Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit + beta: Iris

Tập 《Let's go》 được phát sóng vào lúc giờ, chiếu trước khi quay xong tập một ngày.

Thân là một fan cứng của Trang Dục và là một khán giả trung thành với 《Let's go》, Tiểu Ngụy tất nhiên đã nằm canh trên giường ký túc xá từ rất sớm, đến đúng giờ, cô vừa mở máy tính bảng vừa nhìn nhóm chat trên điện thoại.

Lần này cô không cô đơn nữa!

Từ lần lên tiếng lần trước, cô không còn là một thợ lặn chuyên nghiệp nữa, trong fan club quen không ít chị em, lần này mọi người đều hẹn nhau cùng xem chung.

Hạ Minh Viễn có màn chào sân chất lượng cao, nhưng khi đến đoạn Hạ Minh Viễn hỏi màu son của Sở Nhiên, Tiểu Ngụy mém nữa cười sặc, trong nhóm cũng đang spam điên cuồng.

"Ha ha ha ha ha, Hạ Minh Viễn đúng là tác phẩm điêu khắc bằng cát! Còn hỏi màu son của Sở Nhiên, người ta là mỹ nhân đẹp tự nhiên có biết hay không!"

Chắc ý bạn này là tác phẩm điêu khắc bằng cát đẹp thì đẹp nhưng dễ đổ bể, như kiểu Hạ Minh Viễn lên sân khấu rất hoành tráng, nhưng xuống sân khấu là nát luôn hình tượng trước đó.

"Coi hắn giả bộ bình tĩnh kìa, hắn cắn bản không biết tạp kỹ này quay suốt luôn."

"Chờ lúc hắn nhìn thấy phụ đề chắc sẽ phun tào: Không, cậu chắc chắn sẽ tức điên lên khi không biết gì cả ."

"Mấy cậu có thấy Từ Kiêu rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Minh Viễn không, tôi cười chết mất, tổ tiết mục còn cho thêm ba cái dấu chấm hỏi quá sinh động!"

Lúc chia đội, Tiểu Ngụy thấy Từ Kiêu và Trang Dục lại không khống chế được nụ cười trên mặt, gửi tin nhắn vào nhóm fans.

Tiên Nữ Ngụy Của Trang Dục: "Mọi người có thấy lúc chia đội không, Thái Dương của chúng ta thật sự rất ngạo kiều a a a a —"

"Có thấy có thấy! Tớ phát hiện Từ Kiêu rất sủng Trang Dục nha!"

"Lúc Trang Thái Dương nói Từ Kiêu đứng núi này trông núi nọ, tớ còn tưởng hắn không muốn cùng đội với Từ Kiêu, kết quả lúc Sở mỹ nhân đến, hắn lật mặt còn nhanh hơn những người khác, cười chết tớ ."

"Apollo lật xe ngựa ha ha ha."

"Chấm hỏi, tự dưng cảm thấy hai người họ xứng đôi thế nào í?"

"Lầu trên chưa biết đến Thái Dương Điểu sao, mau lên giligili xem đi, có kinh hỉ nha!"

Cuộc trò chuyện trên nhóm gần như không ngừng lại, lúc này Tiểu Ngụy một chốc thì xem chương trình, một chốc thì lướt trong nhóm, toàn bộ quá trình phải nói là thích thú không thôi.

"Từ Kiêu thật sự rất sủng Trang Dục a, tớ thấy nước kia chắc là bạch xà thảo Lao Sơn đi, tớ từng vô tình uống một lần, thiếu điều muốn nôn ra."

"Đệt, nếu thật là thế, vậy đây không thể nghi ngờ chính là chân ái rồi."

"Bột Thủy Tinh lần trước còn cố ý nói Từ Kiêu phẫu thuật thẩm mỹ, này mẹ nó cũng quá giả, cậu xem vẻ mặt của Từ Kiêu lúc uống kìa, phẫu thuật mà còn làm ra được vẻ mặt này thì mới có quỷ á."

Cô đang cười đến vui vẻ thì lúc này, giường bên cạnh cô đột nhiên có một bàn tay duỗi qua khều cô.

Tiểu Ngụy vẻ mặt khó hiểu, mờ mịt ngẩng đầu, "Gì vậy?"

Người giường bên kia hơi xấu hổ, chỉ vào nữ sinh đang đứng dưới giường, "Cô ấy kêu chúng ta."

Lúc này Tiểu Ngụy mới phát hiện, không biết từ khi nào, phòng ký túc xá bốn người thì có ba người đều lên giường nằm — — bên dưới chỉ còn lại học bá đang đứng.

Quan hệ giữa học bá này với ba người các cô có hơi đạm bạc, từ khi khai giảng đến giờ, số lần Tiểu Ngụy nói chuyện với học bá có thể đếm trên đầu ngón tay.

— — Được rồi, thật ra là mọi người chỉ mới ở chung không bao lâu, quan hệ khá nhạt, nhưng Tiểu Ngụy và hai nữ sinh khác tốt xấu gì còn có thể trò chuyện với nhau vài câu, vẫn tốt hơn học bá một chút.

Bởi vì học bá này thật sự rất không hợp với mọi người, mỗi ngày chỉ toàn học với học, sáng nào cô cũng dậy sớm, ngủ sớm, lúc trở lại ký túc xá cũng chỉ có học, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách y như trong sách thánh hiền miêu tả.

Nhưng nếu cô đã mở miệng, ba người cũng dừng chuyện trong tay lại, Tiểu Ngụy tháo tai nghe xuống, hai người khác cũng vậy.

Học bá hơi xấu hổ nhìn qua, cô nói: "Ba người các cậu cứ cười suốt, tớ..."

Tiểu Ngụy nghe đến đó, ý cười trên mặt cũng hơi thu lại, mím môi.

Cô đoán có lẽ cô cứ cười suốt, quấy rầy học bá học bài.

Trong lòng Tiểu Ngụy có hơi không thoải mái, thật ra đều ở chung ký túc xá, bây giờ chỉ mới giờ, mọi người đều muốn sinh hoạt bình thường, vì sao phải nhân nhượng học bá khắp nơi.

Nhưng Tiểu Ngụy thấy học bá co rúm lại trông rất đáng thương, cũng không muốn cãi với cô nên im lặng không nói.

Cô nhìn thấy người đối diện cũng nhíu mày, nhưng mọi người đều là nữ sinh, có chuyện gì cũng đều nghẹn trong lòng chứ không trực tiếp nói ra, thế là mọi người đều trầm mặc, chờ học bá nói tiếp.

Không ngờ giây tiếp theo, học bá nói: "Các cậu hình như đều xem cùng một chương trình, trông như... rất thú vị, có thể cho tớ xem chung không."

"... Hẻ??"

"Gì?"

Học bá muốn xem tạp kỹ chung với các cô?? Tiểu Ngụy nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm!

Nhưng mà... Đều xem cùng một chương trình?

Chẳng lẽ mọi người đều đang xem let's go?

Ba người đồng thời chấn kinh.

Học bá đứng bên dưới sờ sờ đầu, "Tớ... Tớ có thể xem cùng các cậu không?"

Đây là lần đầu cô muốn dung nhập với tập thể này nên có hơi thẹn thùng, cũng có chút sợ hãi, nhưng thấy ba người trên giường đều không nói chuyện, cô có chút mất tự tin.

"Nếu không được... không được thì thôi vậy, làm phiền rồi — —"

Ký túc xá trưởng tính cách thẳng thắng nhất, lập tức nói, "Không có không có!", Cô trực tiếp xuống giường, "Tớ đang xem let's go, chúng ta xem cùng đi."

Sau đó Tiểu Ngụy lại thấy, cô bạn yếu ớt ở giường kế bên cũng xuống cầu thang, "Tớ cũng đang xem."

Wow, đúng là xem cùng kìa!

Mọi người đều đang xem!

Tiểu Ngụy vội đi xuống theo, cô còn nhấc cái máy tính bảng xuống theo, "Tớ có máy tính bảng, màn hình lớn, chúng ta cùng xem đi!"

Bốn người kéo ghế dựa qua, Tiểu Ngụy đặt máy tính bảng lên bàn học bá, mặc dù ba người đã xem qua rồi, nhưng xem cùng mọi người vẫn vui hơn.

Học bá không chú ý nhiều đến minh tinh, các cô ngẫu nhiên sẽ phổ cập thêm thông tin cho học bá.

Ký túc xá trưởng nói: "Ha ha ha thần tượng đương đại, Sở Nhiên nói chuyện mắc cười quá."

Học bá: "Đây là Sở Nhiên sao! Hắn soái quá a!"

Tiểu Ngụy cũng nói thêm: "Người cao nhất này là Trang Dục!"

Học bá hiểu: "Trang Dục sao... Tớ có nghe qua Trang Dục!"

Bốn người hòa thuận vui vẻ xem chung.

Học bá còn rất thích Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ, nhìn tình anh em của Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ thì cười đến nở hoa, thường khen Hà Tử Chiêu đáng yêu và Trần Ngũ rất soái.

Đến đoạn của Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn, ký túc xá trưởng cười choáng váng, "Ha ha ha Sở Nhiên vậy mà lấy chân giả dọa Hạ Minh Viễn, ha ha ha làm tốt lắm, hùng hài tử là phải trị như vậy!"

Tiểu Ngụy: "Ký túc xá trưởng, cô thật sự là fan mẹ của Hạ Minh Viễn sao?"

Ký túc xá trưởng: "Mẹ kế cũng là fan mẹ mà, cạc cạc cạc cạc!"

Đến đoạn Từ Kiêu và Trang Dục, Tiểu Ngụy không khống chế được mà, "Đệt đệt đệt!"

Học bá kinh ngạc: "Sao, sao vậy?"

Tiểu Ngụy còn chưa nói, cô bạn yếu ớt giường bên cạnh cũng bước tới, cầm máy tính bảng điên cuồng chụp màn hình Trang Dục và Từ Kiêu.

Tiểu Ngụy và cô liếc nhau, Tiểu Ngụy run run rẩy rẩy nói: "Chẳng lẽ, cậu cũng là ——"

Giường cách vách gật đầu thật mạnh, kích động đưa tay nắm lấy tay Tiểu Ngụy, "Tìm được tổ chức rồi!"

Ký túc xá trưởng và học bá: "???"

Sự thật chứng minh, các cô cũng không cùng một tổ chức, một người là Hoa Hướng Dương, một người là Thế Hệ Kiêu Hùng, nhưng vì Thái Dương Điểu mà hai người đạt thành nhận thức chung.

Đường của Thái Dương Điểu vừa xuất hiện, Tiểu Ngụy và bạn giường kế bên liền cầm lòng không đậu mà nắm tay nhau, hai người có thể đọc được nước mắt hạnh phúc trong đôi mắt của người đối diện.

Thời gian như bị xói mòn, thoáng cái đã qua một tiếng rưỡi.

Tới đoạn mặc nữ trang, ký túc xá trưởng lại cười muốn ngất: "Ha ha ha Hạ Minh Viễn thế mà lại hỏi Từ Kiêu có cạo lông chân hay không, đại bảo bối lại làm tớ cười chết mất!!"

Tiểu Ngụy cũng cười điên cuồng, "Ha ha ha mẹ nó, đây là hội trung niên điêu khắc cát nữ sao?"

Giường kế bên: "Vãi, Kiêu của tớ quả nhiên là thế hệ tuyệt sắc, cặp chân này, vừa thắng vừa dài lại còn trắng gây nữa!"

Ngay cả học bá thẹn thùng cũng không nhịn được, "Bọn họ mặc nữ trang đều rất dễ nhìn a!"

Cuối cùng cũng xem xong, bốn người đều cười tươi.

Học bá ngại ngùng cười nói: "Lần sau chúng ta xem chung nữa nha!"

Tiểu Ngụy nghiêm túc gật đầu, cô lại leo lên giường lần nữa, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp — — không chỉ bởi vì tập này hài hước, mà càng là vì quan hệ bạn ký túc xá của các cô lại thân nhau hơn chút nữa.

Tiểu Ngụy muốn chia sẻ tâm tình của mình, cô mở diễn đàn fans ra, gõ xuống mấy chữ:

"Hóng tập mới!"

"Tôi thật sự nhịn không được, quan hệ bạn cùng phòng ký túc xá của chúng tôi khá bình thường, không thể tưởng tượng nổi lại có ngày được hoạt động chung với học bá, hôm nay chúng tôi cùng xem let's go!!! Hơn nữa hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra tôi là Hoa Hướng Dương, kế bên là Kiêu Hùng, ký túc xá trưởng là fans mẹ Hạ Minh Viễn, thế giới quá kỳ diệu! A a a tôi phấn khích quá! zqsg phấn khích đến nổi nói không nên lời!!"

Tiểu Ngụy hào hứng đánh chữ, "Let's go chắc chắn hot! Tôi cam đoan!!!"

Chương

Edit + beta: Iris

Không cần Tiểu Ngụy cam đoan, let's go cũng thật sự hot.

《 Let's go!》 ratings ., kém . là đột phá .

Nghe thì có vẻ đáng thương nhưng kỳ thực, trong thời đại Internet phát triển như vũ bão hiện nay, rất nhiều đài truyền hình hạng hai, hạng ba đều có điểm số bằng không.

Đài truyền hình kỳ cựu cố hết sức mới miễn cưỡng giao ra một phiếu điểm đầu tiên - tập của let's go có thể đạt được ratings như vậy, quả thực có thể nói là kỳ tích.

Lần này 《Let's go!》 Peach TV chuyển từ vô tuyến sang trực tuyến — — ai mà ngờ tới, chỉ là một tạp kỹ dã ngoại chi phí thấp, tập được . ratings, tuy không phải đứng đầu nhưng cũng làm Peach TV rất hài lòng.

Ai có thể nghĩ tới, ratings tập vậy mà trực tiếp phá .!

— — Phải biết rằng, ngay cả chương trình tạp kỹ lâu đời của Peach TV, ratings cao nhất cũng mới có . a!

Quá trình chuyển hình suôn sẻ như vậy, cả nhà sản xuất và giám chế Peach TV muốn điên luôn rồi.

Trần Giám cười không khép được miệng, tay cứ đập đập đạo diễn Lưu, "Không hổ là đạo diễn vương bài của chúng ta, vừa ra tay đã lấy được ratings . về, làm tốt lắm!"

"Trầm Giám quá khen," đạo diễn Lưu cười cười, khiêm tốn nói, "Cũng là nhờ chọn được khách mời tốt."

Trầm Giám ưỡn cái bụng bia, vung tay lên, "Không nói mấy lời khách sáo đó nữa, tôi sẽ tính thành tích của mọi người trong 《Let's go!》!"

"Nhưng nói thế nào đi nữa, đúng là mời đúng người thật." Trầm Giám cười ha ha, "Lúc trước Trang Dục nói cho Từ Kiêu vào chương trình, tôi còn nghĩ là hỏng bét rồi, ai ngờ được, Từ Kiêu đúng là phúc tinh của chương trình chúng ta!"

"Từ Kiêu không tồi, hắn như chén cơm vậy." Đạo diễn Lưu cực kỳ đồng ý, gật đầu nói, "Các khách quý khác là gia vị, trộn chung với cơm, liền ra một mùi vị thơm ngon."

"Tôi không hiểu về đạo diễn mấy người lắm." Trần Giám bên cạnh cười lắc đầu, "Tôi chỉ muốn nói một điều, bởi vì Từ Kiêu cứ lên hot search suốt nên chương trình chúng ta cũng được tuyên truyền miễn phí."

"Người bên Whale TV còn chạy tới hỏi thăm chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lên được nhiều hot search kiểu đó," nhà sản xuất Tào cười ha ha, "Kết quả thì sao — — chúng ta căn bản không có chi tiền gì hết, mấy ông thấy có hài không chứ? Ha ha ha!"

Nhà sản xuất Tào vừa nói xong, đạo diễn Lưu và Trần Giám đều cười.

"Tôi đúng là sai rồi," Trần Giám vỗ bụng bia, buồn cười lắc đầu, "Xem ra vẫn là thế giới của người trẻ tuổi, ánh mắt Trang Dục tốt hơn chúng ta một bậc a."

Nhà sản xuất Tào linh quang chợt lóe, đột nhiên đập tay, "Nói đến đây — —"

"Không phải 《Thiên Khải Lục》 sắp quay sao, mấy hôm trước đạo diễn Tôn nói với tôi là định để Lâm Ý làm nam một," nhà sản xuất Tào càng nghĩ càng kích động, "Nếu Từ Kiêu và Lâm Ý đều có đề tài, vậy tôi đi nói với Trang Dục một tiếng, chờ mùa đầu tiên của 《Let's go!》 kết thúc sẽ kêu Từ Kiêu đi thử vai một lần!"

Trần Giám bật cười, "Cái ông này... Xào thì có thể xào, chỉ là Lâm Ý bên kia chắc không cười nổi đâu."

"Không thì thôi, chẳng qua chỉ là đề cử đi thử vai thôi mà," nhà sản xuất Tào a một tiếng, không để ý, "Hắn và Từ Kiêu cạnh tranh công khai, cạnh tranh bằng bản lĩnh."

" — — Hơn nữa, mắc gì tôi phải chừa mặt mũi cho một kẻ hủy hợp đồng ngay trường quay chứ."

Tối muộn cùng ngày, weibo official của 《Let's go!》 đã đăng một weibo.

@《Let's go!》 chính thức: "Chúc mừng let's go ratings phá .! Mọi người cùng tới xem hậu trường của các nam thần let's go nào ~"

Let's go đăng video ngoài lề, là một video lúc chụp poster.

Bầu không khí giữa sáu người đẹp trai trong video rất hài hòa, Hà Tử Chiêu Sở Nhiên Trang Dục mặc tây trang màu trắng như vương tử, Từ Kiêu Hạ Minh Viễn Trần Ngũ mặc tây trang đen như thiếu gia quý tộc, sáu người trắng đen đứng xen kẽ nhau, lâu lâu đùa giỡn cãi nhau một chút, đẹp đến muốn ngất.

Video đậm tính chất của let's go, tổ tiết mục còn để một bên so sánh với lúc bọn họ mặc nữ trang trong tập , đối lập mãnh liệt.

Bởi vậy, tuy video hậu trường này vô cùng đơn giản, nhưng vì giá trị nhan sắc cao và được cắt nối biên tập hài hước nên rất được hoan nghênh, không chỉ trên Weibo, mà cả Tieba cũng đổ xô vào thảo luận 《Let's go!》.

Nhiệt độ này, có thể nói là rất nổi bật.

【 Chủ đề: Mọi người có xem hậu trường các mỹ nam 《Let's go!》 chưa! Lăn đi xem hết cho tôi! 】

L: Mẹ nó quá đẹp! Tôi i, đoàn trung niên xuất đạo biến thân — côn đồ mặc tây trang đoạt tâm người ta!

Bên bản raw tác giả ghi là 我i

L: Mới xem xong đây, tôi chỉ muốn nói, nếu là mấy người, dù là nam hay nữ, trên hay dưới, tôi đều có thể.

L: Chủ lầu, đây rõ ràng là thiếu gia tây trang!

L: Ha ha ha ha ha tôi đã phải bấm dừng để xem chân Từ Kiêu, thật sự không có lông chân nha.

L: Lầu trên không còn là con người nữa rồi, L ai cũng không từ .

L: Cứu mạng, tôi bị một người cosplay Elsa mê hoặc, đây là nữ vương băng giá gì a (cũng không phải). Btw Trần Ngũ bỗng nhiên đẹp bất ngờ trong bộ quần áo nỉ lông, tự nhiên muốn hóng hắn mặc đồ cổ trang.

L: Thật ra Hạ Jasmine cũng không tồi, tất nhiên vẫn là vương tử Chiêu Chiêu bảo bảo nhà chúng ta đáng yêu nhất ~~

L: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi yên lặng gõ Thái Dương Điểu thôi sao? Trang Dục đột nhiên đứng gần Từ Kiêu như vậy, giống như đang có gợn sóng ngầm a! Woc!

Hình như là tiếng chó sủa.

L: Vương tử Ả Rập Sở Nhiên cũng rất đẹp a, trời ơi, cả sáu người bọn họ đều rất tuyệt.

L: L jm, cô không cô đơn!!

L: Sắp có côn đồ mặc tây trang số đặc biệt sao, viết huyết thư mong chờ!!!

... ...

Quá trình quay phim 《Dao Lộ》 đã đi được nửa chặng đường.

Như thường lệ, Lâm Ý cầm kịch bản đến xin lời khuyên của Nghiêm Thành Du.

Đương nhiên, đoàn phim 《Dao Lộ》 đang hướng đến giải thưởng chế tác, mỗi diễn viên trong đoàn đều là những diễn viên gạo cội có tên tuổi, có thể làm lão sư của Lâm Ý.

Tuy nhiên, Lâm Y Thần vẫn luôn chỉ tìm mỗi mình Nghiêm Thành Du.

Một mặt là do có rất nhiều fans của Nghiêm Thành Du đến thăm ban, có độ hot, mặt khác... Lâm Ý có thể cảm nhận được Nghiêm Thành Du có cái gì đó ái muội với hắn.

— — Lâm Ý am hiểu bẩm sinh, không cần nói rõ cũng biết những điều này.

Đồng thời cũng có hứng thú.

Một ảnh đế vừa có danh vừa có lợi như Nghiêm Thành Du lại có suy nghĩ như vậy đối với hắn, đó là một thắng lợi đáng để hắn khoe khoang.

Lâm Ý nhẹ nhàng bước đến phòng nghỉ của Nghiêm Thành Du, cửa phòng nghỉ hơi hé ra.

Nhưng vừa đến cửa, hắn liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"... Từ Kiêu..." Giọng nói quen thuộc kia nặng nề nói, "Việc đã đến nước này... Không cần tiếc gì hết... Phải để hắn tới với tôi..."

Phần sau âm thanh mơ mơ hồ hồ.

Vẻ ôn nhu luôn luôn được treo trên mặt Lâm Ý hoàn toàn biến mất.

Tới phòng làm việc của hắn? (Nghiêm Thành Du)

Đã ký với hắn (Lâm Ý) rồi, vì sao còn muốn ký với Từ Kiêu.

Dựa vào cái gì mà đối với hắn (Từ Kiêu) không cần tiếc gì hết.

Lâm Ý cúi đầu, đứng sững tại chỗ, kịch bản trong tay như bị vò nát.

Đúng lúc trợ lý của Nghiêm Thành Du vừa đi mua cà phê về, thấy Lâm Ý đứng ở chỗ rẽ thì kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì sao? Sao không đi vào?"

Lâm Ý ngẩng đầu chậm một nhịp, mỉm cười lắc đầu, "Không có gì, vốn định tìm Nghiêm ca hỏi một chút, nhưng đột nhiên người đại diện của tôi có việc tìm tôi."

Lâm Ý gật đầu với hắn, "Tôi về trước", nói xong liền xoay người rời đi.

Trợ lý Nghiêm Thanh Du đáp lại một tiếng, có chút không hiểu ra sao, hắn đẩy cửa phòng nghỉ của Nghiêm Thành Du ra. Nghiêm Thành Du ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn kịch bản, trông khiêm khiêm quân tử mười phần.

Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)

Trợ lý đặt cà phê lên bàn, thuận miệng nói: "Nghiêm ca, lúc nãy em về đây thì thấy Lâm Ý đứng bên ngoài."

Nghiêm Thành Du khựng lại, hỏi: "Lâm Ý?"

Trợ lý "dạ" một tiếng: "Hình như hắn định tìm anh hỏi kịch bản, đột nhiên người đại diện của hắn kêu về."

Nghiêm Thành Du bưng cà phê lên, hơi híp mắt.

"Phải vậy không?"

Dương Hâm ngồi trong phòng nghỉ của Lâm Ý, sắc mặt đen xì mắng, "Cái chương trình let's go này, dở tệ như vậy mà ratings cũng được ., cười chết anh, chắc chắn là giả!"

Lâm Ý không nói gì, chỉ cúi đầu xem điện thoại, lướt xem từng bình luận trên Weibo.

"Ha ha ha cười chết tôi, mặt mũi fans Lâm Ý lớn ghê, không phải nói chương trình thiếu pha lê nhà mấy người sẽ thảm bại sao? Ratings của người ta . rồi kìa."

"Có nói , tôi thấy không có mặt Lâm Ý, let's go trông đẹp hơn nhiều."

"Quả thật không có Lâm Ý cũng không sao hết, Từ Kiêu trông giống hắn, vậy chẳng phải tương đương với Lâm Ý + tài năng sao? Vậy còn cần Lâm Ý chi nữa.

"Từ Kiêu đúng là mạnh hơn Lâm Ý nhiều, tôi là fans của Hà Tử Chiêu, dù sao thì tôi thấy hắn rất nhạy bén."

"Lâm Ý như kiểu, tạp kỹ không có sẵn kịch bản thì không thèm."

"Ha ha, người ta đang chuyên tâm đóng phim mà, vốn rất chướng mắt tạp kỹ mà (tôi là đồng minh)."

"Bây giờ quan hệ của của sáu người trong let's go rất tốt, trực tiếp sáu thiếu ý."

Sáu thiếu ý (六缺意 [Liù quē yī]): chữ "ý" phát âm giống số một, tức là chương trình có sáu người mà thiếu đi một người, mà người thiếu đi đó là Lâm Ý, ở cỡ chương - cũng có người nhắc qua vụ này. Đang chơi chữ đó.

"Cười chết mất, chị gái sáu thiếu ý là nhà văn nào tạo ra vậy?"

Dương Hâm nhìn Lâm Ý lướt điện thoại, trầm mặc thât lâu, có hơi không đành lòng.

Nói trắng ra là có hơi chột dạ.

Nếu biết trước cái tạp kỹ rách nát đó có thể phá ., sắp ., vậy hắn chắc chắn sẽ không để Lâm Ý rời đi...

Dương Hâm ý thức được nước cờ sai lầm của mình, hiếm khi hạ thấp tư thái, ôn tồn nói: "Em đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Trên Weibo toàn là tin đồn nhảm, em là diễn viên, cuối cùng vẫn phải dùng tác phẩm để nói chuyện."

"Ratings tạp kỹ cao thì đã thế nào, cho dù trên tạp kỹ Từ Kiêu có tốt hơn em, vậy cũng chỉ là cái tạp kỹ mà thôi!"

Lâm Ý cúi đầu, Dương Hâm thấy hắn như vậy, định nói thêm gì đó.

Lại nghe Lâm Ý đột nhiên nói: "Vì sao lại là Từ Kiêu..."

"Rầm!"

Một tiếng lớn!

Cái bàn bị Lâm Ý đá lật.

Dương Hâm sợ tới mức nhảy dựng, không thể tin nổi nhìn Lâm Ý, quả thực không cách nào tin nổi tiểu bạch thỏ như Lâm Ý lại làm ra chuyện như vậy.

"Sau này đừng nhắc tới hắn trước mặt em," Lâm Ý mặt vô cảm nói.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Gần nhất tôi chăm ghê a.

Chương

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu không rõ bản thân đã làm ra chuyện gì, quay xong tập liền ngồi máy bay trở về, đánh một giấc ngon từ tối đến sáng hôm sau.

Sáng thức dậy, anh theo thói quen nhìn điện thoại.

Quay xong tập , mọi người đều chơi chưa đã, Hạ Minh Viễn ồn ào đòi dùng bữa cùng mọi người, nhưng đúng lúc Trần Ngũ và Trang Dục nhận một thông báo, phải quay về đoàn phim nên chuyện này liền cho qua.

Nhưng mọi người đã lập một nhóm WeChat, thường lên nhắn vài câu.

Từ Kiêu lập nhóm, nhưng Hạ Minh Viễn lại một hai đòi làm nhóm trưởng, thế là cho hắn làm luôn.

Thật ra, Hạ Minh Viễn đôi khi miệng hơi thiếu đòn, nhưng hắn cũng không có ý xấu, có lẽ là vì hắn có tài hơn người, nên hắn không cần dựa vào quá nhiều thủ đoạn để đi tranh đoạt, tính tình cũng đơn thuần.

Nhưng người này quả thật rất gợi đòn, nhìn cái tên nhóm hắn đặt trên WeChat là biết.

— — [Tôi và năm lão minh tinh trung niên].

Từ Kiêu click vào thì thấy trong nhóm có nhắn vài câu.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ nhìn xa trông rộng: Chán quá đi, mấy cậu đang làm gì vậy.

Sở Nhiên: Bận.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ nhìn xa trông rộng: Tôi nổi tiếng hơn anh còn không bận, anh mà bận cái gì [khinh bỉ].

Sở Nhiên: Anh đang tìm đánh đúng không?

Từ Kiêu buồn cười, Hạ Minh Viễn và Sở Nhiên đúng là một đôi oan gia, mỗi lần nói được hai câu là bắt đầu cãi nhau, anh nhanh chóng gõ xuống vài chữ.

Từ Kiêu: Rảnh rỗi ở nhà.

《Let's go!》 toàn quay vào cuối tuần, vì vậy anh có thể nhận một vài thông cáo. Trước đó Ngụy Cảnh Thăng cũng đã sắp xếp, nhưng vì ảnh hưởng từ cuộc phỏng vấn mười câu hỏi ngu, và độ hot của 《Let's go》 dạo gần đây, anh và Ngụy Cảnh Thăng cảm thấy hot quá đà cũng không phải là chuyện tốt, vì vậy đã lùi lịch trình lại, vì vậy lúc này cũng không bận gì nhiều.

Trần Ngũ nhắn một tin.

Chen Trần Ngũ: Em đang ở đoàn phim. [Con thỏ nhảy nhảy.gif]

Chen Trần Ngũ: Hắc hắc, em còn gặp Trang lão sư ở đây ~[Con thỏ rải hoa.gif]

XSD thiếu niên đoàn - Hà Tử Chiêu: Trang ca cũng ở thành điện ảnh Hoành Điếm sao, hâm mộ quá, anh cũng muốn đi chơi.

Chen Trần Ngũ: Đâu có, đoàn phim của Trang ca tới đây để chọn phong cảnh ~

Sở Nhiên: Trùng hợp quá, hôm nay tôi cũng ở Hoành Điếm.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ nhìn xa trông rộng: Anh ở Hoành Điếm làm gì? Anh không phải là người mẫu sao.

Sở Nhiên: Thử vai.

Nếu mọi người đều ở đó thì, mắt Từ Kiêu sáng lên, nhập chữ lên bàn phím.

Từ Kiêu: Nếu không tối nay ăn khuya ở Hoành Điếm đi?

Chen Trần Ngũ: Được nha ~ cảnh quay của em hôm nay không nhiều, chắc hơn giờ tối là xong rồi.

Sở Nhiên: Tối nay tôi không bận.

XSD- Hà Tử Chiêu: Em cũng vậy!

Ngay cả Trang Dục im lặng nãy giờ cũng nhắn lên.

Trang Dục: Tôi cũng được.

Cuối cùng cũng được đi ăn với nhau, Từ Kiêu vui vẻ, nhưng không phải vui vì bữa khuya.

Chỉ là một bữa khuya thì không đáng nhắc tới, mà là chuyện mọi người đều có tâm muốn duy trì mối quan hệ này mới là điều khiến Từ Kiêu vui vẻ.

Mà lúc này, điện thoại bỗng rung lên.

Từ Kiêu nhìn qua thì thấy, Trang Dục đột nhiên chat riêng với anh.

Trang Dục: Nếu anh rảnh rỗi thì tới thăm ban đi.

"!" Từ Kiêu chấn động nhìn điện thoại, vãi, đột nhiên kêu anh tới thăm ban là sao a.

Từ Kiêu ngồi bật dậy trên giường, vỗ đầu một cái.

Tim đập hơi nhanh, ngón tay gõ bàn phím, gõ được vài chữ thì xóa hết.

Người bên kia cũng ở trạng thái "đang nhập tin nhắn..."

Từ Kiêu muốn đi, nhưng lại thấy rối rắm — — nói thế nào mới có vẻ trầm ổn, không có gì háo hức đây?

Cố tình lúc này, Trang Dục lại nhắn đến: "Ngụy Cảnh Thăng có việc tìm anh."

Từ Kiêu: "..." Ra là Ngụy Cảnh Thăng có việc tìm anh.

Anh lại tự mình đa tình rồi.

...... Trang Dục sao có thể có cái gì đó với anh chứ.

Quần áo, que nướng gì đó đều là anh nghĩ nhiều thôi.

Lớn đầu rồi mà còn — — anh biết nhịp tim do hormone gây ra là không như những gì anh nghĩ.

Tim Từ Kiêu tức khắc bình tĩnh lại, tâm lặng như nước, cực kỳ bình tĩnh.

Từ Kiêu: Được rồi, đã biết.

Gửi xong mấy chữ này, Từ Kiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi xuống lầu, Từ Kiêu định bắt taxi, lại phát hiện Tiểu Trịnh đã đứng ở cửa chờ anh.

Từ Kiêu kinh ngạc: "Tiểu Trịnh, sao em lại tới đây."

Tiểu Trịnh hơi lắc đầu, cười hàm hậu, "Trang ca kêu em đến đón anh."

Từ Kiêu hơi kinh ngạc, bởi vì anh chỉ mới nảy ra ý định đi lúc nãy, mà thành điện ảnh Hoành Điếm cách nơi này cũng hơi xa — — sao Trang Dục biết rõ anh nhất định sẽ đến?

Chỉ là Từ Kiêu cũng không nghĩ nhiều đã lên xe.

Chạy khoảng một tiếng thì đến Hoành Điếm. Dường như có rất nhiều đoàn phim tới đây lấy phong cảnh, Từ Kiêu đi hai bước là có thể gặp không ít tuấn nam mỹ nữ — — với một nơi không thể nói là lớn như này, lại quy tụ nhiều người có ngoại hình nổi bật, quả thực là một danh lam thắng cảnh.

Từ Kiêu bước xuống xe liền đội mũ lên, Tiểu Trịnh còn đưa cho anh khẩu trang, Từ Kiêu lại đeo khẩu trang lên, bản thân anh cảm thấy mấy thứ này cũng không cần cho lắm.

— — Nơi này nhiều soái ca mỹ nhân như vậy, chắc sẽ không có ai chú ý đến anh đâu nhỉ?

Ai ngờ mới đi được hai bước, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng nói yếu ớt, "Cái kia... Xin hỏi là Từ Kiêu Từ lão sư đúng không?"

Vậy mà cũng có người nhận ra hả? Từ Kiêu quay đầu lại, phát hiện sau lưng anh là hai nam hai nữ, vẻ mặt hưng phấn nhìn anh như nhìn thấy bảo vật.

Bốn người trông vẫn còn trẻ, chắc khoảng tuổi, ăn mặc rất đẹp, chắc là sinh viên đại học sân khấu kịch.

Mỹ nữ cột tóc đuôi ngựa đưa quyển vở ra, ngại ngùng nhìn Tiểu Trịnh bên cạnh, sau đó hỏi nhỏ xíu: "Nếu không phiền thì anh có thể ký tên cho chúng em không?" Ba người khác đứng bên cạnh cô ra sức gật đầu.

Bản thân Từ Kiêu vẫn chưa ở trong trạng thái nổi đình nổi đám, hay nói cách khác, chính anh vẫn chưa nhận ra tình trạng "hồng" của mức độ lưu lượng tiểu thịt tươi là như thế nào - dù sao thì khi anh đạt được một vài thành tựu thì cũng đã tuổi, tuy giá trị nhan sắc vẫn còn nhưng không hút được fans thiếu nam thiếu nữ nữa.

Mặc dù có chút bất ngờ, Từ Kiêu vẫn cười ha ha, nói "không phiền" rồi ký tên cho bốn người.

Đợi Từ Kiêu đi rồi, bốn người vẫn còn phấn khích.

"Ai nói Từ Kiêu ra vẻ ngôi sao chứ," cô bé tóc đuôi ngựa xé cái trang có chữ ký xuống, nói, "Thật ra tớ thấy hắn rất tốt a, không làm giá chút nào."

"Tớ cũng thấy vậy," nam sinh đội mũ hơi hối hận, "Biết vậy đã xin chụp ảnh chung luôn rồi."

Mỹ nữ tóc xõa ngang vai nói: "Được rồi, có chữ kỹ là tốt rồi, cậu quên lần trước Lâm Ý ngay cả buổi thử vai của chúng ta cũng không muốn tới sao."

Nam sinh đầu đinh chậc một tiếng: "Lần trước tớ đứng gần hắn như vậy, thế mà lúc tớ kêu hắn, hắn không thèm liếc mắt lấy một cái."

Tóc đuôi ngựa nói: "Bảo an của hắn nhiều, không nghe thấy cũng là bình thường."

Nam sinh đầu đinh vẫn lẩm bẩm một câu: "Tớ cách hắn gần như vậy, ít nhất cũng quay đầu lại nhìn một cái chứ."

Mấy người vừa trò chuyện vừa rời đi, đến đoàn phim tiếp theo thử vai.

Từ Kiêu không biết khúc nhạc đệm nho nhỏ này.

Thế nên anh cũng hoàn toàn không biết, không chỉ mỗi Trang Dục ở Hoành Điếm, mà cả Lâm Ý cũng ở đây.

— — Thậm chí là Nghiêm Thành Du mà anh không muốn gặp mặt cũng ở chỗ này.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: cảnh cáo Tu La tràng?

Chương

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu đi theo Tiểu Trịnh đến đoàn phim của Trang Dục, anh biết Trang Dục nhận bộ phim cổ trang, đây là một bộ phim hiếm hoi lấy nhân vật ác độc dã tâm làm nam chính, vai chính của y chính là Nhϊếp Chính Vương ác độc.

Từ Kiêu được Tiểu Trịnh dẫn đi qua khu rừng nhân tạo, lại đi qua một hành lang dài ngoằng mới đến chỗ quay phim.

Không ít diễn viên đang mặc đồ cổ trang đứng bên cạnh chờ diễn, có người đang bổ trang, có người ngồi ở một góc thầm đọc kịch bản.

Đứng từ xa, Từ Kiêu liền thấy Trang Dục.

Trang Dục trông bình tĩnh như một người hoàn toàn khác.

Một nhóm nhân viên công tác bận rộn vây quanh Trang Dục như ong mật, đạo diễn dường như đang nói chuyện, Trang Dục lắng nghe, lâu lâu cười một cái rồi gật đầu.

Từ Kiêu không đi lên quấy rầy, chỉ an tĩnh đứng một bên nhìn.

Bên chiếu sáng sẵn sàng, xác nhận đạo cụ, máy quay vào chỗ, Trang Dục ngồi vào đúng vị trí ở giữa trường quay, clapboard dập một cái — — bắt đầu quay.

Trang Dục đột nhiên tức giận, sổ con bị y ném qua một bên — — vốn dĩ y đã mặc cổ trang rất đẹp, lúc này một thân vương bào màu đỏ tía, bên trên thêu một con giao long giương nanh múa vuốt, khí chất càng kiêu ngạo hơn bình thường, người lạ chớ gần.

Diễn viên gạo cội quỳ xuống "cộp" một tiếng, đầu dập xuống đất run rẩy phủ phục, ngữ khí sợ hãi: "Vi thần — — vi thần — —"

Năng lực của hai người họ ngang tài ngang sức, làm Từ Kiêu đứng một bên xem không khỏi sửng sốt, không chỉ anh, ngay cả mấy diễn viên đã trang điểm và đọc kịch bản trước đó cũng mở to mắt, vội chạy đến xem cảnh quay.

Trần nhà được đẩy lên, quay cận cảnh khuôn mặt Trang Dục.

Trong máy theo dõi, vẻ mặt Trang Dục gần như không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta rùng mình.

Từ Kiêu nhịn không được tán thưởng một tiếng, mặc dù đoạn này Trang Dục chỉ trầm mặc không có lời thoại, nhưng ánh mắt lại truyền đến áp lực khiến người ta không cách nào thở nổi.

Sau một lúc lâu, lúc người ta hít thở không thông, y rốt cuộc cũng mở miệng.

"Dân chúng không thể lự thủy, cũng không cần mưu chúng," Trang Dục khẽ mở đôi môi mỏng, rũ mắt, ngữ khí nhẹ nhàng bất thường, "Đừng nhắc đến chuyện này trước mặt quả nhân."

Lự thủy (虑始): xem xét sự khởi đầu; Mưu chúng (谋众): tìm trong đám đông.

"Cut!" Đạo diễn hô lên, "Rất tốt! Cảnh này qua!"

Trang Dục khụy xuống, đỡ diễn viên gạo cội quỳ dưới đất nãy giờ đứng dậy.

Tiểu Trịnh đứng bên cạnh Từ Kiêu oa một tiếng, lúng túng nói: "Trang ca thật lợi hại a, một lần là qua." "Quá lợi hại, còn đối xử tốt với diễn viên khác, nếu không đã không đỡ người ta dậy."

Biết co dãn như vậy, quả thật hiếm thấy.

Không biết có phải vẫn còn cảnh diễn hay không mà sau khi đi xuống, Trang Dục không thay trang phục diễn, vẫn mặc vương bào.

Kết thúc lần quay này, một đám người lại xông tới phía Trang Dục, diễn viên vừa có màn đối diễn với y cũng hưng phấn nói gì đó.

Từ Kiêu không nghe rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt khát khao của hắn, còn Trang Dục vẫn nhàn nhạt gật đầu, không có thể hiện gì, toàn thân lãnh đạm, cho dù không phải là cố tình nhưng vẫn làm người khác không dám đến gần.

Lạnh lùng như một người xa lạ vậy, Từ Kiêu thầm nói.

Không, cũng không hoàn toàn như thế.

Câu "cao không với tới, cự người ngàn dặm" trong sách chính là hình dung y, Từ Kiêu nói trong lòng, giống như lần đầu tiên anh gặp Trang Dục, y cũng lạnh lùng như thế này.

Nhưng sau đó sao không còn làm vậy với anh nữa?

Chẳng lẽ, anh tương đối đặc biệt?

Từ Kiêu lập tức dừng cái ý tưởng không thực tế này lại, mất tự nhiên xoa xoa lỗ tai, nói thầm không được suy nghĩ miên man, sao anh lại tới đây nhỉ.

Đúng lúc này, Trang Dục đang nói chuyện với mấy diễn viên khác bỗng nhiên liếc qua, vừa hay đối mắt nhau.

Hai người đồng thời khựng lại.

Không ít nhân viên công tác nhìn theo tầm mắt Trang Dục, Từ Kiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu giơ tay lên, vẫy vẫy với y.

Kết quả Trang Dục liếc anh một cái liền quay đầu đi.

"Đó là ai a?"

"Nhân viên công tác của Trang Dục à..."

"Trông lạ quá, chưa từng gặp."

Mấy lời khe khẽ vang lên, tâm trạng Từ Kiêu rơi vào khoảng không, xấu hổ gãi gãi đầu.

Anh còn đang đeo khẩu trang nên không ai nhận ra anh.

Cũng đúng, không phải còn có Tiểu Trịnh đứng cạnh anh sao?

Nhưng Trang Dục chỉ nói với người nọ hai câu, ngay sau đó liền bước tới chỗ anh.

Lúc đến gần, nhìn càng rõ hơn, Từ Kiêu nhịn không được ngây người.

Trang Dục khí độ ưu nhã, khuôn mặt càng khỏi phải bàn, ngũ quan y vốn ưu việt, đôi mắt phượng càng làm người ta ấn tượng sâu hơn, nhà tạo mẫu chắc cũng biết điểm này nên trang điểm sao cho con ngươi hổ phách của Trang Dục nổi bật hơn hẳn, tăng thêm vài phần âm trầm.

Lúc này Trang Dục đang bước tới chỗ anh, con ngươi như hàn tinh bảo châu nhìn anh, Từ Kiêu thậm chí còn có ảo giác — —

Người trước mặt không phải Trang Dục mà là một vị Nhϊếp Chính Vương đơn độc, hung ác nham hiểm.

Nhϊếp Chính Vương nói: "Ăn chưa?"

"..." Nhϊếp Chính Vương nói chuyện quá bình dân, khóe môi dưới lớp khẩu trang của Từ Kiêu hơi cong lên, "Chưa."

Trang Dục: "Anh có muốn ăn cơm hộp không?"

Từ Kiêu "khẽ" gật đầu.

Trang Dục cong môi, tâm tình hình như rất tốt, "Đi thôi."

Trang Dục dẫn Từ Kiêu đến phòng nghỉ, Tiểu Trịnh bên kia đuổi theo.

Nhìn bóng lưng hai người đi mất, đám nhân viên công tác bắt đầu líu ríu, lén thì thầm với nhau.

Nhưng câu hỏi cũng chỉ có nhiêu đó "người này rốt cuộc là ai a?", "Móa, Trang Dục đối với hắn thật tốt quá đi!"

Từ Kiêu đi theo Trang Dục đến phòng nghỉ của y, Trang Dục đưa cơm hộp cho anh, anh nhìn quanh căn phòng.

Hửm? Sao chỉ có mỗi anh và Trang Dục?

"Ngụy Cảnh Thăng đâu?" Từ Kiêu vừa ăn cơm vừa hỏi, "Không phải nói có việc sao?"

Khóe miệng Trang Dục giật giật, dường như có chút không vui: "Hắn không ở đây thì anh muốn đi?"

Đâu có đâu a.

"Tôi đi làm gì," Từ Kiêu múc một muỗng cơm, cười tủm tỉm nói, "Tới cũng tới rồi, chắc chắn phải xem cậu diễn a, tối nay còn đi ăn chung mà."

Lúc này Trang Dục mới vừa lòng, nhưng vẫn lườm anh: "Không có Ngụy Cảnh Thăng thì anh sẽ không đến."

Từ Kiêu lòng nói, đúng rồi a, chẳng phải cậu cũng nói Ngụy Cảnh Thăng có việc mới gọi tôi tới sao...

... Chờ chút.

Động tác múc cơm của Từ Kiêu cứng lại.

"Cậu..." Từ Kiêu hỏi dò, "Muốn tôi tới hả?"

"Cái gì?" Trang Dục cứng người, sau đó mới phản ứng lại, hung dữ nói, "Anh đứng đắn chút được không hả!!"

... Rốt cuộc anh không đứng đắn chỗ nào vậy, Từ Kiêu buồn bực.

Nhưng nhìn vẻ mặt Trang Dục như con mèo lớn bị dẫm trúng đuôi, trừng mắt nhìn anh, nào còn bộ dạng lãnh đạm băng sơn nữa.

Trong nháy mắt, Từ Kiêu đột nhiên hiểu ra — —

Trang Dục đây là xấu hổ đi?

Wow Trang Dục thẹn thùng!

Từ Kiêu không rõ là mình khϊếp sợ hay gì khác, chỉ "ồ ồ" ba tiếng theo bản năng, vội cúi đầu tiếp tục lùa cơm.

Chỉ là lúc này, đầu anh như muốn ụp luôn vào hộp cơm.

Mắt thấy hộp cơm sắp hết, Từ Kiêu thật sự nhịn không được, xoa xoa lỗ tai của mình.

Bên tai cứ nóng lên...

Chết tiệt, sao cả anh cũng có gì đó sai sai a!

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio