Bỗng nhiên có người nắm lấy tay cô, Mễ Tửu ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh liền lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ: “Lục Tu à, lời nói của Cố Tuyển chướng tai, chẳng có chút lễ phép nào, anh cũng không cần để trong lòng.”
Ánh mắt Lục Tu nặng nề: “Có những lời cậu ta nói không sai đâu.”
“Sao vậy?” Mễ Tửu lắc lắc cánh tay anh, vẻ tươi cười trên mặt cũng không còn nữa, cô nhếch môi, thấp thỏm hỏi: “Anh không vui sao?”
Lục Tu không trả lời câu hỏi này mà lại đột nhiên nói: “Sẽ không đâu.”
Cô có hơi mơ màng: “Sẽ không cái gì cơ?”
“Anh sẽ không thích người khác đâu.”
Cô nhớ lại một chút, mới nghĩ ra anh đang đáp lại những lời mà cô vừa nói Cố Tuyển, nếu anh không quen biết cô thì sẽ thích những người khác.
Mễ Tửu lẩm bẩm: “Cũng không chắc chắn như vậy đâu, nếu anh không quen biết em, nói không chừng anh sẽ đi thích Mễ Thang, Mễ Phạn, Mễ Chúc gì đó cũng nên.”
Tên của nữ chính nghĩa là rượu gạo; Mễ Thang, Mễ Phạn, Mễ Chúc lần lượt có nghĩa là nước cơm, cơm, cháo, đều là những thứ có liên quan đến gạo.
Anh không nhịn được cong môi, phát ra một tiếng cười khẽ: “Không có Mễ Thang, Mễ Phạn…cũng không có Mễ Chúc…chỉ có Mễ Tửu thôi.”
Tuy rằng cô không hiểu tại sao Lục Tu lại nói nếu không quen biết cô thì anh cũng sẽ không thích cô gái khác một cách chắc chắn đến thế, nhưng bất kể những lời này có phải là lừa gạt dỗ dành cô hay không, những cô gái đang yêu chính là thích nghe những lời như vậy.
Mễ Tửu vui vẻ muốn nhào đến ôm lấy anh, lại bị anh dùng tay giữ đầu lại, ngăn cản sự ôm ấp yêu thương của cô, Mễ Tửu lần đầu tiên bị từ chối thì liền mang vẻ mặt mất hứng nhìn anh.
Anh nói: “Anh đưa em về.”
Lục Tu nắm lấy tay cô, đưa cô quay về.
Mễ Tửu rầu rĩ không vui: “Lục Tu, có phải anh cảm thấy em rất rắc rối hay không?”
“Không.”
“Vậy có phải anh không thích em không?”
“Không.”
“Vậy tại sao anh không muốn cho em ôm anh?”
“Ngày mai cho em ôm.”
“Nhưng bây giờ em rất muốn ôm.”
Lục Tu nhìn xuống, thấy trong đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô tràn ngập tủi thân.
Cô còn lải nhải lên án: “Trước đây anh vẫn cho em ôm mà, nhưng hôm nay lại không cho, vậy ngày mai có phải sẽ không cho em hôn anh luôn không, có phải là anh chán em rồi, không yêu em nữa, anh đã thích cô gái khác, muốn chia tay với em…”
Tay của nam sinh đột nhiên túm lấy cánh tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng anh, đồng thời một tay khác nâng cằm của cô lên, một nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa dữ dội ép xuống.
Mễ Tửu lần đầu tiên nếm được nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa thô bạo như thế này, chân cô không chịu nổi nên mềm nhũn, may mà được anh ôm chặt trong lòng mới không ngã xuống đất.
Qua hồi lâu, anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, đưa tay vuốt lại một bên tóc mai lộn xộn của cô, nhẹ giọng nói: “Anh muốn đưa em về là vì muốn tốt cho em.”
Người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng này, đôi mắt đen như mực, giống như không thể nhìn thấu, tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Tình cảm dành cho cô đã nhiều đến mức không thể kìm nén, muốn lan tràn ra ngoài, anh vô cùng vất vả mới kiềm chế không để mình làm ra chuyện gì khiến cô sợ, nhưng cô lại cố tình không hiểu được sự nhẫn nại của anh.
Mễ Tửu thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi: “Anh…anh đang tức giận à?”
Cho nên mới hôn đến nỗi khiến cô cảm thấy đau như vậy.
Trong mắt Lục Tu chứa đầy dịu dàng: “Không phải tức giận mà là rất vui vẻ.”
“Chuyện em làm hôm nay khiến anh vui vẻ sao?”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng nói: “Anh không muốn làm em sợ…”
Lời còn chưa dứt, Mễ Tửu lại rất hưng phấn vươn tay ra nói: “Trước đây anh cũng không cho em hôn ở đây, hôm nay có thể cho em hôn chỗ này coi như phần thưởng không?”
Vị trí cô mà chỉ, chính là hầu kết nhô ra trên cổ thon dài của nam sinh.
Khi bị ngón tay của cô gái như có như không chạm vào, nơi đó không khỏi hơi chuyển động một chút, dĩ nhiên khiến cho cô không kìm được nhìn chằm chằm vào đó, không hiểu tại sao cô lại thấy vô cùng gợi cảm.
Hồi lâu sau nam sinh mới nắm lấy tay cô gái, kéo đến một góc tối mà ánh trăng cũng không thể chiếu tới được.
Chỉ mơ hồ nghe được trong trong bóng tối thỉnh thoảng truyền đến giọng nói bất mãn của cô gái.
“Lục Tu…”
“Anh không được chơi xấu, đến lượt em hôn mới đúng…”
“Ưm…có gì đó cộm lên đụng phải em rồi!”