Sự thật chứng minh Tô Tễ Tinh nói đúng.
Những lời này có phải do Hạ Xán viết hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là nó được đăng trên tài khoản weibo của anh.
Dưới sự dẫn đường của những đại fan, tin đồn khôi hài có xung đột giữa người đại diện và người hâm mộ dần yên ổn lại, sự chú ý của fan cũng không còn dồn vào Tô Tễ Tinh hay Thước Tinh nữa, mà đều tập trung quan tâm đến bệnh tình của Hạ Xán, mong Hạ Xán có thể chú ý nghỉ ngơi.
Người trẻ tuổi có sức khỏe tốt, khả năng hồi phục cũng mạnh, mới chỉ ngủ một giấc, nhưng khi y tá quay lại đo nhiệt độ cho Hạ Xán, nhiệt độ của anh đã giảm xuống mức bình thường là °C.
Bị sốt thì không phải nằm viện, nhiệt độ hạ xuống mức bình thường là có thể rời đi, y tá còn dặn dò, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, buổi tối trước khi đi ngủ và buổi sáng ngày mai đều phải đo nhiệt độ một lần, nếu sốt lại thì phải đến bệnh viện truyền nước.
Trước khi xuất viện, Tô Tễ Tinh sợ Hạ Xán bị gió lạnh bên ngoài thổi trúng, nên bảo Evan ra xe lấy khăn quàng cổ, mũ, găng tay, khẩu trang của cậu lại đây, đeo hết lên cho Hạ Xán, bọc anh kín mít từ đầu đến chân mới hài lòng cho anh ra khỏi cửa bệnh viện, lo lắng không khác gì một bà mẹ già.
Trong xe mở điều hòa ấm áp, Hạ Xán lại mặc nhiều quần áo, còn chưa đến khách sạn đã đổ một thân mồ hôi.
Đổ mồ hôi khiến tốc độ trao đổi chất nhanh hơn, buổi trưa Hạ Xán chỉ ăn nửa bát cháo, dạ dày sớm đã rỗng tuếch, nên anh bảo trợ lý gọi cơm hộp đến khách sạn trước.
Trợ lý tìm một quán cơm làm đồ ăn Giang Chiết (Giang Tô và Chiết Giang), đặt hai món thanh đạm rồi bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Tô Tễ Tinh: “Giám đốc, anh có ở lại cùng ăn không ạ?”
Tô Tễ Tinh còn chưa trả lời, Hạ Xán đã đáp thay cậu: “Ở lại, cậu gọi thêm hai món nữa, cậu ta thích ăn cay.”
“Ơ, tôi nói ở lại khi nào?” Tô Tễ Tinh vờ như không tình nguyện.
Hạ Xán thấy nóng nên lới lỏng khăn quàng cổ một chút, giọng nói tản mạn: “Đã là giờ nào rồi, cậu còn muốn đi đâu? Hơn nữa làm ông chủ, cậu có nghĩa vụ chăm sóc nhân viên bị ốm.”
Tô Tễ Tinh cười nhạo, “Sao tôi chưa từng thấy điều lệ nào viết ông chủ phải có nghĩa vụ chăm sóc nhân viên bị ốm thế? Cậu quy định hả?”
“Là tôi nói sai, cái này hẳn phải thuộc về phạm trù đạo đức chứ không phải nghĩa vụ,” Hạ Xán cúi đầu ngước mắt nhìn cậu, “Nếu cậu không chăm sóc tôi, thì chính là một ông chủ thiếu đạo đức.”
Tô Tễ Tinh: “...!Cậu được, còn biết ép buộc đạo đức!”
Hai trợ lý ngồi ở phía trước nghe hai người tranh luận vô nghĩa đều nhịn không được cười, trước nay hai người họ vẫn thế này, trước mặt người ngoài thì cao quý lãnh diễm, bá đạo lạnh lùng, dường như không thể với tới.
Nhưng mỗi khi hai người họ ở bên nhau, tranh cãi móc mỉa nhau, thì trông họ lại hệt như trẻ con, khác hẳn bộ dáng ngày thường vẫn thấy.
Khách sạn Hạ Xán đang ở là do đoàn phim đặt trước nên đương nhiên không có phòng cho Tô Tễ Tinh, khi đến nơi, Evan đang chuẩn bị đi tới quầy tiếp tân để đặt phòng, liền hỏi Tô Tễ Tinh: “Giám đốc, anh muốn đặt một hay hai phòng?”
Evan biết trước kia mỗi lần Tô Tễ Tinh và Hạ Xán đi công tác cùng nhau đều sẽ ở chung phòng, nhưng Evan lo rằng những người khác trong đoàn làm phim cũng ở đây, người nhiều phức tạp, nhỡ có ai nhìn thấy họ ở chung phòng, lại có những suy đoán không tốt, ảnh hưởng đến danh tiếng hai người.
Với lại Hạ Xán bị ốm còn chưa khỏi hẳn, ở chung một phòng sợ Tô Tễ Tinh sẽ lây bệnh.
Hạ Xán nói trước: “Hai phòng.” Tuy anh rất muốn ở chung phòng với thỏ ngốc, nhưng không muốn lây bệnh cho cậu.
Tô Tễ Tinh nhìn vào mắt Hạ Xán, quay đầu nói với Evan: “Không cần, tôi ngủ chỗ Hạ Xán, cậu tự đặt một phòng cho mình là được.”
Cậu vẫn còn chưa quên mục đích lần này mình tới đây, chính là để hiến ân cần với Hạ Xán.
Hạ Xán nhíu mày không đồng tình, “Ngủ cùng tôi, không sợ lây bệnh hả?”
“Sức khỏe của tôi tốt lắm, đâu dễ gì lây bệnh được.” Tô Tễ Tinh chọt chọt vai Hạ Xán, “Với lại, vừa rồi không phải chính cậu nói, nếu tôi không chăm bệnh cho cậu thì chính là đồ vô đạo đức sao? Tôi chính là công dân tốt có đạo đức đó.”
Hạ Xán cười khẽ, không nói thêm gì, xoay người dặn trợ lý riêng đi ra tiệm thuốc mua một hộp trà Banlangen đưa lên phòng.
Sau khi đăng ký xong thông tin ở quầy lễ tân, Tô Tễ Tinh đi theo Hạ Xán lên phòng.
Lên tới phòng, cơm vẫn chưa đến, Hạ Xán ra một thân mồ hôi, cảm thấy dính dớp khó chịu nên đi tắm trước, Tô Tễ Tinh ngồi ở phòng khách vừa nghịch di động vừa chờ cơm.
Hạ Xán còn chưa tắm xong, thì bỗng Tô Tễ Tinh nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng là trợ lý đưa cơm đến nên cậu không nghĩ nhiều, đi qua mở cửa, thì thấy người đứng ở ngoài lại không phải trợ lý, mà là Trình Nguyên, người cậu từng gặp ở bệnh viện trưa nay.
Trình Nguyên thấy người mở cửa là Tô Tễ Tinh thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới vội chào hỏi, “Ngài Tô, chào ngài.”
Tô Tễ Tinh đánh giá Trình Nguyên, lễ phép mỉm cười, “Chào cậu, tìm Hạ Xán à?”
Trình Nguyên cúi đầu nhỏ giọng: “Đúng vậy, tôi nghe nói Hạ Xán đã xuất viện nên muốn đến hỏi thăm xem anh ấy đã hết sốt chưa.”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, bọn họ về tới khách sạn còn chưa đến mười phút, mà chàng trai tên Trình Nguyên này đã nghe được tin tức, gấp không chờ được chạy đến tìm Hạ Xán, quan tâm cỡ này hình như vượt quá quan hệ cộng tác bình thường rồi.
Nếu lần đầu tiên gặp Trình Nguyên ở bệnh viện, Tô Tễ Tinh còn chưa cảm thấy chỗ nào không bình thường, thì hiện giờ cậu đã hoàn toàn hiểu được tâm tư cậu trai trẻ này rồi.
Cậu bất động thanh sắc nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cậu ấy hết sốt rồi, nhưng mà giờ còn đang tắm, cậu có muốn vào ngồi chờ một lát không?”
Trình Nguyên rũ mắt thầm nghĩ, Hạ Xán vẫn luôn lãnh đạm với cậu ta, nếu chỉ có một mình anh ta ở thì cậu ta cũng không sợ mấy lời lạnh nhạt đó, nhưng nếu có thêm Tô Tễ Tinh ở, thì có chút mất mặt.
Vì thế cậu ta ngẩng đầu cười, giơ túi ni lông trong tay lên, nói: “Không cần, biết Hạ Xán hết xốt là tôi an tâm rồi, không quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi nữa, đúng rồi, tôi nghe nói bị cảm thì nên bổ sung vitamin C, cho nên mua chút trái cây, phiền ngài Tô chuyển cho anh ấy giúp tôi.”
Tô Tễ Tinh nhận túi trái cây, mở ra nhìn nhìn, bên trong là một hộp dâu tây lớn đỏ rực cùng một hộp anh đào mà mỗi quả còn lớn hơn đồng xu tệ, đều là những loại trái cây đắt tiền nhất hiện giờ.
Tô Tễ Tinh khép túi lại, “Anh đào lớn như vậy, chắc cũng không rẻ? Để cậu tốn kém rồi, tôi thay Hạ Xán cảm ơn cậu.”
“Đâu có đâu có, không có gì tốn kém cả.” Trình Nguyên nói khiêm tốn, “Nếu ngài Tô cũng thích thì chỗ tôi vẫn còn một ít, để chút nữa tôi bảo người mang sang phòng của ngài?”
Tô Tễ Tinh cười nói: “Không cần, đêm nay tôi ở lại đây.”
Trình Nguyên nhướn mày kinh ngạc, vì quá kinh ngạc nên thậm chí còn nói lắp, “Ngài...!Cũng ở đây? Ngủ chung phòng với anh Xán?”
Tô Tễ Tinh chớp mắt, “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có gì.
Vậy ngài vào thôi, tôi đi trước.” Vẻ mặt Trình Nguyên như vừa phát hiện bí mật gì kinh thiên động địa lắm, cậu ta nói xong thì rời đi, dáng vẻ hoang mang rối loạn.
Tô Tễ Tinh nhìn bóng dáng Trình Nguyên biến mất chỗ ngã rẽ, rồi mới quay vào phòng đóng cửa lại, đúng lúc Hạ Xán cũng bước ra từ phòng tắm.
Hạ Xán vừa dùng khăn lau khô tóc vừa hỏi: “Vừa rồi ai tới?”.
ngôn tình sủng
Tô Tễ Tinh đặt túi hoa quả lên bàn, “Cái cậu tên Trình Nguyên đó biết cậu xuất viện, mang hoa quả đến cho cậu.”
“Cậu ta tới làm gì.” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Xán hiện vẻ phiền chán, “Vất hết đi.”
“Đều là đồ tốt đó, một mảnh tâm ý của người ta, vất đi thật lãng phí, cậu không ăn thì tôi ăn.” Tô Tễ Tinh cầm dâu tây và anh đào vào phòng tắm rửa hoa quả, sau khi đi ra thì cầm một quả anh đào nhét vào miệng, tùy ý nói, “Rất ngọt, cậu không ăn thật hả?”
Hạ Xán thờ ơ, rót cho mình một cốc nước ấm, “Không ăn.”
Tô Tễ Tinh ngồi lại xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Hạ Xán như có điều suy tư, đột nhiên hỏi: “Sao cậu chán ghét Trình Nguyên như vậy?”
Vẻ mặt Hạ Xán lãnh khốc, nói: “Chán ghét chính là chán ghét, không cần lý do.”
Tô Tễ Tinh nghĩ mới là lạ.
Cậu hiểu Hạ Xán, anh sẽ không vô duyên vô cớ ghét một người như vậy, hơn nữa thái độ của anh với Trình Nguyên còn có thể nói là căm thù.
Cậu rất chắc chắn Hạ Xán và Trình Nguyên không quen biết từ trước, là do cùng quay bộ phim này mới gặp nhau, cho nên Hạ Xán chán ghét Trình Nguyên là từ trong quá trình quay phim.
Rốt cuộc là vì chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Điều cậu có thể nhìn ra được từ Trình Nguyên, Hạ Xán đương nhiên cũng có thể.
Trình Nguyên là gay, thích Hạ Xán, thể hiện tình cảm với Hạ Xán, nên khiến Hạ Xán chán ghét.
Dù sao Hạ Xán cũng là trai thẳng, bị gay thích sẽ khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Hạ Xán, hỏi cậu một vấn đề.” Tô Tễ Tinh bỗng nói giọng nghiêm túc, “Cậu có thành kiến với đồng tính luyến ái hả?”
Hạ Xán đang uống nước bỗng khựng lại, trái tim trật nửa nhịp, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tô Tễ Tinh cười vẻ hiểu rõ, “Không cần giấu tôi, Trình Nguyên có ý đó đó với cậu còn gì? Nên cậu mới ghét cậu ta như vậy.”
Cứ tưởng thỏ ngốc có ý kiến gì về đồng tính, hóa ra là hỏi về Trình Nguyên.
Nếu Tô Tễ Tinh đã nhận ra, Hạ Xán cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Tôi không có thành kiến với đồng tính, chỉ đơn giản là không thích Trình Nguyên.”
Tô Tễ Tinh thầm thở phào, thì ra Hạ Xán không ghét gay, chỉ ghét những gay thích anh, vậy là tốt rồi.
Tô Tễ Tinh chưa từng để bất kỳ ai biết xu hướng tính dục của mình, một là vì cậu bận rộn công việc quá tạm thời không có suy nghĩ gì về chuyện yêu đương, cho nên không cần công khai, hai là sự khoan dung của xã hội hiện tại với đồng tính vẫn còn hữu hạn, cậu không muốn chuyện giới tính của mình bị đem ra làm đề tài bàn tán.
Cho nên cả hai đời, Tô Tễ Tinh vẫn luôn là gay kín.
Hay có thể nói, cậu vẫn chưa gặp được một người đáng giá để cậu dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
“Nghĩ gì vậy?” Hạ Xán phát hiện Tô Tễ Tinh thất thần, đi đến ngồi xuống cạnh cậu, nhéo lỗ tai trêu cậu.
Tai thỏ là bộ phận nhạy cảm, tai của Tô Tễ Tinh bị Hạ Xán nhéo bất ngờ, lập tức như có một dòng điện chạy qua nơi tiếp xúc, cảm giác ngứa ran như điện giật nhanh chóng lan ra toàn thân.
Tô Tễ Tinh rùng mình, suýt chút nữa tê liệt toàn thân, vội hoàn hồn, ngửa đầu ra sau nhìn Hạ Xán như lâm đại địch, “Cậu làm gì thế?!”
Đôi mắt Hạ Xán sâu thẳm, híp mắt nhìn Tô Tễ Tinh chằm chằm, chỉ sờ tai một chút, có cần phản ứng lớn thế không?
Là do thân thể quá mẫn cảm, hay không thích anh đụng chạm?
“Cậu đối với đồng tính luyến ái cảm thấy thế nào?” Hạ Xán thu lại tầm nhìn, giả bộ thuận miệng hỏi.
Tô Tễ Tinh đảo mắt sang hướng khác, cầm một quả dâu nhét vào miệng, khiến giọng nói trở nên hàm hồ: “Tôi không cảm thấy gì cả, chọn lựa thích ai, thích nam hay nữ là quyền tự do của mỗi người, tôi không kỳ thị đồng tính.”
“Vậy cậu có thể chập nhận đồng tính luyến ái sao?”
Lời Hạ Xán nói ra khiến người ta kinh ngạc, Tô Tễ Tinh suýt nữa nghẹn dâu tây, cậu ho dữ dội, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
Hạ Xán vừa vỗ lưng giúp cậu thuận khí, vừa nhíu mày, “Có ai ăn tranh với cậu đâu, ăn chậm chút không được à?”
Tô Tễ Tinh yên lặng trợn trắng mắt, nếu không phải tại cậu nói chuyện quá dọa người, thì ông đây sẽ sặc chắc?
“Được rồi, cậu hỏi vấn đề này làm gì?” khóe mắt Tô Tễ Tinh giật giật, chỉ vào chính mình giả bộ không thể tin được, “Chẳng lẽ cậu hoài nghi tôi là gay à?”
Bởi vì vừa mới ho khan, khóe mắt thỏ ngốc có chút đỏ lên, nhìn như đang tức giận.
Không có một người thẳng nam nào có thể vui vẻ khi bị nghi ngờ là đồng tính, đúng không?
Thôi, anh không nên hỏi Tô Tễ Tinh vấn đề này, là anh nóng vội.
“Đâu có, đùa cậu chút thôi.” Hạ Xán đứng dậy đi về phía phòng tắm, thản nhiên lảng sang chuyện khác, “Cơm còn chưa tới à? Tôi đi sấy tóc trước đã.”
Chờ Hạ Xán vào phòng tắm, Tô Tễ Tinh mới vỗ vỗ ngực, vẻ mặt như vừa sống sót sau tai nạn.
Nếu vừa rồi Hạ Xán ép hỏi cậu thêm vài câu, cậu cũng không dám đảm bảo chính mình có nói ra sự thật với Hạ Xán không nữa.
Dù sao Hạ Xán cũng là bạn tốt nhất của cậu, trước đây Hạ Xán chưa bao giờ quan tâm đến xu hướng tính dục của cậu, nếu Hạ Xán kiên quyết muốn biết, cậu cảm thấy mình có lẽ sẽ nói cho Hạ Xán biết sự thật.
Cũng may Hạ Xán không hỏi nhiều, bằng không đêm nay cậu liền phải công khai!
Cùng lúc đó, khi Trình Nguyên trở lại phòng liền nhận được một cuộc gọi.
“Chuyện bảo cậu làm, làm đến đâu rồi?”
Trình Nguyên lo lắng nói: “Xin lỗi ngài Đoạn, tôi có thể không hoàn thành được việc ngài giao cho tôi, Hạ Xán căn bản không có hứng thú với tôi.”
“Ngu xuẩn! Cũng không phải bắt cậu khiến nó thích cậu thật, chỉ cần cậu tiếp nó làm ra vẻ một chút mà thôi! Vài tấm ảnh thân mật, lịch sử trò chuyện ái muội một chút, cậu cũng không làm được sao?!”
Trình Nguyên cười khổ, “Hạ Xán chưa bao giờ cho tôi cơ hội tiếp cận anh ta, còn wechat của tôi, anh ta đã chặn tôi ngay từ ngày đầu tiên tôi thêm anh ta.”
“Vô dụng! Nếu cậu đã vô dụng như vậy, thì tiền thuốc men của em gái cậu tự lo đi!”
Trình Nguyên thấy ngài Đoạn sắp cúp máy liền nóng nảy, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt Tô Tễ Tinh, cậu ta hưng phấn như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Từ từ! Ngài Đoạn, tôi còn chuyện muốn nói cho ngài biết!”.