Lộ Thiên Tinh nào dám nói chuyện, chừa chỗ ra cho hắn nằm.
Phàn Vân Cảnh nheo mắt, chỉ tiếc bây giờ không phải lúc, nếu không hắn đã ăn cậu sạch sẽ rồi.
Tổng giám đốc Phàn nằm trên giường với sinh lực hừng hực không có chỗ trút: "Chắc anh nợ em quá."
Lộ Thiên Tinh yên lặng vùi mặt vào ngực ahứn, không dám hé răng.
Phàn Vân Cảnh vỗ lưng cậu: "Ngủ đi."
Đêm đã khuya, Lộ Thiên Tinh lại càng tỉnh táo, cậu nằm lắng nghe nhịp tim đều đặn của người bên cạnh.
Cậu sờ sờ mặt dây chuyền, lòng hơi gợn sóng.
Phàn Vân Cảnh nói hết mọi chuyện cho cậu có lẽ vì đã tin tưởng cậu rồi, hắn cho rằng mình có thể suy nghĩ về tình cảm của hắn, cũng cho rằng mình tin hắn.
Nhưng......!Cậu không tin Phàn Vân Cảnh.
Mang một bí mật lớn trong lòng, không dám kể cũng không thể thừa nhận.
Nhiệm vụ thì hết cách rồi, sau kỳ hai chương trình này ít nhất phải rời đi ngày mới về được, lúc đó liệu hắn có suy nghĩ gì không?
Có thể nói ra được sao? Thật sự?
Lộ Thiên Tinh rất mâu thuẫn, một bên cảm thấy không sợ hãi, một bên tức giận bản thân ích kỷ, chấp nhận mọi thứ Phàn Vân Cảnh mang lại nhưng chẳng cho hắn được gì.
Đúng là ra vẻ.
Ngay cả xác định tình cảm cũng đánh cược rồi, còn lo gì nữa chứ?
Hệ thống đột nhiên online: 【 Ê bình tĩnh, tình cảm cậu không phải không quan trọng, nhưng đừng có đem cược luôn cả cái mạng thứ hai vất vả lắm mới có được.
Cậu quên lí do vì sao cậu phải sống rồi sao? Cậu muốn vứt bỏ tâm nguyện của em gái sao? 】
Lộ Thiên Tinh: Tao biết em tao sẽ không giận đâu.
Hệ thống nghiêm khắc nói: 【 Vậy cũng không được, xuyên sách cũng có luật của xuyên sách, không được tiết lộ thân phận.
】
Lộ Thiên Tinh: Tao có nói mình xuyên sách đâu, tao nói mình là hồn nhập hoặc là người của thế giới song song.
Hệ thống im lặng hồi lâu, cắn răng nói: 【 Cậu điên rồi, có cần tôi đánh cho cậu tỉnh ra không? Cậu tưởng có mỗi cậu vì yêu nên để lộ thân phận sao? Cậu có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không? Cậu sẽ bị người yêu nhẹ thì kinh tởm vì thân phận quái vật, nặng thì hồn phi phách tán, loại khờ như cậu chỗ tôi xích đầy.
】
Lộ Thiên Tinh nắm mặt dây chuyền nói: Yêu mà không điên thì cũng là kẻ ngu.
Hệ thống cười lạnh: 【 Hay lắm, cậu được lắm.
】
Lộ Thiên Tinh:......!
Hệ thống lại nói: 【 Cậu muốn làm một tên điên tôi không cản.
Nhưng chỉ hai lần cưỡng chế biến hình nữa là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi không ngờ giúp đỡ cậu lâu nay mà cậu lại thiển cận đến thể, cứ đợi đến nhiệm vụ cuối cùng là biết.
】
【 Chết thì đừng có than.
】
Lộ Thiên Tinh:......!
Lộ Thiên Tinh lẩm bẩm: Không thể nói lời nhẹ nhàng sao?
Hệ thống: 【 Bộ cậu là con nít hả? Cái xã hội này có công bằng bao giờ? Tôi nghĩ cậu lo mình chết chậm quá thì có.
】
Lộ Thiên Tinh:......!
Gì dữ zậy.
Rõ ràng lúc mới quen còn ngoan ngoãn, làm nũng các thứ.
Chả hiểu tại sao ngày càng hoang, còn biết tức giận, mở mồm cái là mỉa mai khịa khọt.
Hệ thống có thể nghe được tiếng lòng cậu, đanh giọng: 【 Vậy cậu nói xem, cậu nhận một con ma mới trong trò chơi làm em, đối phương lời ngon tiếng ngọt đồng ý đi đánh phó bản với cậu mỗi ngày, tuy hơi dốt nhưng vẫn có tâm cầu tiến cùng cậu.
】
【 Đến một ngày nọ nó bị một thằng đàn ông trang bị đủ thứ skin đắt tiền hấp dẫn, vì dốt quá nên bị hốt đi cùng với bao nhiêu tâm huyết của cậu, cậu cảm thấy thế nào? 】
Lộ Thiên Tinh:......!
Cậu thành khẩn xin lỗi: Tao sai rồi, không nên ích kỷ mà không nghĩ cho mày, tao thề sẽ kết thúc nhiệm vụ rồi mới thẳng thắn với Phàn Vân Cảnh.
Hệ thống hừ lạnh.
Lộ Thiên Tinh hỏi: Còn muốn chết chùm không?
Hệ thống: 【 Để coi.
】
Vậy là tốt rồi.
Lộ Thiên Tinh không dám nói chuyện với hệ thống nữa, cơn buồn ngủ kéo tới thì xuôi theo luôn.
Vì suy nghĩ quá sâu xa trước khi ngủ, Lộ Thiên Tinh nằm mơ mình biến thành người cá, nói hết sự thật cho Phàn Vân Cảnh.
Sau đó Thường Nhã xuất hiện từ sau lưng hắn, đưa cái bình thủy tinh quen thuộc ra, mỉm cười nói: "Rốt cuộc cũng lớn." Cô liếm môi đỏ: "Làm thịt được rồi."
Lời nói như sét đánh ngang tai, Phàn Vân Cảnh không còn dịu dàng, vẻ mặt đạm mạc trở lại, mắt đen thâm thúy vô tình, đè đuôi cá cậu róc từng chiếc vẩy.
Thường Nhã đưa hắn con dao: "Nghe nói ăn thịt người cá sẽ bất tử, anh phẻ miếng thịt mình ăn thử đi."
Phàn Vân Cảnh nhận con dao giơ cao, bàn tay rõ ràng từng khớp xương đè chặt đuôi cá, hạ dao dưới ánh mắt bạo ngược——
"Đừng!!!"
Lộ Thiên Tinh choàng tỉnh, sợ hãi thở hổn hển, ngón tay siết chặt lấy ra giường để giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Cảm giác trong mơ quá chân thật, cậu vùi mặt vào đầu gối.
Căn phòng quá yên tĩnh, lạnh lẽo đến rợn người.
Phàn Vân Cảnh thấy vậy, lòng như siết lại, lập tức ôm chặt lấy cậu: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lộ Thiên Tinh túm áo hắn, nức nở rúc vào lòng.
Nhưng cậu vẫn không dám khóc, chả phải sợ mất mặt gì, mà sợ nước mắt sẽ biến thành ngọc trai clm!
Cậu chỉ có thể cố nén cảm xúc, vì gồng mạnh lên nên cơ thể thêm run rẩy.
Phàn Vân Cảnh nhíu mày, đẩy cậu ra áp tay lên trán xem thử: "Nói anh biết, có chuyện gì vậy?"
Đáy mắt Lộ Thiên Tinh vẫn còn đỏ, ấp úng nói: "Gặp ác mộng."
Phàn Vân Cảnh dịu dàng xoa nhẹ sau ót cậu: "Ừ, ác mộng gì vậy?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Quên mất rồi."
"Quên nhưng vẫn còn sợ?"
"Không phải sợ, nhưng vừa thấy anh thì lại buồn." Lộ Thiên Tinh xốc lại tinh thần thì thấy hơi ngượng, tránh mặt hắn vùi vào hõm vai: "Anh vừa đi đâu vậy?"
"Đưa cháu trai về."
"Hết livestream rồi mà?"
"Nó gắn với nhiệm vụ, nhiệm vụ anh hoàn thành rồi thì không cần nữa, cho nó ở đây cả ngày thì rắc rối, cho nó về nhà sớm cho lành."
"Anh làm cậu mà nói thể hả?"
"Anh đâu muốn có cháu trai như nó."
Lộ Thiên Tinh bị chọc cười, nói chuyện phiếm một hồi thì tâm trạng tốt lên nhiều.
Phàn Vân Cảnh sờ mặt cậu, vẫn nhíu mày: "Hình như em hơi sốt phải không?"
Lộ Thiên Tinh chớp chớp mắt, nói: "Đâu? Tôi có cảm thấy khó chịu gì đâu."
Phàn Vân Cảnh áp trán lên trán cậu, vẫn không yên tâm.
Bác sĩ đến khám, nhiệt độ cơ thể độ, là sốt nhẹ.
Lộ Thiên Tinh hơi kinh ngạc vì cậu thật sự không cảm thấy gì.
Nhưng bác sĩ kê đơn thì không từ chối, ăn rồi uống thuốc, sau đó thuốc ngấm thì đi ngủ.
Phàn Vân Cảnh đau lòng, ngồi trong phòng chăm sóc cậu.
Lộ Thiên Tinh mơ màng ngủ, mở mắt ra là có thể thấy Phàn Vân Cảnh đang ngồi bên giường xử lý công việc.
Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên sườn mặt lạnh nhạt của người đàn ông kia, cảm giác rất giống với hình ảnh trong mơ của cậu...!Cho đến khi hắn nhận ra ánh mắt của Lộ Thiên Tinh thì lại nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Lộ Thiên Tinh cũng mỉm cười rồi nhắm mắt ngủ tiếp, khuôn mặt trắng nõn chôn vào gối mềm, vừa ngoan ngoãn vừa yếu ớt.
Đánh một giấc thật ngon, đến sáng hôm sau đã hoàn toàn khỏe, còn đưa hai đứa nhỏ đi cửa hàng đồ ngọt.
Phàn Vân Cảnh kéo cậu về, lạnh mặt nói: "Không được, em cần phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày nnữa, lỡ mệt phát sốt lại thì sao?" Còn cởi áo khoác của mình ra mang cho cậu: "Trời ngày càng lạnh rồi, mang áo ngắn tay nhớ mặc thêm áo khoác."
Lộ Thiên Tinh bị bắt làm móc treo cho cái áo rộng thùng thình: "Nhất định phải thế hả? Tôi muốn đi hít thở không khí chút thôi."
Phàn Vân Cảnh nói: "Vậy thì được, anh đi với em."
Lộ Thiên Tinh: "......!Khỏi, anh mang áo vào đi." Nói xong thì muốn trả áo lại cho hắn rồi đi tìm áo mình.
Phàn Vân Cảnh cầm tay cậu: "Đừng, phiền lắm.
Để anh."
Lộ Thiên Tinh nhìn hắn như kiểu tôi đi guốc trong bụng anh ròi.
Phàn Vân Cảnh không phủ nhận, tìm áo mặc rồi ra ngoài tản bộ cùng cậu.
Rời khỏi cửa Lộ Thiên Tinh mới biết hai ngày nay trời mưa liên miên, mặt đường ướt nhẹp, lá cây đẫm những nước, gió thổi ngẫu nhiên se lạnh.
Lộ Thiên Tinh: "Trở trời nhanh thật, mấy hôm trước còn nóng lắm, giờ lại lạnh rồi."
"Đầu thu, về sau sẽ càng ngày càng lạnh." Phàn Vân Cảnh dẫm lên lá rụng.
Lộ Thiên Tinh ựm ờ, tiếp tục đi.
Không khí bên ngoài mát mẻ, hít một hơi làm khoang ngực tràn đầy hơi thở của sức sống, Lộ Thiên Tinh hít hà, lại ho khù khụ hai.
Phàn Vân Cảnh vỗ lưng cậu, thuận thế ôm người vào lòng: "Chút về thì uống thuốc.
Làm ca sĩ phải bảo vệ giọng mình."
Lộ Thiên Tinh đồng ý, lấy hộp kẹo đường trong túi ra, đút cho Phàn Vân Cảnh rồi mình cũng ngậm một viên.
Hai người đi dọc dãy nhà một vòng rồi về lại phòng.
Tối đến, Phàn Vân Cảnh nhận được ảnh trợ lý gửi đến, bảo là có phóng viên chụp lén muốn tuồn ra ngoài, đã bị ngăn lại.
Tất cả đều là ảnh hắn và Lộ Thiên Tinh đi cùng nhau, có tấm hắn ôm vai Lộ Thiên Tinh nói chuyện, trong đó nổi bật nhất là cái áo cậu đang khoác trên người hoàn toàn không đúng cỡ.
Phàn Vân Cảnh ngồi ngắm, nhắn tin cho trợ lý: "Chụp đẹp thì ngăn làm gì?"
Trợ lý: "???".