Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

chương 59: + 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Edit + beta: Iris

Trang Dục đi thay quần áo, Từ Kiêu cũng đi.

Từ Kiêu một thân ánh vàng rực rỡ, bên trên thêu một con rồng giương nanh múa vuốt, bên eo đeo ngọc bội phỉ thúy, anh cẩn thận đội châu quan kim long nặng nề lên đầu, đẩy cửa phòng thay đồ đi ra ngoài.

Lục Kỳ mắt sáng lên, "oa" một tiếng: "Từ lão sư, anh mặc như vậy rất đẹp nha."

Đạo diễn Lưu cố ý nhắc nhở bọn họ, tốt nhất nên nói chuyện tương xứng với hình tượng nhân vật, như vậy mới vui. Nên Từ Kiêu cố ý bày đủ loại tư thế, tay trái uy nghiêm đặt ra sau lưng, nghiêm nghị trầm giọng: "Thấy trẫm còn không mau hành lễ."

Lục Kỳ phối hợp làm theo: "Gặp qua Hoàng Thượng."

Từ bệ hạ nghiêm túc nói: "Trẫm đang mặc thường phục của Minh triều, ngươi điêu nô lớn mật thế mà dám hành Thanh lễ với trẫm?"

Lục Kỳ: "..."

Ghẹo Lục Kỳ xong, Từ Kiêu lại đổi đối tượng khác.

Trang Dục thay bộ đẩu ngưu nhà Minh, đội tóc giả màu trắng, mũ ô sa đen để bên cạnh, chuyên viên trang điểm đang đắp phấn lên mặt Trang Dục.

Từ Kiêu chắp tay sau lưng thảnh thơi đi đến bên cạnh Trang Dục, liếc nhìn một cái, hắng giọng nói: "Trẫm thấy trang điểm vậy cũng được, nhưng thiếu linh động." Anh xòe tay ra, mượn bàn chải của chuyên viên trang điểm, "Đây, đưa bàn chải cho trẫm."

Chuyên viên trang điểm vẻ mặt mê mang đưa qua, Từ Kiêu vươn tay nhận lấy, làm như không thấy ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Trang Dục trong gương, tay cầm bàn chải, phẩy phẩy chút phấn má hồng.

Lúc này chuyên viên trang điểm mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: "Ấy! Từ lão sư, phải lắc lắc cho nó rớt bớt xuống, nếu không sẽ rất đậm."

Từ Kiêu xụ mặt "ồ" với hắn một tiếng: "Trẫm cảm thấy màu này rất đẹp, thì nó rất đẹp! Ngươi chớ dông dài!"

Chuyên viên trang điểm: "..." Phiền ngài đừng nhập diễn sớm như vậy được không.

Từ Kiêu nói xong, tay liền chọc chọc má trái Trang Dục, sau đó chọc chọc má phải, xoay một vòng tròn trên má.

Từ Kiêu nhìn khuôn mặt trắng bóc Trang Dục, thêm hai cái đít khỉ đỏ hỏn anh mới đắp lên, không nén được "phụt" một tiếng.

Trang Dục nhìn anh thông qua gương: "Hài lòng chưa?"

"Tạm được." Từ Kiêu đứng thẳng dậy, giả vờ bình tĩnh gật đầu, "Tiểu Trang Tử tay chân nhanh nhẹn, nếu không thu dọn xong, trẫm sẽ cho ăn bản tử." Nói xong, rốt cuộc Từ Kiêu quan báo tư thù xong hả dạ rời đi.

Trang Dục nhìn bóng lưng đắc ý dào dạt của anh trong gương, cười nhạt một tiếng, khóe miệng hơi cong lên.

Mà bên kia, Trần Ngũ một thân dũng mãnh, tính ra còn đỡ, nhưng Sở Nhiên không được như vậy. Hạ Minh Viễn thấy hành động ban nãy của Từ Kiêu, cũng học theo.

Hắn lắc lư đi đến bên cạnh Sở Nhiên: "Ngươi cái đồ nha hoàn xấu xí, còn không mau dọn dẹp mấy thứ này tới hầu hạ tiểu gia!"

Sở Nhiên đang bị chuyên viên trang điểm vẽ râu, mặc kệ hắn.

Hạ Minh Viễn càng thêm hăng say, hắn cũng học Từ Kiêu "ồ" một tiếng, "A! Đồ ti tiện nhà ngươi dám lơ bổn thiếu gia!"

Đúng lúc đạo diễn Lưu đi ngang qua, nghe được mấy câu đó của Hạ Minh Viễn.

Đạo diễn Lưu toát mồ hôi nói: "Minh Viễn, cậu là thư sinh đã đọc đủ thứ kinh thư, không phải địa chủ ngu... Không phải thiếu gia địa chủ ha."

Hạ Minh Viễn nghe vậy gật đầu, "Được, hiểu rồi."

Hạ Minh Viễn: "Đồ xấu nữ này, làm tiểu sinh nhìn mà muốn sinh bệnh!"

Đạo diễn Lưu: "..."

Sở Nhiên: "..."

Hạ Minh Viễn xoay người, cái miệng vẫn chưa bắn pháo đã, một hai phải để Sở Nhiên ăn nghẹn mới chịu, cố ý gọi trợ lý của mình tới: "Tiểu Hoàng, tới đây."

"Chụp cho chúng ta một bức, phải chụp rõ nét, chụp toàn thân — — nhất định phải chụp rõ hắn mặc váy."

Tiểu Hoàng vẻ mặt rối rắm: "Hạ ca, Sở lão sư đang ngồi mà."

Hạ Minh Viễn "ngốc" nghe hắn nói vậy, lập tức ngồi xổm xuống nhấc váy Sở Nhiên lên: "Mau chụp!"

Tiểu Hoàng: "..." Tư thế của anh như lưu manh vậy thật sự ổn sao.

Thái dương Sở Nhiên hiện lên gân xanh: "Anh đủ rồi."

Hạ Minh Viễn làm mặt quỷ: "Không đủ."

Chỉ là lúc này, mọi người đều đã thay quần áo xong, đạo diễn Lưu thúc giục đi ra. Vì thế Từ Kiêu và Hạ Minh Viễn ngừng trêu chọc, sau khi mọi người thu dọn đồ đạc thì đi đến thang máy, xuống bãi đậu xe ngầm dưới tầng hầm. Bãi đậu xe ngầm không có ai, nhưng vẫn có một hai người qua đường hoặc là nhân viên của Peach TV, thấy trang phục kỳ lạ của sáu người đều trợn tròn mắt.

Cũng may ít hơn hai mươi người, nếu không đám Trang Dục Sở Nhiên Trần Ngũ mất mặt rồi.

Ngồi trên xe buýt.

Sở Nhiên hỏi: "Đạo diễn, bây giờ chúng ta đi đâu a."

Lưu đạo: "Thành C."

Trần Ngũ nghe vậy, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Muốn đến thành C, vậy phải ngồi máy bay sao?"

Đạo diễn Lưu: "Chúng ta đang đến sân bay đây."

"Chúng ta mặc như vậy... Có thể qua kiểm an không?" Trần Ngũ yếu ớt hỏi.

Đạo diễn Lưu vỗ ngực: "Đương nhiên có thể a, cậu thả lỏng đi, kiểm an cũng đâu có xem cậu mặc cái gì, chỉ quét một cái thôi mà."

Hạ Minh Viễn đang sướng đến choáng váng, hắn chỉ vào Sở Nhiên, mặt vui vẻ khi người gặp họa, cười lớn tiếng: "Ha ha ha cuối cùng cũng đến lượt anh xấu hổ."

Sở Nhiên "ha ha" một tiếng, đưa tay muốn đánh xuống đầu Hạ Minh Viễn, Hạ Minh Viễn sợ hãi co rụt ra sau, sau đó lại ưỡn người tức giận: "Ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi cái đồ nha hoàn xấu xí, cẩn thận ta trừng trị ngươi!"

Từ Kiêu nghe vậy, chọt chọt cánh tay Trang Dục, chớp chớp mắt: "Tiểu Trang Tử nghe thấy chưa?"

Trang Dục: "Tiểu Trang Tử?"

"Trẫm đương nhiên là kêu ngươi rồi," Từ Kiêu ra vẻ đương nhiên liếc y một cái, khoanh tay trước ngực, "Hà tiểu hữu nói đúng, chủ tớ khác nhau, Tiểu Trang Tử phải để tâm đến thái độ của trẫm mới đúng."

Trang Dục giật giật khóe miệng, mắt phượng híp lại, "Anh đúng là tiến thêm một thước a."

Từ Kiêu "ồ" một tiếng, xụ mặt nghiêm túc nói: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm! Nếu dám bất kính với trẫm, trẫm kêu người lôi ngươi xuống đánh hai mươi bản tử!"

Trang Dục: "............"

Từ Kiêu cứng cổ, đối diện ba giây với cặp mắt phương đang híp lại kia, vừa chuẩn bị "ồ" thêm tiếng nữa, ngay sau đó mặt bị phất trần của Trang Dục quét tới.

Từ Kiêu: "..........."

Mà bên kia Hạ Minh Viễn cũng ôm đầu kinh hô một tiếng như hưởng ứng.

Sở Nhiên đeo râu giả, nở một nụ cười xinh đẹp: "Anh nói lại thử xem?"

Hà Tử Chiêu: "..." Hắn buông tay, nói với Trần Ngũ, "Em nói xem, sao Từ Kiêu và Minh Viễn lại gan to như vậy? Chưa gì đã vội vàng ghẹo người ta."

Trần Ngũ lắc đầu: "Em không biết đâu." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói, "Có thể đó là tình thú của bọn họ... Không đúng, lạc thú của bọn họ."

"Hình như cũng đúng." Hà Tử Chiêu suy nghĩ, gật đầu đồng ý.

Xe chạy khoảng hơn hai mươi phút, bọn họ liền xuống xe.

Ngay khi sáu người đi vào sân bay, toàn bộ đại sảnh tức khắc yên tĩnh lại, sau đó nổ tung như nước sôi trong chảo, ồn ào!

Từ Kiêu nghe thấy không ít fans thét chói tai, một đám người chen chúc bu đến, đèn flash nhấp nháy không ngừng, thậm chí còn có fan nam chạy qua hò hét.

Tổ tiết mục hết cách, sợ ảnh hưởng đến trật tự công cộng nên chuyển đến đất trống trong sân bay, một đám fans cũng theo lại đây.

Đạo diễn Lưu vịn mũ nhỏ lại, cười ha ha: "Chúng ta cách giờ đăng ký còn hai tiếng nữa, có hơi gấp gáp, nhưng không cần nhìn cũng biết bây giờ có hơn hai mươi người."

Đạo diễn Lưu cầm loa nhỏ: "Đến đây, Sở Nhiên, Trần Ngũ, Trang Dục, mời các cậu biểu diễn!"

Nghe đạo diễn Lưu nói vậy, đám fans vây quanh lập tức sôi trào, mặt mũi đỏ bừng thét chói tai.

Hạ Minh Viễn cười sặc, xách Sở Nhiên đang trốn đằng xa tới: "Nhanh làm đi!"

Sở Nhiên: "..."

Sở Nhiên không còn cách nào, chỉ có thể xanh mặt giả vờ giả vịt móc lỗ mũi.

Một đám fans vây quanh cười ngặt nghẽo, giơ điện thoại lên liều mạng chụp.

"Sở Nhiên, làm lại lần nữa đi!"

"Không chụp được!"

"Đây là Như Hoa đúng không? Làm vẻ mặt kinh điển của Như Hoa đi!"

"A a a a tôi không chụp được, có ai chụp được ảnh Sở Nhiên móc cứt mũi không!"

Thái dương Sở Nhiên giật giật: "..." Hắn mới không móc cứt mũi, hắn chỉ làm động tác giả thôi!

Sở Nhiên làm xong, tổ tiết mục liền đưa bội kiếm, Trần Ngũ nhìn qua rất ngượng ngùng, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

Toàn trường yên tĩnh.

Mặt Trần Ngũ nháy mắt thành trái cà chua — — "kiếm" mà hắn rút ra thế nhưng không phải là "kiếm", mà là một cây đũa phép có chuôi hồng.

— — Đó hoàn toàn là vũ pháp thiên nữ/Balala tiểu ma tiên.

Vũ pháp thiên nữ

Balala tiểu ma tiên

Mọi người lại cười to một trận kinh thiên động địa.

"Ha ha ha ha ha ha mẹ ơi!"

"Vãi lều ha ha ha ha ha ha!"

"Tổ tiết mục này có độc ha ha ha!!"

Từ Kiêu nhịn không được, che miệng cười xì một cái.

Hà Tử Chiêu cười đến choáng váng đầu óc, hắn ôm bụng cười đến ná thở, kêu "ai da ai da" không ngừng: "Ha, ha ha không hổ là tổ tiết mục, trâu, trâu bò ha ha ha ha ha ha ha!!"

Mặt Trần Ngũ đỏ đến bốc khói, bên tai cũng hồng hồng. Cố nén xấu hổ, cố gắng bỏ qua đám người vây xem đang cười ầm lên, bắt đầu múa kiếm đũa, tính khoảng mười lăm giây thì lập tức thu kiếm lại, vọt đến sau lưng Hà Tử Chiêu.

Ngặt nỗi Hà Tử Chiêu lại lùn hơn hắn một cái đầu, không thể nào che được cái mặt với cổ đang đỏ bừng của hắn.

Bây giờ chỉ còn mỗi Trang Dục.

Tầm mắt mọi người tập trung lại đây.

Từ Kiêu đang chờ xem diễn, giả bộ hắng giọng nói: "Tiểu Trang Tử, mau đi đi."

Fans lại "phụt" cười.

Trang Dục: "......"

Trang Dục vung cây phất trần trong tay, mặt không cảm xúc — — đương nhiên bây giờ y có làm ra vẻ mặt gì cũng không thể nào nhìn ra, vì toàn bộ khuôn mặt của y toàn phấn trắng với hồng.

"Mau đi mau đi." Từ Kiêu thúc giục Trang Dục.

Trang Dục lại không đi tới phía trước, ngược lại xoay người lại, đối mặt với Từ Kiêu.

Từ Kiêu: "Làm, làm gì." Tôi chỉ thúc giục cậu giúp tổ tiết mục thôi mà!

Giây tiếp theo, Từ Kiêu bỗng cảm thấy cằm bị nâng lên — — Trang Dục dùng phất trần nâng cằm anh!

"Thứ nhất, người ta không gọi là nè." Y như đang đóng phim, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm sang đây, "Người ta tên Trang Dục."

"..." Đừng, đừng nâng cằm tôi a!

"Thứ hai, người ta không phải là duệ," Trang Dục bước lên một bước, Từ Kiêu bất giác lui về sau, chỉ nghe Trang Dục trầm giọng nói, "Người ta là phẫn nộ, hiểu không."

Hai chữ hiểu không được Trang Dục nói một cách vừa khàn khàn vừa nhẹ nhàng, toàn trường hít một hơi, rõ ràng mấy câu này là để tấu hài mà — — sao, sao tự dưng được Trang Dục nói ra lại công khí mười phần như vậy.

— — Làm người ta ngượng ngùng chết mất.

Ngay cả Từ Kiêu cũng cảm thấy lỗ tai tê rần, cố tình lúc này fans lại thét chói tai — —

"Từ Kiêu đỏ mặt!! A a a tôi có thể!!"

"woc! Trang Dục quá công!"

"Ấn đầu a tôi là người đầu tiên ấn đầu!"

Ấn kiểu này nè

"A a a a a a a a tôi có thể — —!!"

Có thể, có thể cái đầu a!

Từ Kiêu: ".........." Nhiệt khí không ngừng từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu, cuối cùng tràn hết lên mặt.

Cho dù những fans đó không nói, Từ Kiêu cũng biết mình đang đỏ mặt — — mặt nóng như vậy, sao có thể không đỏ!

Trong lòng lại biện giải, đây không phải là thẹn thùng, đây là, đây là xấu hổ!

Đổi lại, cho dù là ai bị đại bạch kiểm nâng cằm rồi nói những lời thoại sa điêu trung nhị như vậy cũng đều sẽ đỏ mặt — —

Anh tuyệt đối, tuyệt đối không phải thẹn thùng!

Nhưng anh không thể như vậy, sao anh cứ luôn bị Trang Dục ăn gắt gao thế được? Mặc kệ là chủ động hay bị động... Anh nhất định phải làm Trang Dục đẹp mặt một lần!

Tai Từ Kiêu đỏ lên, vịn hắc quan trên đầu, nhân cơ hội lảng sang chuyện khác để che giấu: "Đạo diễn Lưu, Trang công công sao có thể làm vậy với Hoàng Thượng được, làm lại làm lại."

Đạo diễn Lưu: "Tôi thấy Trang công công làm rất tốt, nếu không hai cậu cùng làm lại lần nữa đi? Chúng ta cắt nối biên tập thành phiên ngoại."

Từ Kiêu: "................"

Sau khi mọi người diễn xong một lượt, liền chuẩn bị đi lên máy bay dưới sự dẫn dắt của tổ tiết mục. Nhưng cả sáu người đều thành tiêu điểm ở sân bay là điều không thể tránh khỏi, nếu không có bảo an kiểm soát, với đi lối vip, thì có khi toàn bộ fans ở sân bay đã đè chết bọn họ.

Mặc dù là vậy, dưới sự áp chế của bảo an, vẫn có không ít fans như lang như hổ, thét chói tai không dứt.

"A a a a a a — — Hạ Minh Viễn nhìn qua đây đi! Minh Viễn bảo bảo cổ trang đẹp ngây người!"

"Từ Kiêu a a Hoàng Thượng lật thẻ em đi!!!!"

"Trần Ngũ soái quá, Trần Ngũ nhìn em!!"

"Hà Tử Chiêu!! Quý thiếu phong lưu yêu dấu của em, em thật sự có thể!!"

"Trang Dục — — Trang Dục, Trang Dục đâu?"

"Móa trả Sở mỹ nhân lại cho tui!!"

"Hửm? Tôi bị mù rồi hả, Trang Dục đâu nhở?"

"Đệt! Trang Dục là công công!!"

Nói ngắn gọn, một đám fans không ngừng quay chụp rồi đăng lên Weibo. Cái gì mà sân bay sáu người 《Let's go》, thứ nhất, người ta không phải là duệ, Sở mỹ nhân Như Hoa mỹ nhân, Trần Ngũ múa đũa phép, tóm lại, vì đã có rất nhiều chứng kiến, nên let's go lên hot search với đủ loại tiêu đề kỳ quái.

Lần thứ hai let's go lên hot search, trong top chiếm hết cái.

Fans các nhà sôi nổi chat chít bên dưới.

"Ha ha ha ha let's go thật biết chơi, vậy mà để Sở Nhiên cos Như Hoa."

"Cổ trang nima quá hợp với Hạ bảo bối nhà mị."

"Trần Ngũ đũa phép biến thân làm lão tử cười đến choáng váng ha ha ha!"

"Ha ha ha hoa hướng dương không tìm được Trang Dục, ha ha ha ha thiếu chút nữa làm tôi cười chết, "Trang Dục ở đâu Trang Dục ở đâu" ha ha ha!"

"Từ đây trong danh sách thiếu gia quý khí đã có một slot cho Tử Chiêu nhà ta."

"Từ Hoàng vạn tuế, nhất thống thiên thu!!!"

Chương

Edit + beta: Iris

Hai tiếng sau mới đến thành C.

Xuống máy bay, Từ Kiêu và mọi người vừa ra ngoài liền nghe thấy tiếng thét chói tai.

Từ Kiêu choáng váng, đưa mắt nhìn mới phát hiện một đống fans bu đầy trước cửa, cũng không biết bọn họ đến đây lúc nào, biểu ngữ của sáu người xếp hàng chỉnh tề, lúc nhìn thấy bọn họ thì hét lên.

"Trần Ngũ — — Balala biến thân!"

"Trang Dục mau nhìn em đi!!"

"Sở Nhiên, cho dù anh có biến thành Như Hoa thì em vẫn yêu anh!!"

"..."

Từ Kiêu vẻ mặt mờ mịt, không chỉ có anh, những người khác cũng mê mang.

Nơi này là thành C đúng không? Sao mới đây mà mọi người đã biết rồi?

Bọn họ bị tổ tiết mục lấy mất điện thoại, đương nhiên không biết chuyện 《Let's go》 đến thành C đã bị mọi người biết, cũng ồn ào huyên náo truyền nhau trên mạng.

Trước mặt bọn họ bây giờ là tất cả những fans đã biết tin tức từ Weibo và đến đón họ một cách tự phát — — nhưng chỉ trong hai tiếng mà đã tập hợp nhiều người như vậy, chứng tỏ let's go rất hot.

Xu Xiao hơi mở to mắt, không ngờ lại có rất nhiều fans đến như vậy, thậm chí Từ Kiêu còn nghe thấy một số người gọi mình là "Từ Hoàng", các cô ấy dùng giấy A viết dòng chữ "Từ Hoàng vạn tuế, nhất thống thiên thu" bằng bút màu.

Nháy mắt Từ Kiêu có hơi hoảng hốt, lúc tập một phát sóng, người đến vì anh chỉ có ba bốn người.

— — Bây giờ, cả đám người chen chúc đều đang hô tên anh.

Mắt Từ Kiêu sáng lên, anh nghiêm túc vẫy vẫy tay với bọn họ, lập tức các fans càng la hét lớn hơn, nhiệt tình vẫy tay, liều mạng huơ huơ biểu ngữ.

"A a a Từ Kiêu em yêu anh — —"

"Hôm nay anh thật sự rất đẹp!!"

Trang Dục đã quen có người hô tên mình từ lâu, thấy Từ Kiêu bên cạnh vui vẻ cười ngây ngô, khóe miệng cong thành một đường thì khẽ liếc nhìn anh nhiều hơn.

— — Trong mắt anh như có ngôi sao sáng lấp lánh, sáng đến kinh người.

Đi máy bay hết hai tiếng, nên lúc đứng chờ ở cửa sân bay, đạo diễn Lưu lại kêu ba người Trang Dục Sở Nhiên và Trần Ngũ làm lại mấy động tác kinh điển.

Nhưng lần này, có lẽ bởi vì có đông đảo fans vây quanh, bầu không khí này khiến cho ba người bọn họ cởi mở hơn, Trần Ngũ không ngại ngùng như trước nữa, còn biết tấu hài.

Toàn trường đều cười rất vui vẻ, bọn họ đọc lời thoại theo Trang Dục, Trang Dục nói một câu, bọn họ cũng nói một câu.

"Thứ nhất, ta không phải là duệ, ta là phẫn nộ — —"

"Thứ nhất ~~ ta không phải là duệ ~~ ta là phẫn nộ!! Ha ha ha!!!"

"......"

Cứ như vậy, video truyền qua tay hết người này đến người kia, thoáng chốc liền có hơn trăm vạn lượt view, bên dưới chỉ toàn đảng ha ha bình luận.

Lúc mọi người tạm biệt fans đã là hai giờ trưa, sáu người lên xe buýt, bởi vì trang phục vừa dày vừa nặng, lại còn đang tháng bảy, nắng nóng chưa lui nên ai cũng người đầy mồ hôi.

Nhưng bọn họ đều rất vui vẻ.

Khóe miệng Hà Tử Chiêu cứ cong lên suốt, cười nói ha ha: "Hôm nay fans tới còn nhiều hơn buổi gặp mặt XSD của tụi này."

Sở Nhiên cầm khăn giấy lau mồ hôi, râu đã bị mất một ít trông khá buồn cười, nhưng tâm tình hắn lại rất tốt.

Hắn cười nói: "Không nghĩ tới mọi người lại thích chúng ta như vậy.

Trần Ngũ sờ sờ đầu: "Không ngờ... Mọi người còn nói em đáng yêu..."

Từ Kiêu cười vỗ vỗ hắn: "Em vốn dĩ rất đáng yêu a."

Khóe miệng Trang Dục hơi cong lên, gió xuân cuốn tan trời đông giá rét, khí chất băng sơn khó gần chớp mắt cũng giảm đi mấy phần.

Trong lúc mọi người trò chuyện, xe cũng chậm rãi lăn bánh, đạo diễn Lưu hiếm khi đại phát từ bi cho bọn họ nghỉ ngơi, không chơi trò chơi nhỏ trên xe.

Chắc là vì trong xe bật điều hòa, Từ Kiêu dần cảm thấy hơi mệt, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Đầu Từ Kiêu gục lên gục xuống như đang câu cá, Trang Dục nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, thái dương giật giật, cố ý duỗi tay qua đỡ đầu để Từ Kiêu dựa vào vai y.

Quả nhiên — Trang Dục cười nhạo một tiếng — Từ Kiêu vừa dựa vào vai y liền hết lộn xộn.

Rất thức thời.

Mà cách đó vài hàng ghế, Lục Kỳ và La Lâm Lâm mắt sáng như sói, hai người không tiếng động mà vỗ tay cái "bốp".

Lại tới nữa kìa!

Xe chạy được hơn một tiếng thì đạo diễn Lưu gọi mọi người dậy.

Mọi người thức dậy dụi dụi mắt, đạo diễn Lưu cười tủm tỉm đứng ở giữa, hắn lấy ra ba túi gấm màu sắc khác nhau, một cái màu lam, một cái màu tím, một cái màu vàng.

Đạo diễn Lưu nói với ba người Từ Kiêu: "Ba người các cậu chọn một cái đi."

Từ Kiêu Hà Tử Chiêu Hạ Minh Viễn mỗi người lấy một cái, màu tím gần Từ Kiêu nhất nên anh lấy màu tím, đội Hà Tử Chiêu chọn màu lam, đội Sở Nhiên màu vàng.

Từ Kiêu vừa định mở ra, đạo diễn Lưu "ế ế" hai tiếng: "Bây giờ chưa mở được!"

"Túi gấm này xuống xe mới được mở, bên trong là địa điểm hôm nay chúng ta đến."

Hạ Minh Viễn vẻ mặt mê mang, hắn còn chưa tỉnh ngủ: "Vậy sao không trực tiếp mở ra?"

Đạo diễn Lưu lắc lắc ngón tay, "No no no, các cậu đương nhiên phải mở một mình."

Nghe đạo diễn Lưu nói, Từ Kiêu kéo màn xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường đất vàng, cảnh vật phía sau toàn là đồi nhỏ, cây cối trên đường thưa thớt, đường xuống núi uốn lượn không thấy điểm cuối.

Từ Kiêu tò mò nói: "Chúng ta đang đi đâu a?"

"Bây giờ không thể nói, chỗ đến hôm nay của các cậu, các cậu tự mình tìm," đạo diễn Lưu nói xong, đột nhiên hỏi, "Đói chưa?"

Hà Tử Chiêu xoa xoa bụng, gật đầu: "Đói, sáng nay tôi chưa ăn gì."

Sở Nhiên: "Không phải nói có cơm trưa sao?"

Đạo diễn Lưu cười hắc hắc: "Có cơm trưa — — nhưng mà, tất nhiên phải có điều kiện!"

"Cho mọi người cơ hội một tiếng, trong vòng một tiếng đến được địa điểm là có thể ăn cơm," đạo diễn Lưu mỉm cười, "Nếu ai đến cuối cùng, vậy nhịn đói."

"Bây giờ xe của chúng ta đang đi vòng quanh khu vực này. Có ba điểm trả khách. Kéo búa bao để quyết định ai xuống xe trước!"

Tay Trang Dục kéo búa bao là thúi nhất, hai người bọn họ xuống xe cuối cùng, cố tình nhóm đầu tiên xuống xe là xe lại chạy thêm năm phút, đến lượt bọn họ xuống xe thì đã qua mười phút.

Từ Kiêu xuống xe, lập tức mở túi gấm, anh "haizz" một tiếng, bên trong túi gấm là một tờ giấy Tuyên Thành ố vàng.

Từ Kiêu cẩn thận mở giấy Tuyên Thành ra, thì ra đây là một tấm bản đồ.

Từ Kiêu: "............."

Từ Kiêu cạn lời nhìn bản đồ: "Chắc chắn tổ tiết mục cố ý, cái này cũng trừu tượng quá rồi."

Anh đưa giấy Tuyên Thành cho Trang Dục, Trang Dục cũng cạn lời.

Trước hết, chưa kể bản đồ là một bức tranh vẽ bằng mực, tuyến đường là một vạch đen dày, ký hiệu bên cạnh giống như một bản đồ cổ, vẽ một vài đường lượn sóng xem như sườn núi, dòng chữ duy nhất được viết ra là tên của trường trung học — — "Trung học Hà Ngạn", đích đến là một hình tam giác.

Từ Kiêu nhìn quanh khu vực hoang vắng, anh hắng giọng và tiếp tục bày ra tư thế của hoàng đế, tay trái chắp ra sau lưng, tay phải đưa lên không trung.

Anh ra lệnh: "Tiểu Trang Tử, đỡ trẫm khởi giá."

Trang Dục: "... Anh là nương nương sao?"

Từ Kiêu còn tưởng Trang Dục muốn đưa đẩy, vừa "ồ ồ" một tiếng, định nói điêu nô lớn mật, dám làm trái ý trẫm.

Trang Dục bỗng cầm tay anh.

Từ Kiêu: "......" Sao không làm theo kịch bản.

Mắt phượng Trang Dục cười liếc anh một cái, không hiểu sao lại làm Từ Kiêu quẫn bách.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Không biết hai tuần có đủ xong bộ này để qua hai bộ kia hay không ‍

Đăng: //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio