Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong dựa theo định vị Lê Ngạn Hoài gửi cho đi tới một nhà hàng tư nhân rất nổi danh là tính tư mật cao.
Nơi này đặc biệt chiêu đãi một vài người yêu cầu sự riêng tư, người phục vụ miệng kín, cũng không hóng hớt, rất nhiều người nổi tiếng hoặc là người không muốn bị quấy rầy đều sẽ tới nơi này dùng cơm.
Khi Quý Phong đến, quầy lễ tân hỏi họ của Quý Phong rồi dẫn cậu tới một căn phòng.
Căn phòng cổ kính, mùi hương ngào ngạt, trang trí làm trước mặt sáng ngời.
Lê Ngạn Hoài đã chờ sẵn, anh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu, nhìn thấy Quý Phong thì cười, trên mặt còn đeo kính râm và mũ, chờ phục vụ sinh dẫn Quý Phong tới rời đi, anh mới tháo kính râm xuống.
“Nơi này không dễ tìm nhỉ?” Lê Ngạn Hoài đứng lên.
Quý Phong cười lắc đầu: “Còn rất dễ tìm.
” Dù sao thì nơi này cũng nổi danh, định vị cũng chuẩn xác, cậu gọi xe tới đây còn dứt khoát đưa đến tận cửa.
Lê Ngạn Hoài thuận tay nhận ba lô cậu mới tháo từ trên vai xuống, vừa muốn treo lên giá áo gần đó, Quý Phong mỉm cười ngăn cản: “Để tôi làm là được, Lê tiên sinh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp.
”
Lê Ngạn Hoài nghe vậy nhíu mày cười: “Nếu Quý sư đệ đã cho là vậy thì sao còn gọi anh Lê tiên sinh?”
Quý Phong ngẫm lại, biết nghe lời đúng, sửa lại miệng: “Anh Lê.
”
Sếp meo meo vẫn luôn tránh trong lòng Quý Phong nghe thấy tiếng anh này thì lông cả người đều dựng lên, thấy tư thế hai người như có tâm tình định đứng đấy luôn, nó dứt khoát đẩy đẩy, thò đầu nhỏ từ trong lòng Quý Phong ra, meow một tiếng, tiếng kêu mềm mại, cảm giác tồn tại mười phần.
(Hoàng thượng tranh sủng kkk=))))
Quả nhiên Quý Phong cúi đầu xuống, nhìn thấy cái đầu nhỏ và mắt mèo trừng lớn dụ người kia thì tim đều nhũn ra, nhéo nhéo cái tai nhỏ, giọng nói cũng nhu hòa xuống: “Có phải miu miu đói rồi đúng không?”
Sếp miu miu vì thu hút sự chú ý của Quý Phong, tay nhỏ bộp một cái lên cái túi trong tay Quý Phong.
Quý Phong nhớ ra trước khi đi miu miu cứ ôm khư khư một túi đồ ăn cho mèo nho nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, mở ba lô, lấy đồ ăn của nó ra.
Lê Ngạn Hoài cũng rất thích mèo, nghe vậy cũng đi tới gần, ý cười càng sâu: “Lúc mới gặp mặt còn tưởng rằng tính cách Quý sư đệ tương đối lạnh lùng, không ngờ rằng hóa ra cũng là một người yêu mèo, đi ăn cơm cũng không quên mang đồ ăn cho mèo theo sao?”
Nói như vậy hẳn là ở nhà đã cho ăn no rồi, Quý sư đệ này của anh đúng là không nỡ để mèo bị đói một chút nào, còn không tiếc mang theo.
Quý Phong đặt ba lô xong, quay về ngồi cùng Lê Ngạn Hoài, Quý Phong giải thích: “Khi đi đã cho nó ăn một lúc rồi, trước khi đi nó ôm túi đồ ăn này tới, một hai phải mang theo nên cũng tùy ý nó.
”
Miu miu hiếm khi có yêu cầu, sao có thể bỏ qua không thuận theo chứ?
Ông chủ mèo lắc lắc cái đuôi, đầu nhỏ dứt khoát cọ mu bàn tay Quý Phong một cái: “Meow.
” Đừng hàn huyên nữa, nên đút đồ ăn rồi.
Quý Phong sờ sờ bụng nhỏ của nó, bẹp bẹp, xem ra trước khi đi chưa ăn no.
Trong khoảng thời gian đồ ăn còn chưa đưa lên này, Quý Phong nhìn về phía Lê Ngạn Hoài: “Anh Lê, không ngại thì em cho miu miu ăn một chút trước nhé?”
Lê Ngạn Hoài tất nhiên không ngại, sau đó thấy Quý Phong động tác thành thạo mà lại dịu dàng đổ một ít ra lòng bàn tay, đưa đến trước mặt con mèo nhỏ kia, động tác của nó cũng không nóng vội, ăn một viên lại một viên, một người một mèo cho người ta cảm giác ấm áp tốt đẹp, nhã nhặn lịch sự.
Lê Ngạn Hoài xem cũng thấy ngứa ngáy, phòng riêng ở đây mỗi bàn đều bày trường kỷ (Ghế dài), anh dứt khoát ngồi sang một chút: “Quý sư đệ, anh có thể đút cho nó ăn một chút được không?”
Quý Phong nhìn sếp miu miu một cái trước, bóp bóp bàn tay nhỏ của nó: “Miu miu, để anh Lê đút cho nhóc ăn được không?”
Ông chủ miu miu nghe vậy lắc lắc cái đuôi, trực tiếp quay đầu nhỏ sang một bên: Nó sợ không tiêu hóa được.
Lê Ngạn Hoài càng vui vẻ không thôi: “Quý sư đệ, nó có thể nghe hiểu được sao?”
Quý Phong sờ sờ đầu miu nhãi con: “Chắc là nghe không hiểu, nếu không thì chẳng phải là thành tinh rồi sao? Nó luôn như thế với người lạ, anh Lê ở chung với nó mấy lần là quen.
”
Sếp meo meo càng khó chịu: Ở chung mấy lần?
Ý là còn muốn gặp lại à? Một ảnh đế từ khi nào lại nhàn rỗi như vậy?
Lê Ngạn Hoài nghe vậy cũng cười, cũng không cưỡng cầu: “Đúng thật là thế, một khi đã như vậy, hai ngày tiếp theo anh ở thành phố C làm phiền nhiều rồi.
”
Quý Phong tất nhiên không có ý kiến, ấn tượng của cậu đối với Lê Ngạn Hoài cực kỳ tốt, hơn nữa mấy năm trước còn có đoạn quen biết kia, sau khi hai người quen thuộc thì như bạn già đã quen biết nhiều năm: “Anh Lê lần này sao lại tới thành phố C?”
Lê Ngạn Hoài: “Những ngày qua đoàn phim vẫn luôn quay phần diễn của chị Kỳ, lần này kết thúc đạo diễn Đoạn dứt khoát cho nghỉ ngơi hai ngày.
” Ai ngờ còn gặp phải chuyện Doãn Ích Hiên, nhưng cho dù Doãn Ích Hiên không gây ra chuyện này, anh vẫn muốn tới thành phố C một chuyến, lúc ấy thấy tin tức kia anh đã lái xe xuống cao tốc thành phố C, trực tiếp quay về.
Lúc trước Quý Phong cứu anh ở đoàn phim, cái ân này dù thế nào cũng phải đích thân nói lời cảm ơn, chỉ là lúc ấy đang ở đoàn phim nếu nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật nên anh cũng không nói gì thêm, cũng sợ dẫn phiền toái đến cho Quý Phong.
Quê của anh cũng là ở thành phố C, chỉ là mấy năm nay đóng phim ở chỗ khác, đại đa số là ở Kinh thị, lần này trở về cũng là thuận tiện ở cùng cha mẹ hai ngày.
Hai người nói chuyện xảy ra sau khi tạm biệt từ lần trước một hồi, Quý Phong vừa đút cho mèo ăn, lực chú ý đa số đều bị phân đi nhưng cũng không hời hợt với Lê Ngạn Hoài.
Điều này làm cho sếp miu miu giận dỗi ăn một đống đồ ăn cho mèo.
Khó ăn thật sự, nhưng không ăn thì độ tồn tại càng thấp, ngẫm lại vẫn nên ăn nhiều hai miếng.
Đồ ăn lên chậm nhưng rất trật tự.
Từng hàng đều chờ bên ngoài, chỉ có một người phục vụ bưng vào bày trí.
Trước khi người phục vụ gõ cửa đi vào, Lê Ngạn Hoài đã đeo kính râm lên, thoáng cúi đầu, rất là khiêm tốn.
Phục vụ sinh đưa đồ ăn đến tuổi không lớn lắm, nhìn cũng xấp xỉ Quý Phong, chưa đến hai mươi tuổi, lớn lên rất thanh tú, mặt mày cũng thanh tú, da thịt thiên về màu vàng nhạt, mắt to, eo cũng rất nhỏ, khi người phục vụ bưng đồ ăn lên, Quý Phong đang đút cho mèo ăn.
Chỉ là đi qua đi lại vài lần, hình như người phục vụ kia trộm ngắm Quý Phong một cái.
Quý Phong vốn dĩ nhạy bén với ánh mắt, cậu cũng giương mắt nhìn người phục vụ đang nghiêng thân bày đĩa, đối phương không ngờ mình sẽ bị bắt gặp, nhanh chóng quay đầu lại bày xong, bên tai đã đỏ bừng, cậu ta chỉ là cảm thấy vị khách này lớn lên rất đẹp nên nhìn nhiều một cái.
Mà khi Quý Phong nhìn thấy khuôn mặt của người phục vụ thì sửng sốt, cho nên cậu ta không dám nhìn nhiều nữa, bày xong đi ra ngoài luôn, còn tầm mắt Quý Phong vẫn dừng trên người cậu ta.
Ông chủ miu miu miễn cưỡng ăn xong đồ ăn cho mèo, phát hiện người thường lui tới khen thuận mao cũng không tới tới.
Nó híp mắt nhìn theo, lại nhìn thấy bóng lưng của tiểu nam sinh kia, ánh vào mắt mèo chính là vòng eo nhỏ và đôi chân dài.
Sếp mèo: “……”
Lê Ngạn Hoài ở một bên cũng phát hiện, anh nhíu mày: “???”
Hiếm khi Lê Ngạn Hoài và sếp mèo liếc mắt nhìn nhau, một người một mèo lại đồng thời nhìn ra chỗ khác.
Người phục vụ lại bưng một đĩa cuối cùng đi vào, thẹn thùng trên mặt còn chưa biến mất hẳn, cúi đầu đặt xong lập tức lui xuống: “Hai vị tiên sinh dùng cơm vui vẻ.
”
Quý Phong đã mở miệng: “Chờ một chút.
”
Mặt người phục vụ càng nóng bừng đỏ lên, sợ mình nhìn lén một cái khách thấy không vui, kinh hồn bạt vía, cậu ta vừa tới chưa được mấy ngày, nơi này tính tư mật rất tốt, đều tiếp đãi một vài người đặc biệt nhưng tiền lương tốt đãi ngộ tốt, cậu ta không muốn mất đi công việc này: “Tiên, tiên sinh?”
Quý Phong phát hiện cậu ta đang căng thẳng, cậu trấn an mỉn cười: “Cậu đừng lo lắng, chỉ là tôi thấy cậu rất quen, hình như là đã từng gặp.
”
Ông chủ miu miu cuộn đuôi lên: Thấy cậu rất quen, hình như là đã từng gặp?
Sao nghe thế nào cũng giống như lý do để làm quen nhỉ?
Lê Ngạn Hoài cũng kinh ngạc không thôi, nhìn Quý Phong rồi lại nhìn tiểu nam sinh này.
Tuổi trẻ rất trẻ, mặt non cũng rất non, nhưng đang yên đang lành sao Quý sư đệ lại……
Người phục vụ cũng kinh ngạc: “Dạ?”
Quý Phong thấy cậu ta ngẩng đầu, ý cười càng sâu, chỉ là tầm mắt lơ đãng dừng trên ấn đường cậu ta, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Có phải nhà cậu ở phố Liễu đúng không?”
Trong đôi mắt to của người phục vụ đều là sự vui mừng: “Tiên sinh, ngài cũng ở đó sao?” Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, xem ra vị khách này không có chút không vui nào.
Quý Phong gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn luôn bận đến khuya sao?”
Người phục vụ hiếm khi gặp được người quen, không đề phòng đã tin tưởng, liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, giờ tối tan làm.
” Nhưng tiền lương rất cao, cậu ta làm tiếp hơn nửa tháng nữa là có thể nhận được tiền lương, vậy là sinh hoạt phí nửa năm trong đại học đã có rồi.
Lúc này Quý Phong như mới nhớ ra gì đó: “Vậy đêm nay cậu đừng đi đường Hoài An, vừa rồi lúc tôi tới đây chỗ đó đang sửa đường, giao lộ đều bị phong tỏa rồi, cậu thay đổi đường đi là được.
”
Đôi mắt người phục vụ sáng lên: “Tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ngài, gần đây tôi luôn đến khuya mới trở về, còn chưa biết việc này.
”
Người phục vụ ngàn ân vạn tạ, Quý Phong cười cười để cậu ta đi bận việc.
Chờ cửa phòng đóng lại, ngay sau đó đối diện với miu miu đang ngẩng đầu nhỏ nhìn cậu và Lê Ngạn Hoài mặt lộ vẻ tò mò ở phía đối diện.
Quý Phong khẽ ho một tiếng: “Anh Lê?” Thuận tay vuốt ve đầu nhỏ của miu miu một chút, lại bị nó giật giật né tránh một cái.
Sếp mèo kêu meow với cậu.
Lúc này Lê Ngạn Hoài ngẫm lại cảm thấy không đúng lắm: “Quý sư đệ, em có vẻ không giống như sống ở phố Liễu cho lắm?” Anh là người thành phố C, rất quen thuộc với nơi này, đó là hai phương hướng khác nhau.
Anh nghĩ đến lúc trước Quý Phong giúp anh một tay, nghĩ đến tiểu nam sinh chân dài kia.
Quý sư đệ cứ nhìn thấy người là giúp đỡ sao?
Quý Phong cười gật đầu: “Đúng là không ở, nhưng chuyện đường Hoài An tu sửa lại là thật, có điều là ngày mai mới bắt đầu sửa.
” Tối nay lúc giờ phút, Cát Hâm chính là tiểu nam sinh vừa rồi sẽ đi con đường này, qua khoảng thời gian kia lại trùng hợp xảy ra sụp đường, Cát Hâm đi xe đạp bị ngã xuống, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng lại bị ngã gãy chân, phải tĩnh dưỡng nửa năm.
Tình huống nhà cậu ta không được tốt cho lắm, lúc cậu ta tĩnh dưỡng cũng muốn hỗ trợ kiếm tiền trợ cấp gia dụng, vì vậy mà không dưỡng tốt, sau này đi đường một chân bị què.
Ở kiếp đầu cậu ta vốn là người cùng phòng với Quý Phong ở đại học C, lúc nhập học còn chưa đến, hai tháng sau vị trí kia bị người Phong Thụy Tuyết tìm tới chiếm mất, người nọ trở thành bạn cùng phòng duy nhất của cậu ở kiếp đầu, hãm hại cậu trộm cắp, còn tung tin đồn cậu bán thân ở câu lạc bộ.
Sau khi Cát Hâm trở lại trường học thì chỉ có thể ở chỗ trống trong phòng ngủ, khi người khác đồn đãi cũng chỉ có Cát Hâm lên tiếng thay cậu, bởi vì gia cảnh Cát Hâm không tốt, lúc học cấp ba cũng từng làm việc ở câu lạc bộ bị người trong trường học bàn tán, cậu ta hiểu loại cảm giác này, cảm thấy Quý Phong không phải loại người như vậy.
Lê Ngạn Hoài mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói sang chuyện khác: “Đúng thật là trùng hợp, mà tiểu nam sinh kia lớn lên còn rất thanh tú.
”
Quý Phong cười cười, cũng không giải thích nhiều: “Đúng vậy, chân cũng khá dài.
” Vì thế không nên phải chịu đựng tiếc nuối cả đời ở độ tuổi như vậy.
Lê Ngạn Hoài yên lặng nhìn đôi chân dài của mình, anh luôn cảm thấy Quý sư đệ rất có hảo cảm với tiểu nam sinh kia.
Mà mèo trong lòng Quý Phong lại cúi đầu yên lặng xem xét cái chân vừa ngắn vừa nhỏ của mình, nỗ lực duỗi duỗi cũng không thể kéo dài hơn.
Sếp meo meo: “…………”
(Một chiếc mèo ghen bóng ghen gió nhưng rất cuteee í hí hí ( ꈍᴗꈍ)).