Edit: Yuki
Beta: Dii
____________
Tấn Vọng đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi từ lâu.
Thị vệ nhanh chân đi mời thái y đến, còn Tấn Vọng thì dìu Diệp Thư nằm xuống.
Cơn đau nhẹ nhanh chóng hóa thành từng cơn đau nhức, đến cả nói Diệp Thư cũng không nói nên lời, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đám người vội vàng mang nước ấm và dụng cụ vào phòng.
Một tên thái y trẻ tuổi bước lên phía trước: “Bệ hạ, ngài là ngôi cửu ngũ chí tôn, không nên ở lại phòng sinh…”
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Tấn Vọng cắt ngang: “Trẫm ở đây với y.”
“Nhưng mà…”
Tấn Vọng lùng lạnh liếc qua: “Nghe không hiểu sao?”
Thái y bị hắn liếc một cái, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu rời đi.
Phùng thái y đặt hòm thuốc bên giường, thấy thế thì lắc đầu.
Đúng là trẻ người non dạ mà.
Diệp Thư cũng dần dần quen với cơn đau kia, nắm lấy ngón tay Tấn Vọng, trêu: “Ngươi dữ ghê.”
Tấn Vọng rũ mắt xuống, đôi mắt hơi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi có sợ ta không?”
“Hết sợ từ lâu rồi.” Diệp Thư nghiêng đầu nhìn hắn, giọng hơi yếu đi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt: “Bệ hạ nhà ta ngốc quá trời, chẳng đáng sợ tí nào.”
“Ừm, đừng sợ.” Tấn Vọng nắm tay y nhưng không dám dùng sức, dường như sợ sẽ làm đau người nọ: “Ta ở đây với ngươi.”
“…Được.”
Khôn quân sinh con không khó, cơ thể Diệp Thư lại được chăm sóc rất chu đáo, nên toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng đã truyền ra tiếng em bé òa khóc.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Diệp thừa tướng, là một tiểu hoàng tử!” Phùng thái y cao giọng nói.
Bầu không khí xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng hân hoan chúc mừng nhiệt liệt, nhưng Tấn Vọng chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Diệp Thư, đến cả ánh mắt cũng không dời sang hướng khác.
Tuy quá trình sinh thuận lợi, nhưng Diệp Thư cũng không khỏi mệt nhọc.
Y uể oải nằm trên giường, mặt tái nhợt. Cơ thể được bồi bổ tẩm béo mấy tháng qua lại bay hết trong vòng một đêm, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Tấn Vọng lòng đau như cắt, không biết đêm nay đã hối hận bao nhiêu lần.
…Sớm biết thế thì lúc trước đã không để y giữ lại đứa nhỏ này.
Phùng thái y hiểu rõ hai người nhất, vội cho nội thị trong phòng lui xuống, để người ta bế đứa bé đã.
Lúc đứa bé vừa chào đời thì Diệp Thư đã thiếp đi, Tấn Vọng hỏi đi hỏi lại Phùng thái y, chắc chắn rằng Diệp Thư chỉ mệt quá nên mới ngủ mê man, cũng không có vấn đề gì lớn.
Diệp Thư ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã sắp chiều tối rồi.
Y mở mắt ra, cảm nhận được mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói khàn khàn của nam nhân truyền đến từ phía trên: “Có đói bụng không? Hay là ngủ thêm chút nữa?”
Diệp Thư ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Sắc mặt Tấn Vọng có hơi mệt mỏi, hẳn là đã lâu chưa được nghỉ ngơi.
Lần trước thấy hắn như vậy, ban đầu Diệp Thư còn không từ mà biệt, ai ngờ trời xui đất khiến lại bị đưa về cung với thân phận “mỹ nhân”.
Diệp Thư nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có mệt không…”
“Không mệt.” Tấn Vọng mỉm cười, nói tiếp: “Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?”
Diệp Thư đáp: “Được.”
Vừa dứt lời, trong bụng đã phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Tấn Vọng nở nụ cười, lập tức dặn dò hạ nhân mang thức ăn đến.
Hắn nhận lấy bát cháo từ tay cung nữ, tự mình đút cho Diệp Thư.
Hạt cháo được nghiền rất nhuyễn, cho thêm chút súp gà, thơm ngọt vừa miệng.
Diệp Thư húp một ngụm, ngước mắt lên nhìn hắn: “Không phải ngươi làm đó chứ.”
Món ngon như vậy, vừa thưởng thức là biết ngay do đầu bếp trong cung làm.
“…” Tấn Vọng im lặng một lát rồi nói: “Ta muốn làm.”
“Nhưng Phùng Thái y không cho.”
“Ông ấy nói cơ thể ngươi vẫn còn yếu nên bảo ta đừng hành hạ ngươi.”
Tấn Vọng đặt bát cháo xuống, trông có vẻ không vui cho lắm: “Tay nghề trẫm tệ thế ư?”
Diệp Thư: “Phụt.”
Tấn Vọng liếc y một cái.
Diệp Thư liền im bặt.
Tấn Vọng múc từng muỗng cháo đút cho Diệp Thư, rồi lau miệng giúp y, xong nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn ngủ nữa không?”
Diệp Thư lắc đầu.
Y đã ngủ cả ngày rồi, bây giờ chẳng còn buồn ngủ nữa.
Tấn Vọng nói: “Vậy trẫm ôm ngươi nằm một lát nhé?”
Diệp Thư cứ có cảm giác mình đã quên cái gì đó, nhưng nghĩ một hồi cũng chẳng nhớ ra, bèn gật đầu: “Được.”
Tấn Vọng vừa định nằm lên giường, ngoài điện lại truyền đến tiếng bước chân, là tổng quản nội thị Cao Tiến.
“Bệ hạ…”
Tấn Vọng vừa thấy hắn, trên mặt lộ vẻ không vui: “Lại có chuyện gì?”
“…” Cao Tiến im lặng một hồi.
Bệ hạ đã dặn, ngoài thái y ra, bất kì ai cũng không được quấy rầy Diệp thừa tướng nghỉ ngơi. Nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn hắn không dám đến làm phiền hai người đâu, nhưng mà…
Cao Tiến bất chấp nói: “Từ khi tỉnh lại, tiểu hoàng tử cứ khóc quấy không ngừng, nhũ mẫu nói có lẽ là nhớ phụ thân rồi. Bệ hạ có cần nô tài bế tiểu hoàng tử đến không?”
Tấn Vọng: “…”
Diệp Thư: “…”
Cuối cùng y cũng nhớ ra là mình quên cái gì rồi.
Y vẫn chưa nhìn mặt bé con nữa!
Trên đời này chắc chưa có ai làm phụ thân mà vô tâm như hai người họ. Tấn Vọng với Diệp Thư nhìn nhau, mặt cả hai đều ngây ra.
Nhưng Tấn Vọng không hổ là Hoàng đế, hắn không hề thấy khó mà lui, sắc mặt bình thản, gật đầu một cái: “Bế đứa bé tới đi.”
Không lâu sau, tiếng khóc của trẻ con đã truyền đến từ bên ngoài.
Tấn Vọng đứng dậy nhìn qua.
Bé con được bọc lại thành một cục trong chăn, còn đang khóc oa oa, có dỗ thế nào cũng không nín. Tấn Vọng bế đứa trẻ từ trong lòng nhũ mẫu, xoay người luống cuống ôm đứa nhỏ đến trước mặt Diệp Thư.
Diệp Thư nhìn động tác cứng nhắc của hắn, cười nhạo: “Tay chân vụng về.”
Tấn Vọng không thèm quan tâm, ngồi xuống cạnh giường: “Con trai giống ngươi lắm.”
Nhóc con vừa chào đời vẫn chưa mở mắt được, da dẻ có hơi đỏ, bèo nhèo nhăn nhúm, trông chẳng đẹp tí nào.
Tấn Vọng: “…Khụ.”
Bé: “Hức.”
Nhóc con nhướng mày, trông giống như sắp khóc, Tấn Vọng vội chữa cháy: “Không xấu, cha đang lừa con thôi.”
Diệp Thư mỉm cười, ngồi xuống: “Ta muốn ôm một chút.”
Tấn Vọng đặt đứa nhỏ vào vòng tay y.
Chiếc khăn kia rất nhỏ, một vòng tay của Diệp Thư thôi đã có thể bao lấy toàn bộ.
Diệp Thư chưa từng thử qua cảm giác này, bé con vừa mềm vừa nhỏ nằm gọn trong lòng mình. Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên chẳng còn khóc nữa, i….i….a….a rúc vào ngực y.
Động tác Diệp Thư hơi cứng nhắc, ngay cả tay cũng không biết đặt thế nào.
Đây là sinh linh nhỏ bé do chính y với Tấn Vọng tạo ra, bây giờ đang nằm trong lòng y.
Đây là sự thật.
Cảm giác không chân thực luẩn quẩn trong lòng Diệp Thư trước nay bỗng chốc tan biến.
Y ngẩng đầu lên, Tấn Vọng cũng vừa lúc nhìn sang, trong mắt cả hai đều phản chiếu thứ gì đó vô cùng mềm mại.
Diệp thư rũ mắt xuống, nói khẽ: “Nó… nó nhỏ thật đấy.”
“Đúng thế.” Tấn Vọng cúi đầu hôn lên trán y một cái: “A Thư, nó là con của chúng ta đấy.”
_______________
Hôm sau, Tấn Vọng hạ chiếu, công khai sự tồn tại của tiểu hoàng tử.
Gần đây, số lần hoàng đế hạ chiếu nhiều vô kể, hơn nữa lần nào cũng là tin tức kinh thiên động địa, đến nỗi quần thần gần như miễn dịch luôn rồi.
Lần này chắc là không làm ầm ĩ và bất ổn như lần trước đâu ha.
Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy, thế là cầm chiếu thư lên mở ra, ngay lập tức bị tin tức trên đó làm cho sốc đến ngã ra sàn.
Cái cái cái cái cái gì——???!
Hoàng tử từ đâu ra?
Ai sinh?
À, trên chiếu thư nói là Diệp thừa tướng.
…Diệp thừa tướng???
Lần Diệp thừa tướng xuất hiện gần nhất là sau kỳ thi Đình, cùng hoàng đế bệ hạ tuyên bố Trạng nguyên khoa mới.
Khi đó Diệp thừa tướng… Mặc một chiếc áo choàng mùa xuân, bọc cả người vô cùng kín đáo, chẳng nhìn ra chút manh mối nào, cũng có ai nghĩ đến trường hợp đó.
Tính toán thời gian, có lẽ lúc ấy Diệp thừa tướng đã mang thai năm tháng rồi.
Lại tính thử trước đó, không phải là lúc Diệp thừa tướng giả làm Hoàng phi, xong hai người…
Vẻ mặt chúng thần bỗng nhiên trở nên cực kì đặc sắc.
Vậy nên, chiếu thư lần trước không phải là muốn tỏ tình với Diệp Thừa tướng, mà là… phát cẩu lương cho bọn họ?
Vẫn là bệ hạ biết chơi.
Người ngoài có đồn đoán gì cũng không hề ảnh hưởng tới hai người ở hành cung.
Dù sao cũng là lần đầu hai vị phụ thân nuôi con, hiển nhiên là chẳng có tí kinh nghiệm gì. May mà nhũ mẫu trong cung đến đây, chăm lo cơm nước ăn mặc đầy đủ, không cần bọn họ bận tâm.
Cơ thể Diệp Thư khỏe lại rất nhanh, cả ngày cứ “áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng”, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì chơi với con, thời gian trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Tấn Vọng thì không như thế.
Vài ngày sau khi bé con chào đời, tiền tuyến lại báo tin chiến thắng. Cuối cùng Tây Hạ không chịu nổi tấn công của quân đội Trường Lộc đành phải mở rộng cổng thành, cúi đầu xưng thần với Trường Lộc.
Tây Hạ tự nguyện nhường lại lãnh thổ, đồng thời phái con tin mang theo vô số vàng bạc châu báu, ít ngày nữa lên đường đến Trường Lộc.
Đến tận lúc này, cuối cùng trận chiến mới kết thúc thật sự.
Việc công tồn ứ chất chồng, nay lại thêm mấy việc phải xử lí sau chiến tranh, thành ra Tấn Vọng bận bịu đến suýt ngộp thở.
“Coi kìa, đây chính là cuộc sống sau này của con đó.” Diệp Thư chỉ chỉ Tấn Vọng đang ngồi trước bàn dài xử lí công việc, nói với nhóc con mấy lời có ý sâu xa.
Đứa nhỏ vừa chào đời, ngày nào trông cũng như ngày nào, chỉ có hơi lớn hơn chút so với hồi mới sinh. Ngoại hình trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, càng nhìn càng thấy giống Tấn Vọng.
Tấn Vọng nghe thấy giọng của Diệp Thư, đang phê tấu chương bỗng ngẩng đầu lên: “Lại đang nói lung tung gì đó?”
“Làm gì có.”
Diệp Thư ngồi quỳ trên giường, ôm bé con vẫn chưa biết bò trên tay, một lớn một nhỏ không hẹn mà cùng nhìn sang Tấn Vọng bằng cặp mắt sáng ngời.
“Ta có nói sai sao?” Diệp Thư nhíu mày: “Hay là nói, ngươi không muốn để con chúng ta làm hoàng đế.”
Tấn Vọng cạn lời.
Diệp Thư vuốt ve tay nhỏ của con, cố tình than thở: “Thương thay cho Tiểu Diệp Tử, đường đường là trưởng hoàng tử, phụ hoàng lại không muốn con làm thái tử. Nhỡ sau này lại phải tranh ngôi đoạt vị với Nhị hoàng tử Tam hoàng tử rồi Tứ hoàng tử, thế phải làm sao đây…”
Tấn Vọng: “…”
Tên của con phải chờ khi đầy tháng mới quyết định được, bây giờ chỉ có nhũ danh thôi.
Diệp Thư vốn muốn gọi nhóc là Tiểu Vượng, vừa hay rất hợp với phụ hoàng của nó, nhưng Tấn Vọng lại kiên quyết bác bỏ.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nhị hoàng tử Tam hoàng tử rồi Tứ hoàng tử… Ra là Diệp thừa tướng cảm thấy một đứa vẫn chưa đủ?”
“…”
Tấn Vọng mỉm cười với y, dịu dàng nói: “Nếu vẫn muốn sinh con nữa thì cứ nói thẳng là được, trẫm rất sẵn lòng phục vụ.”
Diệp Thư thở phì phò trừng mắt với hắn, nắm lấy hai cánh tay như hai khúc củ sen của con, con cũng phối hợp tặng cho Tấn Vọng một cái mặt quỷ.
Tấn Vọng: “…”
Tên này dạy con trai cái gì thế kia???
Một lớn một nhỏ cười khanh khách, Tấn Vọng cũng không khỏi buồn cười.
Tính tình cả hai chẳng khác nhau là mấy, nói là phiên bản nhỏ của Diệp Thư cũng không sai.
Đợi Tấn Vọng xử lí xong chính vụ, ngước mắt lên nhìn đã thấy hai cha con thiếp đi trên giường.
Một lớn một nhỏ kê đầu sát nhau, vừa bình yên lại vừa đáng yêu.
Tấn Vọng đi đến trước giường, nhóc con đột nhiên mở mắt ra, i….i….a….a kêu to lên, duỗi cái tay nhỏ múp míp về phía Tấn Vọng.
“Suỵt.” Tấn Vọng vươn tay, để bé con bắt lấy ngón tay của hắn.
Nhóc con cười rộ lên, rồi cũng ngoan ngoãn im lặng.
Tấn Vọng nằm lên giường, kéo cả bé con và cha nó vào lòng.
Diệp Thư chỉ vừa thiếp đi, cọ cọ vào lòng hắn, hỏi: “…Ngươi xử lí xong chính sự rồi à?”
“Ừm.”
Diệp Thư buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhỏ giọng nói: “Vất vả rồi.”
Tấn Vọng hôn một cái lên mặt y: “Ngủ thêm lát nữa đi.”
Diệp Thư “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Nắng chiều tuy chói chang nhưng không gắt, Tấn Vọng lần lượt hôn lên trán của một lớn một nhỏ trong vòng tay hắn, rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
___________________
Chú thích:
Cửu ngũ chí tôn: Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là “chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn” 真龙天子, 九五至尊. Tại sao gọi hoàng đế là “cửu ngũ chí tôn”?Có thuyết cho rằng từ “cửu ngũ” bắt nguồn từ Chu Dịch 周易. Bộ sách này được người Trung Quốc xem là trứ tác triết học kinh điển. Càn 乾 tượng trưng cho trời, Khôn 坤 tượng trưng cho đất, mà quẻ Càn đứng đầu quẻ. Càn là cực dương cực thịnh. Trong quẻ Càn lại có hào “cửu ngũ” 九五 tức hào thứ là tốt nhất. Cho nên người ta dùng “cửu ngũ” để đại biểu cho tướng đế vương chí tôn. Ngoài ra, hào từ ở hào “cửu ngũ” của quẻ Càn là “phi long tại thiên” 飞龙在天, cho nên được đế vương dùng đến.Còn có một thuyết khác, gọi hoàng đế là “cửu ngũ” là do bởi ở số học thời cổ phân làm số âm và số dương, chẵn là âm, lẻ là dương. Trong số dương thì số là lớn nhất, số ở giữa. Chữ “cửu” 九 (số ) hài âm với chữ “cửu” 久 (lâu dài), mang ý nghĩa trường trường cửu cửu, vạn thế vạn đại. Nhân đó mà đã dùng từ “cửu ngũ” để chỉ sự chí cao vô thượng của hoàng đế, thiên tử chính chống, vạn thọ vô cương.Mặc dù cách nói có khác nhau, nhưng cả thuyết đều có ý nghĩa nêu bật hoàng quyền chí cao vô thượng, tôn quý tứ phương. Cho nên hậu thế theo đó mà dùng.