Sau khi Lê Sơ ngồi lên ghế sau của xe, suy nghĩ sợ hãi mới chậm rãi dâng lên trong lòng.
Loại người như Ninh Ngọc Hi này thực sự vừa ngu vừa dốt, vừa không xem trọng pháp luật vừa không có đạo đức, ỷ là tư bản muốn làm gì thì làm, miệng hắn nói những lời đại lễ gì đó cũng không phải là uy hiếp gì, thậm chí Lê Sơ còn thấy ở phòng khách có máy quay.
Nếu nàng không thể chờ được cứu viện kịp thời, nàng thực sự sẽ bị đánh gãy chân sau đó bị cưỡng bức, loại người này chính là ghê tởm như vậy.
"Thực xin lỗi bà chủ, là em thất trách không bảo vệ tốt chị."
Trên mặt Viên Tử tràn đầy ảo não, cô không nghĩ tới người cư nhiên lại bị bắt đi trước mặt mình, cô chạy đuổi theo nhưng cũng không đuổi kịp.
"Chuyện này rất bất ngờ, cũng trách tôi không có lòng phòng bị, lần sau tôi sẽ cẩn thận."
Lê Sơ vỗ vỗ cánh tay Viên tử, để cô đừng quá áy náy, dù sao chuyện này ai cũng không nghĩ tới.
"Đau không, còn có chỗ nào bị thương không, có muốn đi bệnh viện không?"
Viên Tử nhìn nửa bên mặt Lê Sơ bị đánh sưng lên, trong lòng cực kỳ cáu giận, nội tâm cũng mắng tiểu tiện nhân, chờ bà chủ lớn lăn lộn chết hắn.
"Không có việc gì, giúp tôi thoa thuốc giảm sưng bên ngoài là được."
Lê Sơ lắc đầu, liếm liếm vùng da bị rách trong khoang miệng, động một cái gò má liền đau, trong lòng nàng cũng muốn cọc thực sự.
Viên Tử gật đầu: "Vâng"
A Dược ngồi ở ghế trước đưa di động xuống: "Ninh tiểu thư điện."
"Mạn Thanh.....!Uhm, không có việc gì, thực sự, Ninh Ngọc Hi choáng váng hơn, em lừa nó kéo dài thời gian, em không có chuyện gì."
Lê sơ nhận điện thoại, lúc nghe được âm thanh của Ninh Mạn Thanh, ủy khuất trong lòng càng nhiều, nhưng nàng cũng không biểu đạt ra tới, làm Ninh Mạn Thanh an tâm trước.
Nàng biết Ninh Mạn Thanh ở bên kia trong lòng nhất định cũng không dễ chịu hơn nàng, chắc chắn còn lo lắng hãi hùng hơn.
"Không cần đi bệnh viện kiểm tra, chỉ là mặt bị hắn đánh một chút thôi.....!Bên kia làm sao vậy?"
Lê Sơ nghe bang một tiếng, hoảng sợ.
"Không có việc gì, không cẩn thận làm rơi ly nước vỡ thôi."
Miệng lưỡi Ninh Mạn Thanh tràn ngập cảm xúc trấn an, Bạch Vụ ngồi ở một bên nhìn cái ly bị bóp nát nuốt một ngụm nước miếng.
"Đi bệnh viện kiểm tra một lần, chị sẽ yên tâm hơn một chút, chị sẽ nói A Dược đưa em đi, bệnh viện tư nhân của bạn chị, tính bảo mật rất tốt."
Lê Sơ ngoan ngoãn lên tiếng "Dạ"
"Chờ chị trở về."
Ninh Mạn Thanh nhìn thời gian trên vé máy bay, ngữ khí mềm nhẹ.
"Vâng, em chờ chị trở về."
Sau khi điện thoại cắt đứt, dịu dàng trên mặt Ninh Mạn Thanh thu lại, thần sắc âm trầm.
Bạch Vụ như chim cút ngồi ở một bên, biết cô bây giờ chính là núi lửa có thể bùng phát bất kỳ lúc nào, không dám dây vào rủi ro.
"Chuyện bên này tiếp theo giao cho cậu xử lý, sau đó chúng ta dời trọng tâm về trong nước đi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Tôi đã chờ không kịp."
Hiếm khi Ninh Mạn Thanh sẽ có những lúc nóng nãy như vậy, nhưng bây giờ nội tâm tràn đầy lửa giận đã khiến cô muốn bùng cháy từ trong ra ngoài.
Cô tức giận với Ninh Ngọc Hi, dám làm mấy chuyện như vậy, càng bực bội bản thân khi có chuyện phát sinh không thể tự mình đuổi đến, chỉ có thể chỉ đạo từ xa, máy bay về nước cần mấy tiếng đồng hồ, không nhận được tin tức bình an của Lê Sơ, làm sao cô dám lên máy bay trước.
Cho nên cô chỉ có thể chờ, chỉ có thể chờ.
Ninh Mạn Thanh chán ghét loại cảm giác ngoài tầm tay thế này, cô cần phải trở về nước.
"Có chút rác rưởi cần phải xử lý ngay."
Ninh Mạn Thanh lãnh đạm mà đem mảnh nhỏ trên bàn quét vào thùng rác, tiếng lẻng xẻng rơi xuống giống như âm thanh báo trước nào đó.
Ninh Mạn Thanh biết Ninh Ngọc Hi ngu, cho nên người cô phòng bị cũng không phải là Ninh Ngọc Hi, mà là Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri, hoặc là nói là cha mẹ cô.
Những người đó sẽ dùng phương thức âm độc hơn nhiều để đối nghịch với cô, để đạt được mục đích của bọn họ, Ninh Ngọc Hi lại hoàn toàn không hiểu âm mưu quỷ kế, chỉ hành động ngu ngốc, nhưng nó lại biết phương thức trả thù người, làm cô thực sự tức giận.
"Được, cậu yên tâm trở về đi, bên này tôi xử lý."
Bạch Vụ gật đầu, tuyệt đối ủng hộ bạn thân.
Dù sao cũng bị khi dễ đến trên mặt rồi, lão bà còn bị người ta bắt đi, làm sao mà nén giận được?
........!
Lúc Lê Sơ nhận được tin tức về chuyến bay của Ninh Mạn Thanh, là nàng đang ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Thật ra thì có chút khoa trương, Lê Sơ biết trạng thái thân thể của mình, trừ bỏ trên mặt ăn một cái tát của Ninh Ngọc Hi, với một chân bị Ninh Ngọc Hi đạp ra, thì không chịu thêm thương tổn gì khác.
Nhưng mà nàng vẫn cực kỳ phối hợp tiến hành chụp CT, rút máu xét nghiệm nước tiểu, đợi lát nữa bạn gái trở về có thể thấy tình trạng khỏe mạnh của nàng.
Chuyện này Lê Sơ kêu Viên Tử giấu đi, Viên Tử gạt Tiền Đóa Đóa trước, nói với cô Lê Sơ có một ít chuyện riêng cần xử lý, Tiền Đóa Đóa cũng không nghi ngờ.
Trịnh Minh chọn nơi hành động cũng rất tốt, A Dược thấy được camera theo dõi, nhưng lại bị hư rồi, đầu óc của Mẫn Ý Viễn tốt hơn Ninh Ngọc Hi một chút.
Lê Sơ cũng cảm tạ không phải tất cả mọi người đều giống như Ninh Ngọc Hi, nếu không Mẫn Ý Viễn tng trùng thượng não, hôm nay nàng sẽ thực sự xảy ra chuyện.
Lúc Ninh Mạn Thanh đến đã là giữa đêm, Lê Sơ không ở bệnh viện, cũng không về đoàn làm phim, mà đi đến một khách sạn.
Hôm nay nàng có chút giật mình, lại lăn lộn kiểm tra sức khỏe một phen, cho dù nàng có muốn chờ Ninh Mạn Thanh trở về cũng không cản được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Mùi tin tức tố trà mây nhẹ nhàng mà di chuyển, giống như một giấc mộng cực kỳ mềm mại.
Trong lúc mơ ngủ Lê Sơ cọ cọ, ưm ưm a a hai tiếng, phát hiện cảm xúc quá chân thật không giống như mơ mới mở bừng mắt.
"Ninh lão sư! Chị đã về rồi!"
Lê Sơ lộ ra biểu tình kinh hỉ, dính trên người Ninh Mạn Thanh, cầm tay cô.
"Uhm."
Đầu ngón tay Ninh Mạn Thanh chạm chạm vào bên mặt sưng đỏ của Lê Sơ, xúc cảm tin tức tố quanh thân càng thêm lạnh lẽo.
"Đã thoa thuốc, ngày mai chắc là không có việc gì, em đã xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, chiều mai mới đến đoàn phim."
Lê Sơ dịch vào bên trong một chút, để Ninh Mạn Thanh nằm xuống.
"Uhm."
Ninh Mạn Thanh cởi quần áo lên giường, tiếng vải dệt tát tát cọ xát, giống như trong lòng cô đang rung động.
Thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói với Lê Sơ, nhưng theo ánh đèn mờ nhạt nhìn gương mặt an tĩnh của Lê Sơ cười với mình, cô lại cảm thấy những lời đó quá mức dài dòng nặng nề, sẽ không làm hoa nhỏ trước mặt này thêm xán lạn, mà giống như giọt mưa nặng nề áp cong cánh hoa.
Cơn buồn ngủ của Lê Sơ tan đi một chút, chui vào lồng ngực Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh ôm lấy vòng eo của nàng, nhịn không được siết chặt.
Không khí trở nên cực kỳ yên bình, trong không khí như vậy thật ra là phải nói chút gì đó mới đúng, nhưng giống như cái gì cũng không cần phải nói.
Ánh đèn tỏa ra màu vàng ấm áp, chiếu lên giường thành đường cong ôm ấp dịu dàng.
Qua rất lâu sau, đến khi Lê Sơ lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, cảm giác lồng ngực Ninh Mạn Thanh chấn động, tiếp đó là âm thanh của cô vang lên.
"Đào Đào"
Lê Sơ cực nhẹ mang theo chút buồn ngủ trả lời lại "hưm?"
"Thực xin lỗi, không bảo vệ tốt em."
Cằm Ninh Mạn Thanh đụng vào đỉnh đầu Lê Sơ, thông qua hơi thở và chấn động cơ thể bao gồm nhiệt độ, tiếng tim đập và linh hồn tin tức tố truyền đến ão não của cô đến Lê Sơ.
"Chị không cần phải nói thật xin lỗi" Lê Sơ chọc chọc ngực Ninh Mạn Thanh, nghiêm túc mà trả lời "Chúng ta vốn dĩ là hai cá thể độc lập yêu nhau, không phải là thân thể cộng sinh, tình huống lúc đó không ai nghĩ đến, hơn nữa là em dễ tin người, xem nhẹ ác ý của người khác."
Nói đến chuyện này Lê Sơ liền quạo, lòng tốt không được báo đáp đúng là chuyện đáng ghét ghê tởm nhất trên thế giới này!
"Bảo bối, cái tên Mẫn Ý Viễn kia là đồng phạm, cũng đặc biệt ghê tởm! Chị nhất định phải xử hắn."
Lê Sơ hoàn toàn thanh tỉnh, nhăn mũi thở phì phì nói.
Lần trước Minh Chi xảy ra chuyện cũng là do tên Mẫn Ý Viễn này nhúng tay, hơn nữa ánh mắt của hắn thực sự làm Lê Sơ vô cùng buồn nôn.
Lê Sơ đem ngọn nguồn chuyện này kể cho Ninh Mạn Thanh nghe, bao gồm quan hệ của Trịnh Minh với Mẫn Ý Viễn, những chủ ý của Mẫn Ý Viễn còn có những lời hắn nói ra.
"Hắn sẽ vì những lời nói và việc làm của hắn mà trả giá đại giới."
Một bàn tay của Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng sờ đầu Lê Sơ, một tay khác lại nắm chặt lại, sắc mặt âm u.
Tin tức tố của cô cũng trở nên đặc biệt bạo ngược, Lê Sơ phát hiện dùng tin tức tố của mình chậm rãi áp lên, trấn an cảm xúc của Ninh Mạn Thanh, đồng thời dời đề tài đi.
"Còn Ninh Ngọc Hi thì tính toán thế nào, Viên Tử nói các nàng đã nhốt nó lại theo ý của chị."
"Chị sẽ sắp xếp nó ra nước ngoài."
Âm thanh Ninh Mạn Thanh rất lạnh, cô không muốn tai họa này còn xuất hiện trước mặt Lê Sơ nữa.
"Bên Ninh gia không có vấn đề gì sao?"
"Đây là chị đã suy xét đến lựa chọn tốt nhất của bọn họ."
Nếu không phải suy xét đến phản ứng của người Ninh gia, Ninh Mạn Thanh tuyệt đối không chỉ đơn giản đưa người đi nước ngoài như vậy.
Cô có thể nghĩ đến người Ninh gia sẽ dùng cách gì để hòa giải, có thể là đưa Ninh Ngọc Hi đi nơi khác, hoặc là để Ninh Ngọc Hi gả cho một nhà có thể mang đến lợi ích cho bọn họ, loại tình huống này Ninh Mạn Thanh không muốn thấy, đó căn bản là không động được đến cái gốc của Ninh Ngọc Hi, cái cô làm chính là muốn bẻ gãy cánh mà Ninh Ngọc Hi xem là che chở cho mình, dao động đến gốc của nó.
Đến lúc đó, loại phế vật như vậy không cần khiến cô tốn quá nhiều tâm tư, cũng sẽ tự tìm đến đường chết.
"Vậy là muốn trở mặt sao, hay là nói, chị phải về Ninh gia chính thức vào vòng tranh đấu?"
"Hửm?" Ninh Mạn Thanh nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn bạn gái nhỏ trong lòng ngực, phát hiện nàng hình như còn biết nhiều hơn cô nghĩ "Em còn hiểu rất rõ ràng nha."
"He he, biết một chút, em lừa Ninh Ngọc Hi nói chuyện, lại động não một chút, kết hợp với mấy vấn đề trước giờ liền hiểu rõ."
Lê Sơ khoa tay múa chân một chút, ý đồ muốn lừa dối cho qua.
"Đúng là một quả đào thông minh, uhm, định khai chiến, dù sao bọn họ cũng chưa bao giờ chân chính yên tâm chị."
Ninh Mạn Thanh cười chọt chọt đầu Lê Sơ, vốn dĩ cô không muốn nói những chuyện này với Lê Sơ, nhưng nếu Lê Sơ đã biết một chút, cô cũng không có gì phải giấu giếm.
Huống chi cô hiểu rõ bản tính thích lợi ích của cha mẹ, cô chính là người phù hợp nhất với mong chờ của bọn họ, bởi vậy cha mẹ cô nhượng bộ lần này cũng là muốn đưa ra thành ý, như vậy cũng đủ để bọn họ từ bỏ Ninh Ngọc Hi.
"Vậy chẳng phải rất lâu nữa chị cũng không thể đóng phim sao, sau này còn có thể quay lại không, đây mới là chuyện chị thích mà."
Lê Sơ nghĩ nghĩ một chút, lại có chút khổ sở.
Đây là nghề Ninh Mạn Thanh thật sự yêu thích và dùng nhiệt tình để đối đãi, nhưng bây giờ Ninh Mạn Thanh lại không thể không vứt bỏ, Lê Sơ đau lòng, cũng giận mình không thể giúp được gì.
Ninh Mạn Thanh xoa xoa đầu Lê Sơ cười nói: "Trên thế giới vốn dĩ có rất nhiều chuyện là có được có mất, từ lúc chị quyết định quay về đã nghĩ kỹ rồi, yên tâm chị còn có thể quay lại, dù sao chị cũng còn chưa quay được bộ phim thực sự ngọt nào với em đây."
Lê Sơ chạm chạm nắm tay với cô "Đã hứa rồi đó."
Nói định rồi, hẹn một bộ phim..