Quả nhiên thần thức so với bất kỳ phương pháp điều tra nào cũng nhanh chóng và chuẩn xác hơn, vị trí của ba sát thủ còn lại hoàn toàn bị bại lộ. Nhưng khi vừa giải quyết xong một tên cuối cùng, bom được giấu trên trần nhà lại phát nổ lần nữa, đá vụn cùng xà nhà rơi xuống tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Một thanh thép to bằng ngón cái bị nổ gãy, xuyên thủng mặt tường lao ra, đúng lúc hướng về phía sau gáy cá chép nhỏ.
Bùi Liệt nhìn thấy một màn như vậy, máu toàn thân muốn ngừng chảy, không chút nghĩ ngợi liền xông tới đẩy thiếu niên ra.
Giữa đất đá tia lửa điện, Bùi Liệt chỉ kịp tới cứu chứ không kịp trốn, một giây sau thanh thép đâm thẳng vào lưng của hắn, nơi hắn đứng cũng rất nhanh đã bị đá vụt và xà nhà rơi xuống lấp đầy, may mà có nửa bức tường nghiêng đỡ lấy mới không bị chôn sống hoàn toàn.
Đại não Bùi Liệt trong quá trình sụp đổ xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi, chỉ khoảng hai giây đồng hồ chậm chạm hồi thần, tiện đà thông qua khe hở nhỏ hẹp nhìn thấy đôi mắt kinh hoàng cùng với gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cá chép nhỏ. Hắn không thèm quan tâm tới đau đớn trên người, mà lại cảm thấy đau lòng, có chút tốn sức thở gấp lên tiếng: "Đồng Đồng, sợ là chỗ này sắp sập rồi, em đi mau!"
Cá chép nhỏ giống như lại nếm trải được mùi vị đau đớn.
Có loại cảm xúc xa lạ lại quen thuộc không ngừng bủa vây, hình ảnh thoáng hiện trong trí nhớ lại xuất hiện trong đầu. Giờ phút này cậu không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, chính là cho dù thế nào cũng không được để người đàn ông trước mắt chết, vừa nghĩ tới chuyện đối phương sẽ chết, cả trái tim giống như bị đào rỗng.
Cá chép nhỏ cố gắng tỉnh táo lại, cố gắng phán đoán tình hình một chút, ngay sau đó cầm lấy súng, vô sự tự thông bắn hết đạn vào xà ngang đang đè lên Bùi Liệt. Nhờ vậy mà xi măng hở ra, giúp cậu có thể dùng chân khí đẩy toàn bộ ra, khó khăn giúp nửa người Bùi Liệt lộ ra ngoài, cắn răng nói với đối phương: "Tôi nói, muốn đi thì cùng đi!"
Lưng Bùi Liệt bị thanh thép đâm xuyên qua, máu gần như nhuộm đỏ cả nửa người trên. Hô hấp của hắn dần trở nên suy yếu, nhưng ánh mắt nhìn cá chép nhỏ lại vô cùng sáng, giống như một ngọn lửa đang cháy trong màn đêm.
Hắn sợ vĩnh viễn sẽ không quên được một cảnh này, xung quanh vẫn tiếp tục sụp xuống, không ngừng có đá vụn rơi xuống, nhưng thiếu niên vẻ mặt kiên định nửa quỳ trên đât, tay không ngừng đào hắn ra từ đống đổ nát.
Cuối cùng Thẩm Đồng dùng tốc độ nhanh nhất loại bỏ hết toàn bộ vật cản, Bùi Liệt nín thở dùng sức nắm lấy thanh thép trên vai, dùng hết sức rút ra khỏi cơ thể.
Khoảnh khắc hai người nắm lấy tay nhau cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, đều cảm thấy trái tim của bản thân rung động.
Ngay lúc bọn họ nhảy xuống, cả tòa nhà cũng hoàn toàn sụp đổ. Chiến đấu và lửa, máu cùng mỹ nhận, tử vong và chết chóc, sụp đổ và huỷ diệt. Khung cảnh giốc như địa ngục nhưng lại có thể kích thích hormon Adrenaline của đàn ông. Đối với loại người hiếu chiến từ trong xương và quanh năm hành động bên bờ bóng tối như Bùi Liệt thì lại càng có loại hấp dẫn trí mạng không nói nên lời. Đàn ông sau khi trải qua chém giết vốn càng dễ động tình, vết thương trên người Bùi Liệt rõ ràng còn chưa đông máu từ khi rút thanh thép ra, sắc mắt cũng vì đau đớn mà có chút vặn vẹo. Nhưng ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Đồng lại lộ ra ham muốn trắng trợn, ngay cả khi cảm giác sắp chết khi bị trọng thương và mất máu cũng trở thành tình dục.
Mà hành động tiếp theo của cá chép nhỏ lại khiến cho Bùi Liệt kinh ngạc trợn to mắt.
Thiếu niên vậy mà lại chủ động hôn lên miệng vết thương của hắn. Cánh môi mềm mại mang tới sự khung động không kìm nén được cho cơ thể của hắn. Chuyện càng khiến hắn ngạc nhiên xảy ra ngay sau đó, miệng vết thương của hắn đang khép lại như thuỷ triều rút xuống, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lành lại, cho tới khi biến mất không một dấu vết.
Chính là kỹ năng trị liệu "Thủy Vô Ngần", sắc mặt cá chép nhỏ vì hao tổn pháp lực mà cảng thêm tái nhợt, máu dính vào môi thì lại vô cùng đỏ thắm. Màu trắng và đó cùng chung một chỗ thì lại càng kinh diễm tới chói mắt, khiến cho Bùi Liệt không thể nhịn được mà hôn lên môi cá chép nhỏ. Bọn họ rơi xuống khoảng cách cách mặt đất 20m thì mở dù, nụ hôn nóng bỏng ướt át quấn quýt với luồng không khí lạnh như băng, mùi thanh của máu lại mang chút mềm mại ngọt ngào, hai người lần lượt giao thoa hô hấp nhưng vẫn có sự quấn quýt.
Chỗ được hôn có loại mùi vị kinh tâm động phách, tiếng tim đập bị phóng đại vô số lần, đại não trống rỗng, thân thể run rẩy dưới giá lạnh, lại vì nụ hôn mãnh liệt mà hưng phấn run rẩy. Hạ thân Bùi Liệt xảy ra biến hóa không thể nào che dấu, giống như chỉ cần thiếu niên trong ngực rên một tiếng là có thể lên đỉnh mà không cần an ủi.
Nhưng toàn bộ tình triều đều rút sạch trong một khắc đáp xuống mặt đất kia. Cá chép nhỏ ngay cả khí lực đứng vững cũng không có, hai chân vừa mới chạm đất thì lập tức mềm oặt. Bùi Liệt nhanh tay lẹ mắt vững vàng đỡ được người vào trong lòng. Lúc này hắn mới cảm thấy không đúng, một tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên, một tay cẩn thận giúp thiếu niên cởi giày ra.
Hai bàn chân thể thảm không nỡ nhìn bại lộ trước mắt hắn.
Trái tim của sát thủ đại nhân đau đớn dữ dội, đôi tay vẫn luôn vững chắc như núi cho tới bây giờ lại run rẩy nhè nhẹ. Kỹ năng "Thủy Vô Ngần" chỉ có thể chữa trị cho người khác mà không thể tự chữa trị cho bản thân, nhiệt độ của cá chép nhỏ cũng bắt đầu nóng lên, đôi mắt vì nóng mà óng ánh nước, xinh đẹp và sáng ngời giống như giọt sương trong đêm. Cậu ngoan ngoãn để cho Bùi Liệt ôm lên xe, sau đó nhìn Bùi Liệt cất tiếng hỏi: "Tên của anh là gì?"
Bùi Liệt vốn đang giúp cá chép nhỏ thắt dây an toàn lập tức dừng lại, nhíu lông mày, nhất thời vì mấy chữ ngắn ngủi mà nhạc nhiên tới nói không nên lời "Em.."
"Buổi trưa sau khi tôi tỉnh lại thì không nhớ rõ bất kỳ điều gì" Sắc mặt cá chép nhỏ bình tĩnh kể lại sự bất an của mình lúc đó "Lúc ấy trong lòng vừa sợ vừa loạn, nghĩ rằng anh là người xấu bắt cóc tôi.."
Quả cầu nhung trắng mời vừa rồi cuối cùng cũng xuất hiện, lại một lần nữa tường thuật lại chân tướng và nhiệm vụ chính tuyến cùng với Thẩm Đồng. Khi đó cậu đang cùng Bùi Liệt bắt xe ở trên đường.
Cuối cùng cá chép nhỏ cũng biết được thân phân của mình, nhưng không biết Bùi Liệt, cũng không biết những hình ảnh vụn vặt thoáng xuất hiện trong đầu kia có phải thật hay không, cũng không biết tại sao người đó lại có gương mặt giống như Bùi Liệt, lại càng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy có cảm giác đã quen biết hắn từ rất lâu rồi, càng không biết nhưng cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc kia tới từ đâu..
Chẳng qua, khi biết được thân phận của mình, cá chép nhỏ đã khôi phục tự tin và sức lực, nhướn lông mày cao cao tại thượng liếc mắt nhìn Bùi Liệt một cái. Giọng điệu không cho phép được cãi lại nói: "Từ giờ trở đi, tôi hỏi cái gì, anh đàng hoàng mà trả lời cái đó."
Ánh mắt sáng ngời của thiếu niên kết hợp với ánh trăng chiếu từ ngoài vào loé lên một loại ánh sáng kỳ dị, bản thân lại mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, cứ như vậy mà lạnh nhạt liếc nhìn khiến cho ngực Bùi Liệt như bị một cái móng mèo hay đuôi cá nhẹ nhàng lướt qua, tình yêu tràn ra từng chút một. Cá chép nhỏ bắt đầu đặt câu hỏi: "Anh là ai? Làm gì? Có quan hệ gì với tôi?"
Hóa ra là vậy.
Trong đầu Bùi Liệt nhanh chóng xoẹt qua bốn chữ này, trong nháy mắt hiểu được tất cả. Cuối cùng hắn cũng đem chuyện này liên hệ với đặc tính của loài cá. Thiếu niên không phải bị mất trí nhớ bình thường, cũng không cần tìm bác sĩ chữa trị, chẳng qua là loài cá trời sinh trí nhớ thiếu hụt, cả đời không có cách nào nhớ được lâu.
Nhưng mới vừa rồi, cá chép nhỏ trong hình huống bị mất trí nhớ lần nữa, liều chết cứu hắn. Thấy người đàn ông chỉ bình tĩnh nhìn mình mà không trả lời, cá chép đại tiên cảm thấy không vui, đứng dậy túm lấy cổ áo Bùi Liệt, cố gắng đổi qua một tư thế nhìn xuống từ trên cao. Đáng tiếc không gian trong xe quá nhỏ, cá chéo nhỏ lại càng không có sức, lôi kéo như vậy còn suýt chút nữa ngã ngược ra, liền thuận thế nhấc chân đạp lên trên người Bùi Liệt.
Bùi Liệt lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, quả thật là vừa đau vừa thoải mái.
Tiểu Liệt nhỏ bị đè trúng..
Cá chép nhỏ chắc cũng bị cộm có chút khó chịu, vặn vẹo uốn éo tìm vị trí thoải mái, mới nghiêm túc ra lệnh: "Nói chuyện."
"Anh là Bùi Liệt" Cuối cùng sát thủ đại nhân cũng khàn giọng mở miệng "Anh là chồng em."
Lời vừa nói ra, một người một cá đều cứng đờ không ai nói năng gì.
Bùi Liệt đương nhiên là vì chột dạ mà khẩn trương thấp thỏm, cá chép nhỏ thì theo bản năng mà nhíu mày lại. Đáp án này đột nhiên nghe thấy đương nhiên khiến trong lòng sinh ra một loại bài xích, nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy khá hợp lý.
Cá chép nhỏ bắt đầu cần thận đánh giá Bùi Liệt, cực kỳ nghiêm túc nhìn một lượt từ đầu đến chân. Bùi Liệt luôn cảm thấy bản thân có tố chất mạnh mẽ không ai bằng cũng bắt đầu thấy sợ, nhìn tới Tiểu Liệt nhỏ ngày càng phấn chấn, ngửa đầu ưỡn ngực đứng thẳng chào cờ, vô sỉ coi mình như vệ binh trước tòa thành.
Cuối cùng cá chép nhỏ dưới ánh mắt mong chờ, khẩn trương, bất an cùng dục vọng mà mở miệng: ".. À."
À là có ý gì?
Sát thủ đại nhân từ trước tới giờ luôn suy nghĩ tỉ mỉ nhất thời không kịp phản ứng, sau vài giây mới cảm thấy sự sung sướng ùa tới.
Cái này coi như là thiếu niên.. đồng ý với đáp án này?
Cả trái tim của sát thủ đại nhân bay thẳng lên trời mãi lâu vẫn chưa đáp xuống, cố gắng kìm nén kích động của bản thân, khiến nó không lộ rõ ra ngoài. Lại nghe cá chép nhỏ nhướn mày hỏi lại: ".. Chúng ta đã kết hôn? Nhưng sao trên tay anh không có nhẫn? Hoặc là hình xăm linh tinh để chứng minh?"
Bùi Liệt lập tức âm thầm thêm việc mua nhẫn vào kế hoạch của mình, cũng bày tỏ hắn sẵn lòng xăm tên thiêu niên lên khắp người.
Trên thực tế, trí nhớ của cá chép nhỏ cũng không giống như format máy tính, thường cách một đoạn thời gian không cố định mà làm mới toàn bộ, mà giống như người mắc bệnh Alzheimer, cũng có những chuyện khắc sâu trong trí nhớ khó mà quyên được, cho dù là một vài loại tình cảm thì cũng có thể dần dần nhớ lại.
Có lẽ đây chính là sự thần kỳ và mị lực của tình yêu.
Nhiều độ thiếu niên hình như càng ngày càng cao, Bùi Liệt vội vàng bảo lại xe đi tới nơi trú ẩn bí mật mà Chung Tư từng cung cấp cho hắn. Hàng năm nơi đó đều được chuẩn bị thuộc và thức ăn, có thể dùng làm chỗ rút lui hoặc phòng thủ. Bùi Liệt ôm cá chép nhỏ đến bên giường, thử nhiệt độ trên trán cậu một chút, lại vội vàng lấy thuốc hạ sốt và thuốc trị thương tới.
Sắc mặt cá chép nhỏ đỏ bất thường, trán cũng toát ra rất nhiều mồ hôi hột, mím chặt môi không nói một lời, tuỳ ý để Bùi Liệt xử lý vết thương trên bàn chân, dưới ánh đèn lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt. Đáy mắt Bùi Liệt một mảnh nôn nóng và đau lòng, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu niên, giọng điều như dụ dỗ đứa nhỏ mà hắn thương yêu nhất "Bảo bối ngoan, kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ hết đau.."
Thời điểm một người đổ bệnh thấy bên cạnh có một người vì mình lo lắng, vội vàng chăm sóc, sẽ không nhịn được mà sinh ra chút cảm động không nói nên lời. Cá chép nhỏ nhìn gương mặt nghiêng đang cần thận bôi thuốc của Bùi Liệt, ngực nhẹ nhàng nhảy lên, bàn chân truyền tới sự ướt át và tê ngứa. Bùi Liệt bôi xong thuốc, vậy mà lại cúi đầu hôn lên ngón chân cậu.
Động tác của Bùi Liệt hoàn toàn là vô thức. Ngón chân thiếu niên trắng nõn đáng yêu, lộ ra chút phấn hồng, giống như một cánh hoa duyên dáng, khiến cho hắn không nhịn được sinh lòng thương tiếc và mê muội, đợi sau khi phản ứng lại đã ngậm nó vào trong miệng.