Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng

chương 1: 1: 060523

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Vân Tiêu

"Cậu muốn làm gì! Đừng tới đây!"

Tô Tễ Tinh bị một giọng nữ bén nhọn làm choáng váng đầu óc, vừa mở mắt nhìn, trước mắt liền hiện ra một gương mặt xa lạ cậu chưa gặp bao giờ.

Là một người phụ nữ, không, chính xác thì chỉ là một nữ sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, trên người cô gái vẫn còn mặc đồng phục, vừa nhìn là biết của một trường cấp ba nào đó.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan cỡ lòng bàn tay, mắt hai mí, to tròn, trên mặt không trang điểm nhưng làn da vừa trắng lại non mềm, trông gần gũi như mấy cô bé hàng xóm, đúng chuẩn tình đầu quốc dân.

Tô Tễ Tinh là người quản lý nghệ sĩ chuyên nghiệp, theo kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí của cậu thì ngoại hình cô gái này khá trong sáng, tưới tắn, nếu làm diễn viên khẳng định chiếm được cảm tình của khán giả mọi lứa tuổi, hay còn gọi là duyên màn ảnh.

Nhưng Tô Tễ Tinh không nhớ có quen cô gái nào như thế này, với lại cậu cũng không rõ tại sao tự nhiên lại xuất hiện trong con hẻm yên tĩnh như bây giờ.

Bởi vì cậu nhớ một giây trước, bản thân còn đang tiếp rượu một nhà làm phim, người này nổi tiếng khó chơi, cậu vì muốn tranh thủ một vai diễn cho nghệ sĩ dưới tay, mà phải bồi ăn bồi rượu với người ta.

Nhưng qua ba tuần rượu, người này vẫn chưa chịu nhả ra cơ hội thử vai, Tô Tễ Tình đành bất chấp, cầm bình rượu Mao Đài độ lên rót cho mình một ly đầy, ngưỡng cổ uống cạn sạch, rượu theo cổ họng trôi xuống, như một ngọn lửa đốt cháy dạ dày, hơi rượu xông lên não, một trận choáng váng ập đến làm trước mắt cậu tối đen.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đã không còn ở trên bàn rượu.

Cậu uống đến bất tỉnh rồi nằm mơ à?

Tô Tễ Tinh để ý thấy cô gái nhìn mình với ánh mắt tràn ngập cảnh giác cùng sợ hãi, như thể cậu sắp giở trò hạ lưu gì với cô không bằng, vì vậy cậu lắc đầu bước một bước đến gần cô, muốn bảo cô gái đừng kêu, cậu không phải cầm thú, cho dù là trong mơ cũng sẽ không làm gì một cô bé còn đang tuổi vị thành niên.

Huống hồ xu hướng tính dục của cậu cũng không phải nữ, cho nên cậu nghĩ mãi không ra vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ kiểu này.

"Tô Tễ Tinh! Cậu mà bước thêm một bước, tôi sẽ kêu lên đấy!" Cô gái thấy Tô Tễ Tinh tới gần dù sợ vẫn cố hét, còn lấy hai tay bắt chéo bảo vệ trước ngực.

Tô Tễ Tinh bị tiếng thét của cô gái làm ong cả màng nhĩ, vội lùi một bước, xua tay ý bảo cô dừng lại, "Bạn học này, đừng kêu, chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta, cô có kêu rách cổ họng cũng chẳng có ai để ý đâu."

Cậu nói xong cũng tự sửng sốt, gì, sao cậu lại có thể nói ra loại lời kịch thế này? Nghe xong càng thấy giống biến thái!

Cô gái cố dựa sát vào bức tường sau lưng, đôi mắt sáng đã lấp lánh nước, nhưng vẫn quật cường cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, thật là càng nhìn càng thương, có điều nếu cô gái không kèm theo biểu tình phẫn nộ kiểu Tôi biết ngay cậu là tên tiểu nhân đê tiện hạ lưu vô sỉ, Tô Tễ Tinh sẽ càng mềm lòng.

Cậu dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt này nhìn cậu, mơ mộng kiểu quái quỷ gì vậy? Xem ra cậu thật sự say quá rồi.

Tô Tễ Tinh vốn định xoay người rời đi, nhưng không biết cô gái nhìn thấy gì phía sau lưng cậu mà đôi mắt thoáng sáng ngời, cao giọng hô lớn về phía xa: "Hạ Xán! Hạ Xán! Giúp tôi với!"

Hạ Xán? Tô Tễ Tinh khựng lại, cái tên này sao nghe có chút quen tai.

Tô Tễ Tinh quay đầu lại, nhìn về phía đầu con hẻm nhỏ đang có một nam sinh đạp xe về phía này, cậu nam sinh tên Hạ Xán đó mặc trên người bộ đồng phục giống hệt cô gái.

Đợi đến gần hơn chút, nam sinh tuy ngồi trên xe đạp nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người cao gầy, lớn lên cũng thật anh tuấn, ngũ quan tuy vẫn chưa thoát hết nét thiếu niên, nhưng có thể nhìn ra những đường nét sau này khi trưởng thành sẽ trở lên góc cạnh tuấn tú dường nào, đúng chuẩn gương mặt idol đủ làm muôn vàn thiếu nữ chết mê chết mệt!

Hạ Xán nghe thấy tiếng cô gái kêu cứu liền đạp xe về phía Tô Tễ Tinh, bức cậu phải lùi về sau vài bước, còn chống chân dài xuống đất, dừng xe ngay giữa Tô Tễ Tinh và cô gái.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, chỉ có một từ để miêu tả, ngầu.

"Sao thế này?" Hạ Xán nhìn cô gái, rồi quay đầu khẽ liếc Tô Tễ Tinh một chút, thanh âm lạnh lẽo, "Cậu tính làm gì?"

Tô Tễ Tinh ngơ ngác, giờ không chỉ tên cậu trai này nghe quen, mà cả khung cảnh lúc này, cậu cũng có cảm giác dường như đã thấy qua ở đâu đó rồi.

Từ từ!

Tô Tễ Tinh bỗng mở lớn mắt, cậu nhớ ra nhìn thấy khung cảnh này ở chỗ nào rồi!

Không phải chính là một phân cảnh trong kịch bản phim Đường đến đỉnh cao khiến cậu phải hẹn gặp nhà sản xuất phim hôm nay đó sao?

Cậu nhớ nam chính trong phim tên là Hạ Xán!

Còn nữ chính...!Tô Tễ Tinh nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía cô gái, thử hỏi: "Cô có phải tên là Sở Điềm không?"

Cô gái thấy có người cứu viện, không còn sợ Tô Tễ Tinh nữa, tên này rõ ràng theo đuôi cô từ trong trường ra đến ngoài này, bây giờ còn bày đặt hỏi tên cô, khiến cô giận đến trợn mắt, "Cậu nói thử xem?"

Không phủ nhận vậy tức là thừa nhận.

Tốt lắm, đúng là nam nữ chính của Đường đến đỉnh cao!

Tô Tễ Tinh nghi mình uống phải rượu giả, khiến tinh thần thác loạn, nên thầm nhéo mạnh lên đùi mình một cái, bị đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Được lắm! Không phải cậu đang nằm mơ, mà là xuyên không! Xuyên vào trong kịch bản phim Đường đến đỉnh cao, còn xuyên đúng vào một tên nhân vật hi sinh trùng tên họ!

Tô Tễ Tinh còn có chút ấn tượng với cốt truyện trong kịch bản này.

Nam chính Hạ Xán là con riêng của một vị ảnh đế không thể để người khác biết, vị ảnh đế này đến tuổi trung niên sự nghiệp dần xuống dốc mới nhớ tới bản thân còn có một đứa con trai, thấy Hạ Xán lớn lên giống mình hồi trẻ y đúc, liền nổi lên ý định muốn để Hạ Xán tiến vào giới giải trí kiếm tiền cho mình.

Lại gặp đúng lúc mẹ Hạ Xán bị bệnh nặng cần tiền gấp, vị ảnh đế này liền dùng số tiền chữa bệnh này áp chế Hạ Xán, Hạ Xán không còn cách nào đành ký hợp đồng với công ty của ảnh đế, từ nay trở thành máy kiếm tiền cho cha ruột.

Nhưng gian nan trong cuộc đời anh không chỉ có thế, Hạ Xán không chỉ bị cha ruột lợi dụng, sau còn bị bạn tốt bán đứng, bị người đại diện mình tin tưởng nhất phản bội, tóm lại, tất cả hắc ám trong giới giải trí đều trải qua một lần, cuối cùng nhờ vào kỹ năng diễn xuất mài giũa qua nhiều năm được vinh danh là ảnh đế, đem những người từng có lỗi với cậu giẫm nát dưới chân.

Thân thế của nữ chính Sở Điềm cũng chẳng tốt hơn Hạ Xán là bao, cha mẹ Sở Điềm ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô sống với cha, tiếc rằng cha cô lại là một con nghiện cờ bạc, vì chơi thua đã nợ của bọn vay nặng lãi rất nhiều, cuối cùng không trả nổi bị bọn chúng đến tận nhà siết nợ, Sở Điềm chỉ đành bán mình vào giới giải trí kiếm tiền trả nợ cho cha.

Hạ Xán quen Sở Điềm từ thời còn nghèo khó, vào giới giải trí lại thấu hiểu giúp đỡ lẫn nhau, giữa một nơi đầy cám dỗ như showbiz vẫn không quên sơ tâm thuở đầu, cuối cùng một người cầm trong tay chiếc cúp ảnh đế, một người đội vương miện của ảnh hậu, thành cặp đôi thần tiên mỗi người đều hâm mộ trong giới giải trí.

Mà cảnh tượng khi Tô Tễ Tinh xuyên tới, trùng hợp chính là lần đầu tiên tiếp xúc của hai nam nữ chính lúc còn học phổ thông!

Nữ chính Sở Điềm trên đường đi học về bị một bạn nam cùng lớp thèm thuồng vẻ đẹp của cô theo đuôi, định ép buộc Sở Điềm làm bạn gái của mình, anh hùng Hạ Xán đúng lúc đi ngang qua giải cứu mỹ nhân, đánh tên xui xẻo này một trận nên thân, khiến cho Sở Điềm âm thầm ngưỡng mộ.

Tên bạn cùng lớp đó chính là Tô Tễ Tinh!

Khi Tô Tễ Tinh đọc kịch bản Đường đến đỉnh cao, vô tình phát hiện có một nhân vật phụ tên họ giống y hệt mình, thời lượng xuất hiện không quá ba tập, mỗi lần lên sân khấu đều để phụ trợ hào quang nam chính cho Hạ Xán, thật đúng là xui xẻo nhất trong số những tên xui xẻo.

Lúc ấy cậu đọc xong chỉ cười cho qua, ai mà ngờ, có một ngày chính cậu sẽ xuyên thành tên nam phụ xui xẻo này chứ?!

Ông trời ơi, nếu tôi làm gì lên tội, xin hãy để pháp luật xử lý, đừng mở trò đùa lớn thế này trừng phạt tôi chứ!

Không được, đời trước làm một người đại diện mệt đến chết đi sống lại, mỗi ngày đều có công việc làm không hết, xã giao nhiều đến mức ứng phó không nổi, sống mà mệt như một con chó, bỏ hết tôn nghiêm không nói, đến mạng cũng mất trên bàn rượu! Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội sống lại, Tô Tễ Tinh cậu tuyệt đối không chấp nhận làm một tên nhân vật hi sinh chỉ xuất hiện vỏn vẹn có ba tập!

Đúng rồi! Đời trước cậu sống vất vả như vậy, chính là vì những nghệ sĩ trong tay không có một ai nổi tiếng, nhưng giờ đã khác, đứng trước mặt cậu lúc này, chính là ảnh đế thu về chục tỷ phòng vé cùng hoa đán đứng đầu rating trong tương lai!

Nếu cậu có thể làm người đại diện cho Hạ Xán và Sở Điềm, thì tương lai không phải cậu sẽ phất lên như diều gặp gió sao?

Hơn nữa lúc này hai người họ mới chỉ là mấy nhóc học sinh cấp ba thiếu kinh nghiệm xã hội, vừa nhìn đã biết là dễ dụ! Ây da, rất nghe lời! Là gần quan được ban lộc!

Gần quan được ban lộc - 近水楼台先得月啊: là một phép ẩn dụ cho việc gần gũi với một số người hoặc vật có được một loại lợi ích hoặc thuận tiện nào đó.

Giờ khắc này, Hạ Xán cùng Sở Điềm trong mắt Tô Tễ Tinh không còn là hai người, mà như trở thành hai cây rụng tiền tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ!

Hạ Xán dĩ nhiên không biết nội tâm phong phú của Tô Tễ Tinh lúc này, đợi một lúc lâu, cũng không thấy cậu nói lời nào, lại thấy đôi mắt cậu tỏa sáng nhìn chằm chằm anh với Sở Điềm, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười quỷ dị, hệt như bị trúng tà.

Hạ Xán vặn tay lái xe, sốt ruột lặp lại, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Tô Tễ Tinh tỉnh táo lại, nhìn hai cây rụng tiền trước mắt mà cố cười thật thân thiện dễ gần, "Đừng hiểu lầm, tôi đâu có làm gì, chỉ định hỏi hai người một chút, có muốn làm nghệ sĩ không?"

Hết chương ..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio