Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng

chương 22: 22: chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Giới giải trí]

Edit: Vân Tiêu

Trong phòng riêng khách sạn, chuyên viên trang điểm đang tô son môi cho Lục Miểu, một nữ diễn viên đang nổi dạo gần đây, để chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.

Lục Miểu có một gương mặt tinh xảo cỡ bàn tay, nhưng lúc này trên gương mặt mỹ lệ ấy lại tràn ngập vẻ không vui.

Người đẹp dù đang giận dỗi, cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.

Nhưng tiếc là giới giải trí xưa nay không thiếu người đẹp, có thể nổi tiếng hay không không chỉ phụ thuộc vào điều kiện bẩm sinh, mà còn phải phụ thuộc vào số mệnh sau này.

Lục Miểu chắc chắn là người may mắn nhất trong số rất nhiều nữ nghệ sĩ của làng giải trí.

Bởi vì cô đã gặp được Bá Nhạc, người đã giúp cô trở lên nổi tiếng.

Chuyên viên trang điểm âm thầm ngước mắt, quan sát người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha qua gương.

Rất trẻ, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thon dài, không thua gì các ngôi sao nam hạng A, mái tóc đen dày quăn nhẹ hơi dài, tùy ý buộc thành bím tóc nhỏ sau gáy, giống như một nhà nghệ thuật ngang tàng phóng túng.

Cái tên Tô Tễ Tinh ở trong giới giải trí mấy năm nay cơ hồ không ai không biết, người thừa kế của công ty giải trí Thước Tinh, chưa tới tuổi, đã có tiếng là ‘cỗ máy tạo ngôi sao’ trong giới.

Phàm là nghệ sĩ do Tô Tễ Tinh quản lý, không có ai là không nổi tiếng, nghe nói khi cậu ta mới vào đại học đã nhờ đôi mắt tinh tường của mình mà ký được hợp đồng với Hạ Xán, diễn viên mới nổi tiếng nhất hiện nay, Thước Tinh cũng nhờ vậy mà trong mấy năm ngắn ngủi đã lọt vào top những công ty giải trí hàng đầu toàn quốc.

Chuyên viên trang điểm xong cho Lục Miểu liền đi ra ngoài, Lục Miểu đứng lên đi đến trước mặt Tô Tễ Tinh, ủy khuất gọi “Anh Tinh”

Tô Tễ Tinh đang cầm điện thoại nhắn tin, trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, trên người cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, từ khi vào phòng vẫn chưa cởi ra, thắt lưng buộc lỏng lẻo trên eo, dáng ngồi của cậu cũng giống hệt vẻ mặt cậu lúc này, tùy tiện mà thiếu kiên nhẫn.

Tô Tễ Tinh buông điện thoại, “Nói xem, có gì không hài lòng.”

Lục Miểu mím đôi môi đỏ, hơi do dự.

Tô Tễ Tinh không có kiên nhẫn để hỏi lại, liền chỉ tay vào trợ lý ở bên cạnh, “Cô ấy không nói, thì cậu nói.”

Trợ lý nhìn Lục Miểu, được ngầm đồng ý mới nói: “Giám đốc, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay Miểu Miểu nhìn poster tuyên truyền phim, muốn sửa một chút phiên vị trong phần giới thiệu của poster, nam chính trong phim này, dù là tên tuổi hay tác phẩm đều không bằng Miểu Miểu của chúng ta, không lý nào lại để cậu ta xếp trước Miểu Miểu được.”

Phiên vị: Thứ tự xuất hiện của tên các diễn viên trong phần giới thiệu của một bộ phim hoặc trong các hoạt động tuyên truyền phim.

Người nhất phiên (tên xuất hiện đầu) thường là người có vị trí cao nhất, sức ảnh hưởng lớn nhất trong dàn diễn viên.

Xếp sau là nhị phiên, tam phiên…

Cố ý gọi cậu tới một chuyến, thì ra là vì tranh phiên vị.

Tô Tễ Tinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Miểu, rõ ràng vẻ mặt không tức giận, nhưng Lục Miểu vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng trong đôi mắt của Tô Tễ Tinh, sau lưng cô không khỏi ớn lạnh.

“Anh Tinh,” Lục Miểu nhỏ giọng, đáng thương nói, “Em vừa mới tạo được chút chủ đề nóng, giờ cần nhất một tác phẩm nữ chính để củng cố danh tiếng của mình, nếu nhường phiên cho một diễn viên mới, người hâm mộ của em nhất định sẽ rất thất vọng, anh giúp em nói chuyện với bên làm phim có được hay không.”

Lục Miểu càng nói khóe mắt càng hồng, hiển nhiên rất ủy khuất, giống như cả thế giới đều bắt nạt cô không bằng.

Tô Tễ Tinh không nhịn được cong khóe môi, không hổ là người cậu chọn trúng, diễn khóc thật sự không tồi.

Nên biết rằng, rất nhiều nữ diễn viên không nổi tiếng được, chính là vì các cô ấy diễn khóc không đạt, có thể khóc như hoa lê dính mưa, khiến người nhìn sinh lòng thương tiếc, như thế này mới gọi là có bản lĩnh.

“Được, tôi có thể đi nói giúp cô.” Tô Tễ Tinh trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói.

Lục Miểu khẽ mở đôi mắt hạnh, dường như không ngờ Tô Tễ Tinh dễ nói chuyện như vậy, sau đó kinh hỉ hỏi lại, “Thật sao?”

“Tôi đã khi nào nói không giữ lời chưa?” Tô Tễ Tinh rũ mi, đẩy lưỡi vào má trong, “Nhưng mà đợi tôi nói xong, nữ chính có còn là cô hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo đâu.”

Lục Miểu sửng sốt: “Hả? Vì sao?”

Tô Tễ Tinh thu lại nụ cười: “Đạo diễn Trần ghét nhất là diễn viên tranh phiên gây chiến với nhau, nếu để ông ta biết việc này, cô cảm thấy ông ta sẽ dùng cô tiếp sao?”

Lục Miểu không phục, nóng nảy nói: “Nhưng chẳng lẽ không cân nhắc đến vấn đề tuyên truyền phim mới sao? Một tân binh thuần túy thì có được mấy người biết đến chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn dựa vào danh tiếng của tôi để gánh phim sao? Dựa vào cái gì tên tôi lại xếp thứ hai?”

“Danh tiếng?” Tô Tễ Tinh như nghe được cái gì buồn cười lắm, cậu cười khẽ, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Lục Miểu, cậu cúi người nói khẽ bên tai cô, “Miểu Miểu, cô còn nhớ những lời tôi nói khi mới nhận quản lý cô chứ, muốn lăn lộn trong cái giới này, phải luôn luôn giữ lấy cái gì?”

Lục Miểu nghẹn lời: “...!Đầu óc tỉnh táo.”

“Cho nên cái gì khiến cô ảo tưởng rằng mình đang rất có danh tiếng? Là vài lần lên hot search mà công ty mua cho cô ấy hả?” Tô Tễ Tinh ôn nhu hỏi, nhưng giọng cậu càng ôn nhu, Lục Miểu càng nổi da gà nhiều hơn.

“Xin lỗi, anh Tinh, em chỉ là...” Lục Miểu cảm thấy má mình bỏng rát như vừa bị ăn tát, cô cắn môi, khiến lớp son vừa mới tô bị hỏng, lần này khóe mắt là đỏ thật, chứ không phải diễn.

Cô thật hối hận đã nói những lời vừa rồi, đúng là tự rước lấy nhục.

Tô Tễ Tinh đứng thẳng người, vỗ vỗ tay, nói bâng quơ: “Tôi biết cô thấy tủi thân, nhưng cô nghĩ trong cái giới này thật sự so nổi tiếng, so nhan sắc, so diễn xuất sao? Còn chẳng phải là tư bản muốn nâng ai thì nâng, tôi nói đến thế, cô hiểu chưa?”

Lục Miểu cố gắng chớp chớp mắt cho nước mắt không rơi.

“Đã hiểu.”

“Hiểu thì tốt, biết nhìn xa chút, chỉ có đồ ngu mới đi so đo món lợi trước mắt.” Tô Tễ Tinh cầm lấy tấm áp phích từ tay trợ lý, cười lạnh, “Tôi mới từ Hawaii trở về, bị lệch múi giờ mà một ngày một đêm chưa ngủ, lại bị cô gọi đến chỉ vì một tấm áp phích rách nát này.

Lục Miểu, nếu cô không phải do tôi chính tay bồi dưỡng lên, cô cũng biết trước nay tôi xử lý những kẻ không nghe lời thế nào rồi đấy, không có lần sau, hiểu chưa?”

Mặt Lục Miểu trắng bệch, nhớ tới những thủ đoạn trước đây của Tô Tễ Tinh, đã sợ tới không nói nên lời, chỉ biết gật đầu.

“Được, trang điểm lại chút, lát nữa còn phải đi chào hỏi đạo diễn, cố gắng biểu hiện, lưu lại ấn tượng tốt cho người ta, về sau mới có thêm nhiều cơ hội hợp tác.

Tôi xuống dưới chờ cô.”

Tô Tễ Tinh không thích nhìn con gái khóc, nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Loại người hơi có chút tiếng tăm liền trở nên đỏng đảnh, tự cho mình là đúng như Lục Miểu, cậu đã thấy nhiều.

Vào những thời điểm thế này, không thể nhẹ nhàng khuyên nhủ được, phải làm cho họ biết, Tô Tễ Tinh cậu có thể nâng họ lên trời, cũng có thể tùy thời đẩy họ xuống bùn lầy, khiến họ không bò dậy nổi, thế mới khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Tễ Tinh đi thang máy xuống tầng, điện thoại trong túi bỗng rung, là Hạ Xán gửi tini wechat.

Nét mặt lạnh lẽo của cậu thoáng chốc như được hòa tan, khóe miệng còn khẽ cong.

[Hạ Xán]: Công việc kết thúc, hai tiếng nữa sẽ đến thành phố H, gửi vị trí khách sạn cho tôi.

[Tô Tễ Tinh]: Ngày mai cậu không cần đóng phim à?”

[Hạ Xán]: Quay.

[Tô Tễ Tinh]: Vậy còn đến tìm tôi? Không sợ phiền à? Với lại chốc nữa tiếp đãi đạo diễn Trần ăn uống xong tôi cũng trở về ngủ, một ngày một đêm chưa ngủ, mệt muốn chết!

[Hạ Xán]: Cậu cứ ngủ của cậu, ngày mai cùng ăn sáng, quán bánh bao nhân cua trên đường Trung Sơn.

[Tô Tễ Tinh]: Vậy được, tôi để thẻ phòng dưới tiếp tân, cậu tới thì cứ đến đó mà lấy.

Tô Tễ Tinh gửi xong tin nhắn ngáp một cái, nói thật, đi công tác hơn mười ngày, cậu cũng có chút nhớ cây rụng tiền bảo bối nhà mình, gặp một cái cũng tốt.

Thang máy xuống tới tầng một, Tô Tễ Tinh ra khỏi thang máy đang định đi đến phòng tổ chức tiệc, cậu cúi đầu chỉnh lại quần áo, mới nhận ra trên tay vẫn cầm tấm áp phích vừa rồi.

Kỳ thật tấm áp phích chế tác rất tinh mỹ, cậu tùy tiện nhìn bỗng phát hiện tên diễn viên đóng nữ phụ hơi quen mắt.

“Sở Điềm.”

Thật trùng hợp, không phải là người quen sao.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio