Sau khi Bách Tây trở về từ thành phố Lạc Hải là lại lần nữa bù đầu vào công việc, tuy cậu không cuồng công tác giống Thích Tầm, nhưng vẫn rất để tâm vào công việc, đặc biệt là vừa mới xin nghỉ xong, công việc tồn đọng không ít, liên tục mấy ngày đều vội đến chân không chạm đất. Mà ở chỗ Thích Tầm cũng có hạng mục khởi công, trò chuyện chưa được vài câu đã bị bí thư nhắc nhở có hành trình tiếp theo.
Hai người rõ ràng ở cùng một thành phố, lại chẳng khác nào đang yêu xa.
Chỉ có Lương Tụng là người rảnh rỗi.
Cậu ta vừa mới kết thúc một cuộc triển lãm tranh, gần đây đang ăn không ngồi rồi, liền xách theo nồi nấu lẩu và nguyên liệu thức ăn tới tìm Bách Tây ăn tối.
Lần cuối cùng cậu ta đến nhà Bách Tây đã là chuyện của hai tháng trước, hôm đó cậu ta gõ cửa tìm Bách Tây vào sáng sớm, tới mở cửa lại là Thích Tầm đang mặc áo ngủ, kể từ lần đó, cậu ta không bao giờ dám tới mà không gọi hỏi trước.
Lần này cậu ta đến nhà Bách Tây, tuy Thích Tầm không có mặt, nhưng mọi ngóc ngách trong căn nhà đều lưu lại dấu vết của vị đại lão kia, trong phòng vệ sinh, đồ dùng tẩy rửa đều thành đôi, trong phòng thay đồ có hơn một nửa quần áo rõ ràng không thuộc kích cỡ của Bách Tây, chỗ góc tường còn đặt vài thiết bị tập thể hình, ngay cả tai nghe trên kệ sách còn đồng bộ nữa.
Cũng may đây không phải là truyện ABO, bằng không Lương Tụng suýt thì hoài nghi chính mình vừa bước vào là có thể ngửi thấy tin tức tố của Thích Tầm luôn.
Cậu ta lắc lư bước vào phòng bếp, giúp Bách Tây cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cậu ta nói: “Sao nhà cậu toàn là đồ của Thích Tầm vậy, trông như đang sống chung ấy, lần trước tớ lại đây cũng đâu có như vậy.”
Bách Tây sửng sốt, sau đó lại nói: “Không có, anh ấy chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngủ lại chỗ tớ thôi.”
Nói đến đây cậu lại có chút ngượng ngùng.
Rốt cuộc, mục đích mà Thích Tầm ngủ lại nhà cậu đều không quá trong sáng, làm người trưởng thành rồi, nên hiểu thì đều hiểu.
Lương Tụng tất nhiên là quá hiểu.
Cậu ta “chậc” một tiếng, ánh mắt nhìn Bách Tây giống như đang nhìn một thiếu nữ sa ngã vậy, đau lòng muốn chết.
“Tớ thấy không phải thỉnh thoảng mà là thường xuyên ấy.” Lương Tụng ngữ điệu lạnh căm căm: “Trong phòng thay đồ của cậu toàn là quần áo của hắn, nếu chỉ thỉnh thoảng ngủ lại thì cần gì dùng nhiều như vậy.”
Bách Tây cúi đầu, đỏ mặt, lại không phủ nhận.
Cậu nghĩ, đó là tại Lương Tụng chưa đến thăm nhà của Thích Tầm thôi, quần áo của cậu còn nhiều hơn thế, gần như chiếm đóng phòng thay đồ của Thích Tầm rồi.
Thật ra thì không phải bọn họ cố ý, cũng giống như lời Lương Tụng nói, số lần ngủ lại nhà nhau quá nhiều, trong bất tri bất giác đồ vật cũng nhiều lên.
Lương Tụng nhìn bí đao trên tấm thớt, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.
Cậu ta nhìn Bách Tây tha thiết dặn dò: “Tớ nói với cậu này, cậu cũng không thể thuận theo Thích Tầm mãi được, hắn muốn làm gì là cậu để cho hắn làm sao. Đàn ông đều như nhau cả, quá dễ dàng có được là sẽ không biết quý trọng. Ít ra thì cậu cũng phải câu hắn một chút, hiểu không?”
Bách Tây rất muốn khiêm tốn gật đầu, cảm tạ thầy giáo Lương đã dạy bảo.
Nhưng cậu lại khó xử nhìn Lương Tụng, uyển chuyển nhắc nhở: “Nhưng tớ cũng là đàn ông mà.”
Thật ra thì cậu cũng muốn câu Thích Tầm lắm chứ, nhưng mọi người đều là động vật nửa người dưới, chẳng ai giữ được tiết tháo hơn ai.
Lần cuối cùng cậu và Thích Tầm làm vẫn là hồi còn ở cổ trấn du lịch, sau khi quay về, hai người họ đều trở nên bận rộn, đừng nói ôm nhau ngủ, ngay cả việc hẹn ăn cơm đều phải bớt chút thời giờ.
Nếu hiện tại Thích Tầm đến dụ dỗ cậu, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là cậu lập tức ngoan ngoãn chạy theo liền.
Lương Tụng nghẹn họng.
Cậu ta dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Bách Tây còn đang thẹn thùng, cứ cảm thấy tiểu bạch thỏ trong sáng vô tội trong trí nhớ của cậu ta, giống như bất tri bất giác đã vàng mất rồi.
Cậu ta không nói được lời nào phản bác, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng, múa may dao phay tiếp tục cắt bí đao.
Chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, nước cốt lẩu cũng đã sôi, hai người ngồi ở bên bàn chờ đồ ăn chín.
Lương Tụng một tay chống cằm, hai mắt lại ngó trái ngó phải, cậu ta nhìn thấy khung ảnh đặt trên mặt bàn gần đó, đó là tấm ảnh chụp chung của Bách Tây và Thích Tầm, cũng chính tấm ảnh cậu nhờ người khác chụp cho ở rừng lá phong, Bách Tây vừa trở về từ thành phố Lạc Hải đã nhanh chóng in nó ra.
Lương Tụng nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, không thể không thừa nhận tấm ảnh này mang ý cảnh không tồi, giữa hai người rõ ràng không có động tác ái muội nào, chỉ là nhìn nhau, nhưng lại giống như đang dựng lên một tấm chắn, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc đó.
Lương Tụng đặt tay lên ngực tự hỏi, cậu ta và mấy cô bạn gái cũ chắc chắn là chụp không ra ánh mắt thế này.
Cậu ta thả mì khoai nưa vào nồi lẩu, hỏi Bách Tây: “Hai người dù sao cũng thường xuyên ngủ lại, sao không dứt khoát sống chung luôn? Vốn dĩ Thích Tầm đã bận rồi, hai người ở chung sẽ tiện hơi nhiều, còn có thể dành nhiều thời gian ở cạnh nhau.”
Nhưng Bách Tây lại sửng sốt, cậu cắn đôi đũa, không biết phải trả lời thế nào, bởi vì cậu căn bản không nghĩ đến chuyện này.
“Tớ và Thích Tầm chắc là sẽ không ở chung đâu.” Cậu chần chờ đáp.
“Sao vậy?” Lương Tụng hỏi: “Bây giờ tình cảm của hai người không phải khá tốt sao?”
Bách Tây cắn miếng củ mài, hơi nóng làm giọng nói của cậu cũng trở nên không rõ.
Khói trắng lượn lờ trên nồi lẩu, làm gương mặt Bách Tây cũng trở nên mơ hồ, không nhìn thấy rõ nét mặt của cậu.
Cậu nói: “Thích Tầm là người có ý thức lãnh địa rất mạnh, anh ấy thích giữ không gian riêng tư, thỉnh thoảng ngủ lại với sống chung là hai việc khác nhau. Huống chi sống cùng nhau sẽ không chỉ có yêu đương, va chạm nhiều, mâu thuẫn cũng sẽ nhiều hơn, nên thôi.”
Lương Tụng nghe hiểu.
Đơn giản là Bách Tây cảm thấy Thích Tầm sẽ không muốn sống chung ấy mà.
Cậu ta nghĩ, Bách Tây chính là có một tật xấu, làm chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho người khác trước, ngược lại bỏ qua ý muốn của chính mình.
Cậu ta hỏi Bách Tây: “Vậy cậu có muốn sống chung với hắn không?”
Bách Tây nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Vẫn là có chút muốn.”
Mỗi sáng tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Thích Tầm, điều này với cậu mà nói đã là một sự cám dỗ to lớn.
“Nhưng bây giờ cũng khá tốt.” Cậu nói với Lương Tụng: “Trước mỗi buổi hẹn với anh ấy, tớ luôn hồi hộp mong chờ. Nếu tụi tớ hẹn nhau giờ gặp mặt thì từ lúc giờ tớ đã bắt đầu cảm thấy vui vẻ rồi.”
Lương Tụng nhìn nụ cười trên gương mặt Bách Tây, thầm giật mình.
Cậu ta chưa từng yêu ai sâu đậm, cho nên nhiều khi cậu ta không thể lý giải được tình cảm của Bách Tây.
Nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều, ngược lại chuyển đề tài sang buổi triển lãm tranh mới đây.
Thời gian như dòng nước chảy xiết, nháy mắt đã đến tết Nguyên Đán.
Năm ngoái, Bách Tây là cùng người trong nhà trải qua tết Nguyên Đán, gia đình họ luôn giữ bầu không khí thân mật, tết Nguyên Đán cũng sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Trước kia, cậu sẽ luôn ở tại trong nhà, nhưng năm nay, cậu và Thích Tầm đã hẹn nhau cùng qua năm mới, cơm nước xong lập tức tìm cái cớ, trộm chạy.
Ngô Mạt uống chè hạt sen, nhìn bóng dáng cậu, khẽ nhíu đôi mày được chải chuốt tỉ mỉ, trong lòng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Bà đẩy đẩy con gái mình, hỏi: “Anh con đi gặp ai vậy, bảo là tụ hội với bạn, nhưng sao trước kia mẹ lại không thấy nó nhất định phải tụ hội ở dịp tết Nguyên Đán đâu?”
Bách Nhược tách vỏ hạt dưa, lòng thầm nghĩ, ngoại trừ nam hồ ly tinh Thích Tầm ra thì còn có thể là ai.
Nhưng cô rất có nghĩa khí mà không bán đứng anh trai mình, mặt vô biểu tình, giúp đỡ nói dối: “Chắc là đi với nhóm của Lương ca, con nghe anh ấy gọi điện thoại tới, hình như là nhóm bạn học hồi cấp ba của họ muốn gặp mặt liên hoan ạ.”
Ngô Mạt tin, lại không mấy hứng thú mà dựa lưng lên ghế sô pha: “Chán thật, mẹ còn tưởng anh con có tình huống nên đi hẹn hò rồi chứ.”