Cảnh này Lê Sơ diễn cực kỳ thuận lợi, Kỷ Vân nhìn đoạn diễn trong màn hình, cũng không cần phải kêu Lê Sơ diễn lại lần nữa xem có tốt hơn không.
Giờ khắc này chính là tốt nhất.
Kết thúc công việc, Đường Tòng Nam cầm áo khoác đến, chuẩn bị phủ lên người Lê Sơ, lại phát hiện có người đã đi đến làm trước.
Ninh Mạn Thanh đứng ở bên cạnh Lê Sơ khoác áo cho nàng, nhìn nàng chỉnh chu, động tác này của Ninh Mạn Thanh thực sự quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Đường Tòng Nam đứng một lát cũng chưa phản ứng được có cái gì không ổn ở đây.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, Lê Sơ đã ở trên xe thúc giục hắn.
Đường Tòng Nam vừa mới lóe ra chút manh mối đã bị đánh tan, hắn nghĩ có thể là do Lê Sơ có quan hệ quá thân với Ninh Mạn Thanh thôi, cũng không nghĩ nhiều leo lên xe.
Lê Sơ ngồi lên xe uống nước ấm làm ấm người, cầm lấy bao lì xì của Kỷ Vân và Ninh Mạn Thanh đưa cho nàng.
Không quan trọng nhiêu tiền, chủ yếu là xóa đi đen đủi, dù sao vừa rồi cũng mới diễn cảnh chết.
"Đợi lát nữa trở về uống thêm chút thuốc, lúc này trời lạnh, cũng sẽ còn lạnh hơn nữa, ngàn vạn lần không được để sinh bệnh."
Đường Tòng Nam dặn dò, thấy Lê Sơ gật gật đầu, lại nói mấy vấn đề khác với nàng.
Từ lúc lên xe đến giờ Tiền Đóa Đóa vẫn rất trầm mặc, Lê Sơ cảm thấy có chút kỳ quái, thấy cô gục đầu xuống, còn tưởng rằng cô mệt rã rời.
"Đóa Đóa, nếu em mệt thì lát nữa đến chỗ lên ngủ một lát đi."
"Tỷ, em không mệt."
Tiền Đóa Đóa ngẩng đầu, tỏ vẻ bản thân mình không cần đi ngủ.
Đường Tòng Nam kinh ngạc: "Ặc, đôi mắt của em làm sao vậy, ai khi dễ em sao?"
Tiền Đóa Đóa nhìn đôi mắt đỏ hồng, vừa nhìn thấy là biết đã khóc, vừa mới rồi còn thấy tốt mà, sao lên xe lại thành như vậy rồi.
"Không có, chỉ là em quá khổ sở! Em quá khổ sở!"
Tiền Đóa Đóa hít hít cái mũi, dưới ánh mắt quan tâm của mọi người không còn kiên cường được nữa, cầm khăn giấy bắt đầu sổ mũi.
Nước mắt Tiền Đóa Đóa ào ào: "Tần Mộ sao nàng có thể như vậy! Trời ơi, thật sự là tgiết người tru tâm! Đạo diễn với biên kịch có còn là con người hay không vậy!"
Đường Tòng Nam giựt giựt khóe miệng: "Cái này có cái gì mà khóc?"
"Anh không hiểu, Nam ca anh không hiểu!"
Tiền Đóa Đóa vẫn luôn đi theo Lê Sơ, có đôi khi Lê Sơ không có cảnh diễn, nàng sẽ đi quan sát những người khác diễn, tất nhiên Tiền Đóa Đóa cũng đi theo.
Tuy rằng Tiền Đóa Đóa không thấy kịch bản, nhưng thông qua mấy đoạn diễn mà xâu chuỗi lại cốt truyện, hơn nữa là nửa fan CP cũng cảm khái tuyến tình cảm trong phim, vì thực là nhiều cảnh.
Kết quả CP BE trước mặt nàng, mà còn là chết kiểu này.
"Em cứ tưởng Tần Mộ làm nhiều chuyện như vậy, nếu là trốn không thoát sẽ chết một cách oanh liệt, nhưng lại không biết nàng lại chết một cách bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức làm người khác khổ sở."
Tiền Đóa Đóa càng nói nước mắt càng khống chế không được, giống như Tần Mộ đang ngồi trước mặt mình.
"Nếu đổi góc độ khác ngẫm lại, kỳ thật kết cục này cũng còn khá tốt, lúc trước chị còn đọc được một bản kết cục khác, là Tần Mộ tự sát trước mặt Tịch Ỷ Vân bằng cách tự đâm, cứu không được."
Lê Sơ tri kỷ đưa khăn giấy cho Tiền Đóa Đóa, nhưng lại trát thêm một đao vào ngực cô.
Tiền Đóa Đóa khóc càng thương tâm.
Lê Sơ đã qua tâm lý khổ sở, thấy Tiền Đóa Đóa khóc thành như vậy không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, đại khái tim nàng cũng bị đồng hóa thành tim của kẻ giết người rồi đi.
Bởi vì Tiền Đóa Đóa khóc quá thảm, nên lúc xuống xe Đường Tòng Nam đưa cho cô một cái kính đen.
Sau đó Đường Tòng Nam cảm thấy trợ lý mang kính đen quá kỳ cục, cho nên hắn cũng mang lên, nhưng như vậy vẫn có chút kỳ cục, vì thế hắn lại mang cho Lê Sơ.
F đoàn phim, phong cách cực kỳ.
Tiến độ quay của phim giống như Lê Sơ đoán trước, giữa tháng , Lê Sơ đã quay xong các cảnh, chỉ còn lại một cảnh cuối liền đóng máy.
Trước cảnh quay này, Đường Tòng Nam còn muốn khẩn trương hơn Lê Sơ.
Nếu không phải sợ chọc đến sự kiên nhẫn của Kỷ Vân, Đường Tòng Nam thực sự muốn hỏi thêm n vấn đề.
Lộ ít hay nhiều? Thời gian bao lâu? Quay mấy lần mới được?
Không có cách nào, đây là một lòng lo lắng của mẹ hiền.
Trước khi bắt đầu quay, Kỷ Vân đề Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh ở cùng nhau tìm cảm giác trước.
Phòng nghỉ, rốt cuộc Ninh Mạn Thanh cũng không cần phải thấy Đường Tòng Nam quấy rầy, thần sắc thả lỏng không ít.
Mỗi lần như vậy, cô đều suy nghĩ cũng may người đại diễn Nhiễm Nhan Như của cô không ở bên cạnh.
"Ninh lão sư, đợt diễn chung cuối cùng rồi."
Lê Sơ không có cầm kịch bản, vì đoạn diễn này nàng căn bản không có quá nhiều lời thoại.
Nàng chỉ có ba câu, Ninh Mạn Thanh cũng chỉ có mấy câu.
Ba câu của nàng là "Xin đánh dấu em", "Tịch Ỷ Vân, ôm em một cái" còn có một câu "Xin lỗi".
Tần Mộ thật sự là tàn nhẫn của tàn nhẫn, nếu nàng không làm như vậy có khả năng Tịch Ỷ Vân còn có thể quên nàng, nhưng nàng lại làm thế này, Tịch Ỷ Vân không có khả năng sẽ thoải mái nhanh như vậy.
Cho nên khi nàng rời khỏi phòng Tịch Ỷ Vân, mới nói một câu xin lỗi với cô, nhưng là nàng cũng không hối hận, bởi vì nàng vốn dĩ không phải là người tốt gì cả.
"Là đợt diễn chung cuối cùng trong phim này."
Ninh Mạn Thanh nghiêm túc sửa lại câu nói của nàng, cảnh diễn của cô trong phim đóng máy trễ hơn một chút, có khả năng còn quay thêm mấy ngày nữa.
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội hợp tác!"
Lê Sơ gật đầu, có lẽ có mấy diễn viên cả đời chỉ hợp tác với nhau một lần, nhưng nàng và Ninh Mạn Thanh chắc chắn sẽ có nhiều hơn, dù sao thành sự tại nhân mà.
Nàng và Ninh lão sư đều quen thuộc đến mức cực gần, muốn cái "nhân quyền" này cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
"Chút nữa có khẩn trương không?"
Ninh Mạn Thanh ngồi đối diện với Lê Sơ, chân hai người tựa sát vào nhau, trên mặt của hai người cũng không thấy điểm nào khác thường.
"Chắc là không có đâu."
Lê Sơ nghĩ một chút rồi nói, dù sao nàng và Ninh lão sư cũng quen thuộc như vậy mà, nếu trước đó không có qua những chuyện kia, nói không chừng nàng sẽ khẩn trương, nhưng bây giờ chắc là sẽ không.
"Không có thì tốt, đạo diễn Kỷ sẽ thanh tràng."
Đầu ngón tay Ninh Mạn Thanh lướt lên đùi Lê Sơ, động đậy trên mặt vải.
"Ninh lão sư..... nhột...."
Lê Sơ có chút nhột, đùi nàng rất mẫn cảm, tự mình chạm vào không sao, người khác chạm vào liền nhịn không được muốn tránh đi.
"Nhột chỗ nào?"
Thanh âm Ninh Mạn Thanh khẽ nhếch, mang theo chút lười biếng, còn thêm một chút câu người.
Rõ ràng chỉ là động tác tùy ý, nhưng lại mang theo ám chỉ rất rõ ràng, khiến người ta nháy mắt liền đỏ mặt.
"Ninh lão sư!"
Trên mặt Lê Sơ túng quẫn, trắng mịn nhiễm một tầng phấn hồng.
Đương nhiên là lòng tôi nhột tỷ ơi!!!!
Lòng Lê Sơ có lời cợt nhã, nhưng lại không thể nói thành lời với Ninh Mạn Thanh.
Ninh Mạn Thanh luôn có thể làm nàng không thể chống đỡ được, cảm giác chân tay trở nên vụng về.
"Làm sao vậy?"
Trên mặt Ninh Mạn Thanh thản nhiên nói tiếp, giống như bản thân mình vừa mới hỏi một câu về thời tiết tự nhiên.
"Chúng ta nên diễn thử đi."
Lê Sơ đem đề tài kéo về lúc đầu, chân nàng bị Ninh Mạn Thanh đè lại, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng thẩm thấu qua lớp vải đến da thịt, phủ qua nơi mới vừa nhột lúc nãy.
"Vì muốn cảm giác chân thật, lát nữa có khả năng tôi sẽ thả ra tin tức tố, tôi sẽ cố hết sức khống chế, nếu không cảm giác không thoải mái nhất định phải kêu dừng, cái này lát nữa đạo diễn Kỷ cũng sẽ dặn dò em kỹ càng."
Ninh Mạn Thanh nghiêm túc hơn, chỉ là tay đặt trên đùi Lê Sơ trước sau không có rời đi.
"Vâng, em biết rồi."
Lê Sơ gật đầu, tuy rằng đối với tin tức tố của Ninh Mạn Thanh nàng vẫn luôn tiếp thu rất tốt, cho dù là Ninh Mạn Thanh phóng thích tin tức tố công kích với người khác, lúc dừng xung quanh nàng, nàng cũng cảm thấy thực dễ chịu.
Nhưng là loại chuyện này cũng không thể đánh cuộc, tuy rằng Lê Sơ không hiểu rất rõ về tin tức tố hay tuyến thể, nhưng cũng biết được tầm quan trọng của chúng nó.
Hai người bắt đầu tìm trạng thái một chút, lần này diễn thử Ninh Mạn Thanh cũng không phóng tin tức tố, hai người chỉ diễn đơn thuần.
Một lần qua đi, Ninh Mạn Thanh dặn dò.
"Lúc biểu diễn em phải có cảm giác trình tự, sau khi tôi mở tin tức tố, độ mạnh yếu sẽ có biến hóa, em có thể dựa vào đó để làm ra cảm giác kháng cự hoặc là trạng thái không thoải mái"
Lê Sơ cẩn thận nghe, gật đầu.
Ngoài cửa, vẻ mặt Tiền Đóa Đóa đen thùi khinh thường nhìn Đường Tòng Nam đang đứng dán lên cánh cửa, biểu tình thực ra một lời khó nói hết.
"Ca, không cần thiết đi?"
Đường Tòng Nam đứng thẳng người, vỗ vỗ bụi trên quần áo, rạo rực vui vẻ nói: "Ninh lão sư thực sự là một người không tệ."
Hắn nghe bảy tám phần, bên trong thực sự là Ninh Mạn Thanh đang chỉ dẫn trạng thái biểu diễn cho Lê Sơ, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy bản thân mình có thể là lo lắng quá nhiều, dù sao thật lâu trước kia lúc cứu Lê Sơ, Ninh Mạn Thanh cũng không có làm gì.
Sau khi Lê Sơ ra đến, hắn nhìn quần áo Lê Sơ không loạn chút nào, hơi thở cũng không khác bình thường, trong lòng càng yên tâm.
Trước khi bắt đầu quay, Kỷ Vân thanh tràng, Đường Tòng Nam là người đại diện, nên có thể ở bên cạnh quan sát.
Cảnh đầu trong đoạn này là hình ảnh Lê Sơ tiêm thuốc vào tay mình, tay nàng dán một tầng da nhân tạo, cấu tạo mạch máu cũng rõ ràng, nhìn qua không khác với da thịt thật.
Tần Mộ thực sự là một nữ nhân tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng thực tàn nhẫn.
KR là trước khi giết chết Trương Minh, nặc danh bắt buộc hắn làm.
Mười mấy năm trước Trương Minh là thanh viên quan trọng trong dự án nghiên cứu thuốc KR này, nắm giữ liều lượng công thức của KR, sau khi KR bị cấm xong, viện nghiên cứu cũng giải tán, hắn đi thành phố khác phát triển, lúc này lại bị Lý Tố Đông tìm được.
Trương Minh vốn dĩ là người cẩn thận chặt chẽ, hắn vốn là không muốn làm loại thuốc cấm này, nhưng Lý Tố Đông lại cho hắn đủ tiền, còn giới thiệu hắn vào công ty nhà nước.
Tần Mộ có thể lấy được từ chỗ hắn, không phải là dùng tiền, mà là dùng chứng cứ khiến Trương Minh sợ hãi.
Con trai của Trương Minh không phải do hắn sơ sẩy vô ý mà tử vong, không phải như hắn nói là do hắn ngủ quên, mà thực sự là vì hắn yêu đương vụng trộm.
Tần Mộ có thể khiến vợ Trương Minh giúp nàng vứt xác, đưa túi thuốc nổ cho Trương Minh trong lúc nàng và Lý Duệ đi đến con đường kia, đều là dựa vào chứng cứ thu thập được về quyết tâm muốn báo thù của vợ Trương Minh.
Kỳ thật có rất ít người biết, KR khiến cho Omega không sinh con được, kỳ thật là do một vị Omega nghiên cứu ra, ban đầu nàng nghiên cứu ra vì mục đích tự bảo vệ mình, bảo hộ quyền lợi của quần thể Omega.
Nàng tin tưởng vững chắc chuyện sinh dục đều là tự do, quyền sinh dưỡng hài tử phải nên thuộc về bản thân Omega làm chủ, nếu một Omega không muốn bị Alpha đánh dấu sinh dục, như vậy người đó có quyền để bản thân mình không sinh dục.
Thuốc KR ngăn chặn tế bào tuyến thể dung hợp, cho dù Alpha có cưỡng bách đánh dấu, Omega cũng sẽ không mang thai.
Nhưng vị Omega tiên phong quyền cho Omega này đại khái không nghĩ đến, nghiên cứu của mình lại trở thành con dao hai lưỡi, biến thành công cụ khiến Omega không dựng dục được.
Tần Mộ cũng không định để bản thân mình mang thai, cũng không muốn về sau sẽ xuất hiện thêm một chuyện ngoài ý muốn như tên lưu manh, cho nên nàng tự tiêm KR vào thân thể mình.
Cuối cùng nàng nói với Tịch Ỷ Vân một câu, bề ngoài là trấn an, thực tế lại như đâm Tịch Ỷ Vân một đao.
Nàng là thực vật dây leo, bề ngoài vô hại, nội tâm đầy độc.
- ---đừng lo lắng cảnh sát, tôi đã tiêm KR.
Đừng lo lắng, tôi sẽ không mang thai, tôi không có mang theo đứa nhỏ của cô cùng đi chết.