Tô Tễ Tinh nghe lén từng phòng từng phòng một, nhưng vẫn không tìm được Hạ Xán, còn lúc nào cũng phải đề phòng bị người đi ngang qua phát hiện.
Cậu thấy mình như đang sắm vai điệp viên trong phim điện ảnh, một mình thâm nhập vào căn cứ kẻ địch để giải cứu đồng đội, hồi hộp kích thích vô cùng, còn có một cảm giác sứ mệnh thiêng liêng rất mạnh mẽ.
Con trai, cố gắng lên! Bố tới cứu con đây.
Đáng tiếng không đợi cậu tra xét được nơi giam giữ đồng đội, đã bị một vệ sĩ đi tuần phát hiện dị thường, “Này! Cái cô kia, lén lút làm cái gì đấy?”
Tô Tễ Tinh giật mình, lưng cứng đờ, không dám quay đầu, giả vờ như người vệ sĩ gọi không phải là mình, cúi đầu đi về phía trước.
Vệ sĩ không chịu bỏ qua, bước nhanh đuổi theo, “Đứng lại, bảo cô đó! Chạy cái gì?”
Ngay lúc Tô Tễ Tinh cho rằng mình sẽ bị bắt lại, đang tăng tốc chạy trốn thì bỗng va thẳng vào một người, cậu theo quán tính suýt ngã ngửa ra sau, cũng may người nọ vươn tay kịp đỡ lấy cậu.
“Sao cậu lại ở chỗ này?’
Tô Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, người trước mắt không phải chính là Hạ Xán sao?!
Gặp được Hạ Xán, trái tim treo ngược cành cây của Tô Tễ Tinh rốt cuộc cũng được hạ xuống, cậu túm lấy cánh tay Hạ Xán: “Tới tìm cậu chứ còn làm gì!”
Hạ Xán cau mày, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Tô Tễ Tinh, tóc xoăn, váy ngắn, giày cao gót, còn vẽ mắt tô son...!
Hạ Xán vẻ mặt một lời khó nói hết, “Tới tìm tôi, sao còn phải trang điểm thành thế này?”
Tô Tễ Tinh cũng cảm thấy ngượng, lôi kéo vạt váy, giọng như muỗi kêu, “Nói ra rất dài, đằng sau còn có người đang đuổi theo tôi, làm sao bây giờ?”
“Đi theo tôi.” Hạ Xán cởi áo khoác của mình choàng lên người Tô Tễ Tinh, thuận tay ôm lấy eo cậu đi về phía trước.
Đồ Tô Tễ Tinh đang mặc vốn lộ eo, eo chính là bộ phận nhạy cảm của cậu, khi bị Hạ Xán chạm vào, cơ thể cậu liền run rẩy không kiểm soát được, Hạ Xán nhận thấy phản ứng của Tô Tễ Tinh, cúi đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt sâu thẳm không rõ ý nghĩ.
Đời trước Tô Tễ Tinh là một gay kín, vì bận rộn công việc, nên không có thời gian nghĩ đến tình cảm cá nhân, hơn nữa nhìn thấy quá nhiều hỗn loạn trong giới gay, lại có thói quen sạch sẽ về tinh thần, cho nên dù từng có vài người đồng tính bày tỏ với cậu, cậu cũng chưa từng đồng ý.
Dù đời trước hay đời này, Tô Tễ Tinh vẫn đều là một xử nam với tình sử bằng , đây là lần đầu tiên cậu bị người ôm eo, phản ứng kịch liệt chút cũng là bình thường.
Nhưng Tô Tễ Tinh cảm thấy thẹn vô cùng, cúi đầu lấy tóc che mặt, mịa nó, quá mất mặt!
Bị bắt quả tang ăn mặc kiểu này còn chưa tính, chạm một cái còn phản ứng lớn như vậy, Hạ Xán khẳng định đang thầm cười nhạo cậu cho coi!
Cũng may Hạ Xán chỉ nhìn cậu một cái, không nói thêm gì, nếu không Tô Tễ Tinh nghĩ mình sẽ ra tay giết người diệt khẩu mất.
Hành lang của câu lạc bộ quanh co lòng vòng, nhiều lối rẽ, nhưng Hạ Xán dường như rất quen thuộc, kéo cậu rẽ qua rẽ lại đã cắt đuôi được tên vệ sĩ nọ, sau đó từ cầu thang thoát hiểm đi thẳng xuống đại sảnh tầng một.
Vì cả hai ôm nhau đi đường trông rất thân mật, nên nhân viên đại sảnh đều nghĩ họ là người yêu, không mấy để ý, nên họ thuận lợi rời khỏi câu lạc bộ mà không gặp trắc trở gì, ra đến bên ngoài thì đón đại một chiếc xe taxi, lái về hướng nhà Hạ Xán.
“Phải rồi, suýt nữa thì quên! Tôi phải gọi điện bảo bọn họ rút!”
Sau khi ngồi lên xe, Tô Tễ Tinh mới chợt nhớ ra còn đám đàn em mình đang ngồi xổm ở lối cửa sau, vội móc di động ra gọi điện báo bọn họ đã rời đi.
Trương Bác Thiên còn dông dài rằng sao cậu lại nỡ bỏ rơi bọn họ, Tô Tễ Tinh trừng mắt với cái điện thoại, vô nghĩa, cậu có thể để họ thấy mình mặc đồ nữ thế này sao? Thế thì sau này cậu còn biết giấu mặt vào đâu? Làm sao còn có thể làm đại ca Tam trung cho được?
Cúp điện thoại, sau một đêm kinh tâm động phách Tô Tễ Tinh liền tinh bì lực tấn mà nằm liệt luôn ra ghế ngồi, vừa quay đầu lại thấy Hạ Xán đang dùng ánh mắt suy tư mà nhìn chằm chằm cậu.
“Làm sao? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Hạ Xán bình tĩnh hỏi: “Sao cậu lại biết tôi ở Đêm Đen?”
Đương nhiên Tô Tễ Tinh không thể nói thẳng với Hạ Xán rằng cậu biết chuyện của anh và Đoạn Thu Dung, nên lấy một lý do nói: “Tối nay tôi đi ăn lẩu với đám Trương Bác Thiên, ăn xong muốn tìm một chỗ KTV ca hát chút, đến cửa Đêm Nùng thì thấy cậu đi cùng một người đàn ông mặc đồ đen vào đó, bọn này vốn định đi vào theo tìm cậu nhưng mấy bảo an ngoài cửa nói không thể cho học sinh cấp ba vào.
Tôi mới nghĩ, không cho bọn này vào, sao lại cho cậu vào? Tôi lo cậu gặp phải kẻ xấu nên nghĩ cách trà trộn vào tìm cậu.
Thấy sao? Đủ nghĩa khí chứ?”
Hạ Xán nhìn chiếc váy Tô Tễ Tinh đang mặc, ngồi xuống một cái là hầu như chả che được cái gì, nhíu mày: “Quần áo cậu mặc lại là làm sao?’
“À, cậu nói cái này à.” Tô Tễ Tinh kể hết chuyện cậu mua chuộc nhân viên thế nào, trà trộn vào Đêm Đen ra sao cho Hạ Xán nghe, nói xong còn ra vẻ hết hồn mà vuốt ngực, “Cũng may mà tìm được cậu, nếu không liền lộ rồi! Nhưng mà sao cậu nhận ra được tôi”
Hạ Xán nói: “Nhìn chân nhận ra.”
Tô Tễ Tinh sửng sốt: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Hạ Xán vô tình nhìn vào gương chiếu hậu trước mắt, bắt gặp tài xế đang lén nhìn họ qua gương, thỉnh thoảng lại nhắm vào đùi Tô Tễ Tinh, sắc mặt trở lên âm trầm.
Hạ Xán lặng lẽ đem áo khoác đang choàng trên vai Tô Tễ Tinh che lên đùi cậu, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt tài xế qua gương chiếu hậu.
Tài xế vốn đã chột dạ khi bị bắt quả tang nhìn trộm, lại bị Hạ Xán lém cho cái nhìn lạnh lùng như vậy, tay run bần bật, suýt nữa thì mất tay lái.
Đôi mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, hoàn toàn không giống ánh mắt mà một học sinh cấp ba nên có, mà giống như một con sói cô độc, đang uy hiếp đồng loại đừng mơ ước con mồi nó đã nhắm tới.
Tài xế nuốt nước bọt, thực ra ông ta chỉ tò mò vì sao hành khách lên xe rõ ràng là một nam một nữ, mà giọng nói lại là đứa con trai thôi, đâu cần dùng ánh mắt dọa người như vậy? Thật là.
Xe dừng trước khu nhà Hạ Xán, Tô Tễ Tinh theo anh xuống xe, tò mò hỏi: “Sao lại đưa tôi đến nhà cậu? Hôm nay tôi còn có thể ngủ ở nhà cậu à?”
Hạ Xán khẽ ‘ừm’ một tiếng.
Tô Tễ Tinh rất ngạc nhiên, wow, tên nhãi này giờ còn chủ động đưa cậu về nhà, vậy có phải tức là quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển thêm một bước? Thật không uổng công cậu vất vả cả đêm!
Hạ Xán vốn định để Tô Tễ Tinh tự về nhà, nhưng vừa rồi ở trên xe, anh nhìn thấy ánh mắt khác lạ của tài xế khi nhìn Tô Tễ Tinh, liền lập tức đổi ý.
Con thỏ ngốc này không thông minh, vốn đã rất dễ bị lừa bán, giờ còn mặc như thế này, nếu để cậu ta lang thang một mình trên đường vào giờ này thì thật không an toàn, để tránh phát sinh bi kịch nam sinh cấp ba nửa đêm mất tích, Hạ Xán quyết định giữ lại cậu ta thêm một đêm.
Đến cầu thang, Hạ Xán không vội lên ngay, anh kéo Tô Tễ Tinh đến bồn rửa tay chung dưới tòa nhà, “Rửa mấy thứ trên mặt cậu trước đi đã, tóc giả cũng bỏ ra.”
Tô Tễ Tinh nghĩ cũng phải, nếu để mẹ Hạ Xán nhìn thấy bộ dạng cậu lúc này, còn không biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cậu đâu.
Tô Tễ Tinh vặn vòi nước, vốc hai vốc nước tùy tiện rửa mặt, rồi ngước mắt lên hỏi Hạ Xán, “Cậu nhìn xem tôi rửa sạch chưa?”
Phấn mắt với son môi đều chưa dầu, chỉ dùng nước không thể lau sạch, vì thế nên mặt Tô Tễ Tinh không những không sạch mà còn bị cậu bôi thành mặt mèo, dưới ánh đèn đường nhá nhem, nhìn như vừa bị người đánh một trận, thảm không nỡ nhìn.
Hạ Xán bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình ra tay, anh kéo Tô Tễ Tinh về phía đèn đường chiếu tới, bắt cậu ngẩng mặt lên, rồi dùng khăn giấy thấm nước, cẩn thận lau từng chút một cho Tô Tễ Tinh.
Hiển nhiên Hạ Xán không có kinh nghiệm tẩy trang cho người khác, ra tay không biết nặng nhẹ, Tô Tễ Tinh không ngừng vặn vẹo khuôn mặt trong tay anh, thỉnh thoảng còn kháng nghị: “Xíiit, cậu nhẹ chút, đau!”
Hạ Xán nghĩ bâng quơ, con trai con đứa, làm gì mà yếu ớt tới vậy? Anh căn bản chưa dùng sức.
Nhưng làn da dưới bàn tay cũng thật non mịn, giống trứng gà bóc vỏ, khiến người ta không nhịn được ý muốn giày xéo, muốn thử cắn một ngụm xem thử có phải mùi vị cũng giống trứng gà hay không.
Lau một lát, phấn mắt thì lau sạch, nhưng môi Tô Tễ Tinh thì vẫn đỏ tươi như cũ.
Hạ Xán túm cằm cậu nhấc lên quan sát, nói: “Cậu dùng son gì vậy? Sao lau mãi mà không hết?”
Tô Tễ Tinh oan ức bĩu môi, “Vẫn chưa lau sạch sao? Nhưng mình có cảm giác môi bị trầy da hết rồi!”
Hạ Xán chợt nhớ đến cái gì, lấy tay quệt lên môi Tô Tễ Tinh rồi đưa ra dưới đèn đường xem thử, thì thấy không phai ra một chút màu nào.
Thì ra son môi sớm đã lau sạch, chỉ là môi Tô Tễ Tinh vốn cũng có màu, lại bị Hạ Xán ‘chà đạp’ làm sưng đỏ lên, cho nên giờ trông đỏ như một trái mọng chín, no đủ trơn nhẵn, nhìn có vẻ như ăn sẽ rất ngon.
Tô Tễ Tinh không biết trong lòng Hạ Xán đang nghĩ gì, vẫn phối hợp ngửa đầu, tư thế hệt như đang muốn được hôn, đèn đường phản chiếu lấp lánh trong mắt cậu, hệt như những vì sao đang tỏa sáng bên trong, bỗng cậu vươn đầu lưỡi liếm nhẹ dọc theo khóe môi mình, biểu tình ngây thơ rồi lại tràn ngập dụ hoặc.
Cổ họng Hạ Xán đột nhiên thắt lại, anh vội buông cằm Tô Tễ Tinh ra, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, giọng nói khàn khàn khó hiểu, “Lau sạch rồi.”
Tô Tễ Tinh xoa xoa cằm, “Vậy thì tốt rồi.” Bỗng cậu nghĩ đến gì đó, vỗ vai Hạ Xán nói, “Hạ Xán, cậu cảm thấy tôi đối với cậu thế nào?”
Vừa rồi vì còn ở trên xe, có người ngoài, nên Tô Tễ Tinh không hỏi vì sao Hạ Xán lại tới Đêm Đen, tuy cậu đại khái đã đoán được nguyên nhân, nhưng cậu muốn thử xem liệu Hạ Xán có nói nguyên nhân ra cho cậu biết hay không.
Hạ Xán nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tễ Tinh, liền biết Tô Tễ Tinh lại muốn giở trò quỷ, “Cậu muốn nói cái gì?”
Tô Tễ Tinh thuyết phục từng bước, “Tôi đối với cậu đủ tốt chứ? Vì để xâm nhập Đêm Đen cứu cậu, còn không tiếc trang điểm mình thành như vậy!”
Hạ Xán lười biếng nhướn mày, cười như không cười mà nói: “Thứ nhất, ai nói với cậu ở đấy tôi sẽ nguy hiểm? Thứ hai, rốt cuộc là ai cứu ai?”
Hình như đúng là như thế thật, Tô Tễ Tinh ho khan hai tiếng, vung tay, “Mấy cái đó không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, sau này bất luận gặp phải khó khăn gì, cậu cũng nhất định phải nói cho tôi biết, anh Tinh đây nhất định sẽ hỗ trợ! Đừng bao giờ đi tin mấy kẻ lung tung vớ vẩn ngoài xã hội kia, tâm địa bọn họ đều rất xấu!”
Hạ Xán chế nhạo, “Nhưng tôi dựa vào cái gì mà tin cậu khác với bọn họ?”
Tô Tễ Tinh nói năng đường hoàng, “Tôi là học sinh cấp ba, học sinh thì có thể có ý xấu gì chứ?”
Hạ Xán bật cười, cúi đầu lắc nhẹ,...!đúng thật là lý do chỉ có học sinh cấp ba mới nghĩ ra được.
.
truyện ngôn tình
Nhưng đêm nay lúc nhìn thấy Tô Tễ Tinh ở Đêm Đen, Hạ Xán thừa nhận anh có chút cảm động.
Tuy rằng mấy hành động của con thỏ ngốc này thật sự rất ngốc, nhưng cảm giác biết rằng sẽ có người vì an nguy của mình mà cố gắng hết sức vẫn khiến thâm tâm anh cảm thấy ấm áp.
Tô Tễ Tinh giống một ngọn lửa, liều lĩnh xông vào thế giới của anh, mặc dù ngọn lửa này đôi khi sẽ bùng cháy không thể kiểm soát, nhưng không thể phủ nhận Tô Tễ Tinh đã mang đến ánh sáng rực rỡ cho cuộc sống tối tăm trong anh.
Hạ Xán nghĩ, nếu đời trước anh cũng gặp được một người như vậy, thì có phải rất nhiều chuyện sẽ thay đổi không?
“Hạ Xán, cậu đang nghĩ cái gì thế?” Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán ngẩn người, vươn tay lắc lắc trước mặt anh.
Hạ Xán hồi thần, lắc đầu: “Không có gì, đi thôi, lên nhà.”
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì?”
Tô Tễ Tinh ngại ngùng vò tóc, ngập ngừng nói: “À thì, cậu cũng thấy bộ dạng tôi mặc đồ nữ rồi đấy, khẳng định sẽ không đẹp bằng Sở Điềm, cho nên tôi không thể nào được chọn làm nữ chính cho phim tuyên truyền, nhưng đối với cậu đó thật sự là một cơ hội tốt, cậu có muốn suy xét lại một chút không?”
“Không cần suy nghĩ.” Hạ Xán ngẩng đầu nhìn không trung, đêm nay trời không mây, các vì sao đều tỏa sáng lấp lánh.
Tô Tễ Tinh cho rằng Hạ Xán vẫn không muốn, uể oải cúi đầu, “Được rồi...”
Hạ Xán chậm rãi nói: “Nể mặt cậu mặc đồ nữ hy sinh lớn như vậy vì tôi, tôi sẽ đăng ký.”
Tô Tễ Tinh không tin được ngẩng phắt đầu lên, nháy mắt từ u buồn thành vui sướng tột độ, cậu mở to mắt hỏi Hạ Xán: “Thật á?”
“Ừm.”
“Yeah Yeah Yeah! Cậu sắp nổi rồi! Tôi sắp phát rồi!” (Phát tài ấy)
Tô Tễ Tinh cao hứng đế quên hết tất cả, cậu nhảy lên ôm chặt lấy Hạ Xán, anh không kịp đề phòng bị đẩy lùi hai bước mới đứng vững lại được, do dự một chút, cũng vươn tay ôm lấy Tô Tễ Tinh.
Nơi ngực có chút đau.
Hình như trái tim anh vừa bị thứ gì đập một chút.
.