Lúc Thẩm Đồng tới, diễn viên tên Vi Dịch mà nhà đầu tư muốn nâng đỡ cũng đến.
Lúc trước Vi Dịch đã từng quay hai bộ phim thần tượng lượt xem không tệ, hơn nữa đều là diễn nam phụ tình thâm khá được ưa thích, cũng coi như là có chút danh tiếng.
Chẳng qua, hiện nay phần lớn phim thần tượng đều không chú ý kỹ thuật diễn, tại xã hội này giá trị nhan sắc mới quan trọng. Hai vai diễn Vi Dịch diễn kia chỉ cần phô bày tạo hình u buồn là được rồi, nên kỹ thuật diễn của hắn không tính là tốt.
Đương nhiên, Thẩm thiếu gia tỏ vẻ bản thân ngay cả kỹ thuật diễn cũng không biết, lại càng không muốn cùng nói chuyện, không ổn rồi.
Bộ 'Tiên Minh Kỳ Duyên' này của Tạ Chí Kỳ là một câu chuyện về phàm nhân tu chân. Nhân vật nữ chính từ một đứa con gái bị mẹ kế và con bà ta khinh thường, vũ nhục từng bước nhờ vào cơ duyên xảo hợp bước chân vào con đường tu chân, cuối cùng gặt hái được hạnh phúc thuộc về mình. Câu chuyện nói về tình yêu đẹp là chính, báo thù vả mặt là phụ. Nội dung vở kịch có thể nói là vô cùng điển hình, nhưng Tạ Chí Kỳ muốn chính là sự điển hình này. Loại phim truyền thuyết, thần thoại cùng loại với Phong Thần bảng rất nhiều, thể loại tu tiên thì lại chưa có ai quay, bộ phim đầu tiên chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý khắp nơi.
Sự quan tâm và nhiệt độ đã có, thứ cần có đằng sau chính là điểm sáng. Nhân vật Thẩm Đồng muốn thử vai chính là một điểm sáng mà Tạ Chí Kỳ muốn tạo ra. Hắn là một cây đàn cổ, bởi vì một giọt máu đầu tim của chủ nhân Thanh Âm Tiên Tử mà sinh ra linh trí. Đáng tiếc về sau Thanh Âm Tiên Tử lại chết trong trận đại chiến tiên ma. Cầm linh đơn thuần liền bắt đầu cố chấp tìm kiếm chuyến thế của chủ nhân, cho tới khi tìm được nữ chính.
Thế là dùng thân phận nhạc công đi theo bên cạnh nữ chính, vì nữ chính làm đủ mọi chuyện không mong hồi báo, cuối cùng lại vì cứu nàng mà tan thành mây khói. Nhưng nữ chính lại không phải là Thanh Âm Tiên Tử chuyển thế, chỉ là dung mạo lớn lên giống thôi. Về sau cầm linh cũng biết chuyện này, nhưng vẫn lựa chọn tự lừa dối mình.
Từ sau khi ngươi rời đi, kể từ đó ta đã yêu tất cả mọi người giống ngươi. Mọi người đều biết đặc điểm lớn nhất của yêu linh chính là vẻ đẹp phi giới tính, đặc điểm thứ hai chính là thứ gọi là khí chất. Đều nói giới giải trí nhiều người, nhưng người thật sự có khi chất cũng không được bao nhiêu. Khí chất, danh từ nghe hư vô mờ mịt, thật ra thì vẫn có dấu vết để làm theo. Nói tóm lại, nó sinh ra từ tự tin, tự lập, là sự cao ngạo được nuôi lớn từ hàng nghìn, hàng vạn sủng ái, là vô dục vô câu, nhưng cũng là trải nghiệm và thực lực.
Rõ ràng nhà đầu tư đối với chuyện Thẩm Đồng tới mà cảm thấy vô cùng mất hứng, nhưng lại không thể không thừa nhận ánh mắt của Tạ Chí Kỳ. Giây đầu tiên Thẩm Đồng xuất hiện lập tức khiến hai mắt mọi người sáng rực. Dung mạo của thiếu niên so sánh với bất kỳ minh tinh nào đều đẹp hơn, không cần diễn thử cũng thấy Vi Dịch không so nổi. Khí chất lại càng sạch sẽ khiến Vi Dịch không khỏi sinh ra ghen tỵ nồng đậm.
Lại không biết rằng Thẩm Đồng thật sự là một yêu tu, vốn không thể đem so sánh với nhân loại bình thường. Mà sự tự tin của thiếu niên cũng khiến người ngưỡng mộ, giống như không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến hắn lo lắng hay bối rối, thoải mái cười một tiếng với Tạ Chí Kỳ "Chào ngài đạo diễn Tạ, tôi là Thẩm Đồng."
Loại tự tin này chỉ có người thật sự chưa từng chịu qua bất kỳ tủi thân hoặc bất công nào mới có. Bởi vì trong mỗi thế giới, Hàn Doanh chưa từng khiến cho bảo bối hắn yêu phải chịu tủi thân, cho dù hắn không nhớ rõ bản thân hắn, bộ dạng và tên tuổi của hắn thay đổi.
Tạ Chí Kỳ chia ra cho Thẩm Đồng và Vi Dịch mỗi người một phần kịch bản "Hai người xem qua kịch bản một chút đi, nắm rõ đặc điểm nhân vật, sau đó thì chọn một đoạn chia nhau diễn."
Tạ Chí Kỳ vừa nói vừa nâng tay nhìn đồng hồ một chút "Thời gian cũng không còn sớm, buổi tối tôi còn việc khác, nửa giờ sau thì bắt đầu."
Chỗ của Tạ Chí Kỳ bọn họ ngoài mặt gọi là nhã gian, nhưng cũng không thật sự là một căn phòng kín mít như ý nghĩa cái tên, chỉ là dùng hai tấm bình phong đơn giản tách ra một không gian nói chuyện tương đối yên tĩnh. Khách sạn này chính là Vân Thủy Các mà Joseph từng bảo với mèo nhỏ là làm đồ ăn cực kỳ ngon. Bởi vì tên tuổi lớn, danh tiếng tốt, bảo mật công việc của khách hàng lại chặt chẽ, rất nhiều người có quyền đều chọn chỗ này để tổ chức tiệc.
Thật ra không chỉ Tạ Chí Kỳ gấp, mà Thẩm Đồng cũng đang gấp. Hiện tại đã hơn sáu giờ tối, không biết bên phía Lệ Thiệu Lẫm khi nào thì hết bận. Chỉ có thể mong đối phương không về nhà sớm như vậy, để hắn có thể chạy về nhà trước khi đối phương về tới.
Thẩm Đồng không biết rằng, bữa tiệc Lệ Thiệu Lẫm tới chính là được tổ chức ở Vân Thủy Các. Người mở tiệc chiêu đãi là mấy thương nghiệp cung ứng hợp tác nhiều năm cùng các công ty bất động sản dưới trướng Lệ thị.
Thẩm Đồng dùng tốc độ nhanh nhất lật kịch bản một lượt, cơ bản nội dung vở kịch cũng hiểu, nhưng lại không biết chọn đoạn nào để diễn mới tốt. Con quỷ trong lục lạc đột nhiên chỉ vào một đoạn khi hắn đang lật trang, một đoạn ở góc có vài câu, nói: "Chọn đoạn này đi."
Đoạn này nói về sau khi nam nữ chính xác nhận quan hệ, nhạc công và nam chính nói chuyện với nhau. Vì nút buộc dây lục lạc khá ngắn với cổ con người, Thẩm Đồng liền đặt nó vào trong túi áo sơ mi. Mà nam quỷ gần đây cũng biết được không ít chữ giản thế, cũng bắt đầu học cách nói hiện đại với Thẩm Đồng. Vậy nên nội dung kịch bản có thể xem hiểu được kha khá. Nhìn gương mặt tái nhợt hơi trong suốt đột nhiên bị nhiễm một loại mơ màng không nói nên lời "Đoạn văn này khiến cho tôi cảm thấy rất quen thuộc.."
Chốc lát, nam quỷ nghiêm túc nói với Thẩm Đồng: "Có lẽ tôi có thể giúp cậu." 30 phút rất nhanh đã tới. "Tôi tới trước đi." Thẩm Đồng đứng dậy đầu tiên, chỉ vào trang mà nam quỷ mới vừa chỉ nói với Tạ Chí Kỳ: "Tôi muốn diễn đoạn này."
Sau khi Tạ Chí Kỳ xem qua, khẽ ngẩn người, bởi vì đây là một đoạn diễn nội tâm chiếm phần lớn, mà bình thường diễn nội tâm không dễ thể hiện bằng phần diễn nói, nhưng vẫn gật đầu "Được, bắt đầu đi."
Trước mắt cũng không phải thử vai chính thức trong công ty Ảnh thị, đương nhiên không cùng diễn với diễn viên và không có ai cùng đối đáp lời kịch, chỉ có thể một mình diễn với không khí. Đoạn này Thẩm Đồng chọn, bắt đầu chính là nam chính tới gõ cửa tìm nhạc công, sau đó thẳng thắn nói cho hắn biết mình và nữ chính đã cùng ở một chỗ, khuyên hắn từ bỏ từ đây. Cũng nói bản thân trong lúc vô tình đã điều tra được năm đó ngay cả nguyên thân của Thanh Âm Tiên Tử cũng hoàn toàn biến mất rồi, căn bản không thể nào chuyển thế. Nữ chính rõ ràng không thể nào là Thanh Âm Tiên Tử.
Thế là chỉ thấy thiếu niên giống như nghe được tiếng gõ cửa, đi về phía cửa làm một động tác mở cửa. Tiếp theo giống như vì lời nói của người ngoài cửa mà sững sờ một chút. Kịch bản rõ ràng là nhạc công sững sờ vì nội dung lời nói của nam chính, còn Thẩm Đồng là vì thấy được Lệ Thiệu Lẫm vừa mới hợp tác bàn bạc, ăn uống xong xuôi đi về phía này mà sững sờ.
Tạ Chí Kỳ chỉ thấy bàn tay mở cửa kia giống như đột nhiên mất hết sức sống rũ xuống, một tay khác nắm lại thật chặt, lồng ngực cũng theo đó mà dồn dập phập phồng một chút. Ánh mắt thong dong, bình tĩnh ban đầu trong chớp mắt ảm đạm. Sắc mặt trắng bất thường lại càng trở nên trong suốt, cùng đôi môi vẫn đỏ tươi sinh ra một loại đối lập mãnh liệt, yêu linh xinh đẹp và tao nhã nhưng vào lúc này đã tới cực hạn.
Chỉ tiếc cho bề ngoài xinh đẹp trống rỗng kia, giống như từ một người sinh động biến thành một cái xác không hồn, thậm chí thỉnh thoảng còn như không có hô hấp. Càng giống như, sự bình tĩnh trước sóng to gió lớn.
Lệ Thiệu Lẫm xuất hiện ngược lại còn khiến Thẩm Đồng nhanh chóng nhập tâm vào trong nội dung vở kịch.
Còn có nam quỷ hỗ trợ, mỗi chi tiết cậu đều biểu hiện vô cùng chuẩn xác. Mà sắc mặt cậu càng bình tĩnh, thì lại càng khiến người xem không hiểu sao căng thẳng trong lòng. Loại im lặng có sự cuốn hút không nói nên lời này, không khí xung quanh dường như cũng đọng lại từng chút một.
Qua vài giây, cuối cùng cầm linh cũng cử động. Hắn lừa mình dối người rất chuẩn xác tránh chuyện của Thanh Âm Tiên Tử, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thì ra các ngươi đã ở cùng một chỗ sao?"
Men theo con đường đi tới, Lệ Thiệu Lẫm đúng lúc nghe được những lời này, không khỏi dừng bước lại, theo âm thanh nhìn qua. Thiếu niên cúi đầu, sợi tóc đen nhánh khẽ lay động trước trán. Sau đó lại ngẩng đầu lên, đôi mắt thắng tắp nhìn chống lại ánh mắt của Lệ Thiệu Lẫm, cố gắng câu lên khoé miệng, lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết: "Nếu đã vậy, ta chúc hai vị hạnh phúc mỹ mãn, vĩnh kết đồng tâm."
Thiếu niên cười lên vô cùng đẹp, trong nụ cười không có khổ sở, không có bất mãn, cũng không có oán giận. Hắn thật tâm thật ý chúc phúc đối phương, vì vậy nụ cười này sạch sẽ thuần thuý như mây trôi, như hoa nở, nhưng bi thương dưới đáy mắt lại rõ ràng như vậy. Rõ ràng là đang dười, ánh mắt lại giống như đang khóc.
Không hiểu sao Lệ Thiệu Lẫm nhìn là tâm thần chấn động kịch liệt, giờ phút này lại như có chút ngây dại. Trong nhất thời tai ù mắt hoa, không nhìn không nghe được gì, chỉ có một mình thiếu niên trong mắt và lời nói giống như con dao đâm vào ngực, nhưng lại không chảy máu.
Thậm chí còn có một chút hình ảnh mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong đầu, muốn cố gắng nhớ lại, thì lại biến thành một mảng trống rỗng.
Ai cùng ai vĩnh kết đồng tâm, ai với ai hạnh phúc mỹ mãn?
Lệ Thiệu Lẫm đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng không hiểu sao đau đớn dữ đội, nhưng lại giống như bị nhập tiến lên một bước, duỗi tay che lại ánh mắt thiếu niên đang nhìn hắn "Đừng.. Đừng cười như vậy."
Biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến cho Đàm Tử Thương đi phía sau Lệ Thiệu Lẫm cũng ngẩn người. Cho đến khi âm thanh của Tạ Chí Kỳ phá vỡ sự yên lặng xung quanh: "Rất rốt, diễn vô cùng tốt!"
Cuối cùng Tổng tài đại nhân lấy lại tinh thần. Sau khi thấy Tạ Chí Kỳ, nháy mắt hiểu ra đây là thử vai, theo bản năng nhíu lông mày. Mặt trầm như nước thu tay về. Nhưng thiếu niên lại nắm chặt bàn tay nam nhân đang muốn thu về, tiếp theo hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười vừa ngọt vừa mềm: "Không cười như vậy, vậy tôi cười như này được không?"
Đường đường là Tổng tài đại nhân lại bị một cuộc thử vai vớ vẩn lừa gạt. Rõ ràng Lệ Thiệu Lẫm nên tức giận, nhưng lại không biết bản thân bị trúng tà gì. Nhìn nụ cười ngọt mềm kia của thiếu niên, không thể tức giận nổi.
Bên phía Tạ Chí Kỳ ngay cả suy nghĩ muốn nhìn Vi Dịch biểu diễn cũng không có. Cho nên trực tiếp vỗ tay cắt ngang, bảo Thẩm Đồng hết thứ ba thì tới công ty ký hợp đồng. Nhà đầu tư muốn nâng đỡ Vi Dịch vốn là có ý kiến, nhưng vì Lệ Thiệu Lẫm xuất hiện mà đành phải nhún nhường ba phần. Từ hỗ động của Lệ Thiệu Lẫm và Thẩm Đồng có thể đoán được hai người đã quen từ trước. Mà thực lực của Lệ Thiệu Lẫm, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại. Nếu Thẩm Đồng là người của Lệ Thiệu Lẫm, bọn họ không thể không thức thời chủ động nhường đường.
Thẩm Đồng thì hoàn toàn không biết những thứ cong cong vẹo vẹo này, chỉ tập trung đuổi theo bóng lưng rời đi của Lệ Thiệu Lẫm, vừa há mồm đã bảo Tổng tài đại nhân mời cậu ăn cơm. "Tôi vừa mới biết chỗ này chính là Vân Thủy Các. Chao ôi, nghe nói đồ ăn Vân Thủy Các làm vô cùng ngon, anh mời tôi ăn cơm được không?"
Đàm Tử Thương ở bên cạnh nghe vậy cũng sợ ngu người. Hắn sống lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ai lớn gan như vậy, dám vô duyên vô cớ bảo Boss bọn họ mời ăn cơm. Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Khiến Đàm Tử Thương càng kinh hãi hơn là, Lệ Thiệu Lẫm vậy mà đồng ý "Cậu muốn ăn gì?"
Thẩm Tiểu Miêu không chút nghĩ ngợi đáp: "Muốn thịt nguội lớn chưng hải sản cay!"
Ngay từ lúc Joseph dùng món ăn này dụ dỗ cậu, cậu đã muốn cùng ăn với Lệ Thiệu Lẫm. Vừa nghĩ tới hải sản, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Lệ Thiệu Lẫm cảm giác mình mình chắc chắn trúng tà rồi. Không chỉ không có cách nào nổi giận với thiếu niên, lại còn không có cách nào từ chối yêu cầu của cậu. Vừa nhìn thiếu niên hắn còn không nhịn được nhớ tới mèo nhỏ của hắn. Từ trước tới giờ hắn đều chỉ cưng chiều mèo nhỏ, căn bản không nỡ hung dữ.
Tổng tài đại nhân mới vừa ăn cơm với đối tác, thật sự gọi cho thiếu niên một phần thịt nguội lớn chưng hải sản cay, cũng chọn thêm một chút thức ăn và canh khác.
Không bao lâu món ăn đã được bưng lên.
Vì hải sản tính hàn, món ăn này còn tặng kèm một phần rượu trắng thượng hạng. Thiếu niên bị thịt càng cua làm cay còn tưởng là đồ uống, không chút nghĩ ngợi năng rượu trắng lên uống một ngụm. Tiếng Lệ Thiệu Lẫm ngăn cản chậm một bước, giây sau lập tức nghe được một trận ho sặc sụa.
"Khụ, khụ" Thẩm Tiểu Miêu ho đến chảy nước mắt, thè lưỡi oán giận "Thật khó uống.."
Tổng tài đại nhân chỉ cảm thấy ngay cả tướng ăn của thiếu niên cũng giống mèo nhỏ của hắn như đúc. Vừa tham ăn, tính tình nóng nảy lại yếu ớt, khiến người không nhịn được bật cười. Mà mèo nhỏ thấy sự cười nhạo trong ánh mắt của hắn, lập tức không vui, đẩy chén rượu kia tới trước mặt hắn "Uống thay ta đi."
Thiếu niên dùng là giọng điệu ra lệnh, tâm cao khí ngạo nâng đầu nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Rõ ràng là ánh mắt không chút khách khí, nhưng giống như ẩn chứa thâm tình không nói nên lời, có thể khiến người bị cậu nhìn tim đập thình thịch. Lệ Thiệu Lẫm thừa nhận bản thân động tâm.
Tổng tài đại nhân thật ra có chút khiết phích, huống hồ chưa từng có người dám nói chuyện với hắn như vậy. Như bị quỷ thần xui khiến thật sự cầm lấy chén rượu đã được thiếu niên uống qua kia, đem số rượu còn lại từng ngụm uống sạch.
Thẩm Tiểu Miêu thấy sen nghe lời nâng cốc uống sạch, hài lòng cong khoé môi. Sau đó trừng mắt nhìn, nhưng lại mang theo chút đắc ý nho nhỏ, lại rất chân thành hỏi: "Có phải anh thích tôi đúng không?"
Nhất thời Tổng tài đại nhân sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Theo bản năng muốn phủ nhận, lại bị thiếu niên dùng loại ánh mắt gắt gao khóa lại, tròng mắt đen láy, xinh đẹp nhìn thẳng hắn: "Ta không cho phép người khác nói dối ta."
Không phải thiếu niên nói không thích hay không vui, mà là không cho phép, tiếp tục dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Vậy nên anh không được phép nói dối, tốt nhất nên thành thật một chút."
Thiếu niên trước mắt này chính là có mị lực đặc biệt như vậy. Thái độ càng cao cao tại thượng, thì lại càng khiến người ta cảm thấy hấp dẫn. Rõ ràng là một khuôn mặt ngoan ngoãn, xinh đẹp, nhưng tính cách lại quái dị, ác liệt như vậy.. Nhưng lại ác liệt khiến cho Lệ Thiệu Lẫm mê luyến.
Có lẽ là hắn điên rồi, có lẽ là rượu làm hại, lại có lẽ là không khí bao phủ, Lệ Thiệu Lẫm cảm thấy trong nháy mắt này toàn bộ thế giới đều biến mất, trong mắt hắn chỉ còn chủ nhân của đôi con ngươi đen nhánh kia.
Cuối cùng giống như bị đầu độc mà lên tiếng ".. Đúng, anh thích em."
Mới gặp nhau lần thứ hai đã thích mọt thiếu niên ngay cả bối cảnh và lai lịch đều không biết rõ. Chuyện này đối với Lệ Thiệu Lẫm thật sự quá bật thường. Hắn chỉ có thể cố gắng tự thôi miên bản thân, yêu một người dù sao cũng bình thường hơn so với việc yêu một con mèo.
Mà mèo nhỏ nhận được đáp án cuối cùng cũng thật vui vẻ mà ăn uống, trong chốc lát đã ăn no tám phần. Từ đầu đến cuối Lệ Thiệu Lẫm vẫn lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu ăn xong, sau đó hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em về nhà."
Thẩm Tiểu Miêu ăn no thì buồn ngủ, khe khẽ ngáp một cái, theo bản năng liền hàm hồ đáp ".. A, đương nhiên là tới nhà anh."
Một câu nói rất bình thường với cậu, nhưng vào trong tai Lệ Thiệu Lẫm thì lại là sự mời gọi và ám chỉ rõ ràng, khiến hắn ngẩn người lần nữa. Một mặt vì thái độ tuỳ tiện đồng ý tới nhà người khác của thiếu niên mà sinh ra ghen tức mãnh liệt, mặt khác thì dục vọng ham muốn đối phương đã không thể khống chế vọt lên, cũng bùng nổ.
Thế là chuyện tiếp theo liền thuận lý thành chương. Vừa mới lên xe hai người đã quấn lại một chỗ hôn hôn, lão xử nam cấm dục đã lâu cùng với mèo nhỏ tiến vào kỳ động dục giống như có ngọn lửa không thể khống chế. Tổng tài đại nhân vốn đang còn một tia lý trí liền cảm thấy toàn bộ mọi chuyện phát triển quá nhanh, nhưng đôi môi mềm mại ngọt ngào của thiếu niên mà không thể kiềm chế được.
* * *
Mn đoán xem tác giả sẽ cho ta ngửi hơi thịt, húp nước thịt hay được ngoạm cả tảng đâyyyy
Về phần xưng hô:
Những đoạn thụ nói chuyện kiểu ra lệnh + Bối cảnh cổ: Ta-ngươi
Bối cảnh hiện đại: Tôi-cậu-anh-em..