Bùi Liệt chắc chắn sẽ cho rằng cá chép nhỏ là muốn lén rời đi, nhưng cá chép nhỏ chỉ là muốn đi ra ngoài ăn vụng mà thôi. Sợ bị Bùi Liệt phát hiện, còn đặc biệt hao tổn chân lực tạo ra một cái kết giới, đảm bảo đối phương sẽ không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.
Trên đường sờ soạng đi tới phòng bếp, không hiểu sao cá chép nhỏ có loại cảm giác trước kia đã từng trải qua. Tuy trí nhớ đã hoàn toàn biến mất, nhưng cũng trong lúc vô tình ngựa quen đường cũ, rất nhanh đã mở cửa tủ lạnh ra. Cậu nhớ buổi trưa còn thừa không ít đồ ăn, bữa tối cũng thế, thậm chó còn có nguyên một tảng thịt bò không ai động tới, bánh táo ngọt mềm cũng dư lại gần 2/3. Bùi Liệt thấy khẩu vị của cá chép nhỏ không tốt, nên bản thân cũng không ăn nhiều.
Nhưng giờ phút này cá chép nhỏ lại không tìm được một chút thức ăn nào.
Lật mở tủ bát với tủ lạnh, chỉ phát hiện nước khoáng, sữa bò, nước trái cây, đủ loại đồ uống. Thức ăn lúc trước ăn thừa lại hoàn toàn không thấy.
Bởi vì Bùi Liệt đã đổ sạch toàn bộ.
Coi như là tàng thịt bò không được động tới, nhưng để tới ngày hôm sau thì cũng là đồ ăn qua đêm. Mà Bùi Liệt thương yêu cá chép nhỏ tới tận xương tủy, chỉ hận khổng thể hái sao xuống cho cậu. Cho nên bữa cơm đương nhiên muốn tươi mới và thịnh soạn. Cuối cùng cá chép nhỏ tìm được một phần "thân xác còn sót lại" mới hiểu được Bùi Liệt chắc hẳn đã vứt toàn bộ thức ăn rồi, lập tức trợn tròn mắt.
A a a lãng phí thức ăn là điều đáng xấu hổ nhất, nhất là đồ ăn ngon!
Đối với kẻ tham ăn, chuyện thương tâm nhất chính là có thể nhìn mà không thể ăn, chuyện thứ hai chính là thấy người khác lãng phí. Mà hôm nay, cá chép nhỏ lại được trải nghiệm hai chuyện cùng một lúc. Nếu như ở hình cá, sợ là vây ngực cùng chiếc đuôi lớn đều ỉu xìu ủ rũ mà chìm xuống. Trong lòng vừa buồn bực vừa khổ sở lại cảm thấy có chút lạnh, lại có chút khát nước, liền cầm một chai nước trái cây uống một ngụm.
Nhưng thứ cá chép nhỏ nghĩ là nước trái cây, lại là rượu Whisky và rượu vang thượng hạng. Cậu uống chai rượu vang này, trùng hợp là loại có độ ngọt khá cao, hơn nữa còn không hề khô miệng mà còn tràn ngập vị trái cây. Tâm trạng của cá chép nhỏ cuối cùng cũng tốt hơn một chút, bất tri bất giác uống sạch cả chai, ánh mắt lấp lánh xinh đẹp liếc nhìn về phía chai Whisky.
Lúc này Bùi Liệt trong phòng ngủ cũng tỉnh lại.
Thân là một sát thủ, hắn có thể khiến mình nhanh chóng chìm vào gấc ngủ say để tiết kiệm thời gian, cũng có thể khiến cho các giác quan lúc nào cũng ở trong trạng thái nhạy bén, chỉ cần mở mắt là tỉnh táo. Vì vậy khi Bùi Liệt phát hiện trong bể trống rỗng, không có cá, lập tức xuống dưới giường. Trái tim cũng nháy mắt chìm xuống đay, ngay sau đó liền bật đèn đi ra ngoài.
Sau đó thành công bắt được một con cá chép hoang uống tới say mèm.
Tuy cảnh tượng cạy cửa chạy trốn trong suy nghĩ của sát thủ đại nhân không xuất hiện, nhưng đối mặt với thiếu niên say rượu, trong lòng vẫn khó chịu như trước. Thậm chí không nhịn được mà xuất hiện một sự tức giận không nói nên lời, trầm mặt hỏi: "Tại sao nửa đêm lại bắt đầu uống rượu?"
Em ấy không muốn ở chung một chỗ với hắn tới như vậy, nửa đêm không ngủ chạy đi mượn rượu giải sầu?
Thiếu niên ôm nửa bình rượu ngồi bên bàn bên, bên cạnh còn một đống vỏ chai rượu lăn lóc. Bộ dáng co rúc thành một cục rất giống mượn rượu giải sầu, kết giới cách âm cũng vì uống say mà mất hiệu lực rồi.
Mà khí thế trên người sát thủ đại nhân tuyết đối không chỉ để trưng cho đẹp, thường ngày đi trên đường, mười mét xung quanh tuyệt đối không có loại động vật nào dám tới gần. Lúc lặn xuống nước cũng có thể khiến đàn cá bỏ chạy tán loạn, uy lực có thể so với cá mập trắng. Cá chép nhỏ lúc tỉnh táo không sợ Bùi Liệt, nhưng uống say lại cảm thấy sợ, đại não choáng váng không nghe hiểu nội dung chất vấn của Bùi Liệt. Nhưng lại bị giọng điệu dữ dằn của hắn dọa sợ, đột nhiên trợn to mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Ngực Bùi Liệt thắt lại, không dám chạm vào cá chép nhỏ, chỉ có thể trút toàn bộ lửa giận lên đống rượu, nhấc tay cầm hai chai Whisky còn lại trong tủ đổ thẳng vào trong bồn rửa bát. Cá chép nhỏ vừa nhìn thấy thì nóng nảy.
Vậy mà có người dám ở trước mặt cậu lãng phí thức ăn, quả thật quá phận! Lập tức đau lòng tới hỏng "Không cho đổ!"
Sắc mặt lạnh lẽo của Bùi Liệt bay sạch, vứt chai lại, một phát tóm được bàn tay thiếu niên đang muốn cản hắn "Em không thích anh như vậy sao, thà chà đạp bản thân mình? Em có biết anh nhìn mà rất khó chịu hay không?"
Cá chép nhỏ lại cho rằng đối phương muốn cướp chai rượu cuối cùng trong tay cậu, theo bản năng bộc phát chân khí trách thoát đối phương, tiện đà như một con hamster nhỏ ôm lấy củ lạc, dùng tốc độ nhanh như chớp ôm lấy chai rượu chạy tới thư phòng cách vách.
Bùi Liệt bị chân khí đẩy lùi, suýt chút nữa không đứng vững nổi, nhất thời không kịp đuổi theo cậu. Ngay sau đó hắn nghe lạch cạch một tiếng, cá chép nhỏ thế mà lại cài chốt bảo vệ bên trong, khiến cho Bùi Liệt dù có chìa khóa cũng không thể mở được.
Sát thủ đại nhân gõ cửa hồi lâu cũng không nhận được hồi đáp, vội không chịu được, thế là gấp gáp xoay người tới phòng chiếu phim gia đình. Ban công của phòng chiếu phim vừa khéo hường về phía cửa sổ phòng đọc sách. Mà hắn vừa bước tới ban công đã nhìn thấy cá chép nhỏ phía xa đã mở cửa sổ, nửa người đang nhoài ra phía ngoài.
Tim lập tức nhảy lên cuống họng, bật thốt lên: "Đồng Đồng, đừng nằm sấp ở đó! Quay vào trong!"
Cá chép nhỏ uống rượu tới nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, gió mát đang thổi thoải mái, nghe tiếng Bùi Liệt thì có chút chậm chạp ngẩng đầu, sau đó đề phòng ôm lấy chai rượu "Không được, không cho phép anh tới cướp nước trái cây của tôi!"
Bùi Liệt nhíu chặt lông mày.. Hình như em ấy coi rượu thành nước trái cây thì phải?
Chẳng qua hắn cũng không có thời gian suy nghĩ cái vấn đề này, trong lòng tràn đầy lo sợ thiếu niên không cẩn thận mà ngã xuống, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Chỗ ban công hắn đứng chỉ cách cửa sổ phòng sách 6-7m, vốn định dùng dụng cụ để trèo qua, nhưng lại sợ khiến thiếu niên hoảng sợ mà ngã xuống. Hắn chỉ có thể khiến tiếng nói trở nên mềm nhẹ, hướng về cậu mà dụ dỗ: "Ngoan nào, anh không có cướp. Ở bên này anh có chai mới, em mở cửa cho anh được không?"
Nhưng cá chép nhỏ lại mím chặt miệng như muốn khóc "Còn lâu anh mới có chai mới, anh đã đổ sạch bọn nó rồi hu hu hu!"
"Không đổ hết, thật sự còn một chai, Đồng Đồng ngoan, ra mở cửa đi.."
"Không mở, không mở" Chỉ số thông minh của cá chép nhỏ vì say rượu mà tụt về con số 0, nhưng lại nhanh chóng lắc chiếc đầu nhỏ "Anh chắc chắn là con sói xám! Chỉ có sói xám mới đi lừa người mở cửa, tôi thông minh như vậy, còn lâu mới mắc lừa! Ta đợi mẹ về nhà rồi mới mở cửa!"
Bùi Liệt quả thật vừa lo lắng vừa dở khóc dở cười, day day trán nói: "Anh là bạn tốt của mẹ em, bà ấy đang bận, vậy nên bảo anh tới bồi em, anh còn mang theo đồ ăn ngon.."
Nghe thấy đồ ăn, ánh mắt cá chép nhỏ không khỏi sáng lên, nghiêng đầu hỏi: "Đồ ăn ngon gì vậy? Có phải tôm viên với cháo trái cây không?"
Lời vừa nói ra, Bùi Liệt không khỏi hơi sững sờ, bởi vì đó là những món mà hắn làm cho cá chép nhỏ ăn trước khi cậu mất trí nhớ. Mà cá chéo nhỏ cũng không hiểu sao mình lại nói ra những lời này, có chút mơ màng mở to mắt.
"Ừ, đúng vậy" Lúc này, cho dù cá chép nhỏ nói cái gì Bùi Liệt cũng đồng ý "Còn có bánh ngọt sau bữa ăn, chỉ cần em mở cửa là có thể ăn."
Cá chép nhỏ do dự một hồi, đại não được bản tính tham ăn điều khiển, cảnh giác hỏi lại: ".. Tôi mở cửa, không cho phép anh lừa tôi, cũng không cho phép ăn hết của tôi."
Bùi Liệt rất chân thành cam đoan, cuối cùng cá chép nhỏ cũng rời khỏi cửa sổ, chuẩn bị mở cửa. Bùi Liệt cũng vội vàng rời khỏi phòng xem phim, đứng chờ trước cửa phòng sách, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lạch cạch khi chốt an toàn được tháo xuống.
Cá chép nhỏ vốn tính toán mở hé ra một khe hở nhỏ, nhưng ngay một khắc chốt an toàn được tháo ra, sát thủ đại nhân đã đẩy cửa chui vào, tốc độ cực nhanh khiến cậu ngơ người, ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại.
Sau đó bắt đầu đòi ăn: "Đồ ăn đâu, đồ ăn đâu rồi?"
Vừa hỏi lục tìm trên tay Bùi Liệt, sờ từ lòng bàn tay tới mu bàn tay, ngay cả kẽ tay cũng không bỏ qua "Tôm viên với cháo trái cây, còn có bánh ngọt của tôi đâu?"
Bùi Liệt chỉ lo lắng đi tới đóng cửa sổ lại trước, căn bản không có thời gian trả lời, cá chéo nhỏ bị chọc cho vội vàng chạy theo phía sau hắn lặp đi lặp lại: "Đồ ăn đâu, đồ ăn ngon của tôi đâu?"
Sau khi khóa chặt cửa sổ, Bùi Liệt mới thở phào nhẹ nhóm. Vừa rồi thần kinh của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, sợ thiếu niên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại mới có thể thả lỏng, nhưng lại cảm giác cả đầu đều có chút đau nhức, kêu ong ong. Thuận tiện nắm chặt lấy tay cá chép nhỏ, kéo người vào trong lòng, không chút khách khí đánh mấy cái vào mông.
"Đêm hôm khuya khoắt uống nhiều rượu như vậy, còn dám nhoài hơn nửa người ra ngoài cửa sổ, lỡ ngã xuống thì làm sao! Lần sau còn dám như vậy nữa không?"
Bùi Liệt thật sự là bị dọa tới lợi hại, muốn cho thiếu niên nhớ kỹ sau này không được phép khiến bản thân rơi vào nguy hiểm nữa. Nhưng cho dù trong tình huống này, hắn vẫn khống chế lực đạo vô cùng tốt, xuống tay không nặng không nhẹ.
Nhưng cá chép nhỏ sợ đau lại yếu ớt lúc bị Bùi Liệt đánh tới cái thứ hai đã kêu thành tiếng, giãy dụa khóc hu hu nói: "Hu hu hu, anh quả nhiên là sói xám!"
Lúc này e là chỉ số thông minh còn lại của cậu cũng hoàn toàn mất sạch, trượt một đường xuống con số âm. Mà Bùi Liệt vừa nghe thấy tiếng khóc thì thu tay lại, theo bản năng hỏi: "Có phải bị đánh đau rồi không?"
Cá chép nhỏ thuận thế dùng sức đẩy Bùi Liệt ra, vừa che mông vừa lùi về sau nói: "Không cho phép anh ăn tôi, thịt của tôi ăn không ngon.."
Bùi Liệt cũng biết người say rượu căn bản không có cách nào phân rõ trái phải, chỉ có thể mượn lời của đối phương mà dụ dỗ: "Được, không ăn, không ăn. Đồng Đồng tới đây.."
Mặt cá chép nhỏ tràn ngập đề phòng và lên án, lắc đầu: "Tôi không tin, anh không cần tiếp tục lừa tôi!"
"Lần này anh thật sự không lừa em" Toàn bộ kiên nhẫn đời này của Bùi Liệt e là chỉ dùng với mỗi cá chép nhỏ, một chút cũng không tới lượt người khác, nghiêm túc giải thích: "Huống hồ sói xám ăn thỏ chứ không ăn cá chép, vậy nên không cần sợ.."
Nhưng cá chép nhỏ lại càng đau lòng hơn: "Nhưng tôi chính là thỏ mà.." Còn kéo kéo chiếc áo bông trắng trên người cho Bùi Liệt nhìn "Anh nhìn xem, chỗ nào cũng trắng.."
Cũng vì vậy mà để lộ ra cặp chân trắng nõn, Bùi Liệt nhìn mà cổ họng căng thẳng, phía dưới thậm chí còn nổi lên phản ứng. Hít một hơi thật sâu, thật không dễ dàng mới có thể kéo thiếu niên say tới đầu óc thành một cục một nhão vào trong ngực.
Loài cá vốn là động vậy máu lạnh, vừa rồi thiếu nhiên mở cửa sổ bị gió lạnh thổi khắp cả người, toàn thân chỗ nào cũng lạnh như băng, còn nồng nặc mùi rượu, Bùi Liệt liền chuẩn bị đưa cậu tới phòng tắm ngâm nước nóng. Cá chép nhỏ vốn đã buồn ngủ nhưng lúc chạm vào nước lại bắt đầu giãy dụa "Không được, ta không thể chạm vào nước!"
Bùi Liệt còn tưởng trên người cậu có chỗ nào đó bị thương, vội đem người vớt lên "Làm sao vậy?" "Nước sẽ khiến bộ lông xinh đẹp của ta bị ướt đấy!" Thiếu niên trợn tròn mắt, sau đó vẻ mặt không vui vươn tay sửa sang lại phần lông vốn không tồn tại trên lưng, đồng thời phát ra tiếng "Meo meo~"
Nháy mắt khiến cho lỗ tai Bùi Liệt nghe mà tê rần.
Cảm giác tê dại như dòng điện xộc thẳng lên đầu. Chỉ là.. tên nhóc kia vừa mới nói mình là thỏ, sao đảo mắt một cái lại thành mèo rồi?
Bản thân cá chép nhỏ cũng không biết tại sao lại nghĩ mình là mèo, mà Bùi Liệt có chút câm nín rồi, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, nói: "Mèo nhỏ ngoan, tắm rửa xong lông mới đẹp."
"Con người ngu xuẩn" Cá chép nhỏ kiêu ngạo hất đầu: "Ngươi phải gọi ta là miêu bệ hạ!"
"Vâng, bệ hạ" Bùi Liệt nhịn cười tri kỷ đổi lại "Để tôi hầu hạ ngài tắm rửa được không?"
Cá chép nhỏ theo bản năng bày ra bộ dáng của con mèo nhỏ, hơi hơi hạ thắt lưng, khẽ vểnh mông lên, bắt đầu liếm tay như một con mèo nhỏ liếm móng. Lúc trước cậu ngủ là trong hình thái bán yêu với đuôi cá, vậy nên chỉ mặc mỗi áo vải bông chứ không mặc quần lót. Áo bông lại bị nước thấm ướt trở thành trạng thái mờ ảo dính chặt lên người cậu, cả vùng thắt lưng với giữa đùi đều nhìn được rõ ràng. Thậm chí Bùi Liệt còn có thể thấy tính khí sạch sẽ, xinh đẹp của cậu đang ngoan ngoan ngủ sau, máu toàn thân đều bị đốt cháy rồi.