Edit: Yuki
Beta: Lee + Yuyu + Dii
_______________
Tấn Vọng lấy cớ bị bệnh, tuyên bố nghỉ ba ngày.
Ròng rã ba ngày ba đêm, từ khi được Tấn Vọng mang về từ Hội Đồng Lâu, Diệp Thư còn chưa được ăn một bữa ngon lành, nói chi đến việc ngủ một giấc an ổn.
Long sàng, mặt bàn, long ỷ, hồ tắm… Tất cả những nơi Diệp Thư có thể nghĩ tới hay chưa từng nghĩ tới đều lưu lại ký ức khiến người khác không dám nhớ lại, thảm không nỡ nhìn.
Tại sao lại tồn tại một thiết lập vô lý như thế này, đúng thật là không chừa lại đường sống cho người khác mà.
Khi “lần cuối cùng” qua đi, ngón tay trắng trẻo của Diệp Thư bám chặt trên thành hồ bóng loáng ướt át, y mệt mỏi mà nghĩ như vậy.
Tấn Vọng vén mái tóc ướt sũng của y sang một bên, ghé lại gần rồi hôn lên má y một cái. Từng nụ hôn vừa thân mật vừa tỉ mỉ rơi xuống mặt, men theo đường gò má xuống chiếc cổ thon dài.
“Đừng…” Giọng Diệp Thư khàn khàn, ngay cả sức lực để đẩy hắn ra cũng không có, y khẽ co người lại: “Đừng phá ta nữa, ta chịu không nổi……”
Tấn Vọng ôm người vào lòng, cánh tay hắn thản nhiên khóa chặt eo đối phương: “Vừa rồi không phải còn kiên quyết đòi trẫm ‘tiến vào’ à, sao bây giờ lại không được rồi?”
“Đừng, đừng nói nữa…”
Diệp Thư không dám đối mặt với kỳ phát tình của bản thân.
Bản năng sinh lí không phải là thứ mà sức người có thể kiểm soát được, một khi lửa tình đã cháy thì cảm giác xấu hổ và ý thức đạo đức đều sẽ bị ném đi hết, chỉ còn lại cảm xúc mãnh liệt và khát vọng đầy nguy hiểm.
Giống như một con thú vừa thoát khỏi lồng giam, quay về với bản tính nguyên sơ trong sự vui vẻ tột cùng.
Về phần Tấn Vọng, người này thật sự vô cùng xấu xa.
Biết rõ Diệp Thư không thể chống lại cảm giác này, nên lần nào hắn cũng bày trò trêu y, đặc biệt còn thích dụ y nói mấy “lời xấu hổ”, không nói thì không chịu làm tiếp. Khổ nỗi hiện giờ Diệp Thư thật sự không chịu nổi mấy thứ đó, thế là y liên tục sập bẫy.
Suốt ba ngày qua, cả lời nên nói và không nên nói đều được Diệp Thư tuôn ra hết.
Không muốn sống nữa.
Không hiểu sao trên đời này lại có một tên khốn nạn như vậy.
Lúc này đây cái tên khốn nạn đó vẫn còn “thòm thèm” mà sờ mó khắp người Diệp Thư. Tay hắn vừa thon dài vừa mạnh mẽ, giống như tay của một nhạc công chuyên nghiệp, biết rõ phải làm thế nào để tấu lên khúc nhạc hay nhất.
Diệp Thư cảm nhận rõ đôi tay kia đang dần tiến xuống phía dưới, bèn yếu ớt cầu xin: “Bệ hạ tha cho thần đi, thật sự không được nữa đâu…”
“Sai rồi, mau đổi xưng hô.” Tấn Vọng ghé sát tai y, khẽ thì thầm: “Nhớ lại đi, mới vừa rồi còn gọi thế nào?”
Diệp Thư không nói ra được, bị dồn ép quá nên đành cắn lên bả vai Tấn Vọng.
“Shhh…” Tấn Vọng bị đau đến kêu thành tiếng, nhưng hắn không hề tránh né, lòng bàn tay còn vuốt nhẹ lên gáy Diệp Thư: “Toàn mắng trẫm là chó, trẫm thấy ngươi mới giống chó ấy, chuyên đi cắn người.”
Diệp Thư thẹn đến đỏ cả vành tai, y dùng sức cắn mạnh hơn.
Dù sao hoàng đế bệ hạ cũng không phải là cầm thú thật, chỉ cần Diệp Thư hết hứng thì hắn sẽ không chạm vào y nữa. Tấn Vọng giúp Diệp Thư tắm rửa xong, ngâm thêm nửa canh giờ nữa rồi mới bế người ra khỏi nước.
Nền đất cạnh hồ tắm trơn trượt, Tấn Vọng không dám thả Diệp Thư xuống đất, hắn mặc quần áo cho y trước, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường nhỏ cạnh hồ, sau đó mới xoay người đi lấy quần áo của mình.
Diệp Thư dựa vào giường nhìn hắn mặc quần áo.
Cơ thể Tấn Vọng cao gầy, vai rất rộng. Nhờ tập võ quanh năm nên cơ bắp không to nhưng săn chắc, lộ ra vẻ cường tráng, nhìn qua cân đối đẹp đẽ, khiến người xem vui mắt. Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là mấy vết hằn đỏ tươi trên vai, kết hợp với làn da trắng nên nhìn càng thêm xót.
Thấy ánh mắt của y, Tấn Vọng mỉm cười nhìn sang: “Nhìn gì thế, do ngươi cào ra hết đấy.”
Diệp Thư nhanh chóng dời mắt đi.
Tấn Vọng khoác thêm lớp áo tắm, đi tới bên cạnh Diệp Thư, cúi người xuống: “Không nên nói ngươi là chó con, phải là một bé mèo hoang mới đúng.”
Diệp Thư nghiêng đầu không dám nhìn hắn, cổ y đã đỏ bừng.
Tấn Vọng cười khẽ một tiếng, bế Diệp Thư lên: “Về nhà thôi, bé mèo hoang.”
Tấn Vọng bế Diệp Thư trở về tẩm cung.
Trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Trong ba ngày này, Tấn Vọng đều đuổi sạch nội thị trong Dưỡng Tâm Điện. Ngoại trừ tới giờ ăn cơm sẽ có người đưa thức ăn tới thì toàn bộ Dưỡng Tâm Điện, thậm chí cả Càn Thanh Cung đều im lặng không một tiếng người.
Ngay cả thị vệ tuần tra và ảnh vệ trực ban cũng không dám tới gần.
Tấn Vọng định bế Diệp Thư về lại giường, nhưng Diệp Thư không chịu, kiên quyết đòi xuống đất để ăn cơm.
Chân y không chạm đất suốt ba ngày rồi!
Ánh mắt của Tấn Vọng và Diệp Thư giao nhau, sau đó hắn đành thở dài thỏa hiệp, thả người xuống. Diệp Thư vừa bước xuống đất, hai chân đã mềm nhũn ra. Nhờ chuẩn bị từ trước nên Tấn Vọng nhanh tay đỡ lấy người kia.
“…”
Tấn Vọng ném ánh mắt mang ý “Cậy mạnh tiếp đi” về phía Diệp Thư.
Diệp Thư khẽ giật hai cẳng chân mỏi nhừ của mình, y làm như chưa có chuyện gì mà chỉ về phía bàn ăn: “Dìu ta tới đó.”
Tấn Vọng ngoan ngoãn làm theo.
Từ khi Diệp Thư nói phải xem biểu hiện về sau của hắn, Tấn Vọng đối xử rất chu đáo với y. Rõ ràng là hoàng đế bệ hạ mà phải đích thần hầu hạ người khác ăn cơm mặc quần áo, tắm rửa chải đầu, còn phải giúp “dập lửa” mọi nơi mọi lúc, không kể ngày đêm, dùng tốt hơn cả tiểu thiếp.
Diệp Thư nhìn Tấn Vọng gắp thức ăn cho mình, trong lòng thầm nghĩ.
Cả hai đều không ra khỏi tẩm cung, trên người chỉ khoác một chiếc áo tắm mềm mại.
Từ trước đến giờ, hoàng đế bệ hạ đều chăm chút bản thân rất cẩn thận, nhưng hôm nay lại không như vậy. Tóc hắn vẫn còn hơi ướt, tùy tiện buộc lại bằng một sợi dây, trên trán rủ xuống vài sợi, lộ ra phong thái biếng nhác xưa nay khó gặp.
Có một giọt nước men theo cần cổ thon dài trượt xuống dưới, tiến vào cổ áo màu đen. Vạt áo lỏng lẻo, thấy lờ mờ cả xương quai xanh phủ đầy vết đỏ mờ ám.
Cổ họng Diệp Thư khô khốc, cảm thấy dáng vẻ này của hắn càng có lực sát thương hơn so với lúc không mặc gì.
Cháo trong bát mất ngon hẳn.
Tấn Vọng ngừng gắp thức ăn cho y, đặt đũa xuống: “Diệp Thư.”
Diệp Thư chột dạ mà dời mắt đi, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Sao thế?”
“Ngươi thật là…” Tấn Vọng bất lực xoa nhẹ ấn đường, cố gắng phớt lờ hương thơm quyến rũ đang phảng phất trong không khí, hắn lên tiếng: “Lo ăn cơm đi, ăn xong rồi thì ngoan ngoãn ngủ một giấc.”
Hắn dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “…Nếu tiếp tục thì ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Diệp Thư hiểu được ý của hắn, hai gò má y nóng như bị lửa đốt, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
“Sau giờ Ngọ ngày mai, sứ thần Đại Yến sẽ lên đường rời kinh đô.” Tấn Vọng chợt lên tiếng.
Lòng Diệp Thư đang rối loạn, ban đầu chỉ “Ồ” một tiếng, sau đó mới dần tỉnh táo lại: “Không phải hôm qua bọn họ đã định rời đi rồi sao?”
“Đúng ra là phải đi từ hôm trước rồi.” Tấn Vọng gắp rau cải cho Diệp Thư, bình tĩnh nói: “Nghe nói Nhị hoàng tử của Đại Yến bỗng nhiên bị bệnh, nên mới dời ngày khởi hành của sứ thần lại.”
“Úc Diễn bệnh rồi sao?” Diệp Thư kinh ngạc, thấy Tấn Vọng khẽ nhíu mày, nhanh ý đổi lời ngay: “Sảng khoái thật đấy.”
Tấn Vọng: “…”
Vẫn hèn nhát như mọi khi.
Bỗng nhiên Diệp Thư tiến vào kỳ phát tình là do ức chế hương của Úc Diễn, chẳng qua không biết thì không có tội, nên Diệp Thư cũng không định trách y.
Nhưng Tấn Vọng hẹp hòi như thế, có lẽ sẽ không rộng lượng như y đâu.
Nghĩ lại thì hôm đó lúc Diệp Thư đến gặp Úc Diễn, y vẫn còn rất khỏe mạnh, thế mà sau khi mình trở về lại đổ bệnh, không phải do tên này động tay động chân đấy chứ?
Diệp Thư liếc nhìn Tấn Vọng, tự dưng thấy hơi lo lắng.
Đối phương không hề che giấu ánh mắt nghi ngờ của mình, nên không cần hỏi Tấn Vọng cũng biết y đang nghĩ gì: “Không phải trẫm làm.”
Diệp Thư nheo mắt lại, y không tin.
“…” Tấn Vọng kiên nhẫn nói: “Úc Diễn là khôn quân, còn là khôn quân chưa bị đánh dấu.”
Diệp Thư: “Ta biết.”
Tấn Vọng hỏi: “Vậy ngươi có biết, khi một khôn quân tận mắt nhìn thấy một khôn quân khác tiến vào kỳ phát tình thì sẽ thế nào không?”
Diệp Thư giật mình.
Y chưa từng đọc những điều này trong sách.
Nhưng Diệp Thư rất thông minh, y nhanh chóng hiểu được ý của Tấn Vọng: “Nghĩa là… y sẽ bị ta ảnh hưởng?”
Tấn Vọng gật đầu: “Đúng.”
Hôm đó, lúc Tấn Vọng chạy tới Hội Đồng Lâu, ức chế hương trong phòng đã hết tác dụng. Hắn vừa liếc mắt đã có thể nhận ra Úc Diễn là một khôn quân chưa bị đánh dấu.
Úc Diễn chưa từng nếm mùi đời, trước kia chỉ dựa vào ức chế hương để kiềm hãm bản năng. Khi tiếp xúc quá lâu với tin hương nồng đậm của một khôn quân khác, bị dẫn vào kỳ phát tình cũng không có gì lạ.
Diệp Thư đặt bát đũa xuống, định đứng dậy.
Tấn Vọng vội ngăn y lại: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta muốn đi thăm y một lát.” Diệp Thư nói: “Nếu y tiến vào kỳ phát tình, chắc chắn sẽ bị người của sứ đoàn phát hiện, vậy y sẽ không thể che giấu thân phận được nữa, ngôi vị hoàng đế kia…”
Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Vậy thì y sẽ không thể truyền tin cho bệ hạ được?”
“Yên tâm.” Tấn Vọng ấn Diệp Thư về lại chỗ ngồi, hắn nói: “Trong sứ đoàn có tai mắt của trẫm, theo tin tức nhận được, thân phận của Nhị hoàng tử vẫn chưa bị phát hiện.”
“Sao lại…”
“Ngày mai trẫm phải đi tiễn sứ đoàn, đến lúc đó tự dưng sẽ biết thôi.” Tấn Vọng nói: “Ăn cơm đi.”
Diệp Thư “Ờ” một tiếng, miễn cưỡng an lòng.
Ăn trưa xong, Tấn Vọng vẫn không chịu nổi khiêu khích, kéo người lên giường rồi dịu dàng “dạy dỗ” một trận.
Hắn hết cách rồi, nhóc con này không chịu ngủ, luôn nhìn hắn với vẻ đáng thương, có nam nhân nào chịu nổi chứ.
Sau giờ Ngọ, vẻ mặt của Diệp Thư đầy thỏa mãn, vùi mặt vào gối mệt mỏi muốn ngủ.
Tấn Vọng giúp y xử lý xong, cúi đầu định hôn, thì bị Diệp Thư mơ màng né tránh: “Đừng nghịch nữa…”
Tấn Vọng dở khóc dở cười.
“Lúc muốn thì chui vào lòng trẫm, sau khi thoải mái rồi thì không cho người ta chạm vào…” Tấn Vọng ôm chầm lấy Diệp Thư, xoa tóc y, rồi nhéo nhẹ lên má y một cái: “Nhóc bại hoại, ngươi xem trẫm thành cái gì rồi?”
“…” Diệp Thư khẽ thì thào mấy câu, vùi đầu vào ngực Tấn Vọng.
Nhanh chóng ngủ thiếp đi.
…
Hôm sau, Diệp Thư đã hoàn toàn thoát khỏi kỳ phát tình nên kiên quyết đòi đi tiễn sứ đoàn.
Tấn Vọng khuyên không được, đành phải dẫn Diệp Thư đến cổng thành.
Diệp Thư được Tấn Vọng vừa dìu vừa đỡ xuống xe, Úc Diễn cũng được người của sứ đoàn đỡ xuống xe ngựa.
Hai người cách đoàn người và xe ngựa liếc nhìn nhau, đều trông thấy dáng vẻ giống y như mình của đối phương.
Diệp Thư: “…”
Úc Diễn: “…”
Để chứng tỏ Hoàng đế rất xem trọng Đại Yến, đội đưa tiễn của Trường Lộc cũng không nhỏ chút nào.
Tấn Vọng dẫn theo quan lại đưa tiễn nói mấy câu xã giao với sứ thần Đại Yến ở phía trước, hai tên khôn quân thì đứng sau đoàn người, bầu không khí im lặng đến lạ thường.
Diệp Thư nhịn không được phải lên tiếng trước: “Mấy ngày nay ngươi…”
“Khụ khụ khụ—” Úc Diễn bỗng nhiên quay đầu, ho sặc sụa: “Ta… khụ khụ… tự dưng ta lại bị nhiễm lạnh, khụ khụ khụ… Cảm tạ Hoàng phi đã quan tâm.”
Diệp Thư: “…”
Giả vờ không giống gì cả.
Bỗng nhiên có một chiếc áo lông chồn phủ lên vai Úc Diễn.
Cả hai đồng loạt quay đầu lại, thị vệ áo đen quan tâm nói: “Chủ nhân, coi chừng bị nhiễm lạnh.”
“…” Cơ thể Úc Diễn cứng đờ trong chốc lát, không ho nữa, y nhíu mày quát lên: “Không phải đã bảo ngươi đi lên phía trước trông chừng rồi à, tới đây làm gì, đi đi đi!”
Đáy mắt Mục Vân Quy lóe lên tia ủ rũ, nói nhỏ: “Vâng”, rồi quay đầu đi.
Diệp Thư nghi ngờ mà quan sát hắn.
Lỗ tai Úc Diễn hơi ửng đỏ, y hắng giọng một cái, ra hiệu cho thủ hạ dâng lên một hộp gấm: “Lần đến kinh đô này phải cảm tạ Hoàng phi đã chiếu cố ta. Đây là chút lễ mọn mà tại hạ đã tốn công chuẩn bị, mong Hoàng phi và bệ hạ sẽ nhận lấy.”
Hộp gấm kia được chế tạo khéo léo, trông hơi lớn, phải dùng hai tay mới cầm được. Diệp Thư lắc thử, có vẻ khá nặng.
Diệp Thư hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Hoàng phi quay về mở ra xem thì biết.” Úc Diễn treo nụ cười trên môi, nghiêm túc vỗ vào hộp gấm: “Nhớ kỹ, phải mở ra cùng với bệ hạ nhé.”
_______________________
Tác giả: Cuộc thi đoán trúng không có thưởng, các bạn đoán xem trong đó là thứ gì nào?
Úc Diễn: Điên cuồng ghi hận.jpg
Yu có điều muốn nói: Em Diễn thì chỉ có mấy thứ “tình thú” thôi, tặng ba cái này nên nghiệp mới đến nhanh đó em =))))
Hết chương .