Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong điện thoại im lặng một hồi lâu.

Rõ ràng đường truyền tín hiệu rất tốt mà, Lưu Vân Trường bỗng cảm thấy áp lực từ đâu xông tới, lạnh cả sống lưng, không dám nhiều lời nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, đối phương chậm rãi nói: "Cũng được, nhưng bảo Lộ Thiên Tinh tự đến lấy."

Lưu Vân Trường: "......"

Tôi vừa bảo là Lộ Thiên Tinh vắng mặt rồi, giờ ngài nói là không muốn trả chứ gì!!

Lưu Vân Trường gào thét trong lòng, nhưng thực tế thì đến lúc ngắt điện thoại cũng không dám hé răng, chỉ có thể vỗ vai Tiền Lãng, an ủi nói: "Phàn tổng không chịu trả thì tôi cũng bó tay, đợi thầy Lộ tới lấy đi."

Tiền Lãng cạn lời: "Một con cá thôi mà Phàn tổng cũng ba phải thế nhỉ..." Anh dừng lại, không nói tiếp câu mà hỏi: "Phàn tổng khi nào đến?"

Lưu Vân Trường thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: "Nếu vừa rồi không gọi thì chắc sẽ thấy mặt, giờ gọi rồi thì chắc là không có khả năng."

Tiền Lãng khiếp sợ: "Tại sao không đợi anh ta tới rồi nói?!"

Lưu Vân Trường đúng lý hợp tình: "Vì nhìn mặt anh ta sao tôi mở mồm được!"

Tiền Lãng: "......"

Có lý.

Lưu Vân Trường lại an ủi vài câu, xoay người làm việc khác.

Tiền Lãng cũng không còn cách nào, vừa định rời đi thì đột nhiên bị người ngăn lại.

Thường Nhã ngẩng đầu hỏi: "Thầy Lộ đâu rồi ạ? Em muốn nói chuyện với anh ấy."

Tiền Lãng đanh mặt, nhướn mày nói: "Tệ quá, thầy Lộ có việc nên xin nghỉ rồi, tôi cũng không gặp được, phải đợi cậu ấy về đã."

"Sao lại bận chứ!" Thường Nhã lần này đã chuẩn bị rất tốt, nghiêm túc nói: "Lần trước thầy Lộ có hiểu nhầm em chút chuyện, có phải anh ấy không muốn em giải thích nữa không? Anh làm ơn nhắn lại cho thầy Lộ hãy cho em một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, em đã chuẩn bị tốt rồi."

Tiền Lãng chờ cô nói xong mới nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự mỉm cười: "Ngại quá, "anh" là ai vậy? Cô nghĩ rằng đây là người cô muốn gặp thì gặp muốn có cơ hội thì có ngay sao? Với lại, ý cô là tôi đang nói dối cô sao? Tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu là nhân vật lớn, phải quá lắm mới nói dối để ứng phó với cô chứ, thất lễ thất lễ rồi."

Thường Nhã nắm tay, cố nén giận cúi đầu nói: "Xin lỗi, tại em quá nóng vội rồi.

Nhưng anh cũng biết tình trạng của em hiện giờ, em thật sự rất muốn giải thích rõ ràng, em không muốn bị hiểu nhầm nữa."

Lần trước quá mức tự tin, lại còn bị toàn dân ném đá, ai cũng cho rằng cô đã làm lãng phí một lần tin tưởng của Lộ Thiên Tinh.

Cô ảo não lắm, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể cố gắng chắp vá lại, nên cô cần phải giải thích rõ ràng với Lộ Thiên Tinh một lần nữa, dùng cậu để xoay chuyển tình thế.

Ai mà ngờ được tính toán với hiện thực nó khác xa nhau vậy chứ, đừng nói giải thích, từ hôm qua tới giờ cô còn chả gặp được Lộ Thiên Tinh!

Thường Nhã giận quá hóa điên, nghe bảo bận việc xin nghỉ thì tai tự lọc thành không muốn gặp mình —— bây giờ cô đinh ninh như thế rồi, nhưng không dám cãi lại Tiền Lãng, sợ chọc giận anh rồi gặp người kia còn khó hơn.

Chiêu lấy lùi để tiến không phải lúc nào cũng hiệu quả, Tiền Lãng mỉm cười ném ra một câu: "Tôi nói mà cô không tin thì tôi cũng bó tay." Rồi quay người bỏ đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội dây dưa.

Thường Nhã tức đỏ cả mắt, chất vấn hệ thống: Hệ thống, tại sao cậu không đi tra xem Lộ Thiên Tinh đang ở đâu đi!

Hệ thống trò chơi nói: 【 Chắc là vì quy tắc của thế giới không cho phép, tôi không cách nào tra ra được.

Thường Nhã nghe không hiểu quy tắc thế giới gì đấy, mà nghe không hiểu thì càng cho rằng hệ thống vô dụng không thể tìm ra Lộ Thiên Tinh đang ở đâu.

Nếu tìm được thì mình đã sớm giải thích được rồi, không cần phải lo lắng sợ hãi như bây giờ, lỡ vòng loại ngày mai bị loại nữa là hết.

Không được, không thể để bị loại được.

Nếu không đứng vững ở Tân Tinh Tú thì sau này nhất định sẽ có nguy cơ lớn.

Đến lúc đó, ngay cả ba người khác đều không thể tiếp xúc chứ nói gì mỗi Lộ Thiên Tinh.

Cho nên cô cần phải nói chuyện với Lộ Thiên Tinh...!Còn có Phàn Vân Cảnh! Đúng, Phàn Vân Cảnh là nhà đầu tư, nếu giải thích rõ với anh ta, hay thậm chí là hợp tác thì cư dân mạng dù có tin Lộ Thiên Tinh đi chăng nữa cũng sẽ không thể bỏ phiếu loại mình được.

Phàn Vân Cảnh......!

Thường Nhã lạnh lùng nói: Hệ thống, cậu có biết Phàn Vân Cảnh đang ở đâu không?

【 Biết.

Cùng lúc đó.

Phàn Vân Cảnh vừa ôm bể cá tới tập đoàn Phàn thị.

Giống Lưu Vân Trường nói, không gọi điện thoại thì chắc là hắn sẽ tới Tân Tinh Tú xem qua kịch bản, nhưng vừa gọi xong, biết được có người muốn giành bé cá, ha hả, Phàn Vân Cảnh quyết định chưa lên sóng thì hắn sẽ không bao giờ đặt chân tới đó.

Vừa lúc công ty đang mở cuộc họp.

Hai ngày không tới, trong công ty đã chất đống việc vàn rồi.

Từ lúc Phàn Vân Cảnh bước ra khỏi thang máy, trợ lí lẫn bí thư, nói chung là cả một đoàn người vừa xúm lại vừa đi vừa nói.

Bé cá đang nằm nghỉ trong hang nhỏ, nhưng vì ồn quá nên nhịn không nổi chui ra hóng hớt.

Sắc lam trên đầu ngòi bút quen thuộc quơ quơ, người đàn ông nói nhỏ: "Tỉnh ngủ?"

Bé cá hất đuôi giả lơ, ai ngờ vừa quay ra đã thấy mấy đôi mắt lấp lóe biến dạng đang nhìn chằm chằm mình, kinh dị vô cùng.

Bé cá: "......"

Trong cuộc họp.

Phàn Vân Cảnh buông bút máy, ngẩng đầu nhìn quanh, đẩy lùi toàn bộ ánh mắt chăm chú kia, bình tĩnh nói: "Tiếp tục."

Mọi người: "Được được."

Cả một buổi sáng, Phàn Vân Cảnh bị xoay như chong chóng, ngoại trừ những lúc gõ gõ chọc ghẹo bé cá thì không hề có thời gian nhìn bé.

Cũng may đã đến giờ cơm trưa.

Trợ lý mang đồ ăn tới, món mặn và món canh.

Còn dặn dò trước —— bữa nào cũng phải có cá, hèn gì bưa trưa nay có cả cá —— món cá trê nướng, rau ngò xanh mơn mởn làm dậy lên màu sắc của món đó, nhìn là thèm.

Phàn Vân Cảnh theo thường lệ sắp món ăn lên bàn, dùng thìa sứ múc một miếng cá cho vào miệng, còn bình luận: "Thịt mềm, vị như lên tiên." Sau đó lại uống một ngụm canh: "Ừm, canh cũng ngon, nghe nói nhà có công thức nước hầm cá rất đặc sắc, hương bị không thể chê, xuất sắc."

Hắn trầm ngâm nói: "Không biết mày hầm canh được không nhỉ."

Bé cá:......!

Cứ tới lúc này là bé cá sẽ núp trong tảo quyết không ngoi đầu lên.

Trong lòng còn gào thét với hệ thống: Hệ thống, mấy ngày nữa tao mới biến về được!

Hệ thống thương hại tỏ vẻ: 【 Mới có ngày thôi.

Không dễ chịu phải không? Nhớ cho kĩ cảm giác này, rồi sau khi kết thúc trừng phạt lo mà hoàn thành nhiệm vụ cho tốt.

Cậu cá: Trọng điểm là tao cũng muốn ăn!

【......】

【Cút! 】

Quá lãng phí tình cảm của người ta!

Bé cá bị hắt hủi nên tủi thân, nằm yên không nhúc nhích.

Cũng may Phàn Vân Cảnh thật sự rất bận, nghỉ trưa một chút cũng không được gì.

Lực chú ý đều lui tới trên văn kiện lẫn hợp đồng, đến khi tan tầm mới sắp xếp giấy tờ về nhà.

Trợ lý giúp đỡ cầm theo công văn đi sau.

Phàn Vân Cảnh thì ôm bể cá đi trước.

Nhưng vừa ra khỏi thang máy đã gặp người nào đó ôm cây đợi thỏ.

Cô cũng thấy Phàn Vân Cảnh, lập tức lôi điện thoại ra chạy tới: "Phàn tổng, tôi muốn giải thích một chuyện, là hiểu nhầm giữa tôi với thầy Lộ."

Phàn Vân Cảnh đang định lướt luôn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày: "Nói."

Thường Nhã vui vẻ, cơ hội khó kiếm, vội vàng mở điện thoại lên: "Chắc là thầy Lộ đang nói qua với ngài, anh ấy cảm thấy tôi là người đạo nhạc, là ăn cắp tác phẩm của người khác.

Thật ra tất cả chỉ là hiểu nhầm, lúc gặp nhau ở phòng hóa trang..."

Cô lặp lại lí do lúc trước với Lộ Thiên Tinh, còn thành khẩn nói: "Thật sự chỉ là hiểu lầm, tôi luôn muốn giải thích rõ ràng nhưng không ngờ luôn gặp phải vấn đề, còn bị cư dân mạng ném đá.

Lần này tôi đến giải thích với Phàn tổng, cũng hi vọng ngài có thể công bằng, không vì chuyện này mà loại tôi khỏi cuộc thi."

Cô vừa nói vừa mở khóa, đưa điện thoại tới trước mặt Phàn Vân Cảnh: "Đây là tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá, có thể chứng minh được mọi lời nói của tôi."

Phàn Vân Cảnh rũ mắt, trên cao lạnh lùng nhìn xuống, thật nực cười: "Thứ nhất, nếu Tân Tinh Tú có vấn đề, dựa vào việc cô đắc tội với hai vị giám khảo lẫn việc bị cư dân mạng ghét bỏ thì cũng sớm khẳng định việc cô bị loại rồi."

"Thứ hai, lúc trước cô giải thích với thầy Lộ, lấy lí do mạng không tốt, tài khoản bị người trong đội đổi, không thể đăng nhập được.

Nên giờ cô rút kinh nghiệm, dùng hàng giả lừa tôi đấy à?"

"Cái gì?" Thường Nhã mất một giây mới phản ứng được, vội xem lại điện thoại: "Sao lại là giả? Đây rõ ràng là tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá, có tích xanh luôn mà!"

Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu ra hiệu, trợ lí phía sau bước lên, mở web âm nhạc tìm tài khoản chính chủ Người Tốt Không Ăn Cá, so sánh với cô.

Mà dù tương đối giống, nhưng giả thì sao so với thật.

Tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá không những có tích xanh mà còn có thêm cả huy chương từ chính phủ.

Hơn nữa lượng fan rất lớn, cực kỳ đồ sộ.

Thường Nhã nhìn lại, mặt trắng bệch, làm sao đây, hệ thống đăng nhập sau rồi, hèn gì cô cứ là lạ sao lần này lại dễ dàng thế...!Hệ thống......!Hệ thống!!

Thường Nhã không ngờ mình lại rớt đài, lí do lại là hệ thống bản thân tin tưởng, từng thề son sắt sẽ trợ giúp cô!

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai!

Thường Nhã tức run cả người, cố gắng kiềm chế, trấn định xem phải nói gì...!Nhưng càng nói lại càng sai, lúc này chỉ đăng nhập vào tài khoản chính chủ mới có thể giải thích.

Thường Nhã nói với hệ thống: Đăng nhập vào tài khoản chính chủ cho tôi, ngay lập tức!

Hệ thống đồng ý, thế là tình trạng xấu hổ lại xuất hiện, giao diện đăng nhập dừng ở trạng thái đang tải, y chang lúc với Lộ Thiên Tinh.

Thường Nhã sắp điên rồi, cô cũng không biết nên làm gì, phải tìm lí do thoái thác thoát khỏi cục diện bế tắc trước mắt, nhưng đại não cô trống rỗng, thậm chí còn sản sinh ra cảm giác "xong rồi" không ngừng lớn dần.

Làm sao bây giờ......!Nên làm cái gì bây giờ......!

Giải thích cái gì......!Lý do......!Còn có lý do gì có thể nói......!

Thường Nhã càng nghĩ càng hỏng, nước mắt cứ thế mà chảy.

Đáng tiếc, người đàn ông trước mắt không thương hoa tiếc ngọc, hắn vuốt ve bể cá, nói thẳng: "Nhớ rõ lời đã nói với thầy Lộ, sau khi Tân Tinh Tú kết thúc thì mang cái danh đạo nhạc bước ra khỏi giới âm nhạc, đừng để tôi nhìn thấy cô."

"Nếu không, đừng mơ sống yên ổn trong chốn giải trí."

Hắn nói xong, ôm bể cá lướt qua đi tới xe.

Thường Nhã biết hắn đi là mọi chuyện sẽ kết thúc, theo bản năng túm chặt tay hắn hét lên: "Đợi một lát, nhất định có thể..."

Phàn Vân Cảnh không ngờ cô ta lại to gan đến thế, không đề phòng nên bị túm tay lại, bể cá trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.

--------------------------------------------------------------

Ngồi gõ mà hai tay tui như đông đá luôn.

Lạnh waaaaaaaaaaaaaaa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio