Hắng giọng lại, ánh mắt Tư Cảnh phiêu phiêu, bình tĩnh trả lời: "Đúng là phải trả từ lâu rồi, nhưng tôi ngẫm lại, dù sao cũng là quần áo cậu đã mặc qua, đưa cho người khác không ổn cho lắm.
"
Ôn Hi vẫn nhíu chặt mày rống lại, "Nào có chú ý nhiều như vậy chứ, hơn nữa nếu cậu cảm thấy không ổn, vậy sao cậu không trả lại cho tôi, cậu nhét vào tủ quần áo riêng làm gì, cậu tính làm chuyện gì đây!"
Tư Cảnh bày ra bộ dáng vô tội, " Tôi muốn đưa cho cậu, chỉ là trong khoảng thời gian này có khá nhiều truyện, nên tôi đã quên mất.
"
Đôi mắt Ôn Hi có chút dò hỏi nhìn hắn, "Thật vậy chứ?"
Tư Cảnh hỏi lại: "Tiểu Hi không tin tôi sao?"
Hít một hơi thật sâu, trong lòng Ôn Hi có tính toán, đột nhiên nói: "Nếu theo cậu, đưa quần áo tôi đã mặc cho người khác là không ổn, vậy trực tiếp ném luôn đi.
" Nói xong liền định ném quần áo vào trong thùng rác, lại bị Tư Cảnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Khoan khoan đã, sao lại ném quần áo chứ.
"
Nhìn nụ cười gượng trên mặt thiếu niên, ngón tay Ôn Hi quơ quơ, trong mắt lập loè tia sắc bén, "Bị tôi bắt được, cậu chính là muốn giữ cái bộ quần áo này! Chút tâm tư này của cậu tôi đều hiểu hết!"
Không ngờ Ôn Hi sẽ nói thẳng ra như vậy, Tư Cảnh bị đánh một cái trở tay không kịp, đột nhiên có chút nghẹn lời, "Tiểu Hi, tôi! "
" Tôi nói cho cậu biết, cậu mau chết tâm đi, tôi có thế nào cũng không mặc lại đâu, muốn nhìn tôi để chọc cười sao, không có cửa đâu!"
Tư Cảnh: "! ! "
Đôi khi, hắn thật sự không biết là có nên nói bảo bối nhà mình thông minh hay là ngốc nghếch nữa.
Ôn Hi đương nhiên không biết những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng hắn, cầm quần áo trong tay vo lại muốn mang đi, "Cái áo này, tịch thu!"
Nhưng mà mới vừa đi ra được hai bước đã vòng quay về.
Tư Cảnh nghi hoặc chớp mắt.
Ôn Hi liếm liếm môi, vành tai hơi hơi phiếm hồng, "Này cái quần của bộ này đâu.
"
Tư Cảnh sửng sốt, chớp chớp mắt, chậm rãi phun ra một hơi, bước chân trầm trọng đi đến tủ quần áo, " Tôi đi lấy cho cậu"
Ôn Hi tức giận lấy tay đánh vào lưng hắn, nhưng sức lực đều vô dụng, "Phản ứng này của cậu là có ý gì, nếu cậu thích như vậy thì để lại mà tự mặc!"
Tư Cảnh đưa quần cho cậu, "Số đo này tôi mặc không được.
"
Biểu tình Ôn Hi bỗng chốc trở nên hoảng sợ, "Số đo thế nào cậu cũng biết chẳng lẽ cậu đã thử qua sao?!"
"!.
Cỡ quần áo cậu mặc vừa là loại nào mà tôi còn không rõ sao?"
Ôn Hi a một tiếng, đoạt lấy cái quần chạy nhanh về phòng mình.
Tư Cảnh nhìn bóng dáng cậu lắc đầu cười nhẹ.
Thôi không sao hết, dù sao quần áo vẫn còn ở đó, có đặt ở đâu cũng không khác biệt gì.
Đồ đạc mà hai người cần mang đi cũng không nhiều, cũng chỉ mất hai giờ là tất cả đồ đạc cũng đã thu dọn xong hết.
Ôn Hi nằm ngửa ở trên sô pha duỗi cái eo lười biếng, vừa đấm cổ vừa thấp giọng hô lên: "Cuối cùng cũng xong!"
"Tôi đã nói cậu ở bện cạnh nhìn tôi dọn dẹp là được rồi, cậu cứ một hai phải thêm một chân, bây giờ thấy mệt rồi chứ.
" Ngoài miệng nói như vậy nhưng Tư Cảnh vẫn đưa ly hồng trà mới pha cho đối phương.
Ôn Hi không tán đồng nhìn hắn, "Cậu nói gì vậy chứ, chẳng lẽ tôi lại để cậu tự mình dọn dẹp nhiều đồ như vậy à? Hơn nữa chuyển nhà là chuyện của cả hai đứa mình, có chuyện gì cậu cũng tự mình ôm lấy thì làm sao được.
"
Tư Cảnh ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn hành lý trên mặt đất, lại nhìn thiếu niên bên cạnh đang thổi khí trong ly nước, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
"Thật sự, phải đi sao?"
Hắn vô ý thức nỉ non ra những lời này, lại vừa vặn bị Ôn Hi bắt được, sắc mặt người bên cạnh liền thay đổi, "Này, đừng nói với tôi là bây giờ cậu lại không muốn dọn đi đó nhé?"
Bọn họ lúc trước đã thương lượng lâu như vậy rồi, căn nhà mới cũng có rất nhiều phòng, thậm chí đồ vật cũng đã đóng gói xong, bây giờ chỉ còn kém một bước nữa là bước qua cửa nữa thôi, nếu Tư Cảnh muốn đổi ý cậu thật sự sẽ nhào qua cắn chết đối phương luôn.
Tư Cảnh lắc đầu, vẻ mặt sững sờ khó mà giải thích, "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy thật kỳ diệu.
"
Hắn đã từng chết ở căn biệt thự này, và cũng tại căn biệt thự này mà được trọng sinh.
Nơi đây đã từng có kẻ mà hắn chán ghét căm hận nhất, nhưng cũng là nơi sinh ra cậu nhóc con yêu dấu quý giá nhất của hắn.
Bây giờ, hắn thế mà phải rời khỏi nơi đây.
Hết thảy tựa như là một giấc mơ vậy.
Ôn Hi chọc chọc mặt hắn, "Có cái gì mà kỳ diệu, cậu đáng ra không nên có! cái đó gọi là gì nhỉ, luyến tiếc tình tiết cũ à?"
Tư Cảnh bắt lấy tay cậu vuốt ve hai cái rồi mới buông ra, "Nghĩ cái gì vậy.
"
Ôn Hi thu hồi tầm mắt, nằm nghiêng người, cả người trực tiếp ngã xuống lên trên sô pha, phát ra một tiếng than thở thoải mái, "Dù gì đi nữa, chẳng phải nhà mới của chúng ta thấy thế nào cũng tốt hơn biệt thự này sao.
"
Tư Cảnh dường như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt ôn nhu hẳn, "Đúng vậy, nhà mới của chúng ta.
"
Hắn không phải kiểu người chỉ biết chôn vùi trong quá khứ, hắn biết rõ chính xác cái mình muốn là gì, và biết cái gì là quan trọng hơn cả.
Ôn Hi a một tiếng, ngồi dậy bế Tiểu Bạch đang chạy tới chạy lui trên mặt đất lên, sờ sờ đám lông trắng mềm mại kia, "Tiểu Bạch, chúng ta nên chuyển đi đúng không!"
Tiểu bạch lè lưỡi kêu vài tiếng, "Gâu gâu gâu!"
Ôn Hi vội vàng giơ nó lên cho Tư Cảnh xem, "Cậu xem, Tiểu Bạch cũng đang trả lời tôi rồi đây này.
"
Tư Cảnh làm như có thật gật gật đầu, "Đúng là cha con liên tâm.
"
"Tôi luôn cảm thấy lời cậu nói hình như là có chỗ nào đó không ổn.
" Tuy rằng cậu vẫn luôn tự xưng là ba ba với Tiểu Bạch nhưng những lời này của Tư Cảnh không hiểu sao lại cứ có cảm giác không được tự nhiên.
Tư Cảnh không tiếp tục thảo luận với cậu nữa, "Đi thôi.
"
Ôn Hi ôm chặt Tiểu Bạch hơn, tươi cười xán lạn, "Ừ.
"
Ở nhà mới, hai người thu dọn hết thảy đồ đạc rất nhanh đã đến giờ tối.
Nhìn cậu nhóc Ôn Hi nằm ở trên giường không muốn động, Tư Cảnh nhéo nhéo lỗ tai nhắc nhở cậu, " Tắm rửa một cái đã rồi ngủ?"
Ôn Hi lắc đầu, ôm bụng trở mình, "Không, tôi đói rồi, bữa tối đã ăn cứ như biến mất hết rồi ấy.
"
"Đi ra ngoài ăn hay là gọi cơm hộp về.
"
"Gọi ngoài đi, tôi muốn ăn gà rán!" Nói tới đây Ôn Hi vừa rồi không có sức sống gì đột ngột đã ngồi phắt dậy.
"Đã trễ thế này, ta cảm thấy!.
"
"Gà rán hamburger coca lạnh nữa, còn muốn hành tây xoay vòng với râu mực nữa!"
Tư Cảnh nhìn mặt mày cậu hớn hở thật sự là không có cách nào để cấm cản, chỉ có thể trầm giọng thở dài, "Không thể ăn quá nhiều, Coca không thể thêm lạnh.
"
Ôn Hi tức khắc liền như hoa héo, "Như vậy còn gì thú vị nữa!"
Tròng mắt xoay chuyển, cậu thò lại gần cạnh Tư Cảnh lấy lòng cười, "Chúng ta mới vừa dọn tới nhà mới, cái này coi như là tiệc tân gia, cậu không thể cho tôi một ngụm được sao?"
Bỏ qua dáng vẻ đáng yêu của Ôn Hi, Tư Cảnh cứng rắn thầm nghĩ: "Cậu ăn một ngụm là xong, nhưng dạ dày cậu phỏng chừng sẽ khởi nghĩa, cái dạ dày của cậu là dạ dày thủy tinh cậu không biết à?
Nghĩ đến thời gian sinh bệnh lúc trước, Ôn Hi cũng không có tự tin, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, "Lần trước là ngoài ý muốn thui.
"
"Vậy lần trước nữa thì sao, cậu vì tham ăn mà lén lút ăn hai hộp kem"
Ôn Hi che hai tai lại như đà điểu, "Được rồi được rồi đừng nhắc nữa, tôi biết rồi, tôi chỉ ăn chút ít thôi.
"
"Chờ dạ dày cậu điều trị khỏi, cậu có muốn ăn ánh trăng tôi cũng cắt nó thành khối rồi nấu cho cậu ăn được không?"
Ôn Hi bị hắn chọc không nhịn được cười, "Có phải cậu bị ngốc hay không vậy.
"
"Tôi đi đặt cho cậu vài thứ để ăn.
"
"Tôi cũng phải nhìn!" Ôn Hi nhào qua trực tiếp treo ở trên người Tư Cảnh, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể đặt chút cơm chiên dứa, nhưng mà loại nhiều dứa hơn ấy.
"
Tư Cảnh trở tay vuốt mặt cậu, "Vậy không bằng lại gọi thêm một đĩa trái cây thập cẩm nhé?"
"Ừ ừ, muốn thêm nhiều dưa ngọt nữa!"
Ôn Hi lắc lắc mình quang cổ hắn, tầm mắt rõ ràng dừng ở trên di động, nhưng đầu óc đã bay đi rất xa, thậm chí cậu không thể nắm bắt được những suy nghĩ đang nhảy múa bay lượn rất xa đó của mình là gì, nhưng cậu lại biết rõ, bản thân mình bây giờ rất, rất, rất vui vẻ.
Rõ ràng buổi sáng bọn họ chuyển nhà đang còn mưa thu, buổi chiều lạnh giá, nhưng vào ngày hôm sau, nhiệt độ thế mà lại tăng lên một cách thần kỳ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Ôn Hi ghé vào trên bàn cảm thấy bản thân mình không ngủ thêm chút đúng là có lỗi với cái thời tiết tốt này.
"Này sao cậu còn ngủ nướng nữa vậy, nói cho huynh đệ nghe xem, cảm giác khi dọn tới nhà mới như thế nào?"
Ôn Hi dùng một cánh tay chống cằm, lười biếng ngáp một cái, giơ ngón tay cái lên, "Không cần nói cũng biết, đương nhiên là phi thường good!"
" Ây da, thật hâm mộ cậu quá, có thể không có người quản tự mình sống, nếu tôi cũng có thể tự dọn ra khỏi nhà thì tốt rồi.
"
"Lời cậu nói này, cái gì mà kêu không ai quản, Tiểu Cảnh không phải là người à?"
Ngày hôm qua cậu bị quản chỉ được ăn hai cái cánh gà với hai vòng hành tây, cộng thêm một ít râu mực với trái cây, quả thực không thể đáng thương hơn.
"Hai ngươi cái đó gọi là tình thú, sao gọi là quản được.
"
Ôn Hi: "! ! "
"Trong đầu cậu có phải chứa thứ gì không bình thường không vậy!"
"Đầu óc tôi còn không bình thường á, rõ ràng là hai người các cậu biểu hiện thành cái dạng gì cậu biết không?" Điền Thiên khoa trương ước lượng một chút, "Nói khoa trương một chút, hai cậu có khác gì với đôi vợ chồng mới cưới không chứ?"
Ôn Hi bị hắn nói xấu hổ buồn bực, chính là không tìm ra điểm để phản bác, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy một cục tẩy ném qua, phun một tiếng, "Cậu nói nhiều quá!"
"Cậu thẹn quá hóa giận chứ gì, chắc chắc là thẹn quá hóa giận rồi!"
"Hai người các cậu nói chuyện vui vẻ quá nhỉ," Tư Cảnh sau khi đi lấy nước về, đưa ly nước cho Ôn Hi, "Tôi cách bao xa mà vẫn nghe được.
"
Điền Thiên nắm lấy khối tẩy kia thở dài, "Tư Cảnh, Ôn Hi nhà cậu lấy tẩy đập ta, này có tính là tai nạn lao động không hả?"
Tư Cảnh nhướng mày, "Cậu nói với tôi là hy vọng tôi cũng đập cậu một lần nữa sao?"
"Hai người các cậu đúng là không phải người nhà thì đừng tiến vào cửa, đáng thương cho tôi! Đi thôi!" Nói xong Điền Thiên lấy tay che lại ngực làm bộ bi thương.
Ôn Hi nhìn màn biểu diễn của Điền Thiên cười ra tiếng, xua xua tay, "Chạy nhanh đi, không tiễn nha.
"
Điền Thiên hít hít cái mũi, "Cậu sao lại có thể không giữ tôi lại, được rồi, tôi biết tôi làm phiền thế giới riêng của hai người các cậu, tôi đi! Cáo từ!"
Ôn Hi nhìn cậu ta ngoài miệng nói vậy nhưng chân lại vẫn bất động, nhịn không được phun tào: "Cậu cũng thật là, không nghĩ một chút ghi danh Học viện Hí Kịch Trung Ương luôn đi? Thiên phú này của cậu mà không đi biểu diễn đúng là lãng phí.
"
"Tôi là một người khá kín đáo, không muốn để nhiều người phát hiện vẻ đẹp của tôi.
" Điền Thiên nói còn đặc biệt hất hất tóc.
Đột nhiên, cậu ta nhướng mày, "A nói đến cái này, các cậu có phải không chú ý hay không, tháng sau có hội diễn văn nghệ đó.
"
"Hội diễn văn nghệ?"
"Đúng vậy, đây là hoạt động của cao trung, mỗi năm đều có, mỗi lớp đều phải có tiết mục.
"
Ôn Hi không mấy hứng thú, "Vậy làm đi thôi, lớp chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể bày ra một tiết mục sao?"
"Tôi đây chỉ hảo tâm nhắc nhở trước, vạn nhất lão Ban tuyển cậu đi biểu diễn thì sao?"
Ôn Hi buồn cười khụ một tiếng, "Tôi? Ta ngoại trừ ăn ra thì cái gì cũng không biết.
"
Tư Cảnh bỗng nói: "Cái hội diễn văn nghệ này, là có thể tự mình báo danh sao.
"
Khuôn mặt Điền Thiên đầy vẻ trông mong, "Đương nhiên là có thể, nhưng ngoài người đặc biệt thích được nổi bật ra thì cũng đâu có ai thích lên đài biểu diễn đâu.
".
Nói xong cậu ta chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn Tư Cảnh, "Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn chủ động báo danh?"
========.