Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+beta: LQNN203

Các phóng viên đã trà trộn vào đám tang của Tạ Vân Khai, chuyện giữa Tạ Trình và Tạ Vân Khai nhanh chóng được đưa tin.

Vào đêm diễn ra lễ tang, cảnh sát truy tìm bằng chứng đã phát hiện ra một căn phòng nhỏ bí mật dưới tầng hầm nhà Tạ Trình, phóng viên đã bí mật chụp ảnh rồi tung ra.

Những tấm ảnh này gây náo động như sóng thần, nhất thời khiến cho khắp phố phường ngõ nhỏ ở Uyển Thành đều xôn xao bàn tán chuyện này.

Lâm Âm nhìn vào màn hình điện thoại, bấm vào bức ảnh.

Bức ảnh chụp trong một căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông, tối om, trên trần treo một ngọn đèn sợi đốt rất chói mắt, căn phòng không có cửa sổ khiến người ta cảm thấy rất áp lực, ngực như bị thứ gì đó chặn lại, không thở nổi.

Trong phòng có một chiếc giường đơn dựa vào tường, chiếc giường làm bằng sắt đã hoen gỉ. Ga trải giường trên đó không thể phân biệt được màu sắc, chiếc gối bị dao cắt ở giữa, để lộ miếng bọt biển màu vàng bên trong.

Lâm Âm chống lại sự khó chịu tiếp tục xem. Điều gây sốc hơn nữa là hàng dụng cụ treo trên tường, bao gồm roi, gậy gộc dày bằng cổ tay, dây xích sắt có khóa, v.v. Cái ghế trên mặt đất bị đập vỡ tan tành, chai rượu thủy tinh bị vỡ.

Trong góc có một mảng máu đã đông đặc biến thành màu đen, nhìn qua rất ghê rợn.

Nếu có người ở lại nơi này, không bị gϊếŧ chết thì cũng phát điên.

Lâm Âm dừng lại một lúc mới tiếp tục mở khu vực bình luận.

"Là Tạ tổng, đại ma đầu của tập đoàn Tạ thị ư, không ngờ anh ta là loại người đánh đập ngược đãi người lớn tuổi. Không phải con người nữa mà!"

"Những người có tiền này, bề ngoài tuấn tú lịch sự, bên trong đã thối nát từ lâu rồi. Loại biếи ŧɦái nào mới có thể làm ra chuyện như vậy."

"Căn phòng này không có cửa sổ, trông giống như tầng hầm. Dù có đánh chết cha mình, những người hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu. Thật khủng khϊếp, đây không phải là người, là ma quỷ."

"Các người có phải đưa ra kết luận quá sớm rồi không? Chỉ có một số hình ảnh do phóng viên chụp lén thôi, cảnh sát cũng chưa đưa ra thông báo."

"Lầu trên đừng để bị lừa bởi vẻ đẹp trai của Tạ Trình, đó có thể là sự thật. Tôi có một người chị họ làm y tá ở bệnh viện Vinh Uyển. Chị ấy thấy Tạ Trình ăn nói thô lỗ vô lễ với Tạ Vân Khai, lời lẽ ác ý, các người có biết Tạ Vân Khai chết như thế nào không, nhồi máu cơ tim đột ngột, là sống sờ sờ làm cho tức chết."

"Thuyết âm mưu, năm đó khi Tạ Trình ép Tạ Vân Khai ra khỏi tập đoàn, Tạ Vân Khai ngã bệnh phải nhập viện. Có phải là Tạ Trình dở trò quỷ không, tôi nghe nói là bị teo cơ, rất dễ dàng hạ độc."

"Thật đáng sợ, nham hiểm và độc ác không thể tưởng tượng được."

"Một số người thấy Tạ Trình đã thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý. Đây chắc chắn là tâm lý có vấn đề, tâm lý biếи ŧɦái."

"Mọi người vào xem đi, người phóng viên đó đã đăng một bức ảnh mới của Tạ Trình trong đám tang của Tạ Vân Khai."

"Thật biếи ŧɦái, anh ta còn cười, ai lại cười trong đám tang bố ruột của mình, ma quỷ!"

"Cảnh sát chưa ra thông báo, đây đều là suy đoán của các người, lời nói vô căn cứ."

"Lầu trên bị mù à, có bao nhiêu ảnh và bằng chứng đẫm máu mà không nhìn thấy? Vẫn có người thương cảm cho tên tội phạm hung hãn đã sát hại bố mình."

Lâm Âm đã run lên vì tức giận, liên tục chuyển tài khoản để bình luận bên dưới, nói thay cho Tạ Trình. Thật không may cô càng nói nhiều, càng bị công kích nhiều.

Lâm Âm ném điện thoại lên đầu giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, định đến Cục Công an gặp Tạ Trình xem chuyện gì đang xảy ra.

Cô không tin Tạ Trình là loại người xấu tội ác tày trời không thể tha thứ.

Lâm Âm thay quần áo định đi ra ngoài, nhưng phát hiện cửa phòng khách bị khóa từ bên ngoài, dù mở thế nào cũng không mở được.

Lâm Sâm và Lâm Du đều không ở nhà, chỉ có dì Lưu ở nhà.

Dì Lưu nói với Lâm Âm chính Lâm Sâm đã tự tay khóa cửa lại, sắc mặt rất khó coi, tám phần là sẽ không mở cửa cho cô.

Lâm Âm gọi cho Lâm Sâm, Lâm Sâm quả nhiên không trả lời.

Cô lại gọi điện cho trợ lý Vương, trợ lý Vương nói Tạ Trình vẫn đang bị Cục Công an điều tra: "Tạ tổng nhờ tôi nói với cô rằng sẽ sớm có kết quả điều tra, cô đừng lo lắng."

Lâm Âm: "Anh ấy có biết những bức ảnh đó đã bị rò rỉ trên mạng không?"

Trợ lý Vương: "Tạ tổng đang bị điều tra, không có thời gian xem điện thoại, tạm thời không biết."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Âm lục tung khắp nhà, cố gắng tìm chìa khóa phòng khách, nhưng không thấy gì.

Cho đến tận đêm, Lâm Âm mới nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách, vội vàng xuống lầu: "Anh cả!"

Lâm Sâm cởϊ áσ khoác lông dê, liếc mắt nhìn Lâm Âm: "Chậm một chút, coi chừng ngã."

Lâm Âm bước đến chỗ Lâm Sâm, chất vấn anh: "Tại sao anh lại nhốt em!"

"Anh đang bảo vệ em." Lâm Sâm nói, "Những tấm ảnh trên mạng hẳn là em đã xem qua đi, anh đã sớm nói qua rồi, Tạ Trình người này có vấn đề, em cảm thấy anh có thể yên tâm cho em đi tìm cậu ta sao."

Lâm Âm lớn tiếng nói: "Em không tin, trừ khi cảnh sát đưa ra thông báo."

Lâm Sâm lấy điện thoại di động ra, bấm vào đoạn video giám sát Tạ Trình đánh chết tên côn đồ ở con hẻm gần Thành giải trí, đưa cho Lâm Âm: "Em bình tĩnh đi."

Lâm Âm: "Không giống nhau, anh ấy đây là vì cứu người."

"Không cần phải đánh người đến chết dở sống dở mới gọi là cứu người," Lâm Sâm nhìn chằm chằm Lâm Âm, "Có phải em đã yêu cậu ta không?"

Lâm Âm không nói, vấn đề này thậm chí cô cũng không biết.

Cô chỉ biết anh đã ở bên giúp cô trong khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời, cô cũng hy vọng khi anh gặp nạn cô cũng có thể ở bên anh.

Lâm Sâm đưa Lâm Âm về phòng: "Em không được phép ra ngoài cho đến khi có kết quả điều tra về chuyện của Tạ Trình."

"Cũng đừng giao du với Tạ Trình nữa. Sớm muộn gì em cũng sẽ kết hôn, nhất định không được dính líu không rõ ràng đến cậu ta."

"Tối nay em cứ bình tĩnh trong phòng đi. Anh sẽ thay em xin đoàn múa nghỉ mấy ngày. Sáng mai anh hai sẽ đưa em đi Maldives, vé máy bay đã đặt xong, thu dọn hành lý đi."

Nói xong đóng cửa phòng lại.

Lâm Âm không ngoan ngoãn thu dọn hành lý, cô mở tủ lấy giấy đăng ký kết hôn của cô và Tạ Trình từ ngăn kéo bên trong ra.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn thấy xe của Lâm Du đang lái về nhà.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng cô, Lâm Âm bước tới mở cửa, nhìn thấy Lâm Du đứng ở cửa phòng, trên tay cầm một cái khay màu trắng, trong đó có một cái bát nhỏ đựng một ít đồ ăn, những món ăn yêu thích của cô.

Lâm Âm liếc mắt nhìn: "Em không muốn ăn, ăn không ngon miệng."

Lâm Du bưng cái khay đi vào, đặt cơm lên bàn, đưa cho Lâm Âm một đôi đũa: "Anh không phải tới cùng em cãi nhau, ăn cơm trước đi."

Mắt Lâm Âm sáng lên: "Anh hai, anh cũng tin tưởng Tạ Trình là người tốt!"

Lâm Du: "Không, anh chưa bao giờ nghĩ Tạ Trình là người tốt, vẫn luôn cho rằng cậu ta là tiện nhân."

Lâm Âm đặt đũa xuống, thấp giọng nói: "Vậy anh tới nói gì với em?"

Lâm Du lại đặt đũa vào trong tay Lâm Âm, dỗ cô ăn: "Anh còn chưa nói xong."

"Anh đã nói với em rồi, cậu ta luôn đánh nhau với bọn xã hội đen bên ngoài, bị thương quanh năm," Lâm Du một bên bắt Lâm Âm ăn cơm một bên nói, "Ban đầu anh rất chướng mắt cậu ta, nghĩ cậu ta ngông cuồng, sau đó mới biết những người cậu ta đánh đều là kẻ xấu, bọn côn đồ đó thường bắt nạt học sinh trường tụi anh và thu phí bảo vệ."

"Cậu ta không bao giờ bắt nạt học sinh tốt và những người vô tội, cho nên anh không nghĩ cậu ta là loại người đánh đập và ngược đãi chính bố ruột mình."

Lâm Âm ở trên mạng một ngày, tất cả những người đó đều đang mắng Tạ Trình. Ngay cả anh cả của cô cũng không tin Tạ Trình vô tội. Đột nhiên gặp một người cũng sẵn sàng tin tưởng Tạ Trình như cô, cô vui vẻ ăn thêm vài miếng: "Cảm ơn anh hai."

Lâm Du cau mày nhìn Lâm Âm: "Này, em có chuyện gì vậy, cái gì gọi là cảm ơn anh hai, rốt cuộc em thân với anh hai hay thân với Tạ Trình, rốt cuộc ai là người ngoài?"

Lâm Âm cong khóe mắt: "Đương nhiên là thân với anh hai, Tạ Trình là người ngoài."

Lâm Âm ăn xong đặt đũa xuống: "Anh cả nói ngày mai đưa em đi Maldives?"

Lâm Du gật đầu: "Ừ, anh đã dùng hết ngày nghỉ phép năm rồi, thật vất vả mới xin nghỉ phép được. Anh sẽ đưa em đi chơi vui vẻ, nói không chừng em sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai ở nước ngoài thì sao."

Lâm Âm bĩu môi: "Em không muốn đi."

Lâm Du đưa tay xoa xoa đầu Lâm Âm: "Cho dù Tạ Trình vô tội, em ở lại Uyển Thành cũng vô dụng. Không phải có cảnh sát điều tra sao? Đi Maldives nghỉ dưỡng đi, sự thật sẽ tiết lộ ngay khi em quay lại, thật tốt."

Lâm Âm thấp giọng nói: "Những tấm ảnh chụp căn phòng tối kia tung ra không phải là giả, Tạ Trình là người vô tội, anh ấy chưa bao giờ đối xử với bố mình như vậy, vậy ai bị nhốt trong căn phòng ấy rồi bị đánh đập."

Nghe xong lời này, Lâm Du nhất thời không lên tiếng, một lúc sau mới đứng dậy: "Đừng suy nghĩ nhiều, chờ kết quả điều tra của cảnh sát."

Lâm Du đặt lại chén đũa đã ăn xong trên khay, đi tới cửa phòng ngủ, xoay người nói: "Bảy giờ sáng mai đi Maldives chơi, đừng quên đấy."

Ngay khi Lâm Du rời đi, Lâm Âm đã gọi cho Ôn Thiến, nói với cô nàng về kế hoạch của mình: "Mình đã quan sát, từ cửa sổ phòng mình có thể trèo lên mái hiên và tường rồi nhảy ra ngoài."

Ôn Thiến: "Cậu thật sự muốn trốn nhà đi? Anh cả và anh hai của cậu không lo chết ấy."

Lâm Âm đặt tờ giấy đăng ký kết hôn ở vị trí dễ thấy trên bàn làm việc, vừa cầm điện thoại di động vừa nói: "Mình không định giấu họ, ý mình là chuyện mình và Tạ Trình đã lãnh chứng."

Lâm Sâm rất thông minh, khi nhìn thấy ngày trên giấy đăng ký kết hôn, anh có thể suy ra Tạ Trình đã giúp công ty của họ giải quyết khủng hoảng.

Ngay cả khi Lâm Sâm tức giận vì cô tự chủ trương kết hôn với người ta, cũng sẽ ra tay giúp Tạ Trình, anh không phải là người vong ân phụ nghĩa.

Ôn Thiến lo lắng: "Không sợ anh cả cậu nổi giận sao?"

Lâm Âm: "Mặc kệ, chúng ta trước tiên giải quyết tình huống khó khăn của Tạ Trình đã."

Ôn Thiến không khỏi thở dài: "Cậu trước đây vốn nhút nhát như thế nào, lại ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ múa thì không bao giờ ngỗ nghịch với anh cả cậu, bây giờ còn dám trộm lãnh chứng rồi nhảy qua tường chạy trốn khỏi nhà. Đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?"

Lâm Âm có chút đỏ mặt: "Đừng nói nhảm."

Ôn Thiến cười: "Được được được, mình không nói nữa, bây giờ mình sẽ lái xe ra ngoài đợi cậu ở cửa sau nhà cậu."

Lâm Âm trong lòng nóng lên: "Thiến Thiến, cậu cũng cho rằng Tạ Trình vô tội đi, nếu không sẽ không giúp mình chạy trốn, đúng không?"

Ôn Thiến: "Mình không biết rõ anh ta, vì sao phải tin tưởng anh ta. Mình chỉ tin tưởng cậu."

Khi Lâm Sâm và Lâm Du gần như đã ngủ, Lâm Âm đứng bên cửa sổ nhìn thấy chiếc xe của Ôn Thiến đang đậu trong bóng tối với cửa sổ đang mở, Ôn Thiến đang thò đầu ra vẫy tay với cô.

Lâm Âm quay đầu lại liếc nhìn tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi trên bàn, cầm ba lô lên, ném cho Ôn Thiến, leo lên bệ cửa sổ.

Mặc dù cô có nền tảng về múa, nhảy qua cửa sổ và leo tường không phải là một vấn đề lớn, nhưng cô nhát gan, trước nay chưa bao giờ thực hành, lại là đêm khuya, đen nhánh một mảnh, nếu dẫm không cẩn thận có khả năng sẽ ngã xuống.

Lâm Âm hít sâu một hơi, dũng cảm trèo từ bệ cửa sổ lên mái hiên, dựa vào tường, lảo đảo lung lay hướng hàng rào đi tới.

Cô nhảy khỏi bức tường cao gần hai mét, hạ cánh an toàn xuống đất, Lâm Âm thở phào nhẹ nhõm bước lên xe của Ôn Thiến.

Ôn Thiến giúp Lâm Âm gỡ một chiếc lá cây đã khô trên tóc, nhìn thấy trên cổ tay cô có một vết máu bị xây xát, đau lòng giúp cô sát trùng và bôi thuốc: "Đi đâu đây?"

Lâm Âm: "Cục Công an."

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Xin cảm ơn tất cả mọi người, xin cảm ơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio