Không phải Tô Tễ Tinh không muốn, mà là không có cách nào giải thích cho mình.
Chủ cũ thân thể này thật sự từng thích Sở Điềm, cũng từng theo đuổi cô, những chuyện đó tuy không phải cậu làm nhưng nói ra thì đúng là quá khứ của cậu, cho nên cậu không phủ nhận được.
Huống hồ Sở Điềm còn đang ở đây, nếu cậu ra sức phủ nhận, không khéo người khác lại cho rằng cậu chê bai Sở Điềm, sẽ khiến cô mất mặt.
Làm phụ nữ khó xử, không phải việc đàn ông nên làm.
Tô Tễ Tinh lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một lát tìm cách giải quyết, rồi cậu đứng lên nặc cổ Trương Bác Thiên, trêu ngược lại cậu ta, “Tên mập chết bầm này, chuyện lâu như vậy còn lôi ra nói, định khiến anh đây mất mặt phải không? Hồi đi học, có mấy nam sinh trong trường chưa từng có ý gì với hoa khôi hả? Mày lại chỉ nói mình anh? Đúng rồi, có một chuyện còn chưa kịp nói cho mọi người biết,” Cậu dừng một chút, đảo mắt nhìn từng người, nói, “Sở Điềm hiện giờ đã là nghệ sĩ dưới trướng công ty tôi, cho nên tôi nói người một nhà vừa rồi không phải ý như mấy cậu nghĩ đâu.”
Người uống say dễ kích động, Trương Bác Thiên đỏ bừng cả mặt, cậu ta nấc một miệng đầy hơi rượu nói: “Ở chung một công ty? Thế không phải gần quan được ban lộc sao? Đại ca anh phải nắm chắc cơ hội đấy! Cho dù giờ còn chưa phải ý kia, thì tương lai cũng có thể thành mà, có phải không!”
Tô Tễ Tinh phỉ nhổ, cười mắng cậu ta: “Biến đi, nói không chừng Sở Điềm đã có bạn trai rồi, làm sao để mắt đến anh đây được? Mọi người tập trung ăn cơm, uống rượu đi thôi, đừng ồn ào nữa, nếu khiến hoa khôi giận, nhất định phải phạt đám cháu các người mỗi đứa một chai Mao Đài để bồi tội!”
Tô Tễ Tinh nói xong, liếc mắt sang nhìn Sở Điềm, cô là người thông mình, sao nghe không hiểu ý trong lời cậu nói, tuy trước sau đều nâng cô, nhưng ý tứ rõ ràng là hiện giờ cậu đã không còn có suy nghĩ nam nữ gì với cô nữa.
Sở Điềm chua xót trong lòng, cô cũng tự hiểu, nào phải cô chướng mắt Tô Tễ Tinh, mà chính là cô không xứng.
Nhưng trong lòng có khó chịu tới cỡ nào, cô cũng không thể lộ ra, Sở Điềm cười điềm đạm, giọng nói êm tai giải vây giúp Tô Tễ Tinh: “Mấy cậu hiểu lầm thật rồi, anh Tinh hiện giờ là ông chủ của tôi, cũng là người đại diện, không phải ở bên nhau hay quy tắc ngầm gì đâu, mấy cậu đừng lấy bọn tôi ra đùa nữa.”
Sở Điềm cũng đã lên tiếng phủ nhận, mọi người cũng không tiện nói gì nữa, chỉ cảm thán ra là hiểu lầm rồi ai về việc người nấy.
Sau trò khôi hài của hai người Tô Tễ Tinh và Sở Điềm, mọi người bắt đầu nổi lên tính bà tám, túm năm tụm ba nói những chuyện ngày còn đi học, đơn giản chính là hồi đó ai thích ai, ai với ai từng ở bên nhau.
Nhờ vậy đám người vây quanh Hạ Xán dần tản bớt, bên tai Tô Tễ Tinh cuối cùng cũng thanh tịnh.
Vừa rồi lúc giải thích với mọi người, Tô Tễ Tinh vẫn không dám nhìn xem Hạ Xán có biểu tình gì, cậu nhớ mình từng nói với Hạ Xán rằng mình thuần gay, kết quả bị tên mập chết bầm Trương Bác Thiên nói ra chuyện cậu từng theo đuổi Sở Điềm, cậu sợ Hạ Xán nghĩ thành mình lừa cậu ta!
Bữa cơm cũng dần kết thúc, người ngồi trên bàn bọn họ cũng chẳng còn mấy người, Sở Điềm chắc cảm thấy tiếp tục ngồi bên cạnh Tô Tễ Tinh quá xấu hổ, nên lấy cớ đi vệ sinh trang điểm lại rời khỏi chỗ ngồi, nhân lúc không ai chú ý, Tô Tễ Tinh thầm nghĩ nên dỗ dành Hạ Xán đôi câu, nhưng anh vẫn bày vẻ mặt lạnh lùng, tỏ rõ tâm tình không tốt, người sống chớ gần.
Ly rượu của Hạ Xán đã trống không, anh tự đổ thêm rượu vang đỏ cho mình, nâng ly đang định uống, Tô Tễ Tinh thấy hôm nay anh đã uống không ít, nhịn không được khuyên: “Cậu uống ít thôi.”
Hạ Xán thờ ơ liếc cậu, không nói một lời, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Tô Tễ Tinh không đoán được Hạ Xán đang nghĩ gì, anh đang giận dỗi cậu hay đang mượn rượu giải sầu đây?
Nhưng mặc kệ là cái nào thì vẫn là giận thật, vì thế Tô Tễ Tinh hạ giọng, lén kéo kéo quần Hạ Xán dỗ dành, “Đừng giận mà, tôi với Sở Điềm không có gì hết thật mà.”
Hạ Xán cười lạnh, rốt cuộc mở miệng, “Không có gì mà cậu ra tay giúp cô ấy nhiều lần như vậy?”
Tô Tễ Tinh: “,,,” Nếu tôi nói là nể mặt cậu nên mới giúp Sở Điềm, cậu có tin không?
Chỉ sợ đến quỷ cũng không tin.
Haizz, đúng là có khổ mà không nói được thành lời mà.
“Có phải cậu từng thích cô ấy không?” Đột nhiên Hạ Xán hỏi.
“...! Thật ra cũng không hẳn.” Tô Tễ Tinh làm dấu tay xin thề dưới gầm bàn, “Nhưng tôi đảm bảo, hiện tại tôi không thích cô ấy một chút nào, giúp cô ấy chỉ vì nhìn thấy tiềm năng của cô ấy thôi không có nửa điểm tư tình!”
Kỳ thật không phải Hạ Xán giận Tô Tễ Tinh vì trước kia từng thích Sở Điểm, mà chỉ cảm thấy khó chịu khi hiện tại Tô Tễ Tinh vẫn gần gũi với Sở Điềm, ai mà biết cậu ta còn niệm tình cũ hay chưa dứt tình chứ?
Hạ Xán không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, tránh tạo cơ hội cho con thỏ ngốc này với Sở Điềm tiếp xúc thêm, đang định bàn với Tô Tễ Tinh kiếm cớ về trước, lại nghe Trương Bác Thiên đứng lên rống to: “Mọi người ăn cũng xong rồi chứ? Chúng ta đổi chỗ khác chơi tiếp, thế nào?”
Tô Tễ Tinh còn đang ước dời chiến trường, để mọi người quên chuyện cậu với Sở Điềm đi, lập tức hưởng ứng: “Được, tôi biết một câu lạc bộ giải trí gần đây không tệ, đến đó thế nào? Tôi mời.”
Mọi người vỗ tay hoan hô, bây giờ Hạ Xán muốn rời đi cũng không được, Sở Điềm còn ở đây, anh không yên tâm để Tô Tễ Tinh ở lại một mình, đành yên lặng đi theo.
Đến câu lạc bộ giải trí, Tô Tễ Tinh đến bàn lễ tân bao một phòng karaoke xa hoa, gọi thêm không ít rượu cùng đồ ăn vặt vào phòng, dưới tác động của rượu cùng ca hát, không khí trong phòng bao nhanh chóng trở lên sôi nổi.
Trương Bác Thiên cùng hai người anh em chiếm mic quỷ khóc sói gào, đúng là không khác gì hiện trường tai nạn, tra tấn lỗ tai người nghe, có người nghe không nổi nữa, đề nghị chơi trò chơi.
Ở chỗ ngồi có chuẩn bị một bánh xe may mắn, bên trên ghi rất nhiều cách trừng phạt, quy tắc trò chơi là bốc bài, ai bốc trung lá joker thì phải quay bánh xe may mắn để chọn trừng phạt, trừng phạt thì có phạt uống rượu, nói thật, thử thách.
Tô Tễ Tinh và Hạ Xán đều không hát, nên cũng tham dự trò chơi, đến vòng thứ năm, Tô Tễ Tinh đen đủi bốc trúng lá joker, quay bánh xe may mắn chọn trúng nói thật.
Nói thật so ra thì đơn giản hơn mấy cách trừng phát khác, chỉ cần mở mồm là được, chỉ sợ bị hỏi mấy câu vượt quá giới hạn thôi.
Hiển nhiên, mấy người này đều uống say quên hết giới hạn là gì rồi, mấy vòng trước cũng có người quay trúng nói thật, câu hỏi càng lúc càng bùng nổ.
“A, anh Tinh chọn trúng nói thật rồi! Các bạn học, các bạn muốn biết bí mật gì của anh Tinh đây?”
Tô Tễ Tinh ho khan, cố ý nghiêm mặt nói: “Nè, hóa đơn tôi còn chưa thanh toán đâu, cái gì nên hỏi cái gì không, khuyên mấy cậu nên tự biết đó.”
“Ha ha ha ha ha, anh Tinh là đồ nhát gan!”
Tô Tễ Tinh đặt mạnh chén rượu xuống bàn, cười thoải mái “Nhát gan cái gì mà nhát gan, ông đây còn sợ mấy thằng nhóc các ngươi chắc? Có gì cứ ném qua đây xem nào!”
“Tôi hỏi đó nha!” Người đặt câu hỏi cũng biết Tô Tễ Tinh không giống những người khác, không thể tùy tiện trêu chọc, nên suy nghĩ một chút, nghĩ ra một câu hỏi không quá đáng mà vẫn hấp dẫn, hỏi: “Anh Tinh, nụ hôn đầu tiên của anh là khi nào vậy?”
Vừa nghe tới câu hỏi, Tô Tễ Tinh theo bản năng nhìn sang Hạ Xán bên cạnh, có người thấy ánh mắt của Tô Tễ Tinh, như vừa phát hiện ra một đại lục mới mà hô to: “Anh Tinh hỏi anh nụ hôn đầu mà, anh nhìn anh Xán làm gì? Chẳng lẽ anh Xán biết câu trả lời?”
Hạ Xán nhếch môi không nói, suốt buổi họp lớp hôm nay anh vẫn luôn cảm thấy nhàm chán, đến lúc này mới thấy hơi hơi thú vị, anh cười như không cươi nhìn Tô Tễ Tinh, chờ xem cậu định nói thế nào.
Tô Tễ Tinh vội thu tầm mắt, ra vẻ tự nhiên nhướng mày, “Sao cậu ta biết được.
Tôi còn tưởng vấn đề gì khó lắm cơ, chỉ cái này, nói cho mấy cậu cũng không sao, nghe đây ——” cậu tạm dừng một chút, “ tuổi.”
“Cái gì?!”
“Tôi nghe nhầm không? tuổi?!”.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
“Không phải chứ anh Tinh, anh ngây thơ đến thế sao? Em tuổi đã có con rồi, anh mới mất nụ hôn đầu tiên?”
“Anh Tinh có nhớ nhầm không thế? Không phải chứ?’
“Không phải chứ? Anh Tinh đẹp trai như thế này, con gái theo đuổi anh chắc phải xêp cả một hàng dài, không phải anh cố tình đùa bọn em đấy chứ?”
Sở Điềm để tránh tị hiềm nên không tham gia trò chơi, ngồi cùng một nhóm con gái nói chuyện phiếm, nhưng cô nghe thấy lời Tô Tễ Tinh nói bên này, nên cũng ngạc nhiên nhìn sang.
“Ai đùa với mấy cậu làm gì?” Tô Tễ Tinh sớm biết mình nói ra sẽ bị mọi người nghi ngờ, “Nếu đã chơi thì tôi sẽ tuân thủ quy tắc, thật sự , không lừa mấy cậu.”
Trương Bác Thiên cũng chạy tới hóng chuyện, “Đại ca, có phải anh bị lãnh cảm không? Nên mới...”
Trương Bác Thiên không nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu, ánh mắt nhìn Tô Tễ Tinh liền biến thành đồng cảm.
Tô Tễ Tinh túm đại một món đồ ném vào Trương Bác Thiên, mắng: “Trương Bác Thiên biến con mịa nó đi, cậu mới lãnh cảm, con mịa nó cả nhà cậu lãnh cảm! Tôi tiêu chuẩn cao không được à? Tôi tự giữ thân trong sạch đấy đã được chưa?”
Trương Bác Thiên bị ném đồ, còn ngốc nghếch nói: “Đại ca em nhìn lầm anh rồi, Deluxe cũng không tinh khiết bằng anh, giờ em rất tò mò người cướp được nụ hôn đầu của anh là ai, đại ca, em có quen người đó không?
Deluxe (特仑苏): Là Milk Deluxe, một nhãn sữa cao cấp của Trung Quốc, theo tiếng Mông Cổ nó có nghĩa là ‘Sữa huy chương vàng’.
Slogan của hãng là sữa tinh khiết chất lượng cao:D
Tô Tễ Tinh khoanh tay nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi, xin phép không trả lời.”
Trương Bác Thiên đảo mắt, quay đầu hỏi Hạ Xán: “Anh Xán, anh có quen người đó không?”
Tô Tễ Tinh khẩn trương nhìn Hạ Xán, làm mặt quỷ với anh ý bảo đừng trả lời, nhưng Hạ Xán chỉ cười cười, vừa nhìn Tô Tễ Tinh vừa thong thả gật đầu.
Trương Bác Thiên lập tức gào to, “Thật quá đáng! Anh Xán biết mà sao anh không nói cho em biết, đại ca! Nhanh nhanh nhanh, mọi người chơi tiếp đi! Hôm nay nhất định phải đào được người này ra cho tôi!”
Trò chơi tiếp tục, lần này Tô Tễ Tinh may mắn không bốc trúng lá joker, nhưng người xui xẻo bốc trúng lại thành Hạ Xán, càng trùng hợp hơn nữa là, Hạ Xán cũng quay phải ô nói thật.
“Ha ha, lần này đến đại minh tinh của chúng ta rồi!”
“Tôi có thể hỏi mấy chuyện bát quái trong giới giải trí không?”
“Không được đâu đấy.” Tô Tễ Tinh dựng ngón trỏ lên lắc lắc, thay Hạ Xán nói trước, “Không thể hỏi vấn đề quá nhạy cảm, mọi người thông cảm một chút.”
Cũng phải, Hạ Xán người ta là người nổi tiếng, tùy tiện nói một cậu cũng có thể lên trang tin tức, hỏi mấy chuyện quá riêng tư quả thật không tốt lắm.
“Vậy...!Hỏi giống anh Tinh vừa rồi đi.
Nụ hôn đầu vào lúc nào, câu hỏi này không quá giới hạn chứ?”
Hạ Xán cười cười: “Không quá giới hạn.”
Tô Tễ Tinh nhớ Hạ Xán từng nói với cậu rằng anh đã mất nụ hôn đầu, bất giác cậu dựng thẳng lỗ tai, chờ đáp án từ anh.
Hạ Xán nâng cằm như đang nhớ lại, “Hình như là, hồi tuổi.”
tuổi...!Tô Tễ Tinh cúi đầu tính toán thời gian, khi đó hai người hình như đang học năm nhất hay năm hai đại học gì đó.
Khi đó Hạ Xán mới ký hợp đồng với Thước tinh, Tô Nghĩa Thịnh không tin tưởng năng lực của Tô Tễ Tinh, cho rằng cậu chỉ nhất thời hứng khởi muốn vào giới giải trí chơi chút thôi, vì thế Tô Tễ Tinh mới quyết tâm nhất định phải tự tạo được chút thành tích cho ba mình xem, không muốn dựa vào tài nguyên của ba đi lối tắt.
Tô Tễ Tinh nhớ rõ khoảng thời gian ấy buổi sáng cậu đi học, buổi tối thì tham gia đủ loại tiệc xã giao muốn mở rộng quan hệ kiếm tài nguyên về cho Hạ Xán, đôi khi còn phải cùng Hạ Xán đi thử vai ở khắp nơi, chỉ hận một ngày giờ không thể kéo thành giờ mà dùng.
Kết quả thì sao? Cậu bận đến chân không chạm đất, còn tên Hạ Xán này lại lén cậu đi yêu đương?!
Tô Tễ Tinh giận đến mức hai bên thái dương nhoi nhói, cậu quay đầu lườm Hạ Xán một cái khét lẹt, thế mà tên này vừa rồi còn có mặt mũi giận chuyện cậu với Sở Điềm?
Hạ Xán bình tĩnh đối diện đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Tô Tễ Tinh, vẻ mặt không chút trốn tránh, thậm chí anh còn chớp chớp mắt, nhếch môi cười.
Còn dám cười! Chờ về rồi ông đây từ từ tính sổ với tên nhãi nhà cậu!.