Edit: Rykyu
Beta: Cải + Dii
_______________________________________
Ánh trăng treo trên cao, gió đêm se lạnh.
Tại khu vực săn bắn của hoàng gia ở Trường Lộc quốc, mấy đội kỵ binh đang giơ cao bó đuốc lùng sục các doanh trại xung quanh trong rừng.
Nửa canh giờ trước, Hoàng đế Trường Lộc quốc đã bị ám sát trong doanh trướng của mình, bây giờ vẫn chưa rõ sống chết.
(Doanh trướng: lều trại trong quân doanh.)
Người trong doanh trại huyên náo, tiếng khóc, tiếng la hét hỗn loạn. Mà trong doanh trướng cách doanh trướng của hoàng đế không xa, lại có một thanh niên diện mạo tuấn tú đang ngồi ngay ngắn trước bàn nhỏ, tay cầm một quyển sách lên đọc.
“Công tử, ngài thực sự không đi xem thử sao?” Thị vệ mặc đồ đen đang cầm tách trà bên cạnh y nhỏ giọng hỏi.
Thanh niên cũng không ngẩng đầu lên: “Không đi.”
“Nhưng lỡ như bên phía bệ hạ xảy ra chuyện gì…….”
Hắn còn chưa nói hết câu, thanh niên đã ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thanh niên vẫn còn khá trẻ, gương mặt tuấn tú và thanh lịch khiến y trông có hơi yếu đuối.
Có lẽ y vừa mới ngủ dậy nên trên người chỉ mặc một lớp áo lót mỏng, càng làm tăng thêm dáng vẻ gầy yếu và mảnh khảnh. Khuôn mặt trắng nõn không biểu cảm, sau vành tai còn điểm một nốt ruồi son, màu sắc đỏ tươi, gây bắt mắt dưới ánh lửa chiếu rọi.
Vậy mà khi y liếc nhìn như thế lại khiến người khác lạnh sống lưng, không dám nhìn thẳng.
Thị vệ bị y nhìn đến chột dạ, vội vàng ngậm miệng.
“Thời gian ngươi theo ta không ngắn, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, không cần ta phải dạy chứ.”
Thanh niên lật sách sang trang khác: “Không được có lần sau, ra ngoài đi.”
“Vâ…..Vâng!”
“Khoan đã.” Bỗng nhiên thanh niên gọi hắn lại, “Dập tắt chậu than đi, nóng quá.”
Thị vệ thoáng ngẩn ra, nhìn về phía thanh niên.
Trong không khí không biết từ lúc nào đã tràn ngập hương trái cây thoang thoảng.
Có lẽ do sức nóng từ than, nên từ sườn mặt tới tai thanh niên đã nổi lên một vệt hồng nhạt có thể thấy bằng mắt thường, càng tô điểm cho nốt ruồi son thêm diễm lệ, kèm theo vài phần quyến rũ.
Y kéo kéo cổ áo lỏng lẻo, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn: “Sao vậy?”
“Không….Không có gì.” Thị vệ bỗng thấy hơi khó thở, hắn không dám nhiều lời nữa, vội vàng dập tắt chậu than rồi nhanh chân rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi doanh trại rồi bị gió đêm thổi tới giật mình, tên thị vệ mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đó giờ công tử cực kỳ sợ lạnh, bây giờ còn là cuối thu, ban đêm rất lạnh, sao lại nóng cho được?
Trong doanh trướng lại khôi phục sự yên tĩnh, thanh niên ngồi ngay ngắn chỉnh tề, tầm mắt xuyên qua đầu sách dò xét ra bên ngoài. Thấy không có động tĩnh gì nữa, y mới thở phào một hơi, ném quyển sách lên trên bàn, rồi nằm úp xuống như không xương.
“…….Cuối cùng cũng đi rồi.”
Khoảng chừng một khắc trước, Diệp Thư xuyên tới thế giới này.
(một khắc bằng phút.)
Đây là một quyển tiểu thuyết về quyền mưu.
Theo tiểu thuyết, Đại Yến, Trường Lộc, Tây Hạ phân chia thành ba nước, nam chính Tấn Vọng là tân đế của Trường Lộc quốc.
Khác với các nam chính khác. Tấn Vọng là một tên có lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, máu lạnh vô tình, có thù tất báo. Tuy hắn không được tiên hoàng sủng ái, nhưng lại thận trọng từng bước một, giết phụ sát huynh, cuối cùng chiếm được đế vị. Vào đại điển đăng cơ, nhóm hoạn quan từng ức hiếp, bôi nhọ hắn đều bị hắn chặt đứt tay chân, ném vào chuồng hổ ngay trước mặt mọi người, bị mãnh hổ cắn xé đến chết.
Sau khi đăng cơ, Tấn Vọng trước thì dùng thủ đoạn lôi đình, tiêu diệt gian thần, diệt trừ dị đảng. Sau đó hắn lại khơi mào chiến sự, tự mình cầm quân ra trận, dùng thời gian gần ba năm san bằng Đại Yến, Tây Hạ, cuối cùng nhất thống thiên hạ.
Diệp Thư xuyên thành một tên pháo hôi cùng tên với mình trong tiểu thuyết.
(Pháo hôi: Bia đỡ đạn, vật hy sinh.)
Nguyên chủ là con của tội thần, từ bé đã bị đày làm nô bộc, may mà gặp được hoàng tử Tấn Vọng, ở bên cạnh làm thư đồng cho hắn. Nguyên chủ và Tấn Vọng ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, sau khi Tấn Vọng đăng cơ, bất ngờ phong nguyên chủ làm thừa tướng, kiêm chức giám sát các quan lại.
Nhưng nguyên chủ và Tấn Vọng không cùng chính kiến, sau đó nhanh chóng nảy sinh lòng bất chính.
Sau khi Tấn Vọng đăng cơ được ba năm, nguyên chủ cấu kết với kẻ thù bên ngoài mưu phản, dự định ám sát hoàng đế vào mùa thu. Ai ngờ kế hoạch ám sát thất bại, sự việc bại lộ, Diệp Thư bị tru di cửu tộc, trở thành vật hy sinh đầu tiên bị nam chính xử lí.
Nói tóm lại, y chính là công cụ để nam chính trau dồi kinh nghiệm.
“Cái gì thế này….” Diệp Thư mệt mỏi nằm sấp lên bàn, nghe tiếng khóc bên ngoài doanh trướng mà đau đầu vô cùng.
Bên ngoài khóc lóc ầm ĩ, nhưng chẳng ai biết đêm nay Tấn Vọng không hề ở trong lều.
Trước khi nguyên chủ lên kế hoạch ám sát, Tấn Vọng đã dự đoán được trước, nên tên “hoàng đế” đang ở trong doanh trướng lúc bấy giờ chỉ là kẻ thế thân mà thôi.
Một khi thích khách động thủ, âm mưu ám sát của nguyên chủ sẽ bị bại lộ.
Ba ngày sau, Tấn Vọng sẽ đích thân dẫn binh đến bao vây phủ đệ của nguyên chủ.
Sau đó là tống vào ngục, lục soát nhà cửa, băm thành trăm mảnh.
Nguyên chủ chỉ sống được vỏn vẹn ba chương trong cuốn tiểu thuyết này, cuối chương ba, sẽ bị róc xương róc thịt, chỉ còn lại một bộ khung xương, bị Tấn Vọng tự tay đẩy xuống cổng thành, rồi bị hàng ngàn người cưỡi ngựa sắt giẫm thành một nắm bùn nhão.
…Chính xác là xương bị nghiền thành tro.
Diệp Thư run lẩy bẩy, cứ đứng ngồi không yên.
Cái khác không nói, chỉ nói chết kiểu này cũng hơi bị thảm rồi đó.
Tự dưng xuyên sách một cách khó hiểu đã đủ xui xẻo rồi, y chẳng muốn phải chết như thế đâu.
Không được, y phải trốn thật mau.
Cái này ai thích thì cứ làm, y chẳng ham tí nào đâu!
Trong doanh trại hỗn loạn nên không ai để ý có một bóng người đã lặng lẽ rời khỏi đây.
Diệp Thư ngồi xổm bên khe suối, vốc nước rửa mặt, ngón tay có hơi run.
Giọt nước theo cổ chảy vào cổ áo y, lưu lại một vệt nước uốn lượn.
Y khó chịu kéo kéo áo.
Sao mà….. Lại nóng vậy?
Khu vực săn bắn hoàng gia được bố trí ở vùng núi rừng ngoại ô thành đô, lại vào cuối thu, gió đêm thổi từng cơn từng cơn, nhưng lúc thổi tới trên người Diệp Thư lại không thấy mát mẻ tí nào.
Trước đó y đang chìm trong cảm giác khủng hoảng khi mới xuyên qua, nên không phát hiện sự khác thường của cơ thể này.
Bây giờ bị gió đêm thổi vào người mới tỉnh táo đôi chút.
Cảm giác khô nóng khó thể diễn tả như ngọn lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng mạnh, trán Diệp Thư nhanh chóng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả hơi thở cũng nóng lên.
Diệp Thư cúi đầu nhìn hai tay mình, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một suy đoán.
Không phải y…. Trúng xuân dược chứ?
Tên chết bầm nào bỏ thuốc y???
“Không bắt được tên nào cả?”
Tán cây cao lớn che khuất ánh trăng, bóng của người mặc đồ đen như hòa vào bóng đêm trong rừng.
Phía sau hắn, người đứng đầu nơm nớp lo sợ mở miệng: “Bệ, bệ hạ, đám sát thủ cực kỳ giảo hoạt, còn lên kế hoạch từ lâu, thuộc hạ thật sự….”
“Là không bắt được, hay không muốn bắt?”
Giọng Tấn Vọng nhẹ nhàng mà vững vàng, cấm vệ quân phía sau đồng loạt quỳ rập xuống: “Bệ hạ thứ tội! Thuộc hạ tuyệt đối không dám phản bội bệ hạ!”
“Không dám?” Cuối cùng Tấn Vọng cũng quay đầu lại, đôi mắt đẹp đẽ lạnh lẽo dưới ánh trăng, tầm mắt thản nhiên dừng trên người tên cầm đầu cấm vệ quân, “Tên này, kéo xuống lăng trì.”
(Lăng trì: là hình thức tra tấn bằng cách xẻo thịt trên người.)
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng trong khu rừng, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
“Sao?” Tấn Vọng nâng mắt lên, mọi người bị hắn nhìn đến run người, lập tức có hai người tiến lên kéo người nọ đi.
Tiếng kêu khóc xa dần, trong rừng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tấn Vọng bình tĩnh nói: “Nếu trước khi hắn tắt thở vẫn không tìm thấy, thì các ngươi biết kết quả rồi đấy.”
Mọi người vội đáp “tuân lệnh”, rồi hoang mang chạy đi.
Tấn Vọng đi bộ trong rừng.
Phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ, hắn dừng bước, đầu ngón tay nháy mắt kẹp một cây châm.
Một mùi hương ngọt ngào của trái cây lan ra từ trong rừng.
Vẻ mặt Tấn Vọng khẽ biến đổi.
Mùi hương này là…
Chưa đợi hắn kịp phản ứng, một bóng người đã lao sầm vào lòng ngực hắn. Tấn Vọng bị va phải, lùi về sau nửa bước, tựa lưng vào thân cây xù xì.
Cùng lúc đó, một tấm lụa đen phủ lên mắt hắn, che khuất tầm nhìn của hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Bên tai truyền tới giọng nói kìm nén, khe khẽ lại mỏng manh, run rẩy khó chịu.
Hương trái cây ngọt ngào tràn đầy chóp mũi.
Mùi rất nhạt, giống như quả mơ sau cơn mưa, trong bóng tối mê hoặc như có như không, khiến người ta chảy nước miếng.
Hiện giờ Diệp Thư rất khó chịu.
Sau khi phát hiện rằng có lẽ bản thân đã bị bỏ thuốc, phản ứng đầu tiên của y là chạy khỏi nơi này trước khi thuốc phát tác. Nhưng ai ngờ khu rừng này lại rộng muốn chết, đường thì gập ghềnh khó phân biệt, y mới tiến vào rừng không bao lâu đã lạc đường.
Diệp Thư đi trong rừng rất lâu, tác dụng của thuốc khiến cơ thể y càng ngày càng nóng.
Hơn nữa, y không thể tự mình giải quyết, y…… Y muốn ai đó giúp mình.
“Ta bị bỏ thuốc.” Diệp Thư hít thở khe khẽ, uất ức nói, “…….Có thể giúp ta không?”
Sự im lặng kéo dài thật lâu.
Cơ thể trong lòng hắn nóng đến khủng khiếp, Tấn Vọng mặt bình tĩnh thu kim châm lại, nâng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương, bàn tay phía sau khẽ vuốt ve qua lại.
Mùi hương ngọt ngào kia bỗng trở nên nồng hơn.
“Muốn ta giúp ngươi ư?” Dường như Tấn Vọng cảm thấy rất thú vị, khẽ hỏi, “Ngươi biết ta là ai không?”
“Ngươi…. Ngươi mặc đồ của cấm vệ quân.”
Diệp Thư bắt lấy cánh tay của đối phương, chặt như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Giúp ta tìm một người…. Để giải dược, ta sẽ báo đáp ngươi….. Năm ngày sau, ngươi cứ đến quán trà cách mười dặm ngoài ngoại thành, dưới bàn phòng cuối lầu hai…. Số bạc đó đảm bảo đủ cho ngươi cả đời áo cơm không lo, không cần phải làm loại việc bán mạng kiếm sống này nữa.”
Nguyên chủ ở Trường Lộc quốc quyền thế ngập trời, gia tài bạc triệu. Diệp Thư đã hạ quyết tâm cao chạy xa bay, gia sản này y không mang đi được, nhưng muốn lấy chút bạc cho người này cũng không khó.
Trong rừng không có ai khác, y cũng không đi ra được, đây là cách giải quyết duy nhất mà Diệp Thư có thể nghĩ ra.
Nhưng nam nhân nọ chỉ khẽ cười một cái.
Giọng nói rất trầm và nhẹ, giống như một cây búa đập vào ngực Diệp Thư.
“Ta không cần tiền tài.”
Chân Diệp Thư mềm đến nỗi đứng không vững, hốc mắt y cũng đỏ hoe: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
Nam nhân nọ hỏi ngược lại: “Bây giờ ngươi đang cần ta giúp, không phải nên tự nghĩ xem sao?”
“Ta…..Ta không biết.” Ý thức của Diệp Thư dần mơ hồ, y kê trán lên vai nam nhân nọ, nhỏ giọng nói, “Ngươi giúp ta đi, ngươi muốn cái gì cũng được…….”
Diệp Thư dựa vào quá gần.
Sau khi hai mắt bị che lại, các giác quan cũng nhạy bén hơn bình thường.
Hương trái cây kia dường như ngọt hơn trước đó gấp trăm lần, mùi thơm ngọt ngào len lỏi vào từng ngóc ngách, lộ ra bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Trước đây Tấn Vọng chưa bao giờ nghĩ tới, cái tên thừa tướng còn nhỏ tuổi đã dám tranh luận với hắn trên triều, rồi nào là làm loạn, phạm thượng, thế mà lại phân hóa thành khôn quân.
Ở thế giới này, hầu hết nam nữ sau khi trưởng thành đều sẽ nghênh đón lần phân hóa thứ hai. Đa số càn quân thuộc tầng lớp thống trị, năng lực mạnh mẽ và có địa vị cao, khôn quân có năng lực kém hơn, lại có khả năng sinh sản.
Theo tính tình của Diệp Thư, Tấn Vọng vốn cho rằng y phải là càn quân.
Chuyện này thật thú vị.
Khóe môi sắc bén của Tấn Vọng thoáng nhếch lên, trong hương mơ ngọt ngào, một mùi hương hoàn toàn khác cũng theo đó lan ra khu rừng.
Tin hương của càn quân tuy nhạt mà mạnh mẽ, tính công kích rất lớn, giống như bình rượu mạnh đã ủ lâu năm, mùi nồng và nguyên chất.
Diệp Thư khó chịu rên nhẹ một tiếng.
Dường như cuối cùng y cũng nhận thấy hơi thở nguy hiểm trên người của người này, y lảo đảo lui về phía sau, lại bị hắn dùng sức kéo về.
Quần áo và cây cỏ ma sát phát ra tiếng động nho nhỏ, hai người lăn trên mặt cỏ.
Cuối cùng tấm lụa đen che trên mắt Tấn Vọng cũng được lột xuống, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ mà lại hung ác, nham hiểm.
Tấn Vọng nhìn xuống người trong lòng.
Lúc này Diệp Thư đã hoàn toàn mất ý thức, ánh mắt y nhắm chặt, vẫn vô thức chui vào ngực Tấn Vọng. Đầu y lệch một bên, nốt ruồi nấp sau vành tai đã đỏ sẫm như máu.
Đây là dấu hiệu đặc biệt của khôn quân.
Ngay cả việc mình tiến vào kì phân hóa cũng không phát hiện, vẫn mơ hồ như vậy.
Tấn Vọng dùng ngón tay miết mạnh lên nốt ruồi son có màu sắc rực rỡ kia, khiến y thốt ra vài tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Diệp Thư không chịu nổi kiểu tra tấn này, yếu ớt giãy giụa trong lồng ngực hắn: “Ngươi đừng….”
Tấn Vọng nhàn nhạt hỏi: “Chuyện tối nay có liên quan với ngươi không?”
“Không…….”
Tấn Vọng tăng thêm lực tay: “Nói.”
“……. Không nói cho ngươi đâu.” Diệp Thư chịu đựng cơn sóng tình trong người. Sốt đến hồ đồ, y vùi đầu vào ngực nam nhân, nỉ non, “…….Thấy chết mà không cứu, ngươi đúng là người xấu, dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi nghe chứ.”
Vẫn mang vẻ đúng lý hợp tình như vậy.
Tấn Vọng bị y chọc giận đến bật cười.
Sau khi hắn đăng cơ ba năm, tính tình Diệp Thư dường như đã thay đổi, bắt đầu đối chọi khắp nơi với hắn. Nhưng đêm nay, hắn cảm thấy Diệp Thư của quá khứ đã trở lại.
Người…… Từng đáp ứng tất cả nhu cầu của hắn, từng làm bạn và gắn bó với hắn nhiều năm.
Cổ áo người trong lòng vì giãy giụa mà hơi hở ra, cuối cùng Tấn Vọng nâng tay lên: “Nơi đây không có ai khác, chỉ có ta, ngươi nói nên làm thế nào đây?”
Diệp Thư khẽ nức nở vài tiếng.
Đáp lại hắn là hương trái cây tỏa ra càng nồng hơn.
Từ bỏ hết mọi chống cự, tựa như quả mơ đã chín, hương tỏa bốn phía, mời người tới hái.
Tấn Vọng nhìn y thật sâu, cuối cùng vừa lòng cười rộ lên: “……Tốt lắm.”
Ánh trăng xuyên thấu qua tán cây tạo ra một bóng cây loang lổ, tựa như một tấm lụa mỏng bao lấy hai người đang thân mật ôm nhau.
Tấn Vọng dùng sức giam người trong ngực mình, cúi đầu thì thầm bên tai y, lời nói tàn nhẫn nhưng cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Diệp Thư, Diệp Kỳ An, tốt nhất là ngươi không phản bội trẫm như lời mình nói.”
Hắn cúi đầu, phủ lên nốt ruồi sau vành tai Diệp Thư, khẽ cắn rồi lại hôn, rót tin hương nồng đượm vào.
Thân thể Diệp Thư không khỏi run rẩy, bị Tấn Vọng ôm vào trong lòng.
Tựa như đôi tình nhân vô cùng thân mật.
“Nếu không, trẫm nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá thật đắt……”
Càn quân: Alpha
Khôn quân: Omega
Tin hương: tin tức tố
Hết chương .