Sở Ngọc không biết nói gì với cách làm của Thời Tranh, lòng nói sao Thời Tranh có thể trông cậy mình không bỏ anh khi cầm nhiều tiền như vậy chứ, đổi thành người bình thường khác không phải có tiền càng dễ dàng lưu loát chạy đi sao? Chỉ nghe nói qua dùng tiền dụ hoặc đối phương khống chế đối phương, chưa thấy qua người đưa vàng thật bạc trắng dùng "đạo đức bắt cóc" bắt đối phương.
Chỉ là tuy buồn cười khi nhìn thấy chồng hợp đồng trước mắt, nhưng Sở Ngọc cũng cảm nhận được tâm ý của Thời Tranh. Tuy Thời Tranh đối với cậu có loại chứng thực bạn đời linh hồn không khoa học, toàn tâm toàn ý đối đãi người yêu hơn người khác là chuyện bình thường, nhưng anh không chút do dự đưa nhiều tài sản như vậy cho cậu, đừng nói là người yêu bình thường, có lẽ vợ chồng lâu năm cũng không có mấy người có thể làm thế, chứng tỏ mức chú ý Thời Tranh dành cho cậu thật sự cao hơn tất cả. T
Nhất là Thời Tranh còn là một con rồng cực thích vàng bạc và tiền lại không chút do dự cho cậu.
Dù Sở Ngọc cũng không thích phần quà tặng này nhưng vẫn bị cảm động tới.
... Sao lại cảm thấy lý luận dùng "đạo đức bắt cóc" của anh lại có tác dụng là thế nào?
Sở Ngọc nhẹ nhàng "chậc" một tiếng rồi nói: "Nếu hiện tại không còn vấn đề về thân phận, vậy mấy thứ này cũng không cần chuyển cho em đúng chứ?" Cậu hoàn toàn không có tâm tư gì với cổ phần gì đó, hơn nữa khi chuyển dời tài sản còn tốn không ít phí thủ tục, đây không phải là lãng phí sao.
Thời Tranh: "..."
Xác nhận Sở Ngọc thật sự không muốn, Thời Tranh không khỏi có phần uể oải, cánh cũng hạ xuống. Sở Ngọc thấy vậy lại mềm lòng ký hợp đồng chuyển nhượng bất động sản trong số đó.
"Em không muốn giữ cổ phần gì, mấy này là được." Sở Ngọc trấn an Thời Tranh: "Thật ra em rất vui khi anh sẵn lòng tặng em thứ quý giá và quan trọng như vậy."
Thời Tranh hơi ngước mặt, đôi mắt ánh vàng sáng lên nói: "Vậy cực cưng, em lấy những mỏ đá quý kia luôn chứ?"
"... Không, không cần, cảm ơn." Sở Ngọc ôm đầu rồng khổng lồ, nhìn chằm chằm anh: "Anh lại cứ được một tấc tiến một thước thì một cái em cũng không ký."
"..." Thời Tranh vội ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nhưng vẫn không hiểu vì sao Sở Ngọc không muốn những thứ đó mới không nhịn được mà nói: "Cục cưng, quyền sở hữu cổ phần thuộc về em, nhưng anh có thể đại diện thay em."
Sở Ngọc liếc nhìn anh: "Dù sao hiện tại em cũng không thiếu tiền, ký nhiều hợp đồng như vậy thì có ích gì, muốn con số trên tài khoản đẹp hơn? Hơn nữa so với tiêu tiền của chính mình, em càng thích tiêu tiền anh cho em hơn không được sao?"
"!"
Nghe thấy lời này Thời Tranh chỗ nào thấy có vấn đề, anh lập tức kích động muốn nhảy dựng lên, hưng phấn: "Cục cưng, sau này anh nhất định sẽ đưa nhiều tiền cho em xài!"
Sở Ngọc không chút nghi ngờ, trước đây tại phương diện cho tiền này Thời Tranh rất lợi hại, sua này đại khái sẽ trầm trọng hơn. Chỉ là chứng kiến cả chồng hợp đồng anh muốn chuyển nhượng cho cậu ở trước mắt, xài nhiều chút hẳn cũng không tới mức khiến Thời Tranh nghèo đúng không?
Sở Ngọc nhớ tới trước đó Thời Tranh đưa cậu xuống xem tầng hầm tòa nhà này, trong không gian to như sân bóng đầy vàng bạc đá quý, xác nhận trong lòng: Ừ, chắc chắn không khiến anh nghèo.
Vì vậy Sở Ngọc sờ sờ trán anh, tỏ vẻ đồng ý.
Thời Tranh muốn Sở Ngọc tiêu tiền, chỉ là cậu cũng không có nhiều chỗ để tiêu tiền, ăn, mặc, ở, đi lại sớm đã được giải quyết tốt, trừ chuyện này ra thì sự nghiệp và sở thích như vẽ tranh và thiết kế. Hai loại này đối với người thường xác thật rất tốn tiền, nhưng đối với điều kiện như Thời Tranh căn bản không đáng giá nhắc tới.
Thời Tranh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dùng nhiều tiền làm phòng làm việc siêu to siêu xa hoa cho Sở Ngọc tại nhà riêng, ngoại trừ vẽ tranh, livestream còn có bàn cho chế tác trang phục, và phòng chuyên chứa những dụng cụ vẽ, hơn nữa còn có một căn phòng lớn đựng những vải dệt vơ vét được trên toàn thế giới, đặc biệt là loại sang trọng quý giá, như không cần tiền chuyển vào nhà vậy, muốn gì cũng có thể tìm được.
Đối với một nhà thiết kế trang phục thì nơi này quả thật rất là tuyệt, dụng cụ vẽ tranh như một cửa hàng không cần tiêu tiền với họa sĩ chính là như thiên đường.
Sở Ngọc thấy lần này Thời Tranh tiêu không tồi, tâm tình tốt liền dùng vải dệt mới may mấy bộ trang phục cho Thời Tranh.
Sở Ngọc cũng không gấp gáp mà lúc rảnh rỗi mới làm, thời gian khác còn muốn sờ rồng, vẽ truyện gì đó, vì vậy mấy bộ quần áo lần này mất tới một tháng, trong lúc đó [Tín Đồ Thời Trang] lại trải qua mấy kỳ ghi hình chính thức phát sóng.
Khi kỳ đầu tiên chính thức phát sóng, tổ chương trình đã ghi hình được bốn kỳ, tại kỳ đầu tiên Sở Ngọc và Cát Nam kết thù, mấy lần ghi hình sao cũng đối chọi gay gắt.
Tuy Cát Nam vẫn luôn muốn dẫm Sở Ngọc xuống một cách suиɠ sướиɠ, nhưng không thành công cả bốn kỳ. Sở Ngọc đã đứng nhất hai lần, hai lần còn lại cũng là nằm trong top , có thể nói là đã chắc chắn ổn định ở vị trí đứng đầu trong các thí sinh, còn Cát Nam thì kém một khoảng, chỉ hai lần tiến vào top , hơn nữa tới nay còn chưa lấy được giải nhất.
Trước đó Cát Nam còn nói "chờ xem" với Sở Ngọc, sau lại mãi chưa làm được, rốt cuộc tự vả mặt nhiều lần thật sự khó coi. Chỉ là tuy ngoài miệng không nói, thái độ làm việc của Cát Nam vẫn không tốt với Sở Ngọc, nhưng cậu cũng không để ý và sợ hắn, trước sau thoải mái trong chương trình.
Bởi vì thực lực của cậu thật sự xuất chúng, phần lớn người dần tâm phục khẩu phục, thái độ những người khác dần tốt lên với Sở Ngọc. Hơn nữa đã ở chung thời gian dài, mọi người cũng quen biết nhau rõ hơn, Sở Ngọc dần kết thành bạn với Thường Nhã luôn ủng hộ cậu và Lê Cẩm đã chung phòng mấy ngày.
Kỳ đầu tiên Lê Cẩm biểu hiện không quá tốt, sau đó dần thích ứng tới càng lúc càng tốt, không hổ là người vốn sẽ lấy được giải quán quân.
Sở Ngọc rất hâm mộ trình độ thiết kế của hắn, dù sao đối phương chính là người mới thật sự, khác với người mang kinh nghiệm giả người mới như cậu.
Sau khi Sở Ngọc và Lê Cẩm quen thân hơn khó tránh khỏi sẽ nói tới quan hệ quỷ dị giữa họ. Hiện tại Lê Cẩm đã biết quan hệ cha con nuôi giữa Thời Húc Trạch và Thời Tranh không đặc biệt tốt, nhưng vẫn không rõ lý do Thời Húc Trạch ghét và phòng bị Sở Ngọc, hơn nữa tựa hồ gã luôn sợ hắn tiếp xúc với Sở Ngọc, Lê Cẩm rối rắm hồi lâu vẫn không biết được nguyên nhân từ chỗ Thời Húc Trạch, thế là không nhịn được mà hỏi Sở Ngọc.
"Cậu muốn nghe lời thật?" Sở Ngọc nhìn vẻ mặt đơn thuần trẻ tuổi từ Lê Cẩm, hơi nhướng mày: "Nếu tôi nói thật, có thể cậu sẽ không tin."
Lê Cẩm ngơ ngẩn, nhưng lòng hiếu kỳ của người trẻ tuổi là mạnh nhất, Sở Ngọc vừa nói, sao cậu có thể không tiếp tục hỏi nữa chứ.
"Cậu, cậu nói đi, tôi muốn biết rốt cuộc là chuyện gì." Lê Cẩm nghiêm túc.
Nếu Sở Ngọc cảm thấy Lê Cẩm cũng không tệ lắm, đương nhiên cũng hy vọng hắn không ở bên tên cặn bã như Thời Húc Trạch, tuy cuối cùng họ HE trong tiểu thuyết, nhưng Sở Ngọc vẫn không xác định được tình cảm của họ có thật sự sâu đậm tới mức đủ cho cuối cùng Lê Cẩm tha thứ những hành vi đó của Thời Húc Trạch, nhưng hiện tại đối phương chủ động hỏi, đương nhiên Sở Ngọc cũng sẽ cố gắng để hắn nhận rõ gương mặt thật của tên cặn bã đó.
Tuy tực ngữ nói thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân, nhưng với một số cuộc hôn nhân có hố thì khuyên chia tay mới là tích đức. Dù Thời Húc Trạch cuối cùng thành một người yêu hoàn mỹ với cái kết HE trong tiểu thuyết gốc, nhưng ở thế giới trở nên chân thật có logic, Sở Ngọc mới không tin người có nhân phẩm kém lại làm đủ chuyện ngu xuẩn sau này sẽ không làm lại những chuyện khiến người khác ghê tởm.
"Hẳn cậu có thể thấy Thời Húc Trạch biết tôi. Nói thật quan hệ của tôi với hắn trước kia có thể xem là người yêu cũ." Sở Ngọc cũng không xấu hổ, dù sao cậu cũng không phải là người coi trọng tên cặn bã đó, sau khi nói thẳng quả nhiên thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Cẩm. Sở Ngọc không chờ cậu tiêu hóa xong đã nói tiếp: "Chính xác mà nói, Sở Ngọc trước kia coi hắn là bạn trai nhưng hắn chỉ coi Sở Ngọc là thế thân."
Lê Cẩm bị lời này đập cho ngốc, ngốc vô cùng, không tin được nhìn cậu, sau hồi lâu mới phản ứng kịp, nên cũng không chú ý chỗ kỳ quái khi dùng tên và xưng hô của Sở Ngọc. Hồi lâu mới nghi hoặc nhíu mày, nhấp môi: "Thế thân gì?"
"Đương nhiên là thế thân ánh trăng sáng trong lòng hắn. Thời Húc Trạch cầu mà không được vị ánh trăng sáng kia, sau phát hiện tôi có điểm giống người ta nên coi tôi là thế thân. Lúc đầu tôi cũng không biết mà còn tưởng là quan hệ yêu đương bình thường, kết quả lúc tới tham gia sinh nhật hắn, chính hắn mắng tôi chỉ là thế thân mà thôi, đừng có vọng tưởng dùng biểu hiện vụng về đó bắt chước ánh trăng sáng trong lòng hắn." Sở Ngọc nhún vai: "Sau đó tôi chia tay hắn."
"Chỉ là Thời Húc Trạch còn tìm tôi lần nữa, rồi nói gì mà sau này sẽ không coi tôi là thế thân, muốn tái hợp, tôi liền đánh hắn một trận. Đại khái mọi chuyện là như vậy." Giọng điệu Sở Ngọc rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác gì với quá khứ này, như đang kể chuyện vui xem được trên mạng vậy.
"..."
Lê Cẩm vẫn khó tin, vô thức cảm thấy Thời Húc Trạch không phải là người như Sở Ngọc nói... Nhưng hiện tại Sở Ngọc và cha nuôi Thời Tranh của Thời Húc Trạch là người yêu, quan hệ lại thân mật vô cùng tốt, cần gì biên chuyện mình và Thời Húc Trạch từng có quan hệ chứ? Hơn nữa...
Hơn nữa nếu Sở Ngọc nói thật, vậy những lời Thời Húc Trạch nói hắn không được tiếp xúc và tin lời Sở Ngọc trước đó cũng đã được giải thích. Rốt cuộc gã và Sở Ngọc từng có quan hệ như vậy, đặc biệt là chuyện ánh trăng sáng mà gã cầu mà không được, Thời Húc Trạch đương nhiên không muốn hắn biết.
Tuy trên phương diện tình cảm Lê Cẩm không muốn tin, hơn nữa còn hoài nghi nhưng kết hợp với biểu hiện gần đây không đúng lắm của Thời Húc Trạch, một khi tự hỏi đã dần tin tưởng Sở Ngọc.
Sở Ngọc thấy Lê Cẩm không lập tức phản bác, nhận định gì mà nói dối chẳng hạn, lập tức biết được tình cảm của Lê Cẩm đối với Thời Húc Trạch còn chưa sâu đậm tới mức tin mù quáng, xem ra có thể cứu chữa, vì vậy dứt khoát nói một số tin tức của Đào Tư Dịch cho hắn.
"Nếu cậu không tin, cậu có thể trộm chú ý Thời Húc Trạch, tôi đoán hẳn có thể phát hiện ra không ít thứ." Cuối cùng Sở Ngọc nói với Lê Cẩm: "Hơn nữa bạn của hắn cũng biết chuyện Thời Húc Trạch yêu Đào Tư Dịch sâu đậm. Hẳn cậu biết Triệu Thái Lâm chứ? Cậu ta luôn nghĩ Thời Húc Trạch sẽ ở bên Đào Tư Dịch, cậu thử một chút là biết."
Lê Cẩm nghe Sở Ngọc nói xong, sắc mặt càng đen.