Bách Tây vừa ôm Thích Tầm đã không muốn buông tay, nếu không phải đang ở sân bay, cậu hiện tại đã có thể biến thành kẹo mạch nha, dính ở trên người Thích Tầm.
Nhưng chút lý trí ít ỏi vẫn là ngăn cậu lại, cậu không tình nguyện mà tách mình ra khỏi người Thích Tầm, lại xoay người, vẫy tay chào đồng sự và Tô Nghiệp vừa mới ra cửa khẩu, ý nói ‘tôi đi đây’.
Hai vị đồng sự mang vẻ mặt chế nhạo nhìn cậu, cười tủm tỉm rồi cũng vẫy tay chào lại, sau đó hai người đẩy vali đi về một hướng khác, chuẩn bị đi mua kem ăn.
Mà Tô Nghiệp cũng nhìn cậu mỉm cười, dùng khẩu hình không tiếng động nói câu: “Tạm biệt.”
Tầm mắt của Thích Tầm và Tô Nghiệp chạm vào nhau trong tích tắc.
Người đại diện đứng bên cạnh nhìn, cứ cảm thấy trong không khí như có tia lửa vang lên tí tách.
Cũng may nó chỉ ngắn ngủi vài giây.
Thích Tầm rất nhanh đã nắm tay Bách Tây rời đi.
Tô Nghiệp nhìn trong chốc lát, mới dời tầm mắt, đè mũ xuống, lại nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Bách Tây và Thích Tầm ngồi vào xe, vali cũng được bỏ vào cốp xe.
Bốn phía đều dán màng chống nhìn trộm, trong xe hoàn toàn biến thành một góc bí ẩn.
Cửa xe vừa đóng lại, Thích Tầm và Bách Tây liền hôn nhau.
Trước kia, Thích Tầm cũng không biết chính mình sẽ là người hay xúc động như vậy.
Nhưng Bách Tây đã vòng lấy cổ hắn, bị hắn hôn đến choáng váng, phát ra giọng mũi nhẹ nhàng cùng với tiếng nức nở, ánh mắt vừa mê mang lại ướt át, tràn đầy ỷ lại nhìn hắn.
Tất cả tựa như đốm lửa, trong khoảnh khắc tăng cao nhiệt độ trong không khí.
Bách Tây bị hôn đến thần hồn điên đảo, cậu cảm thấy trên người Thích Tầm nóng quá, lại cảm thấy hẳn là máu của chính mình đang nóng lên.
Có đôi khi, cậu thậm chí nghĩ không ra, tại sao bản thân lại thích Thích Tầm đến thế.
Thích Tầm chỉ mới ôm lấy cậu, cậu đã cảm thấy bản thân như sắp hòa tan.
Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, cậu khẽ khàng nói với Thích Tầm: “Em rất nhớ anh.”
Mùa đông năm ngoái, lúc cậu và Thích Tầm mới bắt đầu yêu nhau, cậu có đến thành phố Lạc Hải tìm Thích Tầm, lúc hai người gặp mặt, cậu cũng nói với Thích Tầm như thế —— emrất nhớ anh.
Lúc đó, Thích Tầm trả lời cậu rằng, ‘anhbiết‘.
Mà lúc này đây, Thích Tầm ôm cậu, từ bờ môi của cậu hôn đến chóp mũi, lại cọ lên trán cậu, thấp giọng nói: “Anh cũng nhớ em.”
Từ “anhbiết”, đến “anhcũng nhớ em”.
Trải qua bảy tháng.
Từ đông sang hạ.
Nhưng Bách Tây bị hôn đến mơ hồ, vẫn chưa nhận ra sự khác biệt trong câu nói này.
Thích Tầm nắm lấy tay Bách Tây, ngón tay luồn vào khe hở ngón tay của Bách Tây, mười ngón tay đan vào nhau, hắn thấp giọng nói: “Nếu không phải công tác của em thật sự quá bận, có lẽ anh đã tới bắt em về rồi.”
Hắn nói rất dịu dàng, nhưng vẫn không che giấu được dục vọng chiếm hữu trong lời nói.
Bách Tây phụt cười một tiếng.
Cậu khàn giọng hỏi: “Bắt em rồi thì sao nữa, anh muốn làm gì?”
Thích Tầm nhìn cậu, như đang nói giỡn, nhưng ánh mắt lại có vẻ nghiêm túc: “Nhốt trong nhà, làm kim ốc tàng kiều.”
Bách Tây nhướng mày, nhắc nhở: “Giam giữ là phạm pháp đó.”
Nhưng chỉ qua vài giây, cậu lại nhìn Thích Tầm mỉm cười: “Nhưng nếu em tự nguyện thì sẽ không cấu thành phạm tội đâu.”
Nếu Thích Tầm là một đạo tặc, cậu cũng cam nguyện trở thành đồng phạm.
Hai người ở trong xe nũng nịu trong chốc lát, vẫn là chậm rãi tách ra.
Tuy có dán màng chống nhìn trộm, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, cũng không biết bên cạnh xe lúc nào sẽ có người đi tới.
Chờ xe chạy vào đường chính, Bách Tây mới kéo cửa sổ xe xuống, gió đêm nhu hòa phả vào mặt, hạ thấp nhiệt độ trên mặt cậu.
Hiện tại đã là giờ, đèn rực rỡ mới lên, nhưng hôm nay tình hình giao thông cũng không tệ lắm, một tiếng sau, Bách Tây và Thích Tầm về đến nhà.
Bởi vì biết Bách Tây hôm nay sẽ về, dì Đinh đặc biệt làm một bàn đồ ăn mà Bách Tây thích ăn, hơn nữa vô cùng thức thời đi nghỉ ngơi sớm.
Bách Tây ăn mà lệ nóng doanh tròng.
Cậu đã lâu không ăn cơm nhà hợp khẩu vị như vậy rồi.
Cậu giận dỗi với Thích Tầm: “Đồ ở trong tiệc tối đúng là không phải cho người ăn, mỗi món chỉ có chút xíu à, cho mèo ăn sao, Đại Béo cũng không ăn ít như vậy đâu.”
Thích Tầm cười cười, ngồi lột tôm cho Bách Tây.
Hắn thật sự cảm thấy Bách Tây có chút gầy, giống như đi ra ngoài bị người ta hành hạ vậy.
Mà mấy ngày Bách Tây không ở, hắn cũng không có hứng thú ăn uống, nhưng cũng không đến mức nhớ nhung thành tật mà ăn không ngon, chỉ là bên bàn chỉ có một mình hắn, luôn có cảm giác trống trải, không quá quen.
Rõ ràng ở trong nhà không còn người thích ném đồ lung tung, trên sô pha cũng không treo áo khoác bừa bãi, trong phòng ngủ luôn chỉnh tề ngăn nắp, tất cả đều dựa theo thói quen trước kia của hắn mà sắp xếp.
Nhưng hắn lại cảm thấy như thiếu cái gì.
Bây giờ nhìn thấy Bách Tây mặc áo thun rộng thùng thình ngồi ở đối diện, tóc mái dùng kẹp tóc kẹp lên, hắn rốt cuộc mới cảm giác được, khối ghép hình bị thất lạc trong trái tim hắn kia đã được ghép vào rồi.
Bách Tây còn đang ôm chén cơm, ăn đồ ngọt tráng miệng, là món sữa đông hai tầng, bỏ thêm mật ong, thấy Thích Tầm nhìn qua, cậu còn múc một muỗng đưa qua, hỏi: “Ăn không?”
Thích Tầm lắc lắc đầu.
Hắn đúng là chuẩn bị ăn đồ ngọt, nhưng không phải món ở trong chén Bách Tây.
Một mình Bách Tây ăn hết chén sữa đông hai tầng.
Cậu hạnh phúc dựa lên lưng ghế, vuốt bụng nhỏ, híp mắt nói: “Vẫn là về nhà tốt hơn, đi công tác thật đúng là không để cho người ta sống, ngày mai em muốn ăn gà trái dừa, còn muốn ăn lẩu nữa.”
Thích Tầm đi đến bên cạnh cậu: “Gà trái dừa thì được, nhưng lẩu thì tốt nhất không nên, em sẽ không thoải mái.”
Bách Tây chớp chớp mắt nhìn hắn.
Thích Tầm bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ, rất hảo tâm mà nhắc nhở cậu: “Em còn nhớ, hai ngày đầu em đi công tác, ở trong điện thoại nói với anh cái gì không?”
Bách Tây vẻ mặt mờ mịt.
Cậu chỉ mải lo dụ dỗ mà không lo hậu quả, chính mình thiếu nợ phong lưu, một bút cũng không nhớ rõ.
Thích Tầm đặt cậu lên giường, thong thả ung dung bắt đầu cởi nút áo.
Bách Tây tắm rửa xong cũng chỉ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, khó khăn lắm mới che khuất qua đùi, bây giờ chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt.
Thấy Bách Tây có vẻ như không nhớ sổ nợ này.
Thích Tầm quỳ một gối ở trên giường, tay chống xuống đệm, từ trên cao nhìn xuống cậu, ở bên tai cậu lặp lại câu nói hôm đó, không sót một chữ.
Một tia sét giữa trời quang.
Bách Tây suýt nữa thì hoá đá.
Lúc trước, cách màn hình điện thoại, cậu ra sức mà lãng, ‘ba ba’ cũng gọi, ‘xin hãy dạy dỗ em ở trên giường’ cũng dám nói, ỷ vào chuyện Thích Tầm không thể xông tới tử hình cậu ngay tại chỗ.
Giờ thì tốt rồi, Thích Tầm cười như không cười mà nhìn cậu, cánh tay chặt chẽ chống ở bên người cậu, tựa như lồng giam khoá cậu lại.
Bách Tây gian nan nuốt nuốt nước miếng.
“Quân tử động khẩu không động thủ.” Cậu thử giảng đạo lý với Thích Tầm, làm nũng làm nịu: “Lời nói của nam nhân ở trên giường, nghe là được rồi, không thể xem là thật.”
Thích Tầm hơi mỉm cười: “Chậm.”
Hắn nắm vạt áo thun trên người Bách Tây vén lên.
Bách Tây bị ép lộ ra vòng eo tế gầy mềm dẻo, làn da tuyết trắng, chỉ dùng chút lực là sẽ để lại dấu vết.
“Dù sao anh cũng chưa bao giờ là quân tử.” Thích Tầm chậm rì rì bổ sung nửa câu sau.
Bách Tây từ đầu tới đuôi lĩnh giáo một hồi, cái gì gọi họa là từ miệng mà ra, cùng với, có vài từ là không thể nói bậy.
Ít nhất, hôm nay cậu xem như đã làm con trai cả đêm.
Tắm rửa xong, Bách Tây một lần nữa nằm lên giường đã được thay khăn trải giường, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, nhưng đầu óc hãy còn tỉnh táo.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn một chút nữa là sắp tới giờ.
Sinh nhật của cậu sắp tới rồi.
Thích Tầm cũng luôn chú ý thời gian, hắn ôm Bách Tây vào lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng giờ.
Hắn cúi đầu, hôn lên trán Bách Tây.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hắn nhìn Bách Tây, ánh mắt vừa ôn nhu lại cưng chiều, gần như đã không giống hắn, Thích Tầm của lạnh lùng, ung dung, vĩnh viễn khắc chế, tại giây phút này như bị đập tan xác ngoài, trọng tố nhân cách.
Hắn từ tủ đầu giường lấy ra chiếc túi cẩm nhỏ kia, lại từ trong túi rút ra một vòng tay bình an, đeo lên tay Bách Tây.
Mấy sợi tơ được tỉ mỉ bện vào nhau, ở giữa là một quả kim khấu tròn nhỏ.
“Tây Tây của anh, lại lớn lên một tuổi rồi.” Hắn nói: “Nguyện em đời đời bình an.”