Hôm sau, Thích Tầm đã dậy từ sớm, công ty hắn còn có việc.
Bách Tây buồn ngủ mà mắt nhắm mắt mở, hé mắt nằm trên giường nhìn Thích Tầm mặc tây trang, Thích Tầm đang cúi đầu cài nút tay áo, sườn mặt ưu việt tựa như một kiệt tác điêu khắc.
Cũng không phải là cậu cố tình nhìn chằm chằm Thích Tầm, chỉ vì đang nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu trống rỗng, vô ý thức mà ngẩn người thôi.
Thích Tầm nhưng thật ra cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác này của Bách Tây trông khá đáng yêu, hắn mặc xong quần áo, hôn lên má Bách Tây một cái: “Anh đi trước, tan tầm gặp lại.”
Hắn đi ra phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhưng Bách Tây lại bị nụ hôn này làm cho tỉnh ngủ.
Cậu nâng mu bàn tay lên chạm chạm gương mặt, một lát sau, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Dù sao cũng không ngủ được nữa, Bách Tây liền nằm ở trên giường chơi di động.
Tạp chí của bọn họ vừa ra số mới, mấy ngày nay cũng khá nhàn, cậu có thể trễ chút lại đến công ty.
Cậu đầu tiên lướt video một lát, lại đăng nhập Ins nhìn xem, thật ra thì cậu không thích đăng tải trạngthái lắm, nhưng lại thích lặng lẽ lướt xem, không khác gì hội thích nhấn like.
Đang lướt lướt, cậu bỗng thấy Thích Tầm đã đăng bài mới trên Ins.
Không kèm lời chú thích, chỉ có một bức ảnh.
Trong ảnh là một cánh tay đang đặt trên tấm chăn tơ tằm màu xanh biển, căn cốt thon dài, ngón tay tinh tế, trên cổ tay có đeo một cái lắc tay màu đen, trên lắc tay là một mặt dây bí đỏ nhỏ, hình thức rất đơn giản, lại làm nổi bật lên làn da trắng nõn.
Đó là tay của Bách Tây.
Cũng không biết Thích Tầm chụp lúc nào.
Tất nhiên, Bách Tây sẽ không ngay cả tay mình cũng không nhận ra.
Cậu lướt xuống dưới, Thích Tầm rất ít đăng Ins, nhưng lại có không ít người chú ý hắn, đặc biệt là mấy người thầm mến Thích Tầm, chỉ cần có cơ hội là bắt đầu xoát cảm giác tồn tại trước mặt Thích Tầm.
Bách Tây cũng hiểu điều đó, dù sao chính cậu trước kia cũng thường làm việc này.
Danh sách bạn bè của Thích Tầm toàn là cộng sự đối tác, cha mẹ trưởng bối thì hắn gần như không thêm vào, nhưng thỉnh thoảng, hắn sẽ ở trên Ins đổi mới trạng thái.
Tuy vậy, Thích Tầm trước giờ đăng bài cũng giống như chính con người hắn, hoàn toàn theo phong cách cấm dục, nhưng hôm nay, hắn đăng tấm ảnh này, chỉ cần có mắt là có thể nhận ra hơi thở ái muội từ muốn nổ tung màn hình từ tấm ảnh này.
Rõ ràng, đây không phải là tay của Thích Tầm.
Bối cảnh còn là ở trên giường.
Ngoại trừ là người đã cùng qua đêm thì không còn cách giải thích nào khác.
Thậm chí còn không thể dùng từ bạn giường để giải thích, dù sao, người có tính cách như Thích Tầm, chắc chắn sẽ không khoe bạn giường khắp nơi.
Bức ảnh này mang thông điệp tuyên bố chủ quyền thật sự rất rõ ràng.
Bên dưới bài Ins của Thích Tầm lập tức nổi lên một đợt quỷ khóc sói gào, không thể tin mà hỏi Thích Tầm: đừng bảo là hoa đã có chậu rồi đấy.
Đối với đống câu hỏi lung tung kia, Thích Tầm đều không trả lời.
Mà được đẩy lên trên cao nhất, lại là phần đối thoại của Thích Tầm và người anh em tốt của hắn, Chung Vũ Đàm.
Chung Vũ Đàm: “Tui đệt, Thích Tầm, cậu đây lão thụ nở hoa rồi? Chuyện là thế nào!”
Thích Tầm: “Yêu đương, chưa thấy bao giờ à?”
Hai dòng ngắn ngủn, lại tựa như quả bom chìm vào đáy nước, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ngay cả Chung Vũ Đàm cũng phải phát một chuỗi dấu chấm hỏi.
Thích Tầm không trả lời lại câu hỏi của Chung Vũ Đàm, chắc là đang làm việc.
Nhưng một câu trả lời tuỳ ý của hắn lại trực tiếp cắt đứt mấy cành hoa đào vẫn còn mang kỳ vọng về hắn, chỉ còn lại mấy con tim tan nát rớt đầy đất.
Bách Tây yên lặng đánh một dấu tích cho Thích Tầm, sau đó lại ôm chăn ở trên giường cười ngốc mười phút.
Cậu vẫn luôn biết Thích Tầm rất tốt.
Cậu cũng biết nếu Thích Tầm quyết định kết giao với cậu thì sẽ không qua loa với cậu, mà sẽ thẳng thắn đáp lại cậu.
Nhưng cậu lại không nghĩ tới, Thích Tầm còn tốt hơn so với cậu nghĩ.
Bách Tây lại nằm ở trên giường kéo dây thun một hồi, mắt thấy gần sắp giờ, cuối cùng vẫn là xuống giường rửa mặt.
Lúc đang đánh răng, cậu nâng cánh tay lên nhìn, nhớ tới bức ảnh ở trên Ins ban nãy, cảm thấy Thích Tầm nhiều ít vẫn là giữ chút chừng mực, nên chỉ chụp hình mu bàn tay.
Bởi vì, nếu lại lật nghiêng cổ tay của cậu qua một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy dấu cắn ở mặt trong của cánh tay, cổ và xương quai xanh cũng vậy, lấm tấm vết đỏ, ai không biết còn tưởng ngày hôm qua cậu bị nghiêm hình thẩm vấn gì ấy chứ.
Bách Tây chậm lại động tác đánh răng, nghĩ đến dáng vẻ Thích Tầm ở trên giường ngày hôm qua, sắc mặt đỏ hồng, không ra tiếng mà mắng một câu: “Lưu manh.”
Nhưng mắng thì mắng, cả ngày hôm nay cậu đi làm với tâm tình rất tốt, áo len cổ lọ màu đen che kín một thân xuân sắc, cậu ngồi trong văn phòng, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không nhịn được mà chụp một tấm đăng lên Ins.
Góc ảnh rất bình thường, cũng không kèm bài viết nào.
Chỉ có một biểu tượng trái tim màu lam.
Cậu thích màu lam.
Mười giây sau, Thích Tầm cho cậu một like.
Kể từ hôm đó, Thích Tầm và Bách Tây bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở nhà đối phương.
Thực sắc tính dã, lời này không sai chút nào.
Trước kia, Bách Tây còn cảm thấy chính mình là một người rất thanh tâm quả dục, tuy cũng thích đọc truyện tranh có chút màu vàng, cũng hay tưởng tượng viễn vông với gương mặt anh tuấn kia của Thích Tầm, nhưng nhìn chung, cậu là một người không có tính trọng dục.
Nhưng hiện tại, cậu đang đứng rửa mặt trong phòng tắm nhà Thích Tầm, cảm thấy chính mình có lẽ đã sai hoàn toàn.
Lúc trước cậu thanh tâm quả dục, đơn giản là vì khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, chỉ lý luận suông thì tất nhiên không nhìn ra cái gì.
Nhưng nửa tháng tới nay, cậu gần như đã đem tất cả các loại play mà cậu biết đến trong đời đều thử qua một lần.
Nghĩ đến đây, cậu không kiềm được mà đỡ trán.
Thích Tầm còn đang ở ngoài phòng tắm chờ cậu, mà cậu thì nhìn trong gương, vẻ mặt trầm trọng sờ sờ eo của mình, vô cùng hoài nghi nếu không phải bản thân ỷ vào tuổi trẻ, rất có thể đã bị thận hư.
Câu nhìn kỹ vào gương, muốn tìm ra chút dấu vết phù phiếm lưu lại trên gương mặt mình, nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên tiết chế lại hay không.
Dù cậu vẫn còn trẻ, nhưng cũng phải chú ý để có thể phát triển lâu dài.
Cũng không phải ai đều cầm thú kia gì giống Thích Tầm.
Nghĩ vậy, cậu lại hơi thổn thức, hai mươi ngày ngắn ngủi trôi qua, Thích Tầm trong mắt cậu đã từ nam thần biến thành lưu manh, lại tiến hóa thành cầm thú.
Nhưng cậu còn chưa kịp tự vấn xong, Thích Tầm đã ở bên ngoài gõ cửa, hỏi cậu: “Vẫn chưa xong sao?”
Bách Tây lấy lại tinh thần, mở cửa, nghiêng mắt liền thấy Thích Tầm đang khoanh tay dựa vào cạnh cửa nhìn cậu, áo tắm dài màu đen lỏng lẻo, rũ mắt nhìn cậu, gợi cảm đến không còn từ để diễn tả.
Bẹp một tiếng.
Người tí hon đang giơ tấm biển viết hai chữ tiết chế ở trong đầu Bách Tây đã bị đạp xuống đất.
Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã treo ở trên người Thích Tầm.
Hai người vừa hôn môi vừa ngã lên giường.
Sau khi làm xong, Bách Tây tiến vào thời gian của hiền giả, nằm ở trên giường muốn động lại không thể động.
Cậu đang nghiêm túc nghĩ lại, bản thân sao có thể không biết chống lại sự cám dỗ của sắc đẹp như thế.
Thích Tầm lại không biết cậu đang nghĩ gì, đi ra ngoài trong chốc lát, lúc quay lại thì cầm trong tay hai phần trứng cuộn cơm, hỏi Bách Tây: “Em muốn ăn bữa khuya không?”
Bách Tây lập tức từ trên giường bò dậy: “Ăn.”
Nhưng cậu vừa ăn trứng cuộn cơm vừa cảm thấy kỳ quặc.
Thích Tầm không thích người giúp việc ở lâu trong nhà, ngày thường cũng không hay ở nhà ăn cơm, cho nên người giúp việc chỉ là cố định mỗi tuần tới cửa dọn dẹp.
Cho nên, này khẳng định không phải món khuya do người giúp việc làm.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Anh vừa mới gọi cơm hộp à?”
“Không phải, anh làm.” Thích Tầm nói
Bách Tây ngạc nhiên, khẽ nhướng mày.
Cậu thề với tôn nghiêm yêu thầm Thích Tầm năm rằng, trình độ trù nghệ của Thích Tầm rõ ràng không khác gì cậu, nấu cái mì gói hay hoành thánh đã khó tin lắm rồi, từ lúc nào lại biết nấu cơm?
“Anh biết nấu cơm?” Cậu nghi ngờ mà nhìn Thích Tầm: “Sao em lại không biết?”
Thích Tầm vẻ mặt bình đạm: “Mới học, không phải em thích ăn trứng cuộn cơm sao, hai ngày trước dì giúp việc lại đây, anh học dì ấy, rất đơn giản.”
Bách Tây cắn nĩa.
Bộ dạng này này của cậu trông hơi ngốc, khóe miệng còn dính vụn lá quế, đôi mắt đen lúng liếng mà nhìn Thích Tầm, giống như muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Thích Tầm giúp cậu lau đi mảnh vụn thức ăn bên môi, kỳ quái hỏi cậu: “Em làm sao vậy?”
Bách Tây không nói chuyện, cậu nhanh chóng thò lại gần, hôn lên mặt Thích Tầm một cái.
Thói ở sạch tí tẹo kia của Thích Tầm lại phát tác, đẩy cậu ra: “Ngoài miệng em toàn là tương.”
Bách Tây nghe xong ngược lại càng vui vẻ.
Cậu lại hôn chụt chụt lên mặt Thích Tầm vài cái, đắc ý dào dạt mà lau mỡ lên mặt Thích Tầm, Thích Tầm không thể nhịn được nữa, kéo cậu nằm xuống đầu gối đánh mông, cậu mới chịu thôi.
Ăn xong bữa khuya, hai người lại lần nữa rửa mặt, lên giường nằm.
Bách Tây nhìn quanh phòng ngủ của Thích Tầm, hơn nửa tháng trước, nơi này vẫn còn là không gian chỉ thuộc về mình Thích Tầm, thiết kế theo phong cách sắc xám lãnh đạm, nhưng trong bất tri bất giác, nơi này dần dần hoà lẫn hơi thở của cậu, nằm trên bàn là chậu hoa nhỏ cậu mua, trong tủ quần áo có treo vài bộ đồ của cậu, trong phòng tắm cũng có ly súc miệng của cậu nữa.
Cậu còn đang nghĩ đông nghĩ tây, đột nhiên nghe thấy Thích Tầm bảo: “Có chuyện quên nói với em.”
“Uhm?” Cậu ngẩng đầu.
“Chiều mai anh phải đi công tác, là việc đột xuất, tới thành phố Lạc Hải, khoảng năm sáu ngày.” Thích Tầm nhìn cậu: “Mấy ngày tới không thể gặp em.”
Bách Tây trì độn mà “ờ” một tiếng, cũng không thế nào cả.
Thích Tầm vốn phải thường xuyên đi công tác, chỉ là trước kia không có thông báo với cậu thôi.
Cậu ngáp một cái, vỗ lên ngực Thích Tầm: “Đã biết, Thích tổng, công tác cố lên.”
Thích Tầm lại nắm lấy tay cậu, cúi đầu nhìn cậu.
Bách Tây không hiểu ra sao mà nháy mắt.
Thích Tầm vi diệu hỏi: “Em không thấy luyến tiếc anh chút nào sao?”
Bách Tây sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn là thành thật trả lời: “Cũng còn tạm.”
Cậu hàm súc mà giải thích cho Thích Tầm: “Con người đều cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, khoảng cách cũng sẽ sinh ra cái đẹp. Lúc trước, em một tháng mới gặp được anh hai lần, dù rằng mỗi ngày đều muốn gặp anh, nhưng bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy anh, lượng vận động lại có chút ăn không tiêu, ngẫu nhiên cũng phải nghỉ ngơi để lấy sức.”
Vẻ mặt Thích Tầm càng thêm vi diệu.
“Em đây là chiếm được rồi lại chẳng còn để tâm.” Thích Tầm không nhẹ không nặng mà nhéo mặt Bách Tây.
Hắn đương nhiên là không tức giận, chỉ là làm dáng một chút, nhưng gương mặt lạnh lùng của hắn lại rất có lực uy hiếp, cũng mang theo cảm giác tê dại khác.
Bách Tây lập tức bị mê đến mất hồn.
Cậu thò lại gần hôn lên cằm Thích Tầm: “Thôi đi, anh rõ ràng biết em thích anh muốn chết.”
Trong giọng nói của cậu mang theo chút oán trách, đôi mắt lại đang cười.
Thích Tầm cũng cười một chút, dưới ánh đèn mông lung, nụ cười thật xinh đẹp, ôn nhu lại mê người.
Bách Tây động lòng.
Cậu gần như suýt buột miệng hỏi Thích Tầm, vậy còn anh, anh thích em bao nhiêu?
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cậu đã tỉnh táo lại, khẽ cắn đầu lưỡi, nuốt xuống những lời này.
Cậu không muốn phá hỏng bầu không khí ôn nhu hiện tại.
Như vầy cũng khá tốt rồi.
Trong mắt cậu, Thích Tầm hoàn toàn chính là một tình nhân hoàn mỹ.
Như vậy là đủ rồi.