đánh đứa con trai tiện nghi của anh, anh còn lo lắng tôi chưa dứt tình với hắn?"
"... Anh không có nghĩ như vậy." Thời Tranh phản bác. Anh đương nhiên chưa ngu ngốc tới mức cho rằng Sở Ngọc còn có tình cảm với Thời Húc Trạch, chỉ là thấy Sở Ngọc nhớ rõ Đào Tư Dịch như vậy mới nghĩ tới không chừng trước kia Sở Ngọc thật sự thích Thời Húc Trạch, thật sự coi Đào Tư Dịch là tình địch mới có ấn tượng sâu như thế, cho nên anh không nhịn được mà ăn dấm.
Nghe Sở Ngọc hỏi như vậy Thời Tranh lập tức chột dạ lại tủi thân.
"Vậy là anh nghĩ thế nào?" Sở Ngọc hơi tách ra khỏi Thời Tranh một chút, nhìn thẳng vào đối phương nói: "Tôi ghét Đào Tư Dịch là vì thấy tính cách người này không tốt mà thôi, so với cậu ta tôi còn ghét Thời Húc Trạch hơn. Anh muốn biết gì thì cứ trực tiếp hỏi, lại tự mình nghĩ lung tung như vậy tôi sẽ tức giận."
Thời Tranh lập tức cứng đờ, muốn kéo người vào lòng lại không dám cử động, một hồi sau lại cẩn thận cầm lấy cổ tay Sở Ngọc rồi hơi cụp mắt: "Vậy... Trước kia em có từng thích Thời Húc Trạch?"
Sở Ngọc hừ nhẹ nói: " Chẳng lẽ anh còn muốn để ý tới chuyện tôi từng thích ai?"
"Không phải, anh không có để ý!" Thời Tranh quýnh lên ngước mắt nhìn Sở Ngọc, bản thân không nhịn được mà nói thật: "Anh biết hiện tại em không thích Thời Húc Trạch, em trước kia từng ở bên ai cũng không sao, anh chỉ là... ghen, không phải là không hài lòng với em."
Sở Ngọc ngẩn ra lại không nhịn được mà bật cười, ánh mắt xinh đẹp rực rỡ nhướng lên độ cung suиɠ sướиɠ.
Không nghi ngờ chút nào, Thời Tranh ở trong mắt những người khác tuyệt đối là người đàn ông khí thế đáng sợ, dù Sở Ngọc cảm nhận được đối phương thiên vị, săn sóc và nuông chiều mình, nhưng lại không ngờ Thời Tranh đối với cậu sẽ... tỏ ra yếu thế?
Nhìn người đàn ông lúc thường luôn khí thế kinh người trấn định giờ đây ngượng ngùng chột dạ nói bản thân ghen, Sở Ngọc dằn không được cảm giác thật đáng yêu, thậm chí vui sướng tới mức muốn khoe với tất cả mọi người.
"Không phải chúng ta chỉ sống với nhau theo thỏa thuận sao? Sao anh lại ghen?" Thanh âm Sở Ngọc mang theo ý cười: "Còn lúc nãy Eugene nói chúng ta đang yêu đương, anh cũng không phản bác. Nói thật..."
Sở Ngọc trở tay cầm tay Thời Tranh rướn người tới trước mặt anh, hỏi: "Không phải anh thích tôi đấy chứ?"
Thật ra đáp án đã sớm nằm trong lòng Sở Ngọc, cậu vẫn rất tự tin với sức hấp dẫn của mình. Chỉ là Thời Tranh chưa bày tỏ, Sở Ngọc cũng không vội vàng chọc thủng cửa sổ, cậu còn muốn hai người chung sống lâu hơn rồi nói tiếp.
Chỉ là lúc này thấy Thời Tranh tự mình não bổ quá khứ của cậu rồi tự mình ăn giấm tới hăng say, nhưng chỉ dám lén lút ăn, Sở Ngọc nghĩ cậu cũng nên cho anh một danh phận, ít nhất là để sau này Thời Tranh có thể quang minh chính đại ghen.
Lúc Eugene hiểu lầm quan hệ bọn họ, không chỉ Thời Tranh không phản bác, Sở Ngọc cũng không có ý sửa lại. Cậu biết rõ bản thân cũng không phản cảm với sự hiểu lầm từ Eugene, ngược lại, thật ra cậu cũng không phản cảm khi yêu đương với Thời Tranh. Nói trắng ra là quan hệ hiện tại của họ cũng không khác là người yêu, còn kém quy trình thôi.
Ánh mắt Sở Ngọc phản chiếu rõ ràng gương mặt tuấn mỹ của Thời Tranh, hơi ngừng lại rồi cười nói: "Thật ra em cũng rất thích anh."
Thời Tranh bị câu hỏi trước đó của Sở Ngọc làm kinh sợ, nhất thời nói không nên lời, sợ cậu khó chịu trước tâm tư của mình. Mãi tới khi nghe thấy Sở Ngọc nói thích mình, Thời Tranh suýt nữa không tin nổi, tâm tình lên xuống kịch liệt như tàu lượn siêu tốc một hồi, có bao nhiêu phấn khích xen lẫn vui sướng không biết đặt đâu, rốt cuộc khắc chế không được mà ôm chặt Sở Ngọc vào lòng, anh thở dài bên tai cậu: "Đúng vậy, anh rất thích em, thật sự thật sự rất thích em."