Edit: PP
Beta: Lee + Dii
––––––—————————————
Hoàng thượng nạp phi, ban chiếu mới chỉ là bước đầu tiên.
Đại hôn của hoàng thất có quy trình rắc rối và phiền phức, nhanh nhất cũng phải chuẩn bị hơn một tháng.
Muốn làm đơn giản hóa cũng không khó. Tiên đế hoang dâm vô độ, xưa nay mỗi khi nhắm trúng công tử cô nương nhà nào, cũng đều trực tiếp gọi người đưa vào tẩm cung. Đầu tiên sẽ lâm hạnh một đêm, sau đó chọn bừa một danh phận để ban cho.
Đừng nói đến việc tổ chức lễ thành hôn, ngay cả việc sau này có được gặp hoàng đế thêm lần nữa hay không, phi tần cũng chẳng thể biết trước.
Nhưng Tấn Vọng thì không.
Hắn lệnh cho bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt, chiêu cáo thiên hạ, dùng nghi thức đại hôn dành cho Đế Hậu.
Chỉ lo người khác không biết hắn chuẩn bị thành thân.
Còn về phần đối tượng thành thân là ai, thì chẳng ai hay biết.
Tấm chiếu thư nạp phi kia Tấn Vọng không công bố với dân chúng. Trên thực tế, loại chuyện hoang đường như Diệp thừa tướng giả chết tiến vào hậu cung, ngoại trừ những người thân cận bên cạnh hoàng thượng biết rõ tình hình ra, thì chẳng còn ai rõ nữa, cũng không ai dám tiết lộ ra bên ngoài.
Hoàng đế Trường Lộc quốc trước nay làm việc người ngoài chẳng bao giờ nhìn thấu, mọi người nghe ngóng tìm hiểu khắp nơi đều không có kết quả, lại không dám tự rước lấy xui xẻo, chỉ có thể tạm thời coi như không có gì.
Ba ngày sau, thừa tướng “Diệp Thư” mưu đồ làm phản, bị xử tử lăng trì ở ngoài cửa thành.
Mấy vạn bách tính và triều thần đều bị ép phải xem hành hình.
Mà Hoàng đế Trường Lộc quốc, nghe nói ngày đó bị ám sát, vết thương chưa khỏi, vẫn luôn ở trong hành cung tịnh dưỡng.
Cho nên chẳng hề gặp “Diệp Thư” lần cuối.
Trên dưới Trường Lộc đều biết Diệp thừa tướng và Hoàng đế cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, ai có thể nghĩ tới, người vốn có bao nhiêu vinh quang sủng hạnh trong chốc lát lại biến thành kết cục như vậy.
Sau khi mọi người tiếc hận xong, lại không khỏi sợ hãi trước cơn giận của Hoàng đế.
Lúc mật thám quay về truyền lại lời của bách tính, hoàng đế bệ hạ đang ôm hoàng phi nhỏ bé còn chưa lấy về của mình ngồi ăn hoa quả.
Tấn Vọng nhíu mày, cười mà như không cười: “Giết chết một loạn thần tặc tử còn có người tiếc hận, Diệp thừa tướng, ngươi nói trẫm nên làm thế nào?”
Loạn thần tặc tử bây giờ còn đang bóc vải cho Tấn Vọng, nghe hắn nói xong tay y run lên một cái, suýt nữa thì ném cả quả vải trên tay.
“Mưu…Mưu đồ làm phản đúng là nên xử tử bằng cực hình, bệ hạ… Bệ hạ làm không sai.” Diệp Thư nói xong, chỉ thấy Tấn Vọng bình tĩnh nhìn lại y, bèn kiên trì nói tiếp: “Trong triều kết bè kết cánh chẳng phải chuyện lạ lùng gì, không thể dung túng.”
“Tốt lắm.”
Tấn Vọng nghiêng đầu lấy quả vải ra khỏi tay của Diệp Thư, nhìn về phía mật thám đang quỳ gối trước điện: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Mật thám: “Vâng.”
Mật thám nhận lệnh rời đi, Diệp Thư cúi đầu, suy nghĩ.
Tấn Vọng so với tưởng tượng của y….đáng sợ hơn nhiều.
Chỉ là sau khi xem hành hình trên phố, chúng thần bên dưới lén lút bàn luận thế mà đều ở trong tầm kiểm soát của người này. Trên dưới kinh thành, sợ là chẳng có điều gì mà hắn không biết.
Còn có ba trăm mật thám kia nữa, muốn đào tẩu từ trong tay hắn đúng là khó như lên trời.
Y đành phải nghĩ biện pháp khác.
“Đang nghĩ gì thế?” Một lúc lâu không thấy y lên tiếng, Tấn Vọng hỏi.
“…Không có gì.”
Diệp Thư không nghĩ thêm nữa, cầm trái cây từ trong mâm đựng lên, tiếp tục bóc vỏ cho Tấn Vọng.
Ngón tay nhợt nhạt phủ lên vỏ quả đỏ tươi, dính chút nước óng ánh, Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt: “Ngươi đừng bóc nữa.”
“…Hả?”
“Trẫm bảo ngươi đừng bóc nữa.” Tấn Vọng hất cằm, ra lệnh, “Mài mực đi.”
Diệp Thư: “…”
Không phải vừa nãy ngài muốn ăn sao???
Tên cẩu hoàng đế này.
Chỉ biết sai bảo mình.
Dù Tấn Vọng đang giả vờ ốm nhưng có không ít việc phải làm, Diệp Thư nhìn thấy nhiều chữ như vậy đã đau đầu rồi, nhưng Tấn Vọng cực kì kiên nhẫn, đọc từng quyển từng quyển tấu chương.
Đọc một lượt, đã gần hai canh giờ.
Sắc trời đã tối, Diệp Thư buồn bực ngán ngẩm nằm nhoài lên bàn, bụng không kiềm chế được mà kêu òng ọc một tiếng.
Tấn Vọng phất tay, khép tấu chương lại: “Dùng bữa trước đã.”
Từng món từng món được đặt lên bàn, Diệp Thư nhìn tròn cả mắt, đang định gắp đồ ăn lại bị Tấn Vọng cản lại.
Người hầu dâng lên một cái hộp gấm, bên trong là một viên đan dược nhỏ xinh sáng bóng.
Diệp Thư nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Tấn Vọng cũng không giải thích, lạnh nhạt nói: “Uống đi, tốt cho cơ thể của ngươi.”
Nửa chữ Diệp Thư cũng không tin.
Tên cẩu hoàng đế này lại muốn ra chiêu gì để làm khổ y đây?
Nhưng lần này Tấn Vọng thực sự không hề có ý xấu.
Từ sau hôm tin hương của Diệp Thư bị mất khống chế, Tấn Vọng từng thay y tìm thái y để trị liệu. Thể chất của Diệp Thư đặc thù, dù đã bị đánh dấu, nhưng sau đó tin hương vẫn rất dễ bị bên ngoài tác động hoặc cơ thể nảy sinh biến hóa mà bị ảnh hưởng.
Đây là thuốc ức chế mà thái y mới nghiên cứu ra, có thể giúp ổn định tin hương của khôn quân.
Đáng tiếc lịch sử đen tối của bạo quân quá nhiều, thanh danh của hắn trong lòng Diệp Thư là con số không tròn trĩnh.
Trong phút chốc, trong đầu Diệp Thư nổi lên vô số tình tiết trong truyện quyền mưu.
Diệp Thư đập đũa xuống bàn, tủi thân nói: “Ngươi lại muốn hạ độc ta ư?”
Tấn Vọng: “…….”
“Ta cũng đã đồng ý ở lại bên cạnh ngươi rồi mà, tại sao ngươi vẫn không tin ta?” Diệp Thư buồn bực nói, “Ta không uống đâu.”
Tấn Vọng ấn ấn mi tâm: “Đây không phải là thuốc độc…”
“Ta không tin.”
Tấn Vọng cũng tức: “Không uống thì không cho ăn cơm nữa.”
“Không ăn thì không ăn.”
Những người hầu đang hầu hạ Hoàng đế dùng bữa nghe xong mà run sợ trong lòng, quỳ xuống hết lượt, người nào người nấy cúi thấp đầu như con chim cút, chỉ sợ Hoàng đế tức giận mà xử phạt mình.
Tấn Vọng nói: “Lui xuống hết đi.”
Mọi người như trút được gánh nặng, vội vã lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại hai người Tấn Vọng và Diệp Thư.
Diệp Thư nhìn Tấn Vọng với vẻ mặt cảnh giác.
Tấn Vọng chẳng biết làm sao.
Thế giới này chỉ có số ít người là càn quân và khôn quân, đa phần đều là người bình thường, bởi vậy mà Diệp Thư không phát hiện bản thân mình phân hóa thành khôn quân, chuyện này cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa… Tấn Vọng không muốn nói cho y biết sự thật quá sớm.
Ngày ấy Phùng thái y nói không sai, Tấn Vọng vốn không nên đánh dấu một khôn quân dễ dàng như vậy.
Đây là một mối họa đối với Tấn Vọng, cũng là mối họa đối với Diệp Thư.
Định kỳ sử dụng thuốc ức chế này, không chỉ có thể giúp Diệp Thư ổn định tin hương, còn có thể giúp y trông như những người bình thường khác.
Có thể tránh đi không ít phiền phức.
Thuốc này, y không muốn uống cũng phải uống.
Tấn Vọng nheo mắt lại: “Ngươi thật sự không ăn?”
Diệp Thư sợ nhất là dáng vẻ này của hắn, sự kiên cường trong nháy mắt biến mất còn một nửa: “Không…..không ăn.”
Đương nhiên không thể ăn.
Y đã đọc truyện rồi, cũng biết rõ thủ đoạn của Tấn Vọng.
Tại sao ba trăm mật thám kia lại trung thành với hắn như vậy, bởi vì bọn họ đều ăn cổ độc do Tấn Vọng đặc chế.
Từ xưa đến nay, để khống chế ảnh vệ đều sử dụng biện pháp này.
Nếu như y thật sự uống thuốc này vào, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
“Diệp Thư, có phải mấy ngày nay trẫm đã đối xử quá tốt với ngươi?”
Tấn Vọng cầm viên thuốc lên, mân mê trên đầu ngón tay.
“Có phải trẫm đã từng nói với ngươi, tính mạng của ngươi, bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể thu hồi lại.”
“Dù cho đây là thuốc độc, ngươi có quyền gì mà nói không ăn?”
Chân Diệp Thư mềm nhũn cả rồi.
Y không sợ phải đấu võ mồm với Tấn Vọng, nhưng y sợ người này dùng giọng điệu như bây giờ để nói chuyện.
Cái giọng điệu như muốn giết người đến nơi.
Diệp Thư không tiếng động mà hít sâu một hơi, bàn tay giấu dưới bàn tự nhéo mình một cái thật mạnh, lúc ngước mắt lên viền mắt đã đỏ hoe: “…Không thể không ăn ư?”
Tấn Vọng ngẩn ra.
Trong mắt thanh niên ngập nước, nhưng cố kìm lại để nước mắt không rơi xuống, dáng vẻ như bị dọa sợ, nhìn qua cực kỳ yếu đuối: “Ta đã đồng ý với ngươi rồi mà, ngươi tin tưởng ta có được hay không?”
“Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi nói, sẽ tốt với ngươi như trước đây, ngươi đừng bắt ta ăn thứ này.”
“Tấn Vọng… Ngươi đừng ép ta.”
Biểu cảm trên mặt Tấn Vọng sắp không trụ nổi nữa.
Thứ hắn không thể chịu được nhất chính là Diệp Thư nhắc đến chuyện trước đây, chiêu này đánh ra mười lần như một.
Diệp Thư cúi đầu, lẳng lặng chờ Tấn Vọng chịu thua.
Mạng y vốn nằm trong tay Tấn Vọng, hạ độc y là điều thừa thãi, nếu như chỉ để thăm dò y, đến đây nên kết thúc được rồi.
Diệp Thư vốn nghĩ như thế, đột nhiên cằm bị người kia dùng sức kéo lên.
“A ______!” Môi bỗng nhiên chạm phải bờ môi mềm mại man mát của đối phương, Diệp Thư kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sau đó, một viên thuốc được đưa vào trong miệng y.
Tấn Vọng dùng sức ghìm cằm của y, đầu lưỡi đẩy nhẹ, viên thuốc trượt xuống yết hầu của Diệp Thư.
Nhưng Tấn Vọng vẫn không buông y ra.
Ngược lại hắn dùng tay nâng sau gáy Diệp Thư, ngón tay quét qua phía sau tai y, nhẹ nhàng, cứ một chốc lại vuốt nhẹ, giống như đang dịu dàng động viên y.
Viên thuốc kia không đắng, mà lại hơi ngọt. Vị ngọt lưu lại giữa môi và lưỡi, khiến cho nhịp thở của cả hai dần nhanh hơn.
Trong giây lát, Tấn Vọng buông y ra.
“Thật sự không phải độc, lừa ngươi thì trẫm là A Vượng.” Đầu ngón tay Tấn Vọng chạm nhẹ gò má ửng đỏ của Diệp Thư, nói: “Ăn cơm đi.”
A Vượng là một con chó màu vàng, được nguyên chủ nhặt về lúc nhỏ, đã về chầu tổ tiên từ lâu.
Diệp Thư nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Tấn Vọng, tức đến nỗi đỏ cả cổ.
Nói ngươi chó thì nhục nhã loài chó quá.
Ngươi còn chó hơn cả con chó.
Tấn Vọng ngu ngốc.
Dùng xong cơm tối, Tấn Vọng tiếp tục xử lý những chính vụ còn lại.
Diệp Thư ở bên cạnh chờ đợi, bưng trà rót nước, mài mực cầm đèn. Mãi cho đến khi y ngủ gật tới lần thứ ba, cuối cùng Tấn Vọng cũng khép tấu chương lại.
Hiếm khi tâm tình Tấn Vọng không tệ lắm: “Hai ngày trước để ngươi theo hầu trẫm, đều chỉ được một lúc đã ngủ thiếp đi, sao hôm nay lại ngoan như vậy?”
Diệp Thư ngoan ngoãn, dễ bảo nói: “Là việc nên làm ạ.”
“Là có việc muốn xin ta?” Tấn Vọng liếc mắt một cái đã chọc thủng mục đích của y, nói, “Nói đi, chỉ cần không quá phận, trẫm sẽ đồng ý hết.”
Diệp Thư chần chờ chốc lát, thấp giọng nói: “Ta…Ta muốn về thăm nhà một chút.”
Động tác của Tấn Vọng ngừng lại.
Nhà mà y nói đương nhiên là Diệp phủ.
Trên danh nghĩa, Thừa tướng Diệp Thư đã bị xử tử, phủ trạch cũng đã bị cấm vệ quân tịch thu, bây giờ Diệp phủ chẳng có cái gì, còn gì nữa mà về thăm.
Diệp Thư lại nói: “Cửa sau nhà ta có một đám mèo hoang, thường ngày hay đến phủ đòi ăn. Bây giờ đã sắp sang đông rồi, chúng nó không có ai chăm sóc, sợ là không thể sống qua mùa đông này.”
Chuyện này dĩ nhiên không phải là giả.
Ký ức của nguyên chủ trong đầu Diệp Thư cực kì mơ hồ, nếu không phải hôm nay Tấn Vọng nhắc đến A Vượng, y còn chẳng nhớ ra chuyện này.
Tấn Vọng nói: “Trẫm phái người đón đám mèo đó về là được, bây giờ ngươi không tiện lộ mặt, hà tất phải tự mình đi?”
“Không được.” Diệp Thư lắc đầu, “Chúng nó sợ người lạ, ngươi phái người khác đến, chúng nó chắc chắn không dám chui ra.”
Tấn Vọng kéo Diệp Thư ngồi xuống bên giường, giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Thật sự chỉ vì mấy con mèo?”
“…Đương nhiên…” Không phải rồi.
Nếu như lúc trước Diệp Thư còn muốn đọ sức với bạo quân thêm mấy ngày, thì hiện tại y hoàn toàn không còn ý nghĩ này nữa.
Tính tình người này khó nắm bắt, ở bên cạnh hắn càng lâu, sẽ càng nguy hiểm.
Bây giờ cách đại hôn còn hơn một tháng, y nhất định phải nhanh chóng tìm cách bỏ trốn.
Đợi đến lúc vào cung thì không có cơ hội nữa.
Muốn chạy trốn khỏi bạo quân, chỉ dựa vào một mình y thì không thể.
Y phải nghĩ cách tiếp xúc với bên ngoài.
Ngón tay Diệp Thư căng thẳng đến mức run lên, nắm chặt lại giấu trong tay áo, y ép bản thân nhìn thẳng vào mắt Tấn Vọng.
Một lát sau, Tấn Vọng nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là không thể.”
“Bệ hạ…”
“Có điều còn phải xem biểu hiện của ngươi.”
Tấn Vọng giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi Diệp Thư, chứa đựng ý tứ ám chỉ nào đó: “Đã nói với ngươi rồi, chỉ cần ngươi dỗ trẫm vui vẻ, trẫm nhất định sẽ đáp ứng ngươi mọi thứ.”
Lưng Diệp Thư mát lạnh, bên tai lập tức như bị thiêu cháy.
Hắn muốn…
Tấn Vọng đón lấy ánh mắt y, ôn hòa cười rộ lên: “Đi tắm đi, trẫm chờ ngươi.”
Hết chương .