Ngay sau đó bóng dáng thiếu niên xuất hiện ở phía sau cửa, cúi đầu đi ra từ bên trong.
Khổng Bách Ký cho rằng em trai đã ngủ sau hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên mở cửa, không hiểu sao có chút chột dạ, trong nhất thời không lên tiếng cũng không cử động, nhưng ngay giây sau đã phát hiện ra cậu có gì đó không đúng.
Rõ ràng cả người thiếu niên đều đang trong trạng thái mơ hồ, bước chân cũng lơ lửng, thậm chí ánh mắt còn không nhìn đường, khiến cho Khổng Bách Ký cảm thấy cậu có thể bị ngã trật chân hoặc đụng vào tường bất kỳ lúc nào, không khỏi bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu. Thẩm Đồng vẫn còn đang hốt hoảng suy nghĩ, ánh sáng trong hành lang lại vô cùng mờ ảo, lập tức bị bàn tay đột nhiên chạm vào khiến cho run lên. Nhưng biên độ run rất nhỏ, tựa như một con chim sẻ nhỏ đột nhiên giật mình, luống cuống nhẹ nhàng run đôi cánh nhỏ.
Chẳng qua rất nhanh cậu đã nhận ra đối phương là ai, cũng vì hơi thở quen thuộc của đối phương mà chậm rãi bình tĩnh lại, thậm chí còn hướng vào lồng ngực trước mắt chủ động cụng cụng. Khổng Bách Ký càng cảm thấy rõ ràng em trai không đúng, dùng đôi tay vững chãi ôm cả người cậu vào trong ngực, cúi đầu gọi: "Đồng Đồng?"
Hồi lâu cũng không được đáp lại, Khổng Bách Ký không khỏi lo lắng, lần nữa gọi ra nhũ danh mà từ hồi trung học cậu đã không thích bị người gọi: "Bảo bảo có chuyện gì, là cơ thể có chỗ không thoải mái hay có gì không vui? Nói cho anh biết được không?"
".. Anh," Cuối cùng Thẩm Đồng cũng nhỏ giọng mở miệng: "Em không sao, chỉ là gặp ác mộng." Khổng Bách Ký cái trán có chút rối bời của cậu một chút, không hề cảm thấy em trai của mình đã lớn như vậy mà vẫn còn sợ ác mộng thì có chỗ nào không đúng, chỉ tập trung dỗ dành nói: "Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây. Ác mộng đều là giả, để anh giúp em đuổi nó đi, nó sẽ không dám tới tìm em nữa."
Từ chi tiết nhỏ này cũng đủ để nhìn ra bình thường Thẩm Đồng mỏng manh và ấu trĩ có một nửa là lỗi của Khổng Bách Ký. Cậu bị Khổng Bách Ký chiều hư rồi, hơn nữa được sủng ái từ nhỏ tới lớn nhiều năm như vậy, quả thật là muốn thoát khỏi cũng khó khăn. Có lẽ ban đêm vốn khiến người ta dễ dàng sinh ra sự sợ hãi và cô đơn, Thẩm Đồng không những cảm thấy lo sợ bất an, còn không hiểu sao có loại suy nghĩ mọi thứ xung quanh đều là ảo trong đầu, nép ở trong ngực Khổng Bách Ký hỏi: "Anh, anh vẫn luôn ở đây đúng không?"
Giọng điệu thiếu niên mang theo sự yếu ớt rõ ràng, dáng vẻ giống như động vật nhỏ bị bỏ rơi, lập tức khiến cho Khổng Bách Ký đau lòng, một bên thầm suy nghĩ rốt cuộc em trai mơ thấy cái gì mà bị dọa thành như vậy, một bên vô cùng chắc chắn đáp: "Đương nhiên, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh em."
Tiếng nói từ tính của anh trai đại nhân trong hoàn cảnh tĩnh mịch càng thêm vững vàng, cũng mang tới cảm giác an toàn nói không nên lời. Thật ra thì cảm xúc của Thẩm Đồng cũng đã bình ổn lại, chỉ là đại não vẫn không muốn thừa nhận sự thật đây chỉ là một thế giới cậu xuyên qua, lại chui trong ngực Khổng Bách Ký khoảng nửa phút rồi mới lùi khỏi ngực của anh, hít hít cái mũi nhỏ nói: ".. Em khát, muốn xuống tầng uống nước."
Khổng Bách Ký nắm tay em trai dẫn người vào phòng ngủ của mình, "Chờ ở đây, anh xuống lấy cho em."
Thẩm Đồng chưa kịp ngăn cản đã thấy đối phương đi về phía cầu thang, lập tức nghe lời ngồi chờ ở trong phòng, thuận tiện đánh giá bốn phía.
Lúc học tiểu học cậu vẫn thường xuyên chạy tới phòng ngủ của anh trai ngủ cùng anh, nhưng sau khi tiến vào trung học thì chưa từng vào lại, sắp xếp của chỗ này vẫn giống y hệt trong trí nhớ, phối màu thoải mái dễ chịu, bố cục cũng đơn giản. Bởi vì diện tích khá rộng, ở gần cửa sổ sát đất có một bàn đọc sách cực lớn, Thẩm Đồng còn nhớ Khổng Bách Ký đã từng đứng ở bên cái bàn đó phụ đạo cho mình làm bài tập rất nhiều lần.
Chỉ là trên mặt bàn có thêm mấy thứ so với trước kia, Thẩm Đồng đi tới nhìn một chút, trong đó có một khung ảnh một nhà bốn người, có ảnh chụp chung của cậu và Khổng Bách Ký, còn có mấy tấm ảnh cá nhân của cậu. Chẳng hạn như cách đây không lâu, cậu tự selfie với ván trượt, hai năm rưỡi trước khi tham gia huấn luyện quân sự lúc với vào trung học, hình ảnh đội mũ quân sự, hai gò má đỏ bừng nở nụ cười. Thậm chí còn có hình ảnh một nhóc con ba bốn tuổi vì bị ngã mà rách lòng bàn tay đang khóc rất dọa người..
Tóm lại, tấm hình nào cũng đều có cậu.
Vẫn là câu nói kia, may mà Thẩm Đồng có gương mặt giá trị nhan sắc vượt chỉ tiêu, lại rất ăn ảnh, cho dù ảnh chụp ở độ tuổi nào đều vô cùng đẹp, ngay cả những bức ảnh đáng xấu hổ cũng đáng yêu muốn chết. Nhưng Thẩm Đồng đối với đam mê sưu tầm những khoảnh khắc xấu hổ của mình của anh trai thì vẫn luôn cảm thấy rất câm nín. Ngay sau đó liền cầm lên khung ảnh nhóc con kia, cố gắng lén lút lôi tấm ảnh bên trong ra.
Mới vừa lôi được một nửa, Khổng Bách Ký đã trở lại, cầm sữa bò tới gần: "Em đang làm gì thế?" Thẩm Đồng không hiểu sao có chút chột dạ, vội xoay người lại, đồng thời giấu khung ảnh ra sau lưng, "Không làm gì cả."
Vừa xoay lại, mới dựa vào ánh đèn trong phòng ngủ mà thấy được vết thương trên gương mặt chữ điền của anh trai, lập tức quên chuyện tấm ảnh, vội vàng tiến lên trước: "Sao anh lại bị thương!"
Khổng Bách Ký dừng lại một chút, mắt không thèm chớp nói láo: "Hôm nay công ty tổ chức một lễ chúc mừng quy mô nhỏ, có hai đạo diễn vốn có mâu thuẫn uống quá chén đánh nhau, lúc can ngăn thì bị trúng hai đấm."
Thẩm Đồng biết tuy đến giờ Khổng Bách Ký vẫn làm việc ở Thẩm thị, nhưng ba năm trước đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp khác, tự mở ra công ty truyền thông của mình. Bởi vì phương hướng kinh doanh kia hoàn toàn không cùng một đường thẳng với xí nghiệp Thẩm thị, cho nên ngoài tài chính ra thì Thẩm thị cũng không giúp được những cái khác. Mà giới giải trí vốn đã loạn, thời kỳ đầu xây dựng từng gặp qua không ít khó khăn.
Khiến cho ngốc bạch ngọt không những không giúp được gì mà còn chưa từng bước ra xã hội - Thẩm Đồng, chỉ có thể lo lắng đi tìm hộp y tế, may mà hộp y tế vẫn được đặt trên kệ bên cạnh bàn đọc sách, ngay sau đó lập tức bình bịch chạy tới ôm nó mang tới, "Anh có đau không? Em giúp anh bôi thuốc."
"Không đau." Khổng Bách Ký nhìn gương mặt lo lắng của em trai, không khỏi nhếch môi, sau đó cầm cốc thủy tinh trong tay đưa tới, "Uống sữa trước đi. Buổi tối uống quá nhiều nước không tốt, sữa bò có thể giúp ngủ ngon."
Nhưng Thẩm Đồng kiên trì bôi thuốc trước, "Đợi lát nữa rồi lại.."
"Nhiệt độ bây giờ vừa phải," Khổng Bách Ký trực tiếp đè lại tay em trai, "Không uống thì lát sẽ nguội."
Thẩm Đồng chỉ có thể nghe lời nhận lấy cốc sữa uống ừng ực, ngoài miệng vẫn còn dính một vòng sữa không kịp lau đã vội vàng mở hộp thuốc.
Nhìn vết máu thật dài trên sườn mặt phá hủy mỹ quan của anh trai, cậu lại đột nhiên nhớ nhung kỹ năng trị liệu của cá chép nhỏ, chỉ cần hôn một chút là có thể làm toàn bộ vết thương biến mất rồi. Lúc này, kỹ năng của thú cưng màn hình lại chủ động nhắc nhở cậu: "Đinh! Mong thú cưng màn hình chú ý, sức khỏe của chủ nhân thú cưng đã tụt xuống bốn sao rưỡi."
Làm thú cưng màn hình, chủ nhân thú cưng kia đương nhiên là Cố Thiên Qua. Kỹ năng cơ sở thứ hai của thú cưng màn hình "Tâm linh cảm ứng", có thể cảm ứng được tâm tình, chỉ số sức khỏe, vị trí, mức độ an toàn ính mệnh của chủ nhân, trong đó chỉ số tình cảm và sức khỏe max là năm sao.
Thẩm tiểu thiếu gia đối với xưng hô chủ nhân thú cưng này rất không hài lòng, nhưng nếu đây không phải là thế giới thật của cậu, một khi đã muốn biết bản thân rốt cuộc là ai, vẫn phải tiếp tục cố gắng tu luyện tới cấp cao nhất, tiếp tục làm nhiệm vụ chính tuyến.
Đợi sau khi xoa xong thuốc, Thẩm Đồng chuẩn bị trở lại phòng mình tìm điện thoại gọi điện cho Cố Thiên Qua. Đột nhiên Khổng Bách Ký lại đề nghị ngủ cùng nhau: "Đồng Đồng, tối nay ngủ cùng anh được không? Anh em chúng ta cũng lâu lắm rồi không ngủ cùng nhau."
Thẩm Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Khổng Bách Ký đang ngồi bên giường, cơ thể cao lớn của đối phương hơn phân nửa đều chìm trong bóng tối, có lẽ là liên quan tới vị trí, vậy mà lại lộ ra sự cô đơn và lạnh lẽo khiến cậu không nhịn được có chút mềm lòng, theo bản năng gật đầu: "Được."
Thật ra thì trong lòng Thẩm Đồng cũng muốn làm bạn với người nhà, hôm nay thật sự là bị đả kích vượt khỏi giới hạn của cậu. Thời gian chớp mắt đã mười hai giờ, cậu nghĩ tới Cố Thiên Qua chỉ bị rớt có một nửa sao, chắc chỉ là chuyện nhỏ như cảm mạo hoặc ho khan. Đối phương là một người trưởng thành, nhất định có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt, mà hiện tại thật sự có chút muộn, gọi điện trái lại còn làm phiền đối phương nghỉ ngơi, không bằng để sáng mai rồi hỏi. Cuối cùng đè xuống lo lắng, cùng Khổng Bách Ký sóng vai nằm trên giường lớn của anh.
Có lẽ là sữa bò có tác dụng, hoặc là người nhà ở bên cạnh khiến cậu an tâm, Thẩm Đồng vốn cho rằng bản thân sẽ mất ngủ vậy mà lại bất tri mất giác ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện.
Lại không biết rằng Cố Thiên qua vẫn luôn nhìn điện thoại, vẫn chưa từng nhắm mắt.
Toàn bộ tin nhắn gửi cho Thẩm Đồng lúc trước không hề được trả lời, Cố Thiên Qua không nhịn được bấm số, nhưng sau khi gọi qua thì chỉ nghe được tiếng tút tút không người nào nhấc máy. Hắn không kịp quản trên người có vết thương vẫn luôn ẩn ẩn đau, cả trái tim đều bị phiền muộn và cảm xúc tối tăm bao bọc, cố gắng sử dụng biện pháp thần học Phùng Văn Long đã dạy đi thăm dò vòng bạn bè của Thẩm Đồng. Học bá đại nhân sử dụng khoa học kỹ thuật để phá giải quyền hạn, nhìn nhìn lại phát hiện càng nhiều tình địch tiềm ẩn.
Học sinh thời nay đã lục tục biết sử dụng WeChat, số lượng bạn bè của mỗi người đều rất khả quan, bạn bè của Thẩm Đồng lại càng nhiều không đếm nổi, ngoại trừ bạn cùng lớp, còn có thầy giáo và học tỷ, sinh viên cùng nhau tranh tài bên ngoài trường, thậm chí không hiểu sao còn có vài người chủ động tới add. Chuyện này một lần nữa thể hiện giá trị của hai chữ nhan sắc, mỹ thiếu niên diện mạo siêu phàm khiến bất kể nam nữ đều không thể kháng cự. Thẩm Đồng tùy tiện đăng một bài không liên quan lên vòng bạn bè đều nhận được một đống lời khen, buổi tối chỉ đăng lên hai chữ 'Đói bụng' đã có một đống bình luận lao tới, lần lượt hỏi cậu muốn ăn gì, lập tức giao tới, thậm chí còn có hai nữ sinh ở dưới bình luận vì khẩu vị ưa thích của cậu mà tranh cãi ầm ĩ.
Tuy phần lớn đều là nói đùa, nhưng Cố Thiên Qua cũng biết không thể so đó với đám thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh này, phiền muộn trong lòng nhưng ngày càng sâu. Hết lần này tới lần khác, lại đúng lúc này lướt tới bài đăng mới nhất của Khổng Bách Ký trên vòng bạn bè, là một tấm hình cận cảnh hàng mi đang nhắm mắt ngủ sau.
Hàng mi dài nhọn lại dày, ngay cả bóng dưới vòng cung cũng ưu mỹ đẹp mắt, bên trên tấm ảnh chỉ có vẻn vặn mất chữ: Bé con thân yêu.
Tuy là hình chụp nghiêng, hơn nữa ánh sáng cũng rất tối, ảnh cũng rất mơ hồ, nhưng Cố Thiên Qua chỉ cần liếc mắt một cái đã chủ nhân của lông mi là ai. Ngay sau đó nghĩ tới bức hình này được chụp dưới tỉnh cảnh nào, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên muốn phát nổ, hận không thể ngay lập tức chạy tới Thẩm gia đè Khổng Bách Ký lên giường đánh thêm một trận.
Khổng Bách Ký rất ít khi đăng WeChat, trong vòng bạn bè cũng chỉ có lác đác mấy bạn bè và thuộc hạ, hơn nửa đêm đột nhiên đăng cái này, rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền với Cố Thiên Qua. Chẳng qua tối nay Khổng Bách Ký cũng gần như không ngủ, bởi vì nhóc con bên cạnh đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của anh.
Thẩm Đồng khi ngủ thì theo thói quen lăn tới chỗ ấm áp, cuối cùng gần như đều chui vào trong ngực Khổng Bách Ký, hơi thở ấm áp sượt qua cổ, vô tình cố ý mà khiến tâm thần anh nhiễu loạn, khiến cho Khổng Bách Ký như muốn ngừng thở, cũng không dám thở mạnh.
Cho tới sáng ngày thứ hai, cuối cùng Cố Thiên Qua đã có thể gọi được điện thoại cho Thẩm Đồng, vừa mở miệng đã hỏi đối phương đang ở đâu.
"Em ở phòng làm việc của anh trai." Thẩm Đồng kiểm tra chỉ số sức khỏe vẫn là bốn sao rưỡi, nhưng chỉ số tâm trạng lại khoa trương tụt sạch năm sao, không khỏi có chút vội vàng hỏi ngược lại: "Anh thì sao? Anh đang ở đâu?"
Cố Thiên Qua khẽ nhíu mắt, đáy mắt lộ ra sự lạnh lùng, tiếng nói lại vờ ra vẻ tủi thân tội nghiệp: "Anh đang ở bệnh viện khám bênh."
Quả nhiên Thẩm Đồng càng thêm nóng nảy, "Bệnh viện nào? Có nghiêm trong không? Bệnh viện ở đâu?"
"Bện viện số một thành phố." Cố Thiên Qua tiếp tục dùng tiếng nói ủy khuất nói: "Đồng Đồng, anh rất khó chịu, em tới thăm anh một chút được không?"
Một người ở bệnh viện chắc chắn không tốt, Thẩm Đồng lập tức đồng ý: "Ừm, em lập tức tới ngay."
Không biết rằng vị bạn học cũ Phong Ngật của Cố Thiên Qua mới lên được chức phó viện trưởng ngồi bên cạnh đã vô lực thổ tào rồi. Rõ ràng chỉ là vết thương ngoài da không đang ngại, lại cứ uy hiếp y phải làm thủ tục nhập viện cho hắn, không nên đi khám ngoại khoa, mà nên tới khoa thần kinh khám mới đúng.
Thẩm Đồng bên này đã cầm lấy điện thoại và ví tiền rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Cậu vốn muốn báo một tiếng với Khổng Bách Ký, nhưng đối phương đi ra ngoài mở họp rồi, sợ quấy rầy tới công việc của anh, lập tức quyết định để thư ký bên ngoài chuyển lời thay.
Vì Thẩm Đồng là lần đầu tiên đi tới công ty với Khổng Bách Ký, ban đầu tiểu thư thư ký còn hiểu lầm cậu là nghệ sỹ mới ký của ông chủ nhà mình, còn thầm nghĩ tuy rằng tướng mạo của thiếu niên vô cùng đẹp mắt, nhưng nhìn thế nào cũng giống như còn vị thành niên. Đợi khi nghe được cậu gọi Khổng Bách Ký là anh trai, mới đột nhiên nhận ra đối phương chính là em trai bảo bối của ông chủ, trong nháy mắt thái độ cũng nghiêm túc lại, đối đãi với Thẩm Đồng còn cung kính hơn cả với Khổng Bách Ký. Lúc này nghe Thẩm Đồng nói muốn rời đi, thư ký lập tức lắc đầu nói: "Không được, trước khi chủ tịch Khổng rời đi đã đặc biệt dặn dò là bảo ngài chờ ngài ấy trở lại, ngài muốn ra ngoài vẫn nên tự mình nói với chủ tịch Khổng mới được.."
* * *
Suy nghĩ của tác giả: Viết viết đã nghĩ tới cầm tù play là bị bệnh gì ORZ.
Editor: =D dục cầu bất mãn?