Bách Tây hiểu rõ trong lòng, bố mẹ cậu hẳn là đã sớm hoài nghi về xu hướng giới tính của cậu.
Hồi học năm nhất, đống truyện BL manga mà cậu giấu kín xui xẻo bị trong nhà phát hiện, vốn nghĩ rằng sẽ xảy ra một trận mưa rền gió dữ, nhưng Ngô Mạt và Bách Tử Hoa sau nhiều lần thay đổi sắc mặt, cuối cùng lại không nói gì, chỉ có Ngô Mạt không nhẹ không nặng nói cậu một câu: “Con bao lớn rồi mà còn đọc truyện tranh.”
Còn về nội dung truyện tranh lại một chữ cũng không nhắc tới.
Chỉ như vậy mà nhẹ nhàng bỏ qua.
Bách Tây nghĩ, nếu hiện tại cậu xuất quỹ, bố mẹ cậu có lẽ cũng sẽ gật đầu thôi, nhưng cậu và Thích Tầm mới yêu đương chưa được mấy ngày, nếu xuất quỹ lúc này, chung quy vẫn là có ý ép buộc Thích Tầm.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đợi cùng Thích Tầm ổn định một chút lại tính.
Ăn xong cơm chiều, Bách Tây và Bách Nhược bồi bố mẹ đánh bàn mạt chược, liền đi ngủ.
Cậu thua nhiều nhất, một tháng tiền lương đều đổ hết vào, cuối cùng Ngô Mạt nữ sĩ đều phải tâm sinh trìu mến, vuốt đầu chó của cậu bảo: “Con trai, đều do mẹ không tốt, sinh con ra ngốc quá.”
Làm Bách Tây nghe mà buồn bực.
Trước khi ngủ, cậu muốn trò chuyện với Thích Tầm trong chốc lát, nhưng lại nhớ tới đêm nay Thích Tầm có tiệc rượu, nên không đành đi quấy rầy.
Cậu nằm trên giường trở mình, rõ ràng là đang xem phim hay mới ra, nhưng tâm trí lại không ở trên màn hình, cậu không thể không thừa nhận, cậu có chút nhớ Thích Tầm.
Cậu lướt album ảnh trong điện thoại, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào mà trong điện thoại của cậu lại có rất nhiều ảnh chụp của cậu và Thích Tầm, có chụp một người cũng có hai người, có vài tấm còn là Thích Tầm chụp cho cậu.
Có một tấm chụp cậu đang ngồi trên bệ cửa sổ, trên người mặc áo sơ mi trắng của Thích Tầm, chiếc áo rất rộng, lỏng lẻo để lộ xương quai xanh, nửa người dưới không mặc quần, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, nhưng bởi vì mới vừa thức dậy, cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, còn hơi buồn ngủ mà cầm quả táo gặm ăn.
Thích Tầm ngồi ở trên giường nhìn cậu, thuận tay chụp một tấm.
Nhưng chụp xong bức ảnh này không được lâu, Thích Tầm liền ôm lấy cậu trở về giường.
……
Bách Tây nghĩ đến đây, mặt đỏ bừng, trong lòng lại mắng một câu: “Lão lưu manh.”
Nhưng lão lưu manh đang ở nơi xa xôi ngàn dặm, bên cạnh cậu trống rỗng, muốn làm nũng cũng không có ai.
Bách Tây lại có chút buồn bã.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Bách Tây đi làm như thường.
Đã qua những ngày bận rộn nhất, Bách Tây hôm nay được phút nhàn rỗi, giữa giờ còn thảnh thơi ngồi ăn miếng bánh ngọt của điểm tâm sáng.
Lúc cậu nhét vào miệng miếng bánh ngọt cuối cùng, cửa văn phòng lại bị gõ vang.
“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, cô trợ lý Đồng Giai ló đầu ra từ sau cửa, trên gương mặt treo nụ cười thích thú như của mấy bà dì, vừa giống bát quái lại giống như trêu chọc.
“Bách chủ biên, có người tặng đồ cho anh nè, em đem vào giúp anh nha.”
Bách Tây bị cô cười mà khiếp đảm: “Vậy cô mang vào đi, có phải cái ly hôm trước tôi mua ở trên mạng không?”
Đồng Giai lắc lắc đầu, cộp cộp cộp chạy ra ngoài, lúc quay về lại ôm theo một bó hoa to như muốn che khuất cả người cô ấy.
Bách Tây giật mình nhìn bó hoa kia.
Là một bó hoa hồng vô cùng xinh đẹp, hoa hồng màu Cappuccino phối với hoa hồng màu đỏ nâu, mang cảm giác phục cổ lại ưu nhã.
“Đây là…… cho tôi?” Bách Tây hỏi.
Đồng Giai đặt bó hoa lên bàn, gật đầu thật mạnh, cười hì hì bảo: “Đương nhiên, nếu không chẳng lẽ lại cho em sao?”
Bách Tây trong lòng đã đoán được hoa này là ai tặng, dù sao thì hiện tại cậu cũng không có người yêu khác.
Nhưng cậu lại thấy có chút khó tin, cứ cảm thấy Thích Tầm không giống với kiểu người sẽ làm những chuyện ngạc nhiên thế này.
Nhưng rất nhanh, cậu tìm được tấm card trên bó hoa, không có lời âu yếm buồn nôn cũng không có lời gửi gắm gì khác, chỉ có một lạc khoản đơn giản, viết hai chữ Thích Tầm.
Sạch sẽ lại lưu loát.
Cô trợ lý đứng bên cạnh đã móc điện thoại ra tách tách chụp hình.
Cô biết Bách Tây có bạn trai, nhưng chưa từng gặp mặt, trong lòng rất là tò mò.
Cô nghĩ, Bách chủ biên đẹp như vậy, bạn trai hẳn là cũng rất tuấn tú đi. Quả nhiên, thời buổi này đàn ông tốt đều thích đàn ông hết.
Cô hỏi Bách Tây: “Bách chủ biên, đây là bạn trai anh tặng phải không? Lãng mạn thật đó, bạn trai em sao lại không hiểu biết như vậy chứ.”
Câu cuối cùng còn mang theo chút giận dỗi, cô nàng chu môi.
Bách Tây cười, rút ra vài cành hoa từ bó hoa, đưa cho cô: “Có muốn không, đặt trên bàn làm việc của cô ấy.”
Cô trợ lý tức khắc lại mặt mày hớn hở: “Muốn. Hoa này đẹp thật, lần sau em cũng đặt một bó.”
Nói xong, cô liền cầm hoa đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Bách Tây, cậu nhìn bó hoa hồng xinh đẹp nằm dưới ánh mặt trời trong chốc lát, không nhịn được, vẫn là gọi điện thoại cho Thích Tầm.
Bên kia bắt máy rất nhanh, xen lẫn tạp âm ồn ào, giống như đang ở bên ngoài.
“Làm sao vậy?” Thích Tầm hỏi: “Lúc này lại gọi điện thoại cho anh?”
Bách Tây vừa nghe giọng nói của Thích Tầm, ánh mắt không tự giác hiện lên ý cười: “Không có chuyện gì, chỉ là vừa mới nhận được hoa hồng anh tặng…… Sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng hoa cho em thế?”
Hôm nay lại không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải sinh nhật cậu.
Thích Tầm ở bên kia đang làm thực địa khảo sát, nhưng hắn làm động tác tay bảo ngừng với bí thư, rồi đi qua một góc khác.
“Không có lý do gì, chỉ là buổi sáng ra cửa, thấy hoa hồng trong cửa hàng bán hoa rất đẹp, cảm thấy rất hợp với em nên muốn mua tặng em một bó.”
Hắn nói vô cùng bình tĩnh, nhưng tất cả đều là lời thật lòng.
Bên cạnh khách sạn hắn ở là một cửa hàng bán hoa, khi đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy hoa hồng đang chớm nở, hắn lập tức nhớ tới Bách Tây, cảm thấy Bách Tây và hoa hồng này thật xứng đôi.
Bách Tây cầm điện thoại, hơn nửa ngày không nói chuyện.
Thích Tầm nói rất bình thường lại ôn nhu, giống như đó chỉ là một việc nhỏ không quan trọng mấy.
Mà này thật sự cũng không phải là chuyện gì to tác.
Nhưng lòng cậu đâu chỉ là nai con chạy loạn, chính xác hơn là hươu lớn đang loảng xoảng đâm tường.
Cậu thậm chí nghi ngờ có phải Thích Tầm đi đăng ký lớp huấn luyện nào đó không, nếu không sao có thể biết cách tán tỉnh vô hình như vậy được.
“Em cũng, cũng nhớ tới anh.” Bách Tây lắp bắp đáp lại.
Không phải nói nhớ anh, mà là nói nhớ tới anh.
Thích Tầm cười cười: “Anh biết.”
Nhưng hắn không thể nói nhiều hơn với Bách Tây được.
Bên kia điện thoại, bí thư của Thích Tầm thấp giọng nhắc nhở nên đến hành trình tiếp theo.
Bách Tây chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói vào bụng, tri kỷ mà nói với Thích Tầm: “Anh làm việc tiếp đi, buổi tối lại nói sau.”
Cậu nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Hoa hồng rất đẹp, em thích lắm.”
“Vậy là tốt rồi.” Thích Tầm thấp giọng nói.
Đến khi thật sự cúp máy.
Bách Tây ngồi ở trên ghế ngây người một lát, cảm thấy lồng ngực như được căng đầy, vừa chua vừa ngọt, cứ muốn nói điều gì đó.
Cậu trầm tư ba giây, mã bất đình đề mà gọi điện thoại cho Lương Tụng.
Cái gọi là bạn thân, không chỉ thích hợp làm thùng rác, mà còn thích hợp bị ép nuốt cẩu lương.
Lương Tụng đang ngồi ở trong nhà, nồi từ bầu trời tới, vốn đang êm đẹp ngồi đua xếp Lego, Bách Tây vừa gọi điện thoại tới, cậu ta bị bắt nghe xong từ cảm tưởng tình yêu của Bách Tây, ngay cả hoa hồng cũng chụp đến tám góc độ, toàn phương vị không góc chết, nhất định phải để cậu ta nhìn thấy vật chứng của tình yêu này.
Lương Tụng ở bên kia điện thoại hung hăng trợn trắng mắt.
Hết thuốc chữa, thiệt.
Bạn thân yêu mụ đầu phải xử lý thế nào mới hợp đây?
Hay là kéo ra ngoài chôn đi.
Bách Tây hãy còn cảm khái: “Tớ hoài nghi có phải Thích Tầm làm bạn trai cũng có KPI không, nếu không sao có thể hoàn mỹ như vậy được, vừa mới mẻ vừa có cảm giác. Đây chẳng lẽ là tôn nghiêm của học sinh xuất sắc à?”
Người yêu thầm rõ ràng là cậu, tại sao yêu đương thật rồi, Thích Tầm lại là người tán tỉnh cậu chứ?
Thua, thua.
Cậu nói với Lương Tụng: “Bây giờ tớ đặc biệt muốn gặp anh ấy……”
Lương Tụng vô ngữ lắc đầu: “Cậu thật sự hết thuốc chữa.”
Bách Tây thừa nhận.
Nếu cậu còn thuốc chữa thì đâu cần phải treo cổ trên cái cây Thích Tầm này đến năm chứ.
Nhưng trước khi cậu lại mở miệng, Lương Tụng kịp thời cự tuyệt cậu tiến thêm một bước khoe ân ái.
“Lạy cậu, tha cho tớ, tớ đã thuộc lòng sinh nhật, chiều cao, chòm sao, màu sắc yêu thích của Thích Tầm luôn rồi, thật sự không muốn biết thêm chuyện hắn thích dùng tư thế nào ở trên giường đâu.”
Bách Tây kháng nghị: “Tớ mới không nói đâu.”
“Phải không, sao tớ cứ cảm thấy tớ mà không cản cậu lại, cậu còn định báo luôn size của Thích Tầm cho tớ đấy.”
Nói tới đây, Lương Tụng lại vi diệu ngừng lại, hỏi: “Hắn lớn không, chắc không phải đẹp chứ không xài được đi?”
Bách Tây: “?”
Đề tài sao tự nhiên từ tiểu tươi mát trong tích tắc lại biến thành chuyện đêm khuya thế này.
“Trong đầu cậu toàn là cái gì thế.” Bách Tây ghét bỏ: “Dọn dẹp đống phế liệu vàng đó đi, vượt chỉ tiêu rồi. Ai muốn nói với cậu cái này.”
“Vậy rốt cuộc là sao, không nói tớ xem như cậu thừa nhận đó?” Lương Tụng không thuận theo không buông tha.
Bách Tây: “……”
Bách Tây: “…… Rất có ích.”
Lương Tụng ở đầu kia điện thoại phát ra tràng cười kinh thiên động địa.
Bởi vì bó hoa hồng đó, lúc Bách Tây về nhà tâm tình vẫn rất tốt, buổi tối ở phòng khách xem TV cũng vô thức ngân nga, mà còn ngân nga bài tình ca.
Bách Nhược ở bên cạnh ăn khoai lát, nhìn cậu một cái, lại liếc một chút.
Cô đã sớm phát hiện Bách Tây không thích hợp.
Lần trước gặp mặt Bách Tây đi ăn trưa, cô đã phát hiện trên cổ Bách Tây như có dấu hôn, nhưng trong lòng cô dù có sóng to gió lớn, trên mặt lại vẫn bình tĩnh không gợn sóng, cảm thấy lỡ như mình nhìn lầm rồi thì sao.
Nhưng hai ngày sau, cô có việc đi ngang qua chung cư của Bách Tây, đang muốn đi tìm anh trai uống ly cà phê, nhưng vừa mới đi tới chỗ bồn hoa lại nhìn thấy Thích Tầm và Bách Tây xuất hiện cùng nhau ở dưới chung cư, hai người tay nắm tay, rõ ràng không có làm động tác gì quá mức thân mật, nhưng bầu không khí giữa hai người lại có vẻ ái muội khó hiểu, cô lập tức nhận ra vẻ bất thường.
Lại nhớ tới hai ngày này Bách Tây ở nhà, lắm lúc lại ôm di động cười ngốc, còn trộm người trong nhà phát giọng nói, này mà còn không có chuyện, tên cô viết ngược lại liền.
Cô buông tờ tạp chí, nhìn chằm chằm Bách Tây hồi lâu, cuối cùng Bách Tây cũng cảm nhận được tầm mắt của cô, ngẩng đầu lên.
Bách Tây vừa nhìn thấy biểu tình đó của Bách Nhược liền sợ đến hoảng, lập tức nhớ tới hồi còn nhỏ bị Bách Nhược lôi ra bài thi vật lý không đạt tiêu chuẩn của cậu.
Cậu cũng không biết đang chột dạ cái gì, sờ sờ mặt mình: “Làm sao vậy?” Bách Tây vẫn sờ mặt: “Trên mặt anh có cái gì à?”
Bách Nhược vốn định hỏi Bách Tây, hỏi cậu có phải đang yêu đương với Thích Tầm không.
Nhưng cô nhìn gương mặt ôn nhuận như ngọc kia của anh trai, cuối cùng lại nuốt lời muốn nói bên miệng xuống.
Cô cũng không muốn hỏi.
Lúc Bách Tây thật sự muốn nói thì sẽ tự mình nói ra.
Nhưng cô lại thấy hơi sốt ruột, Bách Tây tuy là anh trai, nhưng cũng chỉ sinh sớm hơn ba phút, hai người họ từ nhỏ đã không giống nhau, Bách Tây trời sinh tốt tính, ôn hoà, mà cô lại có tính cách mạnh mẽ, luôn cảm thấy chính mình phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho anh trai.
Cho nên, cô vô cùng đau đớn mà nhìn Bách Tây, giống như nhìn thấy cọng cải trắng tươi mọng tự mọc chân bỏ chạy vậy.
Bách Tây vẻ mặt khó hiểu: “?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy khuyên tai của anh nhìn đẹp.” Cô thuận miệng đáp: “Lần sau em cũng mua một cái.”
Bách Tây tin là thật, cậu sờ sờ lỗ tai.
“Phải không, đây là anh Thích Tầm của em tặng đó.” Cậu nói xong lại không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào: “Là bạn anh ấy thiết kế, nếu em thích, anh sẽ giúp em đặt hẹn trước cho.”
Rắc, Bách Nhược lại cắn một miếng khoai lát, mảnh vụn rớt xuống người cô.
Này còn cần hỏi nữa sao?
Này mà còn không có yêu đương, tên cô viết ngược liền!
Cô đúng là miệng thúi, nói cái gì không nói, lại nói khuyên tai!
Bách Nhược hít sâu một hơi, cúi đầu, gợn sóng bất kinh mà phủi phủi quần áo.
“Không cần, em đột nhiên nhớ tới khuyên tai của em cũng nhiều rồi.”