Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

chương 25: xuất quỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chủ nhật, Bách Tây sáng sớm liền trở về nhà.

Cậu vẫn là không để Thích Tầm cùng về với cậu, phải luôn mãi bảo đảm rằng bố mẹ cậu không chủ trương giáo dục bằng gậy gộc mới thôi.

Cậu đứng trước gương cài nút áo, từ trong gương nhìn Thích Tầm: “Em nói thật, bố mẹ em trông nghiêm túc vậy thôi, chứ thật ra tiến bộ lắm, em với Nhược Nhược từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị khẽ tay nữa đấy, hồi cấp ba ở độ tuổi nổi loạn cũng có tranh cãi vài lần, nhưng cuối cùng đều là bố mẹ em nhường nhịn trước. Nếu anh và em cùng trở về, nói không chừng lại lửa cháy đổ thêm dầu.”

Thích Tầm không nói chuyện.

Nhưng hắn cũng không lay chuyển được quyết định của Bách Tây, cuối cùng hai người đành phải cùng lùi lại một bước.

Thích Tầm lái xe đưa Bách Tây về nhà, xe cũng chỉ ngừng ở bên đường gần nhà Bách gia, hắn ngồi chờ ở trong xe, Bách Tây thì đi vào một mình.

Bách Tây vẫy vẫy tay: “Chờ điện thoại của em.”

Sau đó, liền không quay đầu lại mà chạy vào.

Thích Tầm ở trong xe nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng vẫn có chút nôn nóng và bất an.

Chính hắn có trải nghiệm xuất quỹ vô cùng thê thảm, thế nên hắn không có cách nào để cảm thấy lạc quan về việc Bách Tây xuất quỹ được.

Nhưng hắn lại không thể làm trái quyết định của Bách Tây, chỉ có thể trầm mặc mà ngồi ở trong xe, nhìn cảnh đông hiu quạnh trước mắt.

Bách Tây vào cửa nhà, trong nhà đã được bật sưởi, rất ấm áp, cậu cũng không thích mang dép lê, nên chỉ mặc vớ rồi bước lên sàn nhà.

Gần đây, Ngô Mạt đang tập tành vẽ tranh, trong phòng khách có đặt một tác phẩm lớn của bà, Bách Tây vừa mới bước vào trong đã bị bà giơ tay kéo lại gần, muốn con trai thưởng thức tác phẩm của mình.

Bách Tây nhìn một đống thuốc màu quậy với nhau, rất khó che lại lương tâm, nhưng suy xét đến chuyện hôm nay cậu trở về để xuất quỹ, nên rất chân thành mà thả ra cầu vồng thí: “Trông rất đẹp, vừa nhìn đã thấy phiêu dật, linh động, có sắc thái phá cách.”

“Đúng không, chỉ có bố con là không biết thưởng thức thôi.” Ngô Mạt ngạo kiều mà hừ một tiếng: “Ông ấy tục tằng.”

Ngồi bên cạnh, Bách Nhược nghe xong câu khích lệ đó liền giật giật khóe miệng, trong lòng nhịn không được cảm khái bản lĩnh trợn mắt nói bậy của anh trai cô càng ngày càng cao.

Nhân lúc Ngô Mạt đi vào phòng bếp, Bách Tây đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bách Nhược, đặt tay lên tờ tạp chí Bách Nhược đang cầm, không cho cô xem.

Cậu nói với Bách Nhược: “Em trước đừng xem tạp chí, giang hồ cứu cấp, giúp anh một cái.”

Bách Nhược không thể hiểu được: “Chuyện gì, anh nói đi.”

“Chờ lát nữa anh muốn xuất quỹ với bố mẹ, em ở bên cạnh giúp đỡ anh chút.”

Bách Nhược lập tức nhướng mày.

Cô nhìn Bách Tây với vẻ mặt kỳ lạ: “Anh sớm không nói muộn không nói, tại sao lại cố tình chọn hôm nay?”

Bách Tây nghẹn họng, sau đó sờ sờ cái mũi: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải nói, cần gì quan tâm là ngày nào.”

Bách Nhược lại không tin.

Cô quan sát vẻ mặt chột dạ của Bách Tây, cười lạnh bảo: “Là bởi vì Thích Tầm phải không?”

Bách Tây hoảng sợ, cậu muốn nói gì đó, lại nhìn thoáng qua chỗ phòng bếp, thấp giọng hỏi: “Sao em biết?”

Bách Nhược vừa thấy dáng vẻ này của cậu thì còn gì mà không rõ.

Cái gì chọn ngày chi bằng nhằm ngày, còn không phải là bị hồ ly tinh Thích Tầm kia làm cho mụ đầu, một lòng một dạ muốn thẳng thắn với người trong nhà hay sao.

“Em sớm biết rồi.” Bách Nhược hừ nhẹ đáp: “Lần trước em tới chung cư tìm anh, vừa lúc gặp được anh đi chung với hắn, bầu không khí kia vừa thấy đã ái muội rồi, nên em liền đoán được.”

Bách Tây không nghĩ tới lại bị lộ như thế này, cậu ngu người vài giây mới tiêu hóa sự thật này.

“Vậy sao em không hỏi anh?” Cậu hỏi lại Bách Nhược.

Bách Nhược liếc cậu: “Có gì mà phải hỏi, chỉ nhìn kiểu cười ngốc kia của anh là biết bị tình yêu làm cho mù quáng rồi, em nói cái gì thì anh mới nghe lọt đây, trừ phi em chúc anh bách niên hảo hợp.”

Bách Tây cười hắc hắc, cũng không phủ nhận.

Bách Nhược thấy cậu như vậy liền giận sôi máu, cô hỏi Bách Tây: “Anh cứ như vậy mà thích hắn sao? Hai ngươi mới yêu nhau được bao lâu mà anh đã gấp gáp xuất quỹ vì hắn. Là Thích Tầm bảo anh đi nói với bố mẹ à?”

“Không có, là tự anh muốn nói thôi.” Bách Tây lắc đầu, cậu trầm mặc hai giây, lại bảo: “Nhưng em nói không sai, anh thật sự rất thích hắn.”

“Thích cỡ nào?”

Bách Tây nghĩ nghĩ: “Anh cũng không biết phải hình dung thế nào, có lẽ cũng giống như em nói vậy, là kiểu thích muốn cùng hắn bách niên hảo hợp ấy.”

Cậu quay đầu nhìn Bách Nhược, cười cười: “Cho nên anh hy vọng hắn có thể dùng thân phận bạn trai cùng anh về nhà, mà không phải là bạn bè.”

Bách Nhược nhìn cậu trong chốc lát.

Cô vẫn luôn khịt mũi coi thường tình yêu, nhưng cô cũng không phản bác Bách Tây, cũng không có cười nhạo về quan niệm tình yêu của Bách Tây.

Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt tươi cười của Bách Tây, nhưng vẻ mặt hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu thì hình như là chưa bao giờ.

Cô cúi đầu, lại lần nữa xem tạp chí: “Đã biết, sẽ giúp anh nói chuyện. Bây giờ thì anh mau biến đi, đừng cản trở em đọc báo.”

Nhưng sức chịu đựng của Ngô Mạt và Bách Tử Hoa, hiển nhiên là mạnh hơn nhiều so với những gì hai người nghĩ.

Nửa tiếng sau, trên sô pha trong phòng khách, Bách Tây giống như cậu học sinh tiểu học mà ngồi nghiêm chỉnh, cùng Ngô Mạt và Bách Tử Hoa nói: “Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Bách Tử Hoa uống trà, không rõ con trai nghiêm nghị như vậy để làm gì: “Con có chuyện thì cứ nói, nghiêm túc như vậy làm gì.”

Ngô Mạt lại rất nhạy bén mà nhận ra gì đó.

Hoặc là nói, từ khi bà bắt gặp Bách Tây không ở nhà cậu mà ở nhà của Thích Tầm, trong lòng bà đã thầm có dự cảm.

Quả nhiên, vài giây sau, bà liền nghe thấy Bách Tây hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Con có chuyện vẫn luôn không thẳng thắn với mọi người. Con thích đàn ông, là bẩm sinh ạ.”

Bách Tử Hoa suýt nữa đánh đổ chén trà trong tay xuống đất.

Lúc này ông cũng mới rời giường chưa được bao lâu, lại đột nhiên bị con trai ném cho một trái bom, nổ đến ông đầu váng mắt hoa.

Ông tỏ ý xin giúp đỡ mà nhìn lão bà bên cạnh, lại phát hiện Ngô Mạt bình tĩnh ung dung, vẻ mặt nhàn nhạt, đừng nói là khiếp sợ, ngay cả mí mắt cũng chưa chớp một cái.

Bách Tây nhìn vẻ mặt của bố mẹ, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Cậu ngồi trên ghế sô pha màu gỗ, hôm nay lại mặc áo lông trắng, bông xù xù, phía dưới mặc một cái quần jean, khẩn trương bất an mà ngồi ở đó, giống như cậu học sinh cấp ba làm chuyện gì sai vậy.

Ngay cả Bách Nhược cũng có chút khẩn trương, tầm mắt bắn phá qua lại giữa bố mẹ và Bách Tây, sợ bố mẹ cô nhất thời nghĩ không thông, nói ra lời gì quá khích.

Nhưng cũng may là không có.

Sau vẻ trầm mặc dài lâu, Ngô Mạt cúi đầu che giấu, phủi phủi làn váy căn bản không có bụi bẩn, thấp giọng nói: “Chỉ là chuyện này? Mẹ đã sớm biết rồi, mẹ con lại không phải đồ ngốc.”

Bách Tử Hoa ngồi bên cạnh khiếp sợ mà nhìn chằm chằm lão bà.

Không phải đâu, tuy bọn họ thật sự không quá hy vọng về xu hướng giới tính của con trai, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà nhẹ nhàng cho qua chứ.

Tốt xấu cũng phải răn dạy hai câu, vẻ uy nghiêm của bố mẹ đâu rồi?

Bách Tây cũng trợn tròn đôi mắt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như thế này.

Trong lòng Ngô Mạt kỳ thật cũng có chút bất đắc dĩ.

Nếu như có thể, bà sao có thể lại không hy vọng Bách Tây có thể thích phụ nữ đây, bậc làm cha mẹ như bọn họ, cũng không phải là kiểu người không thông tình đạt lý, gia thế hay tiền tài của đàng gái cũng không quan trọng, chỉ cần Bách Tây thích là được, bà nhất định sẽ vui vui vẻ vẻ mà tặng bao lì xì cho con dâu.

Nhưng cố tình, Bách Tây lại không cho bà cơ hội này.

Bà thở dài, ngả lưng lên sô pha, nhìn Bách Tây không dám thở mạnh, có chút buồn cười: “Thế nào, con cho rằng mẹ sẽ mắng con một trận sao? Hay là muốn mẹ khóc một hồi, làm con cảm thấy áy náy, cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ?”

Bách Tây không biết chính mình có nên gật đầu hay không, bởi vì cậu thật sự nghĩ như thế.

Nhưng Ngô Mạt lại nói: “Đó đều là những chuyện không có ý nghĩa, mẹ mới lười làm. Chẳng lẽ, mẹ phải đuổi con ra khỏi nhà, bảo con đừng trở về nữa thì con sẽ cúi đầu sao? Nếu hôm nay mẹ ép con không được thích đàn ông, thì ngày mai con sẽ mang một cô gái về nhà cho mẹ sao?”

Bách Tây lần này vừa chậm chạp lại kiên quyết mà lắc đầu.

Cậu gian nan nói: “Sẽ không. Con không thích phụ nữ được, cho nên cũng không thể làm khổ họ được.”

Ngô Mạt bất đắc dĩ mà cười: “Vậy chẳng phải là được rồi sao, dù sao con cũng không đổi được, mẹ có ép con cũng vô dụng. Mẹ cần gì phải làm chuyện vô dụng như thế, lại còn làm con phải tổn thương chứ.”

Bà quay đầu nhìn Bách Tử Hoa vẫn luôn không nói được một lời, vừa rồi Bách Tử Hoa cứ muốn ám chỉ bà điều gì đó, nghe xong những lời này của bà thì lại trầm mặc.

Ngô Mạt vẫy tay, bảo Bách Tây lại gần.

Bà vuốt ve đầu tóc mềm mại của Bách Tây: “Lúc con lên đại học mẹ đã có chuẩn bị tâm lý rồi, hiện tại đơn giản chỉ là nói rõ ra mà thôi. Còn không phải là thích đàn ông thôi sao, có gì ghê ghớm đâu, bố mẹ con cũng không có cổ hủ như vậy.”

Bách Tây hốc mắt đều đỏ.

Nếu bố mẹ cậu thật sự mắng cậu một trận, có lẽ cậu cũng không cảm thấy áy náy đến thế.

Nhưng cố tình, bố mẹ cậu còn trái lại an ủi cậu.

Con người cậu, kỳ thật từ nhỏ đã không bớt lo được, từ bé thân thể đã không tốt, luôn phải chạy vào bệnh viện, trưởng thành rồi lại không chịu đi theo con đường mà bố mẹ đã sắp xếp, nhất định phải theo đuổi cuộc sống mà cậu muốn.

Mãi đến tận bây giờ, cậu đã có người thích, nhưng vẫn là tạo nan đề cho bố mẹ.

Mắt cậu ngấn nước mà nhìn Ngô Mạt và Bách Tử Hoa, đáng thương vô cùng.

Bách Tử Hoa vốn đang muốn xây dựng dáng vẻ uy nghiêm của người làm cha, nhưng vừa thấy Bách Tây như vậy lại lập tức mềm lòng.

“Được rồi, khóc cái gì.” Ông vỗ về bờ vai của con trai: “Giống như mẹ con nói đấy, thích đàn ông thôi, có gì mà ghê ghớm. Con thích hình mẫu đàn ông thế nào, bạn của bố có mở công ty người mẫu, con thích kiểu gì cũng có thể giới thiệu cho con.”

Bách Tây suýt thì không nhịn được cười ra tiếng.

Ngô Mạt nâng cánh tay lên đụng ông một cái: “Càng nói càng không đàng hoàng, cái gì vớ va vớ vẩn, anh làm bố kiểu gì thế, không dạy con điều tốt gì cả.”

Bách Tử Hoa không phục: “Chỗ nào không tốt, anh đây là quan tâm tình trạng yêu đương của con, dù sao cũng phải tìm người mà con thích chứ.”

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Bách Tây lập tức tiến lên hoà giải.

“Bố, không cần, con có người yêu rồi.”

Ngô Mạt và Bách Tử Hoa lập tức ngưng chiến, cùng nhau nhìn cậu.

Mà ngồi ở bên cạnh làm phông nền nãy giờ, Bách Nhược cũng lặng lẽ ngồi thẳng người, yên lặng nhìn qua.

Ngô Mạt trong lòng đã đoán được là ai, sắc mặt không thể nói là tốt hay xấu, đầy mặt rối rắm.

Bách Tử Hoa lại hoàn toàn chẳng biết gì.

“Con có người yêu à, ai vậy?” Ông sàng lọc những người được chọn ở trong đầu một lần: “Không phải là Lương Tụng đấy chứ?”

Bách Tây không nhịn được bật cười: “Sao có thể là Lương Tụng.”

Cậu chần chờ hai giây, thành thật thẳng thắn: “Là Thích Tầm ạ.”

Loảng xoảng, chén trà của bố cậu lần này thật sự bị rơi xuống đất, nước trà văng ra khắp nơi, ướt cả mặt thảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio