Chương
Ngụy Cảnh Thăng nói: "Đây là kịch bản đã giản lược tình tiết, trước mắt bên đạo diễn An vẫn chưa xác định, không vội thử vai, cậu có thể đọc trước để quen với kịch bản.
"
"Cậu nhất định phải coi trọng bộ phim này của đạo diễn An," Ngụy Cảnh Thăng vẻ mặt nghiêm túc, "Đừng tưởng bây giờ tin tức bị truyền lên mạng thì bộ phim này sẽ có phần cho cậu — — người như đạo diễn An, xem trọng nhất chính là hiểu rõ nhân vật, không hiểu rõ, không phải là người mà trong lòng hắn muốn, vậy đổi người chỉ trong một giây.
"
Từ Kiêu gật đầu, Ngụy Cảnh Thăng lại nói thêm một ít lịch trình đã an bài, đầu tiên là một đống khóa học, cái gì mà quản lý hình tượng, khóa thăm hỏi, sau đó còn có vài thông cáo liên tiếp, cuộc họp báo 《Lets go》, phỏng vấn phát sóng trực tiếp, còn có chụp poster, Từ Kiêu có một tập, quay xong tập , anh sẽ có hàng tá việc để làm trong tuần.
Lượng công việc này có thể so được với lượng công việc cả tháng của anh trước kia.
Từ Kiêu ha một tiếng: "Chẳng lẽ tôi nổi rồi sao?"
"Bây giờ cậu mới biết à?" Ngụy Cảnh Thăng đẩy mắt kính, "Không xem Weibo?"
"Gần đây không lên.
"
Vốn dĩ anh ít đăng Weibo, bình thường rảnh rỗi cũng chỉ xem phim, nếu nhớ thì sẽ đi xem phản ứng của mọi người về tạp kỹ, nhưng gần đây đúng là không lên thật.
Ngụy Cảnh Thăng ha hả một tiếng: "Cả tháng nay, hot search sắp bị cậu nhận thầu rồi.
"
"Lên hot search cũng chưa chắc đã hồng đi?" Từ Kiêu sờ sờ cằm, "Chỉ có thể nói là đề tài ngắn hạn mà thôi.
"
Ngụy Cảnh Thăng nhướng mày: "Không tồi, cậu biết rất rõ.
"
Từ Kiêu toét miệng cười: "Điểm này tôi vẫn tự hiểu lấy mình.
"
Hai đời cộng lại cũng sắp hơn tuổi rồi, coi như cũng là một người trải đời, không đến mức bị đóa phù dung sớm nở tối tàn làm choáng váng đầu óc.
Ngụy Cảnh Thăng cười nhạt: "Không cần xem nhẹ bản thân, kỹ thuật diễn của cậu có thể được đạo diễn An nhìn trúng, chứng tỏ nhiệt độ này sẽ không hết nhanh.
"
Ngụy Cảnh Thăng lại dặn dò vài câu, Từ Kiêu tiễn hắn tới cửa.
Cuối cùng, Từ Kiêu như vô tình hỏi: "Sao hôm nay Trang Dục không đi cùng anh?"
Ngụy Cảnh Thăng vịn khung cửa, kỳ quái liếc anh một cái: "Vì sao Trang Dục phải tới?"
Từ Kiêu nghẹn họng, nói: "! Các anh lúc trước không phải luôn tới cùng nhau sao.
"
Ngụy Cảnh Thăng nói: "Hôm qua Trang Dục đã ở không một ngày, hôm nay hắn phải đuổi kịp tiến độ hôm qua, nào có rảnh tới đây.
"
"! Hôm qua hắn rất bận sao? Hôm qua Trang Dục nói với tôi, hắn quay xong rồi mà?"
"Không phải hôm qua rất bận.
" Ngụy Cảnh Thăng sửa lại cho anh, "Là Trang Dục ngày nào cũng rất bận — — lượng công việc của cậu chưa chắc bằng năm lần của hắn.
"
"Vốn dĩ hôm qua tôi nói với Tiểu Trịnh, bốn giờ chiều hẵng đón cậu, cũng không biết hắn muốn làm gì mà sáng sớm đã kêu Tiểu Trịnh đi đón cậu, buổi diễn ban ngày cũng đẩy đi.
" Ngụy Cảnh Thăng nói đến đây, bỗng giương mắt nhìn anh hỏi, "Hắn kêu Tiểu Trịnh đón cậu đến đoàn phim Nhiếp Chính Vương đúng không?"
Từ Kiêu gật đầu: "Đúng vậy, tôi ở đoàn phim có thử một vai phụ nhỏ.
"
Ngụy Cảnh Thăng: "Thảo nào.
"
"Tôi nói mà, ban đầu Trang Dục không muốn cho cậu đi thử vai Tề Tu, không hiểu sao đột nhiên lúc ở chỗ đạo diễn Tôn lại có tự tin như vậy," Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, "Thì ra là đã xem cậu diễn rồi.
"
??
Từ Kiêu vẻ mặt chấm hỏi, mê mang nói: "Trang Dục không muốn để tôi đi thử vai Tề Tu?"
"Vốn dĩ bên nội bộ đã ngầm đồng ý Lâm Ý diễn vai Tề Tu rồi, cho cậu đi chỉ là mánh lới xào nhiệt độ.
" Ngụy Cảnh Thăng xua xua tay, "Cậu diễn giỏi, nhân vật này cũng chưa chắc thuộc về cậu, nếu diễn không hay, bên Lâm Ý sẽ tóm được chuôi của cậu, danh hiệu kỹ thuật diễn bình hoa sau này thật sự sẽ tẩy mãi không sạch.
"
Từ Kiêu sửng sốt.
! Thì ra là như thế này, Từ Kiêu nhỏ giọng nói một câu.
"Sao?"
Từ Kiêu cười ha ha, lắc đầu: "Không có gì, nghĩ đến chút chuyện thôi.
"
Ngụy Cảnh Thăng liếc anh một cái: "Tôi nói những chuyện này với cậu, cũng là hy vọng cậu không làm Trang Dục thất vọng.
"
"Nếu cậu có tâm, thì đừng giống! " Ngụy Cảnh Thăng ngừng lại, nhìn qua, "Tóm lại, trong lòng cậu phải hiểu rõ.
"
"Tôi biết rồi.
" Từ Kiêu gật đầu, "Thật đó.
"
Trước nay khuôn mặt của Từ Kiêu cười lên trông có khi không đứng đắn, có khi lại nhìn như nịnh nọt, nhưng lúc này, Ngụy Cảnh Thăng bỗng phát hiện — — anh cười như vậy, nghiêm túc hơn chút, là trông cực kỳ chân thành thuần túy.
Quả thật không giống Lâm Ý, Ngụy Cảnh Thăng nghĩ thầm.
Tiễn Ngụy Cảnh Thăng xong, Từ Kiêu trở về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha dài mềm mại, cầm lấy 《Liệt diễm》 nhìn.
Nhìn một hồi, đầu óc lại bắt đầu tự hỏi những chuyện khác.
Thì ra — — vốn dĩ hôm qua Trang Dục rất bận.
Rất bận, còn hồi anh ăn khuya? Đưa anh về?
Từ Kiêu lại nghĩ đến giữa trưa hôm qua bị Trang Dục kêu đến thăm ban, nói là thăm ban, kỳ thực là để anh thử vai huyết thất tử.
Bỗng nhiên anh nghĩ, nếu không phải anh xuyên thư, kỹ thuật diễn không có trở ngại — — Ngụy Cảnh Thăng và đạo diễn Tôn thương lượng bốn giờ gặp nhau, nếu anh thật sự biểu hiện tệ ở Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ Trang Dục thật sự hủy cuộc hẹn với đạo diễn Tôn sao?
Vì anh, mà bồ câu với một đạo diễn thân phận quan trọng hơn anh gấp mấy lần?
Từ Kiêu nghĩ đến đây, tay bất giác nắm chặt kịch bản, mím môi.
Thằng nhóc này cũng thật là, học theo Lôi Phong sao, đối xử tốt với người ta không để lại tên?
Nếu hôm nay anh không hỏi Ngụy Cảnh Thăng, vậy những việc Trang Dục vô thanh vô tức làm cho anh, có phải anh vĩnh viễn cũng không biết được hay sao?
Lúc anh còn đang nghĩ cách giấu giếm, Trang Dục lại đối tốt với anh mà không cần hồi báo, tâm Từ Kiêu bỗng dưng mềm đi vài phần, ấm áp một lần, lại nặng trĩu một lần.
Anh, hẳn là nên dùng hết sức mới đúng.
Từ Kiêu hít sâu một hơi, tầm mắt lần nữa nhìn kịch bản, nghiêm túc đọc.
Chớp mắt liền từ buổi sáng đến buổi chiều.
Tuy đạo diễn An không nói rốt cuộc muốn anh diễn nhân vật nào, nhưng Từ Kiêu có trực giác — — anh hẳn là diễn vai ác Trần Phẫn.
Phẫn (焚): đốt cháy, đốt.
Đạo diễn An là vì có ấn tượng với lúc anh diễn Tề Tu nên mới coi trọng anh, Tề Tu và Trần Phẫn thật ra cũng có chỗ chung, Từ Kiêu nghĩ thầm.
— — Đều là người tàn nhẫn.
Nói đúng hơn là một người tàn nhẫn với bản thân, một người tàn nhẫn với người khác.
Trần Phẫn, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã đứng ở vạch đích, hành vi làm người ph óng đãng, bất cần đời — — hắn được giáo dục rất kỹ lưỡng, bề ngoài văn nhã, diện mạo tuấn tú, nhưng lại có một linh hồn cố chấp, điên cuồng, từ nhỏ đã mang theo nhân cách phản động mãnh liệt, càng lớn càng không thể cứu vãn.
Sau khi trải qua hết thảy kch thích nhục dc, hắn cảm thấy thứ có thể thoải mãn lòng hư vô của hắn chính là — — phá hủy con người.
Bởi vì hắn có điều kiện ưu việt, hắn càng thích việc đi từng bước một, xem con mồi cam tâm tình nguyện thần phục trong bẫy rập của hắn.
Tựa như cái tên của hắn, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đốt hết mọi thứ, những chỗ bị lửa cháy đến, đều không còn một ngọn cỏ.
Một nhân vật vô cùng có tính khiêu chiến.
Từ Kiêu càng đọc càng cảm thấy vai Trần Phẫn này cực kỳ phù hợp với tâm ý của anh, cho dù trong lòng đạo diễn An, vai Trần Phẫn không thuộc về anh, Từ Kiêu vẫn cầm lòng không đậu nghiên cứu đặc điểm tính cách của nhân vật Trần Phẫn.
.
Chương
Trong mấy ngày nay, Từ Kiêu dành hầu hết thời gian để nghiên cứu kịch bản, thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt đã đến ngày quay tập let's go.
Ngày tập hợp, không còn tập hợp ở bãi đỗ xe dưới tòa cao ốc Peach TV, tổ tiết mục báo với anh đến phòng hóa trang và đạo cụ ở tầng lúc giờ sáng.
Từ Kiêu nghĩ dù sao cũng là đến phòng hóa trang, chắc chắn là có chuyên viên trang điểm tới, cũng không trang điểm như thế nào, chắc là đội thêm cái mũ, mặc áo sơ mi sọc đen trắng đơn giản đi.
giờ Tiểu Trịnh đưa Từ Kiêu đến tòa cao ốc Peach TV, Từ Kiêu vừa xuống xe liền phát hiện người của let's go đã ngồi chờ ở cổng lớn, thấy anh đến, VJ liền bưng camera chỉa vào mặt anh.
Sao nhiều người vậy, chẳng lẽ người đến cuối cùng sẽ bị phạt sao? Từ Kiêu vội đi nhanh hơn, hỏi: "Tôi không phải là người đến cuối cùng đúng không?"
Lục Kỳ cười lắc đầu, lúc này Từ Kiêu mới yên tâm, bước đi không nhanh không chậm.
Giờ đang là giờ làm việc, dọc đường đi chạm mặt rất nhiều nhân viên Peach TV, mặc dù bọn họ không phải là nhân viên tổ tiết mục let's go, nhưng khi nhìn thấy Từ Kiêu, ai cũng bụm mặt hoặc kinh hô một tiếng, hoặc là kinh hỉ mỉm cười, Từ Kiêu cũng cười chào hỏi bọn họ.
Nhớ đến lời Ngụy Cảnh Thăng nói, Từ Kiêu sờ sờ cằm, hình như anh đỏ thật.
Thế mà còn có cả fan nam chạy tới xin chữ ký, thật không dễ dàng a.
Suốt đường đi nghe được vài tiếng nghị luận, cái gì mà "nhìn dáng người giống sinh viên a", "ấy, trạng thái của Từ Kiêu người thật rất tốt nha", "oa, nhìn đường cong của cặp chân kìa, hâm mộ quá đi", "nhìn không ra người này sắp tuổi nha", "tôi thấy hắn nhất định đã cạo lông chân".
"......"
Cái khác Từ Kiêu còn hiểu, nhưng cái vụ cạo lông chân là thế nào? Bộ không có người ít lông à?
Đi thang máy lên lầu . Từ Kiêu vừa đẩy cửa phòng hóa trang ra đã thấy bên trong có đầy nhân viên đang đứng. Hai người Hà Tử Chiêu và Hạ Minh Viễn đến trước, ba người bọn họ nói chuyện phiếm một lúc, Trang Dục và Sở Nhiên cũng đến ngay sau đó. Trần Ngũ luôn đến sớm nhưng hôm nay hắn lại đến ngay lúc giờ, hắn hơi xấu hổ nói xin lỗi.
Người đã đến đông đủ, đạo diễn Lưu đội mũ nhỏ của hắn lên — — giờ là mũ đỏ thẫm trông rất tươi vui.
"Nếu mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ v trước." Hắn hắng giọng, "bộp" vỗ tay, "Chia đội theo thứ tự người đến, Hà Tử Chiêu Hạ Minh Viễn Từ Kiêu một đội, ba người đến sau một đội, được chưa?"
Đạo diễn Lưu cười hắc hắc: "Lần trước chơi sắm vai nhân vật disney đúng không? Trên mạng đều nói rất hài, nên bây giờ chúng ta đã đồng ý với yêu cầu của các bạn mạng, cho sắm vai nhân vật đặc biệt lần nữa.
Biên kịch Trịnh cầm một chồng poster A đi tới, đứng bên cạnh đạo diễn Lưu.
Từ Kiêu: "... Đừng nói lại là nữ trang nữa nhá? Đạo diễn, anh đang làm khó chuyên viên trang điểm đó."
Đồng dạng cũng là người mặc nữ trang lần trước, Hạ Minh Viễn cũng lên án: "Ông có biết tại lần đó ăn mặc như vậy, mà tôi bị chế ra một đống meme không! Bây giờ fans của tôi ngày nào cũng @ tôi, kêu tôi là Hạ Jasmine!"
Đạo diễn Lưu "ai da" một tiếng: "Các cậu đang khi dễ chúng tôi cổ hủ hả, cái trò đã chơi rồi còn chơi lại nữa?"
Hắn "bốp bốp bốp" ba tiếng, hưng phấn nói: "Tới, lão Trịnh..." Biên kịch Trịnh bên cạnh nhàn nhạt liếc hắn một cái, đạo diễn Lưu lập tức sửa miệng, "Biên kịch Trịnh, để bọn họ biết lần này chúng ta chơi cái gì đi!"
Biên kịch Trịnh bước lên, show ra poster trong tay theo thứ tự, đều là ảnh chụp người thật.
"Mọi người thấy hết rồi chứ, ba nhân vật chính, ba người hầu, trước tiên chơi v để quyết định xem ai diễn nhân vật chính và nhân vật người hầu, rồi sau đó kéo búa bao để quyết định ai diễn ai, hiểu chưa?"
Từ Kiêu nhìn qua, đều là hóa trang cổ trang, bức thứ nhất là Hoàng Thượng phong thái ung dung. Bức thứ hai là thiếu gia quý tộc phong lưu, bức thứ ba là thư sinh văn nhã lễ độ, cả ba đều rất soái.
"Soái nha," Từ Kiêu ha ha một tiếng, "Khá hơn nhiều so với nữ trang lần trước."
Hạ Minh Viễn cũng rất hưng phấn: "Được đấy, nên mặc bộ quần áo có khí chất nam tử hán như vậy!"
Biên kịch Trịnh cười đẩy mắt kính, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cô nói: "Tôi chưa nói xong mà."
"Mỗi nhân vật đều phải nói lời kịch, một giờ nói một lần. Nhân vật Hoàng Thượng phải thời thời khắc khắc xưng trẫm, nếu gặp hai mươi người trở lên thì phải nói 'Ồ! Các ngươi một đám điêu dân to gan lớn mật, còn không mau quỳ xuống cho trẫm', còn thiếu gia phong lưu là 'gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi!', thư sinh là 'Tử từng nói qua — — to be or not to be', nhớ chưa?"
Tử (子) là con trai, con cháu, thế hệ đời sau.
Sáu người: ".................."
Hạ Minh Viễn: "Chị — —" hắn nghẹn đến rớt luôn hai chữ mẹ nó, "Chị xác định chị không phải nói giỡn??"
"Đây là cư dân mạng yêu cầu, tổ tiết mục chúng ta cũng không có nói giỡn." Biên kịch Trịnh bình tĩnh xua tay, "Ba cái này đã là tốt lắm rồi."
Từ Kiêu quả thực một lời khó nói hết: "Còn có lời kịch kém hơn nữa hả??"
Biên kịch Trịnh nói: "Bình tĩnh trước đi."
Cô lấy ra một tấm ảnh, là thị vệ, thị vệ trông rất bình thường, mang theo kiếm tùy thân.
Giây tiếp theo, Từ Kiêu liền nghe cô nói.
"Nếu bị phân cho tấm này, mà tổ tiết mục gần đó hơn người thì phải hét lên 'Chiếu cố cậu bảy ông ngoại ta cẩn thận', sau đó xông lên trước mặt người xem múa kiếm một phút, một giờ một lần."
"............"
Hà Tử Chiêu không nỡ nhìn thẳng: "Mẹ tôi ơi, cái này cũng tệ quá rồi."
Trần Ngũ run bần bật: "... Biên kịch Trịnh, đây là bình thường nhất rồi? Phải không..."
Biên kịch Trịnh bình tĩnh gật đầu: "Đây đúng là bình thường nhất."
Cô nói xong liền lấy tấm tiếp theo ra, trước đó còn cười ha ha, Từ Kiêu bị tiếng cười của cô làm cho lông cả người dựng hết lên, cô mở ra, là một nha hoàn.
Nha hoàn Như Hoa mặc sườn xám, đầu đội đinh hương nũng nịu, nhưng từ cằm trở xuống thì bị dùng bút đen làm râu quai nón... Thấy thế nào cũng... Xấu đến đáng khinh...
Biên kịch Trịnh nhàn nhạt nói: "Nếu ai bị phân cho tấm này thì đến giờ phải làm ra tư thế trên bản vẽ là được, một giờ một lần, giữ tư thế năm giây."
Tập thể sáu người im lặng một giây: "......"
Trên tấm ảnh là động tác Như Hoa ngoáy mũi kinh điển a.
Trang Dục không dấu vết lùi lại một bước, ngay cả mỹ nhân Sở Nhiên luôn lạnh lùng bất động cũng giật giật khóe miệng.
Từ Kiêu đã không còn trông chờ gì vào cái cuối cùng.
Biên kịch Trịnh chậm rãi đi tới, một tên thái giám, trang phục thái giám màu đen cầm cây phất trần, mi trắng tóc trắng, khuôn mặt cũng trắng bệch, hai gò má hồng hồng như má hồng, trên mặt còn có nốt ruồi — — cùng Như Hoa không ai thua ai.
Biên kịch Trịnh mỉm cười: "Học theo cách nói chuyện của công công, tự xưng mình là người ta."
Xấu thì xấu, nhưng nghe cách nói chuyện vẫn còn đỡ a.
Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, mấy người khác hẳn cũng nghĩ giống vậy, đều hơi thả lỏng.
Ai biết biên kịch Trịnh nói xong hai câu, lại hắng giọng.
"Nếu có hơn hai mươi người — —" Từ Kiêu nghe đến đây, vừa thở phào liền cứng ngắc cả người, nghe biên kịch Trịnh nói tiếp, "Nếu hơn hai mươi người, thì phải nói lời thoại."
"Thoại là — — thứ nhất, người ta không tên là nè, người ta tên X công công, thứ hai, người ta không phải duệ, người ta là phẫn nộ! Nhớ phải làm tay hoa lan nha." Biên kịch Trịnh cười xinh đẹp.
Duệ (拽): lôi, kéo, dắt ; phẫn nộ (愤怒): căm phẫn. Nói chứ không hiểu câu này =.=
Cả sáu người đồng thời: "........" Vẻ mặt hiu quạnh như gió thu cuốn hết lá vàng, trong đầu mấy người cùng nghĩ đến một ý tưởng quái dị.
— — Tổ tiết mục này đúng là không có điểm cuối a.
Hạ Minh Viễn vẻ mặt thảm đạm, nói ra tiếng lòng của cả cộng đồng: "Giờ tôi rời tổ tiết mục còn kịp không?"
"Hắc hắc hắc," Đạo diễn Lưu cười xán lạn, "Trễ rồi."