Cái hôn đầu tiên của năm mới.
Một câu có thể đoán ba nghĩa, mặc kệ là nghĩa nào, đều là đại biểu cho chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Lê Sơ ngủ mê mang, rúc vào lòng ngực Minh Mạn Thanh, đụng vào mềm mại dần dần thanh tỉnh lại.
Bóng đêm làm mặt người mở ảo, nhìn không rõ ràng.
Sương mù làm ánh trăng chiếu vào màn cửa mang theo chút gợi cảm không trong suốt, tình ý không an tĩnh hay lạnh lẽo, mà mang theo chút mông lung giống như có thể hóa thành hiện thực.
Quần áo trên người Ninh Mạn Thanh cọ xát với với chăn bông phát ra tiếng vang, thanh âm này trong bóng tối bị phóng đại ra gấp trăm lần, giống như mây mù vào đông, đan chéo thành vạn luật độc đáo.
Lạch cạch một tiếng, là Ninh Mạn Thanh cởi áo, làm áo khoác rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang có chút nặng nề.
Nhưng mà cũng không ai để ý.
"Lạnh."
Thanh âm Lê Sơ lộ ra chút giọng mũi chưa tỉnh và một chút sợ lạnh, không tự giác rúc vào chỗ ấm áp hơn.
Hơn giờ rưỡi, điều hòa trong phòng đã dừng lại, Lê Sơ không phải là một người mở điều hòa qua đêm, đây không liên quan đến yêu thích hay không, chỉ là một loại thói quen mà thôi.
Lúc mẹ Lê Sơ còn sống thường xuyên nói như vậy, mở điều hòa cả đêm không tốt với thân thể, cho dù là gió lạnh hay là gió nóng, cho nên Lê Sơ đã nuôi thành thói quen đúng giờ tắt điều hòa, cho dù có xuyên qua cũng không thay đổi.
Điều hòa ấm áp không phát ra âm thanh, tất cả đều im ắng.
"Mới từ ngoài trở về, có chút lạnh."
Giọng nói Ninh Mạn Thanh cực nhẹ, đôi mắt hồ ly trong đêm tối hiện lên một chút ánh sáng.
Cô xoa xoa tay để tay mình ấm áp lên, luận lý thành chương để Lê Sơ dựa vào.
"Vậy tôi giúp em làm ấm áp."
Lê Sơ bị lạnh đến run run, ủy ủy khuất khuất không vui vẻ trề miệng, nàng phát hiện Ninh Mạn Thanh không còn đặc biệt tri kỷ như Ninh Mạn Thanh kia, cư nhiên cam tâm để nàng bị lạnh.
Cho nên nàng cũng rất trẻ con chỉ muốn dựa vào ấm áp năm phần, để mình tự chui vào chân lông xù xù.
Đã rạng sáng hai giờ, bên ngoài còn vang lên tiếng pháo, mà cũng có lẽ không phải pháo, bởi vì nơi này bị cấm ồn ào.
Lê Sơ mơ mơ màng màng nghĩ, đại khái chắc là khinh khí cầu, hay cái gì đó giống như pháo, dù sao đây cũng là truyền thống trong nước, Tết nhất không nghe tiếng vang, giống như là thiếu thiếu cái gì.
Trong phòng cũng có tiếng vang, gió mát rung động theo tiếng nước, bầu không khí vi diệu đan xen giữa ầm ĩ và yên tĩnh.
Tiếng vang bên ngoài lát sau liền ngừng lại, đại khái chắc chỉ có một nhà làm ra động tĩnh, bây giờ cũng không nhiều người đón giao thừa, không chừng mọi người đều đã ngủ rồi, nhà kia cũng không làm ra âm thanh quá lớn, để tránh bị những nhà khác khiếu nại.
Sau tiếng vang là yên tĩnh, Lê Sơ nhẩm ra chút hương vị bỏ cũ đón mới.
Đích xác là không tệ, mới cũ thay đổi, một năm này nàng trải qua thật tốt.
Không chỉ lăn giường cuối năm, mà năm mới cũng lăn giường rồi, giống như trăm triệu điều kế tiếp của năm đều sẽ thông thuận như vậy.
Lê Sơ bị ý tưởng trong đầu của mình chọc cười, bởi vì ý cười mà ngực chấn động, bị Ninh Mạn Thanh không vui vẻ chọc chọc.
"Xem ra là tôi không tốt, sao có thể còn làm em phân tâm."
Hương vị tin tức tố lạnh lùng, giữa đêm mùa đông càng thêm rét lạnh.
Lê Sơ chỉ có thể nhít đến gần thêm một chút, giống như muốn chôn vào thế giới ấm áp.
Lê Sơ lau mồ hôi trên lưng Ninh Mạn Thanh, biếng nhác hỏi: "Xem ra ngày mai chị không chỉ giúp em tẩy sô pha, còn phải giúp em tẩy khăn trải giường, đổi chăn."
Đương nhiên cái này cũng chỉ là nói giỡn, mấy cái này kêu người đến làm hộ là được rồi, hoặc là trực tiếp nhét vào máy giặt, giống như cất giấu bí mật không thể làm người biết được.
"Đương nhiên."
Ninh Mạn Thanh cười đáp ứng, nắm lại lòng bàn tay của Lê Sơ.
"Còn lạnh không?"
"Nóng."
Nhiệt độ không khí đêm nay nghịch chuyển, Lê Sơ nhăn mặt, giống như quả đào bị rút đi hơi nước.
Còn không phải sao, drap trải giường giống như bị dùng nước tẩy qua, đương nhiên đây là cách nói khoa trương, nhưng chăn bông đích xác là cũng là tương tự như vậy.
Còn drap giường, nó hẳn là có chuyện đàm đạo với so pha rồi, chủ đề đương nhiên là về năm mới.
Đây là một năm mới cực kỳ phong phú của nàng.
Hôm sau Lê Sơ phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi, đóng thành một lớp dày, hẳn là từ nửa đêm đã bắt đầu rơi, nếu là trước hai giờ, chắc là Ninh Mạn Thanh sẽ nói cho nàng bên ngoài có tuyết rơi.
Trong khu này có người quét dọn, trên cỏ bị dẫm ra mấy cái dấu chân.
Lê Sơ đứng ở trên lầu cũng muốn bước đi, nhưng mà nàng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, bên ngoài quá lạnh, nàng cũng không dám đi.
Nàng bọc áo ngủ bằng nhung thật dày, chân dài bắt chéo xem phim điện ảnh.
Đương nhiên, là chọn nơi sạch sẽ ngồi rồi.
Sáng sớm Ninh Mạn Thanh đã đi rồi, nói cái gì giúp nàng tẩy sô pha, quả nhiên đều là nói dối gạt người.
Nhưng mà Lê Sơ cũng chỉ là nói giỡn thôi, nàng biết hôm nay Ninh Mạn Thanh sẽ rất bận, dù sao mùng một năm mới chính là ngày lành ở nhà, gia đình Ninh Mạn Thanh như vậy đương nhiên không thể không đi ứng phó được.
Lê Sơ không quên gửi tiền cho mẹ của nguyên chủ, giống như tiền mừng năm mới, số tiền không nhiều lắm, so với số tiền nguyên chủ chuyển năm ngoái chỉ nhiều hơn ngàn.
Việc cũng trôi qua như thế, điện thoại mẹ nguyên chủ gọi đến cũng cứng nhắt, hỏi nàng năm nay thế nào này kia.
Lê Sơ trả lời bà năm trước có quay phim truyền hình với quảng cáo, nên trong tay có chút tiền, để bà có thể gửi cho anh trai bên đó trả nợ, chỉ là đừng lộ ra tin tức về nàng là được.
Lê Sơ tên là Lê Sơ, nhưng nguyên chủ cũng không phải tên này, tên thật của nguyên chủ không phải, nhưng lấy nghệ danh là Lê Sơ, nhưng sau khi nàng vào giới giải trí xong lấy giấy chứng minh đi sửa lại, nàng muốn bản thân mình có thể tự làm chủ, người khác không được nói cái gì.
Lê Sơ thật ra cũng không lo lắng mặt nàng sẽ bị chủ nợ của anh hai nhận ra, tuy rằng ở đây nàng không có ảnh chụp của nguyên chủ, nhưng nàng lại cảm thấy các nàng rõ ràng là không giống nhau.
"Uhm uhm, mẹ sẽ không nói, con tự chăm sóc bản thân."
Lê Sơ đáp lại, bên kia trầm mặc trong chốc lát, không biết nói cái gì nên tắt máy.
Lê Sơ tiếp tục xem phim điện ảnh, quan sát những diễn viên gạo cội diễn, sau đó bắt đầu diễn tập lời thoại kịch bản.
Mùng ba năm mới, Lê Sơ bị Đường Tòng Nam đóng gói nhét vào đoàn làm phim.
Hôm nay vừa vặn Ninh Mạn Thanh vừa vặn cũng đi nước ngoài, bởi vì thời gian khác biệt, các nàng cũng không kịp gặp nhau tạm biệt.
Nhưng mà chuyện này cũng xem như ra râu ria, dù sao quan hệ của các nàng cũng không phải gặp mặt thấy mặt hàng ngày gì cả.
Tiền Đóa Đóa đem nước gừng ấm đặt vào tay Lê Sơ, sợ Lê Sơ bị đông lạnh cứng chân.
Lê Sơ uống nước ấm trong liều, giảng nội dung phim cho trợ lý đang tò mò.
Bộ phim này ban đầu nhà đầu tư tìm người diễn thể loại đô thị nhẹ nhàng, chủ yếu là đánh quái nói chuyện phiếm, hai người vai chính là nửa người nửa yêu vì muốn xã hội yên ổn mà ra tay, Lê Sơ diễn vai dẫn, tên là Châm yêu.
Chuẩn xác mà nói loại yêu này mang nửa huyết mạch nhân loại, có năng lực sửa đổi thời gian bằng ý niệm, đương nhiên cũng phải yêu cầu ý niệm đủ mạnh mẻ, mới có thể thi chuyển năng lực.
Nhưng kết quả đã có rồi cũng không phải dễ dàng thay đổi như vây, chỉ đổi một cách khác ra kết quả ban đầu thôi.
Vai diễn của nàng chết trên đường đi đến nơi hẹn gặp người.
Sau khi nàng chết, năng lực nàng bị kích phát, chấp niệm nàng đi đến nơi hẹn của nàng quá mức mạnh mẽ, cho nên nàng đã đi đến tương lai để nhắc nhở, muốn cho bản thân mình tránh được nguy hiểm, mà đi một con đường mới.
Nhưng độ cong biến động cũng quay về nơi bắt đầu, sau khi tuần hoàn thay đổi, quỹ đạo cũng yên lặng quay về kết quả ban đầu.
Trước đó nàng nhận được một cái điện thoại, nghe thấy được âm thanh của chính mình, kêu mình không được đi con đường đó, cho nên nàng thành công tránh được cái chết vì tai nạn xe nguyên bản, nhưng nàng lại bị một chậu hoa từ trên trời rớt xuống đập chết.
Vì thế nàng gọi điện cho mình, nghe thấy tiếng cãi nhau thì không được đi con đường đó, vì thế nàng tránh được vận mệnh bị chậu hoa đập trúng, nhưng lại gặp tên tâm thần đâm loạn trên phố mà chết.
Thật giống như một trò chơi không ngừng nạp lại dữ liệu, mỗi một lần nàng đều sẽ nghênh đón một cách chết khác nhau, chẳng qua những cách chết đó có chút khác biệt, nhưng là đều phải chết, sau khi trải qua rất nhiều, nàng mới có thể sắp được đến gần chỗ hẹn.
Chỉ là trước khi đến nàng đến gặp được vai chính, vì không ngừng lặp lại năng lực sửa đổi thời gian, làm năng lượng dao động dị thường, còn như vậy có khả năng sẽ tạo thành mấy không gian song song không ổn định, cho nên vai chính mới đứng ra ngăn nàng lại.
Nàng thi triển năng lực khống chế thời gian, làm vai chính rơi vào không gian song song thứ hai, sau đó xảy ra cái gì, nàng cũng không biết, vì đó đến cảnh diễn của nam nữ chính rồi.
Tóm lại sau khi nam nữ chính trở về xong, châm bị thu phục, bị cầm tù, hy vọng vai chính có thể đáp ứng nguyện vọng của nàng, mang theo linh hồn của nàng đến nơi hẹn.
Tiền Đóa Đóa nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao, cảm giác nhân vật này quá si tình a, không phải chết trên đường thì cũng chết ngoài lộ, kết quả cuối cùng có phải người hẹn với nàng phải chờ đợi nàng thật lâu không?"
"Không phải, người kia căn bản không có đến, kỳ thực là nàng kia căn bản không có đồng ý đi hẹn, cho nên nàng kia cũng căn bản không biết có một người, hoặc nói là một yêu, vì nàng kia đã chết một lần lại một lần."
Đơn phương lao đến chính là bi thảm như vậy, giống như rất nhiều người yêu thầm mà chết đi.
Lê Sơ nghĩ, cũng may nàng với Ninh lão sư đủ trực tiếp, tuy rằng không có danh phận, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng nhau.
"Mịe!"
Tiền Đóa Đóa lặng lẽ nghẹn ra một chữ, biểu đạt tâm tình bị đè nén của mình.
Tiền Đóa Đóa không nhìn thấy có người đến tìm Lê Sơ diễn thử, phim trường rất bận rộn, nhưng nơi này của các nàng lại rất thanh tĩnh.
"Hình như không có, đạo diễn nói chị chỉ cần quay với đoàn phim là được.
Người kia chỉ xuất hiện ở hồi ức, đạo diễn không định cho người kia lộ mặt, nói như vậy ai đóng nhân vật này, có thể liên tưởng đến người yêu thầm của mình, sẽ có khả năng nhập diễn cao hơn một chút."
Tiền Đóa Đóa trề khóe miệng, chỉ cảm thấy nghe xong nội dung này, mùa đông lại càng lạnh lẽo hơn.
Vì nhân vậy này mà Lê Sơ chấp nhất, bất quá tâm nguyện ban đầu của nàng khi nhận diễn bộ phim này cũng là vì muốn nếm thử nhiều cách chết khác nhau, thoải mái!
Sau khi cắt nối biên tập lại, vai diễn của Lê Sơ xuất hiện nhiều hơn một tập, nàng quay không đến một tuần đã xong rồi, mang theo hành lý rời khỏi đoàn phim, lại muốn chui đầu vào một đoàn phim khác.
Đây là bộ phim công ty muốn quay, vì muốn nâng nữ chính, nguyên bản phân vai cho Lê Sơ là tiểu sư muội yếu đuối, nhưng Lê Sơ lại không muốn diễn ngốc bạch ngọt, nên xin diễn vai một sư tỷ soái khí.
Đường Tòng Nam ở văn phòng tức đến muốn xỉu ngang, tim gan phèo phổi đều đau.
Con gái phản nghịch, đau thương lòng ta.
"Em nói tiểu sư muội có gì mà không tốt? Bộ phim IP này dàn diễn viên cường đại như vậy, chắc chắn là có thể nổi tiếng, nhân vật này lại có cảnh diễn tình cảm, em lại đòi đi diễn nữ thứ tám, có phải em muốn tức chết tôi không?"
"Mẹ, xin bớt giận."
Lê Sơ rót ly nước ấm cho Đường Tòng Nam, vỗ vỗ lưng hắn.
Kỳ thật vấn đề ở đây là chỗ cảnh diễn tình cảm, nhưng Lê Sơ không thể nói rõ như vậy được, chỉ nói: "Em muốn diễn những vai có sự tương phản với hình tượng của em, muốn khiêu chiến một chút."
"Khiêu chiến cái đầu em!"
Đường Tòng Nam tức giận đến mức đập cái bàn kêu vang, hận không thể đập đầu của Lê Sơ.
Hắn uống xong ly nước, sau đó sửng sốt chốc lát, quăng cái ly trống không xuống đất.
"Ai là mẹ em!!!! Cút a!!!!".