Hạ Xán tắt livestream, xuay người khỏi ghế, nhìn chằm chằm Tô Tễ Tinh không chớp mắt một lúc lâu
Đôi mắt của người đàn ông đen như mực, sâu thăm thẳm, trong đó dường như ẩn chứa một hồ nước tĩnh lặng, nó khiến người ta như quên mất cách thở, cứ thế chìm sâu trong đó.
Trái tim Tô Tễ Tinh đập dồn dập như sắp mất khống chế, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như không có việc gì, hỏi: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy?”
Hạ Xán chớp chớp mắt, khóe miệng ngậm cười, “Anh cảm thấy rất vui.”
Tô Tễ Tinh nghe không hiểu, “Vui cái gì?”
“Em có thể trở về, vậy chứng minh ở trong lòng em, công việc đã không còn là ưu tiên hàng đầu nữa.” Hạ Xán đứng lên, chậm rãi bước về phía cậu, “Anh quan trọng hơn công việc, đúng hay không?”
Tô Tễ Tinh vẫn nhớ chuyện Hạ Xán lừa cậu lúc nãy, nên giơ lồng thỏ lên cao, cố ý nói: “Không phải nhé, tôi nghe nói cậu định đem con thỏ tôi tặng đi làm đầu thỏ cay, nên mới vội chạy về, tôi là lo cho con thỏ.”
“À, vậy sao.” Hạ Xán lui về sau một bước, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, thờ ơ nói, “Nếu không phải về vì tôi, thì hiện tại cậu có thể rời đi.”
Tô Tễ Tinh cười cười khiêu khích, “Thật sao? Vậy tôi đi nhé?”
Nói rồi xoay người làm bộ phải đi, nhưng cậu đi chưa được hai bước đã bị Hạ Xán ôm ngang người từ phía sau, hai chân bị nhấc khỏi mặt đất, cả người bị quăng lên sô pha.
Hạ Xán ngay lập tức áp người lên, cắn tai cậu như cố tình trừng phạt, thấp giọng cảnh cáo: “Cậu dám.”
“Ây ây ây, cậu cẩn thận một chút! Đừng dọa nó!” Tô Tễ Tinh hai tay ôm eo Hạ Xán, một tay vẫn đang cầm lồng thỏ, thỏ nhỏ đáng thương vừa trải qua một trận trời đất đảo lộn, đang rúc mình trong một góc lồng run lập cập.
Hạ Xán cầm lấy lồng thỏ, tiện tay đặt xuống đất, hừ lạnh: “Con thỏ chạy đến tận cửa, còn có thể để cậu chạy thoát được sao?”
Tô Tễ Tinh chọt chọt ngực Hạ Xán, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Nói chính xác thì, vừa rồi chính cậu bảo tôi đi mà.”
Hạ Xán nói càng có lý: “Nhưng đâu bảo cậu đem con thỏ đi, đồ đã tặng thì chính là của tôi, cậu đừng hòng mang đi”
“Vậy cậu còn ăn thịt nó không?” Tô Tễ Tinh nắm lấy cổ áo anh, cười hỏi.
“Tạm thời không ăn.” Hạ Xán liếc nhìn con thỏ trong lông, “Quá gầy, nuôi béo rồi ăn.”
Tô Tễ Tinh trợn mắt, đánh anh một cái, “Này, đây là quà lễ tình nhân tôi tặng cậu đó có biết không hả? Không phải để cậu ăn!”
“Không ăn nó cũng được.” Hạ Xán móc lấy chân Tô Tễ Tinh, bắt đầu cọ cọ đầy ám chỉ, “Trừ phi, đổi con thỏ khác để ăn?”
Tô Tễ Tinh hiểu ý Hạ Xán, trái tim đập ‘thình thịch’, hầu kết lên xuống nuốt nước miếng, “Đổi con nào?”
Hạ Xán luồn tay vào trong áo gió của Tô Tễ Tinh, sờ nắn khắp người cậu, như đang ước lượng xem cậu được mấy cân thịt, trên mặt lộ vẻ hài lòng, lẩm bẩm: “Thịt kha khá đấy, vậy ăn con này đi.”
Tô Tễ Tinh bị anh sờ đến nhũn cả người, đầu như bốc hỏa, nhưng ngay vào lúc này, bụng cậu đột nhiên lên tiếng ‘ọt ọt’ kháng nghị, Hạ Xán nghe thấy nhướng mày, ấn ấn bụng cậu, trêu chọc: “Sao thế, cậu đói rồi cũng muốn ăn thịt thỏ hả?”
Tô Tễ Tinh bận họp suốt buổi chiều xong thì vội vàng ngồi máy bay trở về muốn trải qua lễ tình nhân ở bên Hạ Xán, dĩ nhiên không kịp ăn tối, chỉ ăn tạm vài miếng lúc ở sân bay, vốn cũng không thấy đói nhưng cứ nghe Hạ Xán nhắc đến thịt thỏ mãi, thành ra bụng không chịu nổi mới lên tiếng kháng nghị.
Thật ra đầu thỏ cay ăn cũng ngon lắm, còn cả chân thỏ nướng, thỏ xào cay...!
“Em chưa ăn cơm tối.” Tô Tễ Tinh ủy khuất bĩu môi, “Tại vội trở về cùng anh qua lễ tình nhân đấy, anh nói xem ở trong lòng em ai là quan trọng nhất?”
Hạ Xán cười khẽ, rút tay ra khỏi trong áo Tô Tễ Tinh, ôm cậu ngồi dậy, “Vậy ăn cơm trước.”
“A? Giờ ăn á?” Tô Tễ Tinh sửng sốt, dưới bầu không khí vừa rồi, cậu cũng sắp đầu hàng luôn rồi, mà Hạ Xán lại chọn dừng tay, khiến cậu có chút kinh ngạc.
Hạ Xán nhướng mày nhìn cậu: “Sao? Muốn tiếp tục?”
Tô Tễ Tinh: “…”
“Muốn tiếp tục cũng phải ăn no đã.” Hạ Xán xoa gáy cậu, giọng nói trầm thấp ám muội, “Ăn không no, sợ lát nữa cậu không chịu nổi.”
Lời nói ám chỉ rõ ràng, Tô Tễ Tinh nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai, cậu đẩy Hạ Xán ra từ sô pha đứng dậy, rút điện thoại ra, coi như không nghe thấy lời Hạ Xán nói, “Ăn cơm ăn cơm, khách sạn có gì ăn không? Hay gọi cơm hộp?”
Hạ Xán gối hai tay ra sau đầu, lười biếng ngả ra sô pha, “Gọi phục vụ phòng đi, bò bít tết ở đây khá ngon.”
Tô Tễ Tinh tìm thấy điện thoại cố định đang chuẩn bị gọi cho lễ tân đặt cơm, thuận miệng hỏi Hạ Xán: “Cậu có ăn không? Đặt hai suất nhé?”
“Một suất thôi, tôi ăn tối rồi.” Hạ Xán đứng lên, cởi áo ra, rồi cứ để trần thân trên đi về phía phòng tắm, “Tôi đi tắm.”
Hạ Xán vào phòng tắm, Tô Tễ Tinh ngồi ở phòng khách chờ phục vụ phòng mang cơm lên, hiệu suất của khách sạn rất cao, chưa đến mười lăm phút đã mang bò bít tết lên, vì hôm nay là lễ tinh nhân nên còn tặng kèm một bông hoa hồng đỏ.
Tô Tễ Tinh cũng không để tâm vào chuyện thưởng thức đồ ăn, suốt quá trình ăn cơm đều thường xuyên nhìn trộm phía cửa phòng tắm, dường như sợ Hạ Xán đi ra nhưng cũng chờ mong Hạ Xán đi ra.
Tô Tễ Tinh ăn ba miếng đã hết sạch bò bít tết, uống một hơi hết nửa lý rượu vang đỏ, đợi một lát, thấy Hạ Xán vẫn chưa tắm xong, cậu liền lén lút chạy ra chỗ mình để hành lý, mở va li lục lọi một hồi, sau đó dường như lấy ra thứ gì đó lại rón rén đi đến mép giường, xốc chăn giấu dưới gối đầu.
Xong xuôi mọi chuyện thì cậu bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, nên vội xếp lại chăn rời khỏi ‘hiện trường gây án’ quay về ghế sô pha ngồi, cậu bắt chéo chân làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, để lộ cơ ngực nam tính, phía dưới mái tóc đen ẩm ướt rối bời là gương mặt tuấn mỹ, mắt sâu môi mỏng, thoạt nhìn vừa gợi cảm lại vừa kiêu ngạo.
“Ăn xong rồi?”
Tô Tễ Tinh ‘ừm’ một tiếng, chột dạ tránh đi ánh mắt anh, đứng lên rầu rĩ nói: “Tôi cũng đi tắm đây.”
“Đợi đã.” Hạ Xán giữ chặt cậu, “Anh có cái này cho em.”
“Cái gì?”
Hạ Xán nắm tay cậu đi đến bên cạnh va li của mình, anh mở va li lấy từ bên trong ra một chiếc hộp dài tinh xảo đưa cho Tô Tễ Tinh, “Quà lễ tình nhân.”
Tô Tễ Tinh nhận hộp mở ra, bên trong là một cặp đồng hồ nam kiểu dáng giống hệt nhau, viền của mặt đồng hồ khảm vụn kim cương, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, bên trong mặt đồng hồ màu xanh biển cũng điểm xuyết kim cương, trông hệt một bầu trời đầy sao.
“Đồng hồ à...”
Hạ Xán thấy Tô Tễ Tinh trông không có vẻ gì là ngạc nhiên, thì nhăn mày hỏi: “Không thích?”
Tô Tễ Tinh nhìn anh chớp chớp mắt, “Không phải không thích, mà là...” Cậu cười khổ, cũng ngồi xuống mở vali của mình ra, lấy ra một chiếc hộp dài tương tự, giơ lên lắc lắc, “Hai chúng ta nghĩ giống nhau, em cũng định tặng đồng hồ làm quà lễ tình nhân cho anh.”
Hạ Xán cầm hộp mở ra, cũng may không trùng nhãn hiệu, kiểu dáng cũng khác nhau.
“Không sao, đồng hồ không chê nhiều, một ba năm đeo của em, hai bốn sau đeo của anh, đeo được hết.”
Tô Tễ Tinh bật cười ra tiếng, “Được đó, xem ra đôi ta là tâm linh tương thông, lần sau muốn tặng gì chắc phải thương lượng trước, không thì lại trùng nhau.”
Hạ Xán lấy đồng hồ Tô Tễ Tinh tặng đeo vào cổ tay mình, cũng bảo Tô Tễ Tinh đeo thử đồng hồ mình tặng, Tô Tễ Tinh đeo lên xoay cổ tay xem xét kỹ lưỡng, nói: “Bên trên có kim cương, không dễ phối đồ, mang hằng ngày sợ quá xa hoa.”
Hạ Xán đột nhiên nắm lấy bàn tay đeo đồng hồ của Tô Tễ Tinh, năm ngón tay đan vào khe ngón tay của cậu, tay còn lại vòng sau eo, kéo vạt áo sơ mi của cậu ra khỏi đai quần, “Không dễ phối đồ, vậy đừng mặc...”
Những nụ hôn rơi xuống như mưa mà không báo trước, Tô Tễ Tinh còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào ổ phục kích mà Hạ Xán đã bố trí từ lâu, chỉ cảm thấy đôi môi anh nóng bỏng, cướp đi toàn bộ lực chú ý của mình.
Đến khi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Tô Tễ Tinh mới nhận ra quần áo trên người mình đã bị lột sạch không biết ném tận đâu, Hạ Xán cũng vậy, thứ duy nhất còn ở trên thân thể của họ là đồng hồ trên cổ tay mỗi người.
Tay trái Hạ Xán vẫn đan chặt vào tay phải Tô Tễ Tinh, áp nó xuống gối mềm, đồng hồ trên cổ tay hai người chạm nhau, tiếng dây đeo đồng hồ kim loại va nhau phát ra âm thanh trong trẻo rõ ràng, dồn dập lại triền miên.
Nụ hôn của Hạ Xán kiên nhẫn mà tinh tế, từ trán xuống môi, từ cằm xuống hầu kết, trấn an cảm xúc căng thẳng của Tô Tễ Tinh, đợi khi thân thể cậu dần dần thả lỏng, anh duỗi tay với đến tủ đầu giường định lấy thứ gì đó, lại bị Tô Tễ Tinh giữ lại, “Đừng dùng cái đó.”
Dường như bị hôn quá mạnh, thanh âm của Tô Tễ Tinh đã có chút khàn khàn, nghe cực kỳ quyến rũ.
Hạ Xán nhìn xuống cậu, gương mặt thỏ ngốc hồng hào, đôi mắt ướt át bên trong chỉ có hình bóng anh, thái dương anh giật giật vài cái, suýt chút nữa thì đã đồng ý, nhưng may anh vẫn giữ lại chút lý trí cuối cùng.
“Không dùng sẽ không tốt với em đâu, ngoan.” Hạ Xán xoa khuôn mặt cậu, kiên nhẫn dỗ dành.
“Không phải...” Tô Tễ Tinh cắn môi, mặt càng đỏ hơn, “Đừng dùng của khách sạn, nếu đồ bị thiếu bọn họ sẽ biết ngay chúng ta đã làm gì.”
Hạ Xán thấy mình sắp tức chết rồi, tuy anh biết rõ điều cậu lo lắng là đúng, nhưng lúc này rồi cậu bảo anh đi đâu kiếm áo mưa, anh cũng đâu biết trước Tô Tễ Tinh sẽ về!
“Dưới gối có...”
Hạ Xán bán tín bán nghi duỗi tay xuống dưới gối sờ , quả nhiên sờ thấy hai gói nhỏ hình vuông.
(Mình đã phải dịch đi dịch lại mới chắc chắn là hai gói, chỉ có hai gói.
Mía, còn tưởng hai hộp mới đủ chớ, anh Tinh à, anh quá coi thường anh Xán rồi.)
“Ở đâu ra?” Ánh mắt Hạ Xán càng thêm âm trầm, hô hấp nặng nề phả vào mặt Tô Tễ Tinh, biết còn cố hỏi.
“Em mang đến...”
Với một lực bất ngờ trên tay, tiếng đồng hồ va chạm càng kịch liệt, trong chớp mắt ấy, Tô Tễ Tinh còn rảnh để thầm nghĩ liệu đồng hồ có vì thế mà hỏng luôn không, cũng may chúng thuộc nhãn hiệu cao cấp, nên vẫn hoàn hảo không xây xước gì.
Hạ Xán khẽ cắn má cậu, nhẹ than thở, “Thì ra là em đã sớm có tính toán.”
Tô Tễ Tinh thở gấp, giọng nói mềm như nước, “Đương nhiên, em là người đại diện của anh, chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho anh trước.”
Hạ Xán cười khan vài tiếng, lồng ngực cũng rung động theo, “Em nghĩ cho anh trước, nhưng anh, chỉ nghĩ đến phía sau em...”
Tô Tễ Tinh nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên vùi mặt vào gối, giống như làm vậy có thể tự lừa mình coi như chưa nghe thấy gì hết, “Muốn làm thì làm đi, đừng có mà cợt nhả!”
“Được, làm.” Hạ Xán dùng răng xé vỏ bao, vùi đầu bên tai Tô Tễ Tinh trầm giọng nói, “Cảm ơn, món quà lễ tình nhân này, anh rất thích.”.