Từ khi bảo bối trở về bên người, toàn thân Hàn Doanh đều lộ ra vui mừng, còn kém không có viết ra ta rất vui vẻ ở trên trán. Nếu như hắn biến thành một con sư tử, chỉ sợ đuôi đều phải vung lên tận trời.
Niềm vui của hắn ảnh hưởng đến toàn bộ trang viên và công ty, kết quả là từ Dương Sâm Dụ đến nhóm bộ hạ cũ đến quản gia người hầu, khi đối mặt với Thẩm Đồng dều dùng tới mười phần yêu thích cùng cẩn thận tỉ mỉ, không có một ai biểu thị nghi vấn hoặc kinh ngạc đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, chỉ cố gắng hầu hạ thích đáng, lo sợ thiếu niên có chỗ nào không hài lòng.
Bọn họ cũng không phải bởi vì Thẩm Đồng được Hàn Doanh coi trọng mới cùng nịnh hót, đơn thuần chỉ là vì Thẩm Đồng làm cho Hàn Doanh vui vẻ mà thôi. Đây chính là chỗ lợi hại của Thiếu soái đại nhân, người bình thường thu phục thủ hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể bồi dưỡng được một người trung thành cùng vào sinh ra tử, nhưng hắn có thể làm cho bọn họ coi việc hỉ nộ của hắn thành việc quan trọng, bất kỳ người nào hoặc việc nào làm cho hắn cao hứng, bọn họ đều sẽ quý trọng, yêu thích phát ra từ chân tâm.
Chuyện này quả thật là phản khoa học.
Từ sau khi Thẩm Đồng trở lại Hàn Doanh liền toàn diện thụt lùi, biến thành một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới nếm thử tình ái, hận không thể 24h đều ở bên người bảo bối của mình, ngay cả công tác cũng không làm, toàn bộ ném cho thuộc hạ.
Sáng sớm tỉnh lại liền bắt đầu nhìn thụy nhan người yêu ngẩn người, dường như muốn đem bảy năm không thấy toàn bộ bù đắp lại; sau khi rời giường thì lại tự tay đem việc rửa mặt, mặc quần áo cho thiếu niên xử lý, tựa hồ là đem thiếu niên thành Ba Bỉ Oa Oa (búp bê barbie đó) chăm sóc thượng đến nghiện; thời điểm ăn điểm tâm càng hận không thể tự tay đi đút, dỗ cậu ăn nhiều một chút cái này, ăn nhiều hơn nữa cái kia; không dễ dàng ăn xong điểm tâm, lại mang Thẩm Đồng đi quen biết trang viên cùng bãi chăn nuôi.
Bên trong bãi chăn nuôi rộng rãi nuôi ngựa cùng cừu, Hàn Doanh đem Thẩm Đồng đến trước hàng rào, chỉ vào một thớt ngựa trắng rất đẹp bên trong nói: "Bảo Bảo, tiểu mã này là ta đặc biệt chọn vì ngươi.. Còn có cừu con kia" sau đó đưa tay chỉ về con cừu bên cạnh "Có thích hay không?"
"Yêu thích" quả nhiên như Hàn Doanh sở liệu, Thẩm Đồng rất vui vẻ, nhìn tiểu cừu cùng tiểu mã manh manh đát không chớp mắt, cũng hỏi: "Chúng nó có tên tuổi sao?"
"Có" Hàn Doanh đáp: "Hai con đều gọi Đồng Đồng."
"..."
Thẩm Đồng hơi sững sờ "Đây không phải là tên của ta sao?"
"Ân, bởi vì ta quá nhớ Bảo Bảo.."
Thẩm Đồng đã biết việc hắn ngủ một giấc tới bảy năm, không khỏi có chút áy náy nói: "Xin lỗi, ta chẳng hề biết.."
"Xuỵt" Hàn Doanh lập tức chặn đôi môi bảo bối lại, đem người ôm vào trong lòng hôn một cái: "Bảo Bảo ngoan, việc này không phải ngươi sai."
Hàn Doanh mang theo Thẩm Đồng đi vào hàng rào, Thẩm Đồng hứng thú bừng bừng chạy tới bên cạnh cừu nhỏ, sờ soạng lớp lông mềm mại của nó, sau đó cẩn thận từng li từng tí đụng đầu ngựa một cái.
"Đồng Đồng còn có một tuổi nữa là chánh thức thành niên" Hàn Doanh nói tự nhiên là thớt tiểu mã, "Nó thật biết điều, sẽ không làm thương tổn ngươi, không phải sợ."
"Đổi tên cho chúng nó có được hay không?" Thẩm Đồng không nhịn được kháng nghị "Nghe quá quái lạ, cũng không biết ngươi đang gọi nó hay là ta.."
"Ngươi là Bảo Bảo, chúng nó là Đồng Đồng, sẽ không nhầm lẫn" Hàn Doanh nói năng hùng hồn: "Hơn nữa chúng nó yêu thích cái tên này, chúng nó một con một tuổi rưỡi một con hai tuổi, đều nhỏ hơn ngươi, ngươi hãy nhường nhịn chúng nó."
Thẩm Đồng nhất thời lâm vào xoắn xuýt.
"Nói chung ta cảm thấy được gọi chúng nó là Đồng Đồng phi thường tốt." Hàn Doanh lộ ra nụ cười không có ý tốt, chỉ chỉ tiểu cừu nói: "Ta có thể ôm Đồng Đồng, Đồng Đồng vừa trắng, vừa mềm, vừa dịu ngoan." Vừa chỉ chỉ tiểu mã: "Còn có thể cưỡi Đồng Đồng, đặt bé ngoan ở dưới thân.."
"Ngươi.." T hẩm Đồng lúc này mới nghe ra không đúng: "Ngươi người này đại lưu manh!"
Hàn Doanh vội bước ra một bước dài đem bảo bối đang thở phì phò ôm vào trong lồng ngực, ôm eo hắn, trán chạm trán cậu cọ a cọ hống, bắt đầu cố tình gây sự mặt dày mày dạn -- tục xưng khóc lóc om sòm.
Cọ một hồi liền cọ ra lửa, không nhịn được hôn lên môi người yêu. Nụ hôn không quá lâu, lại dị thường kịch liệt ngọt ngào, bàn tay nam nhân tại eo mông thiếu niên mà nhào nặn, cuối cùng ý còn chưa tận lui ra khoang miệng thiếu niên giọng nói khàn khàn: ".. Bảo Bảo, đây mới gọi là làm lưu manh."
Thiếu niên không biết mắng người, giận như thế nào cũng chỉ tàn nhẫn nghẹn ra một câu: ".. Ngươi là đại biến thái!"
"Ân" Hàn Doanh sảng khoái chấp nhận: "Biến thái yêu thích ngươi."
Tiểu cừu cùng tiểu mã bên cạnh đều nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc quan sát hai người đang thân mật. Tiểu mã còn chưa thông suốt, tiểu cừu cũng đã lĩnh hội. -- từ sau khi tiểu hắc cừu sát vách thích nó, cũng sẽ ân cần mà tiến tới liếm lông cho nó như vậy, dù cho nó mặt lạnh cũng không bỏ qua.
Công ty lớn như vậy luôn có việc mà Hàn Doanh nhất định phải tự mình xử lý, thời điểm Hàn Doanh ở nhà đến ngày thứ sáu rốt cục văn kiện tồn đọng đến cực hạn bị thuộc hạ điện thoại hối thúc, cố ý làm mặt oan ức giống như cô dâu nhỏ nói với Thẩm Đồng: "Bảo Bảo, ta sắp phải đi đến công ty."
Lời này một mặt là tự giác khai báo hành tung cho người yêu, một mặt khác là muốn Thẩm Đồng cũng cùng đi. Đáng tiếc Thẩm tiểu thiểu gia hoàn toàn không có hứng thú tham dự lịch trình của hắn, thậm chí bởi vì gần nhất bị Hàn Doanh quấn lấy không buông, còn ước gì hắn mau mau rời đi, cho cậu không gian hít thở một chút: "Ân, ngươi mau đi đi, bye bye."
Hàn Doanh chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Bảo Bảo đi cùng ta có được hay không?"
Thẩm Đồng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không muốn, ta buồn ngủ quá."
"Trong phòng làm việc cũng có thể ngủ" Hàn Doanh lại bắt đầu tử triền lạn đả: "Bảo Bảo đi cùng ta hoặc là biến trở về thành cái gương nhỏ ngủ trong lồng ngực của ta, ngươi không ở bên cạnh ta, ta không an lòng."
(tử triền lạn đả: Như kiểu bám lấy không buông á)
Gừng càng già càng cay, cuối cùng Thẩm Đồng vẫn bị Hàn Doanh hống liên tục lừa gạt dẫn tới trên xe.
"Bảo Bảo ngoan, sắp đến rồi, trong phòng làm việc có giường nghỉ ngơi có thể ngủ."
"Buồn ngủ.." Thẩm Đồng xoa xoa mắt: "Ta không nghĩ đi.. Đều là ngươi.."
"Hôn một cái, hôn nhẹ không buồn ngủ."
"Lăn.."
Phía trước tài xế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không nghe, thậm chí cũng không dám thở mạnh một tiếng. Quản gia thì lại không hiểu nổi, rõ ràng lúc trưa hai người thật vui vẻ đi ra ngoài, buổi tối trở về Hàn Doanh lại một mặt hắc khí.
Kỳ thực nguyên nhân là lúc Thẩm Đồng cùng một tiểu tử đẹp trai, tóc vàng trong công ty hàn huyên cười vài cái mà thôi. Tâm tình oán phụ lo được lo mất của Hàn Doanh, Thẩm Đồng còn lâu mới có thể lý giải, vì có thể làm cho đối phương có thói quen cùng tiếp thu chính mình, Hàn Doanh đã tốn nhiều thủ đoạn cùng khí lực, tuy rằng thợ săn còn lo sợ hơn so với con mồi, từng bước rập khuôn. (chỗ này mình không hiểu @@)
Ghen tỵ và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt kéo tới, càng làm cho đầu óc lão nam nhân qua tuổi ba mươi, quyền cao chức trọng lại đơn giản giống như vị thành niên, liều mạng chỉ muốn bảo bối của hắn từ trong ra ngoài đều có dấu hiệu của mình.
Hắn nghĩ như vậy, liền làm như vậy. Đem thiếu niên đã ngoan ngoãn nằm ngủ ở trên giường ấn vào trong lồng ngực, hôn sâu.
Thẩm Đồng ở trong mộng bị đoạt đi hô hấp, cảm giác khó chịu cùng khó nhịn làm cho toàn thân cậu như nhũn ra, không nhịn được phát ra tiếng ngâm giống như ấu miêu. Miệng nhỏ hơi mở ra giống như lời mời dụ người phạm tội, làm cho Hàn Doanh cũng không muốn tiếp tục kiềm nén, âm thanh khàn khàn: "Bảo Bảo, ta thực sự không nhịn được, làm sao bây giờ?"
Thẩm Đồng bị làm tỉnh lại, đầu óc lại càng thêm mơ hồ, ngơ ngác nhìn hắn: "Nhịn cái gì?"
Cặp mắt còn chưa tỉnh ngủ mờ mịt thủy quang, lý trí Hàn Doanh triệt để đứt đoạn: "Xin lỗi.. Ta không nhịn được."
Ngay đêm đó, con mồi rốt cục bị thợ săn chính thức nuốt vào, coi cậu như mỹ thực lăn qua lộn lại mà ăn, một lần lại một lần. Giọng nói trong trẻo của thiếu niên sớm đã khàn khàn, mơ hồ gào khóc xin tha, đến cuối cùng âm thanh đều không phát ra được, chỉ còn khóe môi không có cách nào hợp lại rơi một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Thân thể bị mảnh liệt va chạm mà run rẩy vô lực, không biết nên mở rộng hay nên cuộn lại, nóng như phát sốt.
Nam nhân đều là động vật thà rằng tinh tận mà chết cũng không nguyện nín đến nội thương, Thiếu soái đại nhân vừa khai trai nên không biết thỏa mãn giống như tỳ hưu chỉ ăn không phun, lôi kéo bảo bối của hắn lăn qua lộn lại mà làm, sau khi bắn ra liền thương tiếc ôm thiếu niên vào trong ngực hôn môi, hôn đến cứng lại tiến vào lần nữa (.).
Tỳ Hưu là linh vật có hình dáng hao hao giống Kỳ Lân và thường Tỳ Hưu được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.
Thẩm Đồng đã mệt đến đầu óc trống không, chỉ cảm thấy mình bị lôi kéo bước lên đám mây xuống không được, sau đó có luồng nước nóng theo mây cuốn lên, hướng vào bên trong không ngừng đụng. Cuối cùng thiếu niên bị làm khóc lên, nức nở giống như động vật nhỏ, bộ dáng không biết phản kháng thực sự quá chọc người đau, Hàn Doanh ngoài miệng an ủi dị thường ôn nhu, nhưng lại xâm nhập càng sâu mà đỉnh lộng làm thiếu niên run lên.
Phong thuỷ luân chuyển, đến ngày thứ hai, người muốn khóc liền biến thành Hàn Doanh.
"Ngươi đi ra.." âm thanh Thẩm Đồng vì sốt nhẹ nên càng khàn so với tối hôm qua, ngay cả súp ngọt yêu thích mọi ngày cũng không uống, càng không cần phải nói thuốc, hơn nữa còn đang tức giận dẫn tới ho khan.
"Bảo Bảo ngoan, đem thuốc hạ sốt uống vào" Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí hống: "Uống thuốc liền không khó chịu nữa."
"Ngươi đi ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi.."
Hàn Doanh tiếp tục hống: "Bảo Bảo cẩn thận làm hại thân thể, tức giận liền đánh ta có được hay không?"
"Không ăn" thân thể khó chịu làm cho trí thông minh của Thẩm tiểu thiểu gia thoái hóa, như đứa nhỏ không nói lý: "Ta chán ghét ngươi, ta muốn rời đi nơi này, không bao giờ muốn ở bên cạnh ngươi nữa!"
Đây tuyệt đối là tử huyệt của Hàn Doanh, nhất thời Hàn Doanh cũng như thằng bé con bắt đầu cãi cọ cùng Thẩm Đồng: "Không được, không cho chán ghét ta, ta không cho phép!"
Thẩm Đồng mơ mơ màng màng liền ngủ, đợi lúc tỉnh đã là đêm khuya, bên ngoài rất đen, chỉ có một chiếc đèn nhỏ bên cạnh tủ đầu giường. Hàn Doanh nằm ở trên giường nắm tay cậu, tựa hồ cũng đang ngủ. Thẩm Đồng nhìn gương mặt của hắn, chỉ cảm thấy ngay cả lúc ngủ mặt hắn cũng vẫn lộ vẻ lạnh lùng, nhưng mỗi lần cậu nhớ bộ dáng của hắn, chẳng biết vì sao càng nhiều đều là bộ dạng hắn ôn nhu dụ dỗ cậu.
Cuối cùng Thẩm Đồng không hề rời đi.
Tình tựa quanh co, yêu như xích, hắn đã không cách nào bứt ra.