Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

chương 76: có chút khát nước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lê Sơ cảm thấy bản thân sẽ có một khoảng thời gian không thể nhìn thẳng vào sô pha trong phòng hóa trang, nút áo của nàng được Ninh Mạn Thanh gài lại từng cái, những dấu vết cá nhân không ở nơi không thể nhìn thấy cũng bị che đi.

Tiền Đóa Đóa đi vào tới cũng không có bất luận cảm giác gì không đúng, bởi vì do giới tính, Beta không nghe thấy hương vị tin tức tố, bởi vậy đối với không khí còn hương vị dây dưa lẫn nhau của Alpha và Omega cũng hoàn toàn không biết gì cả.

"Ơ, Lê tỷ, cái sô pha này sao vậy?"

Tiền Đóa Đóa nhìn một mảng ướt lớn trên sô pha, nhẹ hỏi một tiếng.

"Vừa rồi lúc diễn thử với Tiểu Sơ, hai chúng ta nhập vai quá sâu nên động tác có chút mạnh, không để ý đến ly nước để ở bên cạnh, nên khiến sô pha bị ướt."

Ninh Mạn Thanh đứng ở một bên, giải thích nghi ngờ cho Tiền Đóa Đóa.

"Ồ ồ, không có gì, em lập tức gọi người đến đổi cái khác, bây giờ em đi ngay, Viên Tử cậu đến đây."

Tiền Đóa Đóa đi rồi, Viên Tử trầm mặc mà nhìn theo vị đồng nghiệp ngay thơ này.

Tuy rằng nàng cũng là Beta không nghe được hương vị tin tức tố, nhưng do nghề nghiệp nên nàng có sức quan sát rất nhạy bén, nàng không cần nghĩ nhiều cũng biết nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng là một nhân viên tốt, phải có sự tu dưỡng nghề nghiệp mà xem như không biết.

Lê Sơ nhìn thấy Tiền Đóa Đóa không nghi ngờ gì mới nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nhìn Viên Tử vài lần, thấy bộ dáng của cô cũng giống như không biết gì cả, mới dám đúng lý hợp tình hiên ngang ngẩng đầu.

Uhm, đúng, cái gì cũng không có xảy ra!

Chỉ là diễn thử ở phòng hóa trang, sau đó không cẩn thận mà quá mức nhập vai làm đổ ly nước mà thôi.

Nhưng kỳ thật ly nước kia chính là cả người Lê Sơ nhũn ra nhìn Ninh Mạn Thanh đổ lên đi, Ninh Mạn Thanh chỉ đổhơn nửa ly, còn lại nửa ly là.....!từ người của nàng.

Ninh Mạn Thanh nói nàng khát, Lê Sơ trước giờ cũng chỉ biết rượu play, hôm nay từ chỗ Ninh Mạn Thanh cũng biết thì ra nước cũng có thể play được.

Lúc ấy Lê Sơ đang nằm, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Ninh Mạn Thanh, lực sát thương cực kỳ lớn, trực tiếp khiến nàng thất điên bát đảo không biết hôm nay là hôm nào, hiện tại nhớ lại còn có thể chút dư vị khó quên.

Tuy rằng đoàn làm phim không nghĩ gì, nhưng Ninh Mạn Thanh cũng không để không gian cho người ta mơ màng quá nhiều, cô không dừng lại lâu trong phòng hóa trang của Lê Sơ, cũng nhanh chóng rời đi.

Sau khi Ninh Mạn Thanh rời đi, Lê Sơ mở màn ở trong phòng lên, mở cửa sổ ra.

Hương vị tin tức tố trà mây hỗn hợp với mùi mật đào phiêu đãng tan đi, giống như một bí mật lặng lẽ được chôn giấu trong mùa hè đầy gió.

Tiền Đóa Đóa rất nhanh trở về, cô thay đổi vỏ chăn sô pha xong, cầm hành trình kế tiếp thông báo cho Lê Sơ.

Hiện tại nhiệt độ của Lê Sơ rất cao, cho dù bây giờ nàng đang đóng phim, nhưng cũng có không ít đoàn phim đến mời nàng, bất quá đều bị Đường Tòng Nam đẩy hết.

Đường Tòng Nam đều đã nói với Lê Sơ, sẽ không tiêu hao giá trị thương mại của nàng quá mức, dù sao cũng không phải vì muốn kiếm tiền nhanh, cũng không phải là bỏ mấy năm không kiếm tiền, chỉ nói Lê Sơ không cần quá nôn nóng, nàng vẫn còn rất trẻ, con đường phía trước vẫn còn rất dài.

Đương nhiên là Lê Sơ không vội vàng, nàng cảm thấy tình hình hiện tại rất tốt, có một người đại diện yêu quý nàng, có một công ty dễ dàng phối hợp, nàng thực sự rất may mắn.

Đương nhiên, phần may mắn phía công ty, là Ninh lão sư mang đến cho nàng.

Lê Sơ bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực nàng cũng có phúc lợi của người xuyên sách, bàn tay vàng lớn nhất của nàng đó chính là quen biết được nữ chủ.

Bạn gái quả nhiên là thiên hạ đệ nhất!

Vì để cho diễn viên có thời gian làm quen kịch bản sửa đổi, Chu Hân Duyên quyết định những diễn viên chính chậm tiến độ một chút, ngày mai lại quay, hôm nay chỉ quay bối cảnh.

Hai vị diễn viên chính rời đoàn làm phim, lên hai chiếc xe đi về hai hướng hoàn toàn khác biệt.

Lê Sơ có một sự kiện tối cần tham gia, Đường Tòng Nam đã cùng thợ trang điểm đợi nàng, nàng vốn dĩ định xin nghỉ đêm nay, nhưng là quyết định của Chu Hân Duyên liền vừa lúc bỏ được đoạn xin nghỉ này.

Ninh Mạn Thanh vẫn còn tiếp tục buổi đàm phán kinh doanh của mình, hơn nữa còn hẹn Mục Tiêu đi ăn cơm.

Hai người ở một nhà hàng Tây cực kỳ bí mật gặp mặt, Mục Tiêu nhìn Ninh Mạn Thanh trước mặt, biết được đối phương mời đến là không có ý tốt.

"Hôm nay Ninh tiểu thư sao lại rảnh hẹn tôi đi ăn cơm, tôi cho rằng cô bận rộn như vậy nhất định là không có thời gian đi."

Dựa theo mạng lưới quan hệ của Mục Tiêu, tra được Ninh Mạn Thanh làm cái gì cũng không quá khó, hắn cũng không muốn hơn thua với người Ninh gia, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu hàm nghĩa sau những việc làm của Ninh Mạn Thanh.

Những lời Ninh Mạn Thanh nói buổi sáng Mục Tiêu cũng biết được, thái độ của đối phương rất không khách khí, quan hệ giữa bọn họ cũng không phải quá quen thuộc, bởi vậy Mục Tiêu mở miệng cũng mang theo vài phần không khách khí.

"Mục tổng không phải cũng là người bận rộn sao, vậy mà cũng có thể bớt chút thời gian đến đoàn làm phim mời người đấy?"

"Chỉ là chân thành mời Lê tiểu thư cùng tôi đi sự kiện chung mà thôi."

Ấn tượng của Mục Tiêu với Lê Sơ rất tốt, hắn đã điều tra qua, biết Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh có quan hệ rất tốt.

Đối với ý đồ đến đây của Ninh Mạn Thanh, Mục Tiêu biết được, Lê Sơ là Omega, Ninh Mạn Thanh là Alpha, đều là Alpha, Mục Tiêu tất nhiên là hiểu rõ tại sao Ninh Mạn Thanh không vui, nhưng cái này có liên quan gì đến hắn chứ.

"Ninh tiểu thư hẳn là biết nếu muốn đạt thành hợp tác, làm sao có thể vì một bên từ chối mà dừng tay, đương nhiên là phải cho đối phương thấy rõ thành ý và lợi ích của mình rồi."

Mục Tiêu không cảm thấy bản thân mình làm có gì sai, điều hắn muốn cũng rất đơn giản, hơn nữa hắn cảm thấy đây có thể là một thương vụ thành công, tuy rằng Hắc Kim hắn có thể lung lay được, nhưng đối phương cũng không chủ động đẩy Lê Sơ ra, Mục Tiêu nhìn trúng giá trị thương mại của Lê Sơ, cũng biết giá trị tiềm tàng của Lê Sơ, cảm thấy để người ở Hắc Kim thực sự là đáng tiếc và mai một.

"Tôi lại nghĩ muốn đạt thành hợp tác, chuyện quan trọng nhất chính là biết rõ yêu cầu của đối phương, mạnh mua bạo bán cũng không phải là hành vi tốt trong kinh doanh đâu, thậm chí cũng có thể nói là......" Môi đỏ Ninh Mạn Thanh khẽ nhếch, ánh mắt lại không có độ ấm, cô vi diệu ngừng lại một chút, lại nhìn Mục Tiêu tiếp tục nói lời mình chưa nói hết, "bỉ ổi."

"Không cần dùng giá trị kinh doanh của bản thân để vũ nhục hứng thú của người khác, nàng không cần cái gì gọi là ích lợi của anh, cũng không phải là người mà anh có thể chạm vào."

Ninh Mạn Thanh buông ly rượu trên tay xuống, tiếng ly thủy tinh rơi xuống bàn thủy tinh phát ra một tiếng vang nhỏ, làm không khí trở nên giương cung bạt kiếm.

Ninh Mạn Thanh lựa chọn con đường đi theo ước nguyện ban đầu, chính là vì tránh cho có người sẽ dùng quyền thế ngăn chặn Lê Sơ, bức bách nàng trở thành thú bông chỉ biết kiếm tiền của giới tư sản, cô đã đi đến đây, làm sao sẽ cho phép người khác xem Lê Sơ như công cụ kinh doanh kiếm tiền được.

"Ninh tiểu thư chắc chắn như vậy?"

Không có một Alpha nào có thể thờ ơ với khiêu khích của một Alpha khác, Mục Tiêu biết Ninh Mạn Thanh không có phóng thích tin tức tố, nhưng ánh mắt của cô còn khiêu khích áp bức hơn cả việc phóng thích tin tức tố, kích thích lòng khiêu chiến của hắn.

Thật ra Mục Tiêu không phải là thương nhân có tư tưởng ích kỷ hay thủ đoạn cực kỳ dơ bẩn, nhưng hắn cũng không phải là nhân vật sạch sẽ gì, dù sao Thiên Ca cũng là do hắn đoạt lại, nếu hắn là nhân vật chạm vào bỏng tay ở Vân Châu, thì hắn cũng biết được sức ảnh hưởng của chính mình, cũng hiểu rõ mình có thể làm được cái gì.

Hắn tin tưởng sẽ không có người nào có thể không động tâm trước lợi ích, nếu có, nhất định là do lợi ích chưa đủ nhiều, không đủ khiến người mê muội.

"Đúng vậy, tôi chắc chắn như thế."

Ninh Mạn Thanh lộ ra một nụ cười tươi, so với nụ cười giả tạo trước đó, nụ cười này nhìn sung sướng chân thành không ít, rồi lại lộ ra chút hương vị nguy hiểm.

Ninh Mạn Thanh không chỉ là tin tưởng Lê Sơ sẽ không động tâm vì lợi ích, cũng càng tự tin vì thực lực của bản thân mình.

Tập đoạn Thiên Ca hiệ tại đúng là phát triển lớn mạnh không ngừng, nhưng quái vật khổng lồ kiên cố cũng không phải là không có chỗ để phá hủy, Ninh Mạn Thanh đã nhìn thấy được phân bố và cách khống chế cổ phần của tập đoàn Thiên Ca, khi cô quyết định dời kinh doanh từ nước ngoài về Vân Châu cũng đã phân tích hết tất cả các thế lực lớn nhất ở đây, một ít bí mật kinh thương, Ninh Mạn Thanh thấy mình hiểu rõ hơn Mục Tiêu nhiều.

"Có những chuyện không nên đụng vào, tạm biệt, Mục tổng."

Ninh Mạn Thanh không muốn phí lời lắm miệng với Mục Tiêu, mục đích gặp mặt hôm nay cô đã đạt được.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, giống như là thành tâm nhắc nhở nói: "Đợi lát nữa Mục tổng nên là đi đường Lâm Thắng đi, nơi này là Vân Châu, đã giờ này, con đường lúc anh đi đến đã quá cứng rồi."

Nơi này là Vân Châu, tuy rằng Thiên Ca ở Vân Châu, nhưng đây cũng là Vân Châu mà Ninh Mạn Thanh lớn lên.

Mục Tiêu bất quá cũng chỉ là một người mới đoạt quyền thành công mấy năm nay thôi, nếu Mục Tiêu cứ khăng khăng muốn làm cái gì với Lê Sơ, như vậy cô cũng không ngại để đối phương biết đã có bao nhiêu công ty ở Vân Châu này hóa thành sao băng rồi.

Mục Tiêu nghe hiểu lời nói ẩn ý của Ninh Mạn Thanh, nhìn bóng dáng rời đi của Ninh Mạn Thanh, dần nhăn lại mày..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio