Sở Ngọc nhanh chóng rời khỏi khách sạn nhà tên công cặn bã, cậu bắt taxi đến trung tâm mua sắm gần đó và tìm một quán cà phê có hoàn cảnh tốt, vừa ăn sáng vừa sửa sang lại suy nghĩ.
Chủ cũ thân thể này sinh ra trong gia đình nghèo khó, lúc bốn năm tuổi cha đột nhiên bị tàn tật, sau đó mẹ cũng bỏ cậu đi thêm bước nữa.
Từ sau khi cha Sở tàn tật, tính tình ngày càng dễ nổi nóng, lúc nào cũng đánh đập mắng chửi chủ cũ, mỗi lần gặp phải chuyện không hài lòng thì trút giận lên đầu cậu.
Ông bà nội chủ cũ không thích cha Sở què chân và chủ cũ nên mặc kệ hai đứa con trai khác chiếm lợi từ nhà cậu, cũng mặc kệ anh em họ bắt nạt cậu từ nhỏ.
Ở trường học lại bởi vì mồ côi mẹ, nhà nghèo, dung mạo tinh xảo như bé gái và đủ loại lý do khác mà bị các bạn học khác xa lánh ghét bỏ, bị người khác cười nhạo là ẻo lả, bị đánh đập chửi rủa và tống tiền, thậm chí còn bị tụt quần trước mặt mọi người...
Dưới hoàn cảnh như vậy đương nhiên chủ cũ cũng dần hình thành ra tính cách nhát gan tự ti thiếu tình yêu, hơn nữa còn cố ý che mặt mình lại, xấu hổ không muốn gặp ai. May mắn cậu thông minh và là người có thành tích tốt nhất trong các anh em nên không bị cha Sở bắt bỏ học đi làm, sau này cậu cũng thi đậu vào một trường đại học bậc .
Sau khi lên đại học, chủ cũ bắt đầu đi làm kiếm tiền sinh hoạt và trợ cấp cho gia đình. Bởi vì gia cảnh và tính cách nên cũng không quen được người bạn nào trong đại học, đã thế còn bị bạn cùng phòng ký túc xá cô lập. Nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều, cậu cách xa cha Sở bạo lực gia đình, không bị người khác đòi tiền, đánh chửi, đợi tới khi tốt nghiệp còn có thể ở lại tìm một công việc ở trong thành phố.
Sau đó cậu gặp Thời Húc Trạch rồi "ở bên" người ta...
Tránh làm bản thân tức quá mà hại thân, Sở Ngọc lướt qua những đoạn chủ cũ và công cặn bã ở bên nhau.
Sở Ngọc phát hiện tên cặn bã này cũng không có chăm sóc gì cho cậu, gã chỉ mời cậu đi ăn cơm được mất bữa, bản thân gã chưa từng tặng quà nhưng lại đưa cho chủ cũ cục phiền phức rất lớn.
Ngoại trừ chủ cũ thì không ai cho rằng cậu và Thời Húc Trạch giàu có quyền thế đang yêu đương bình thường, vì vậy sau khi bạn học cậu phát hiện họ lui tới liền trắng trợn rêu rao chấm biếm chủ cũ "làm đ", "bị bao nuôi", "bám nhà giàu". Cô lập trước kia hoàn toàn thành bắt nạt, đồ của chủ cũ đều bị ném đi, sách giáo khoa bị vẽ bậy, đồ ăn bị đánh đổ, quần áo dính mực nước, trang tài khoản cá nhân đầy lời nói bẩn thỉu...
Tất cả những điều này làm cho cuộc sống vừa được cải thiện của chủ cũ một lần nữa trở nên khó khăn, còn tên công cặn bã lại không thèm quan tâm tới.
Thậm chí còn không chút che giấu sự khinh miệt và ghét bỏ khi thấy cậu mặc quần áo không giặt sạch mực.
Sở Ngọc chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh trong trí nhớ chứ không thể nào biết được suy nghĩ và cảm nhận lúc đó của chủ cũ, nhưng nghĩ tới nội dung tiếp theo, Sở Ngọc liền nhíu mày.
Chủ cũ xui xẻo tám đời mới gặp phải tên công cặn bã như này.
Công cặn bã không nhớ rõ thời thiếu niên nhưng chủ cũ lại nhớ.
Thì ra gã vốn là trẻ mồ côi, trước khi được nhận nuôi thì ở tại quận nhỏ gần nhà chủ cũ, hơn nữa còn quen biết cậu. Tình cảnh hai người lúc đó cũng không tốt, công cặn bã đói bụng thì chủ cũ đưa tiền tiết kiệm được cho gã mua đồ ăn, lúc cậu bị người khác bắt nạt công cặn bã giúp cậu, lúc đó quan hệ hai người thực sự rất tốt.
Nhưng sau đó công cặn bã bị thương nên ký ức hỗn loạn, lúc tới Thời gia lại gặp được ánh trăng sáng giống chủ cũ nên trực tiếp coi những chuyện đó là mình đã làm cùng ánh trăng sáng. Chỉ có chủ cũ nhớ rõ câu chuyện thật sự thời thiếu niên, thời điểm được công cặn bã đối xử tốt còn tưởng người ta vẫn là thiếu niên luôn che chở cậu năm đó .
Sở dĩ chủ cũ ngã xuống hố rác này không chỉ một lần lại một lần cũng chưa chắc không phải vì nguyên nhân này.
Chỉ là cậu quá nhát gan không dám nói, ngượng ngùng nói với công cặn bã đã giàu sang những ký ức nghèo khổ kia nên mới bị công cặn bã coi thành thế mà ngược tới chết đi sống lại.
Tuy chuyện trí nhớ hỗn loạn không thể trách công cặn bã nhưng những tình tiết não tàn sau đó đều là do chính gã tạo ra, Sở Ngọc không muốn cho gã sắc mặt tốt, cũng không muốn đi giải thích chuyện chủ cũ mới là ánh trăng sáng thật sự.
Để cái tên công cặn bã đó ở bên ánh trăng sáng cả đời đi, Sở Ngọc nghĩ thầm.
Sở Ngọc note lại các thông tin trong trí nhớ chủ cũ trên điện thoại xong, sau đó cẩn thận nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết một lần nữa, nhất là những chuyện liên quan tới chủ cũ cũng note lại, còn đặc biệt sao chép lại mấy lần.
Sở Ngọc sửa sang thông tin xong liền đi tới tiệm cắt tóc.
Lúc đang cắt thường có người trong tiệm lén nhìn cậu, đợi tới khi cắt xong thì tầm mắt những người đó đều thẳng, thiếu chút nữa không tin nổi người này với người mới vào tiệm là cùng một người.
Sau khi đổi kiểu tóc đơn giản thoải mái, gương mặt tinh xảo của Sở Ngọc cũng hoàn toàn lộ ra, cặp mắt hoa đào xinh đẹp sáng lấp lánh, giá trị nhan sắc không chỉ tăng lên một bậc, có thể nói là vô cùng kinh diễm.
Người cắt tóc cho cậu cũng suýt nữa sinh ra niềm tin to lớn với tay nghề của mình. Thậm chí quản lý cửa hàng còn nhiệt tình thải rắm cầu vồng () muốn chụp hình Sở Ngọc đặt trong tiệm để quảng cáo.
Chỉ là Sở Ngọc từ chối đối phương, dù sao mặt cậu hiện tại chưa ở trạng thái tốt nhất, nếu chụp lại không phải sẽ trở thành lịch sử đen sao.
Lúc ra khỏi tiệm cắt tóc mặt trời cũng đã đi về phía Tây, Sở Ngọc tùy tiện ăn gì đó rồi cầm chút tiền cuối cùng còn sót lại trên người đi mua giấy và bút vẽ chuẩn bị dựng gian hàng vẽ tranh chân dung ở bên đường.
Nói thật, xuyên qua cũng không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận. Tuy Sở Ngọc ở thế giới cũ không có người thân nhưng ít ra cũng là một họa sĩ nổi tiếng, fan hâm mộ tới bảy chữ số, một năm kiếm (cỡ) .. cũng không thành vấn đề; còn chủ cũ trong tiểu thuyết lại nghèo, không có công việc gì, từ đầu tới đuôi chỉ xoay quanh công cặn bã.
Càng không cần nói tới làn da và dáng người cậu cẩn thận chăm sóc đã không còn, chuyện này còn khiến cậu đau lòng hơn so với chuyện nhà ở cùng tiền tiết kiệm biến mất.
Chỗ tốt duy nhất có lẽ là Sở Ngọc vốn tuổi tới đây trở thành Sở Ngọc mới tuổi, cậu có thể hưởng thụ thời thanh xuân đáng lẽ ra sắp hết một lần nữa.
Nghĩ tới đây Sở Ngọc liền an ủi mình, ngàn vàng không thể mua thời gian, thực ra xuyên qua cũng không thua thiệt. Cậu vốn là người tự thân phấn đấu, hiện tại cũng không sợ làm lại từ đầu, có kinh nghiệm trước đó cũng có thể bớt đi đường vòng. Miễn là không có thứ gọi là ánh sáng nhân vật chính thì công cặn bã Thời Húc Trạch không ảnh hưởng gì được cậu.
Hơn nữa trong thế giới này còn có đối tượng hợp thẩm mỹ của cậu, tuy rằng khẩu vị đối phương kém nhưng chút khuyết điểm đó sao có thể che được ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc đó chứ!
Sở Ngọc phấn chấn hẳn lên, cậu tiêu hóa xong chuyện xuyên thành pháo hôi thế thân, giờ cậu phải bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai sau này.
Nhất định phải ném tên cặn bã công đi, những nội dung quỷ quái kia tốt nhất đừng dính tới cậu!
Ngoài ra chủ cũ cũng rất thiếu tiền, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền. Chỉ là vấn đề này không lớn, cậu chỉ cần tìm con đường vẽ tranh gửi bài là được rồi. Cơ bản thế giới này không khác thế giới cũ của cậu lắm, đời trước cậu có thể kiếm mấy trăm triệu một năm, đời này nuôi sống bản thân chắc chắn cũng không thành vấn đề.
Hiện tại chủ cũ học đại học năm ba, tình cảnh trong trường rất tệ, hơn nữa còn học chuyên ngành Sở Ngọc không thích, vì vậy Sở Ngọc cũng không muốn tiếp tục học nữa. Chỉ là trực tiếp nghỉ học hình như cũng không tốt lắm, Sở Ngọc quyết định tạm nghỉ trước rồi tính sau.
Nhưng hiện tại chủ cũ chỉ còn mấy trăm ngàn, không có máy tính, ngay cả các thiết bị second - hand dùng để vẽ cũng không mua nổi, không thuê được phòng ở không đủ tiền ở khách sạn. Vì vậy Sở Ngọc chỉ có thể ở ký túc xá nên chưa thể tạm nghỉ học được.
Chỉ là những khó khăn này đều có thể giải quyết, vấn đề nghiêm trọng nhất hiện tại là...
Nội dung tiếp theo trong tiểu thuyết chính là công cặn bã phát hiện chủ cũ bị cưỡиɠ ɦϊếp liền tức giận tới cưỡиɠ ɦϊếp cậu. Tuy Sở Ngọc xuyên tới nên tên kia không thành công nhưng cậu vẫn lăn giường với người khác, sau khi tên cặn bã đó biết thì hơn phân nửa là cho rằng bản thân bị cắm sừng thế là tới gây chuyện với cậu.
Hơn nữa Sở Ngọc còn đánh tên bỏ thuốc một trận, cậu tưởng là mơ nên không chút nương tay, hẳn là người ta cũng bị thương không nhẹ, không biết cậu có bị buộc tội cố ý đánh người không.
Trong tiểu thuyết là tên công cặn bã tự nhận mình bị cắm sừng trừng trị tên tùy tùng bỏ thuốc, nhưng hiện tại có thể gã sẽ không ngăn tên tùy tùng đó trả thù Sở Ngọc.
Nếu như là tranh đấu quang minh chính đại, Sở Ngọc không sợ họ, nhưng hai tên này có tiền có thế hơn Sở Ngọc nhiều, thủ đoạn có thể dùng cũng nhiều. Hiện tại Sở Ngọc chỉ là một sinh viên nghèo khổ không ai quan tâm, nên không thể đề phòng hoàn toàn được.
Sở Ngọc nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách gì tốt, cậu chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Hiện tại cậu có hai nhiệm vụ chính, một là kiếm tiền mua dụng cụ vẽ, sau khi có đủ tiền thuê phòng thì tạm nghỉ học; hai là rèn luyện cơ thể bảo dưỡng làn da, tìm về gương mặt và dáng người trước kia của cậu càng sớm càng tốt.
Với những thứ cậu có thể sử dụng hiện tại, muốn kiếm tiền nhanh chóng thì lựa chọn tốt nhất có lẽ chính là mở gian hàng vẽ tranh chân dung.
Mở hàng đương nhiên phải làm cho người khác biết, Sở Ngọc ngồi trên băng ghế cạnh suối phun nước vẽ bức tranh để quảng cáo.
Mới vừa nhấc bút điều đầu tiên cậu nghĩ tới lại là người đàn ông tối hôm qua. Đối phương rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu, cũng làm cậu muốn vẽ ra. Chỉ là lúc đặt bút xuống Sở Ngọc lại chần chờ. Cậu muốn miêu tả người này ở trạng thái tốt nhất chứ không phải chỉ là tác phẩm vội vàng phác họa ra, còn là bày ra mời chào khách hàng, mặc mọi người xem xét.
Cuối cùng Sở Ngọc vẽ nhân vật trước đây mình từng vẽ qua rồi viết mấy chữ vẽ chân dung bên cạnh, chính thức mở hàng.
Thực ra trước khi mở hàng đã có người chú ý tới Sở Ngọc.
Dù lúc vẽ có hơi cúi đầu nhưng đường cong gò má vô cùng xinh đẹp, lông mi thon dài hơi động đậy như con bướm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, người thấy một màn như vậy lập tức không thể dời mắt.
Có cô gái phát hiện ra cậu lập tức thì thầm với bạn mình.
"Cậu xem, có một anh chàng đẹp trai bên kia kìa!"
"Đâu đâu? Oa! Tớ thấy rồi! Thực sự rất đẹp trai!"
"Lông mi cậu ấy thật dài, cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra..."
"Cậu ấy đang làm gì vậy? Vẽ cây à?"
"Tốc độ vẽ thật nhanh... Cảm thấy rất lợi hại."
"Vẽ xong kìa! Bức tranh rất đẹp đúng không?"
"A! Thì ra là vẽ chân dung đường phố! Nhanh nhanh! Chúng ta mau tới đó đi!"Ngay khi "quảng cáo" của Sở Ngọc vừa bày ra, cậu đã bị mấy cô gái vây quanh.
"Các bạn có muốn vẽ gì? Chibi, phong cách truyện tranh, phong cách tả thực đều có thể." Sở Ngọc hơi ngẩng đầu nhìn các cô, ngũ quan gần như hoàn mỹ rốt cuộc lộ ra hoàn toàn dưới ánh mặt trời như được phủ lên tầng ánh sáng mơ mộng.
"...Awsl (A, tôi chết mất)!"
Trong lòng các cô gái bị dung mạo hoàn mỹ chọt trúng không thể không ngừng kêu to rồi vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng! Chúng tớ muốn vẽ! Vẽ... như bức tranh cậu đã vẽ được không?"
"Đương nhiên là được..." Sở Ngọc cười cười: "Phong cách truyện tranh ., các bạn chờ mười phút là xong."
Sở Ngọc nói xong rồi quan sát đối phương, sau đó cúi đầu bắt đầu vẽ. Kỹ năng cơ bản của cậu rất vững chắc, với lại từ nhỏ đã bắt đầu học võ nên tay vừa ổn vừa nhanh, lúc đặt bút không cần suy nghĩ, vẽ nguệch ngoạc hai nét đã xác định xong vị trí, lại không ngừng phác thảo thêm mấy nét, nhanh chóng thêm mấy chi tiết, trong nháy mắt trên giấy đã xuất hiện một cô gái xinh xắn.
Lần này mấy cô gái có thể đứng kế bên xem toàn bộ quá trình Sở Ngọc vẽ, nhất thời lực chú ý không còn ở trên mặt Sở Ngọc nữa, họ kinh ngạc tới mức hút khí.
"Này, tốc độ tay cũng quá nhanh rồi đi, cứ như xem clip tăng tốc độ vậy..."
"Hình như tớ nhìn thấy dư ảnh... quá tuyệt rồi!"
"Không cần sửa chỗ nào sao, đây là một nét thành tranh đó..."
Chưa tới phút Sở Ngọc đã hoàn thành tranh chân dung một người vô cùng tinh tế. Tuy trong lúc vẽ Sở Ngọc không ngẩng đầu nhìn người mẫu thêm lần nào, nhưng người trong tranh vô cùng giống người thật theo phong cách truyện tranh, thậm chí Sở Ngọc còn đổi quần áo trên người cô thành một chiếc váy nhỏ xinh đẹp kèm thêm phông nền đáng yêu.
"Đây là phúc lợi cho đơn hàng đầu tiên." Sở Ngọc cười nói: "Cậu mặc như vậy rất xinh."
Cô gái nhận bức tranh, miệng mở to: "A a a! Quá đẹp, đây quả thực chính là bức tranh cổ tích!"
Người xem cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy quá trình đã đủ chấn động nhưng hiệu quả thành phẩm vượt ngoài dự đoán của các cô. Các cô gái tới chủ yếu là vì gương mặt của Sở Ngọc, nhưng hiện tại ai cũng không chờ được.
"Anh trai, em cũng muốn vẽ!"
"Phúc lợi chỉ có đơn đầu tiên thôi sao? Mười người tới trước có được không? Thêm tiền cũng được!"
"Em muốn cả chibi và phong cách truyện tranh! Tả thực cũng được..."
Có lợi thế giá trị nhan sắc và kỹ năng vẽ, sinh ý vẽ tranh chân dung của Sở Ngọc vô cùng tốt. Tốc độ vẽ của cậu rất nhanh, đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống đã kiếm được gần ...
Cứ theo tốc độ này thì chỉ cần vẽ thêm hai ngày nữa là có thể mua máy tính bảng đồ họa. Sở Ngọc rất hài lòng, quyết định khao bản thân một nồi lẩu.
Hiện tại ăn lẩu một mình cũng không ai chú ý, chỉ là nghe âm thanh náo nhiệt xung quanh và khói trắng dày đặc trước mắt làm Sở Ngọc cảm thấy trống trải. Nghĩ đến chuyện mình xuyên tới một thế giới xa lạ, Sở Ngọc cảm thấy hoảng hốt và không chân thật, trong lòng không khỏi có chút ủy mị.
Nói tới cũng đã một ngày rồi nhưng đối tượng kia còn chưa liên hệ với cậu, anh ta không thấy tờ giấy cậu viết hay là... người ta hoàn toàn không có hứng thú với cậu?
Không biết có phải nhắc người người tới không, Sở Ngọc đang suy nghĩ nhìn thấy tin nhắn mới trên điện thoại.
[Tôi thấy tờ giấy của cậu, đây là số riêng của tôi, cậu có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.
Tên bỏ thuốc cậu đã nhận sai và hy vọng có thể xin lỗi và bồi thường cho cậu.
Thời Tranh]
Lượng thông tin trong hai câu đầu tiên đã rất lớn, nhưng ánh mắt Sở Ngọc lại trực tiếp dính chặt chữ ký cuối cùng, hoàn toàn không có thời gian để ý tới gì khác.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là tin nhắn từ đối tượng mà cậu mới nhắc tới, nhưng cái tên Thời Tranh này...
Không phải nó thuộc về cha nuôi phản diện đủ thứ bệnh của tên công cặn bã đó sao?
Người đàn ông cậu đã ngủ tối qua cao hơn m, vai rộng eo thon có cơ bụng tám múi, rốt cuộc giống con ma bệnh chỗ nào?
() Khen
() : Tình đêm