Sâu Lười

chương 2: quen biết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại Thông không có rảnh mà để ý đến ánh nhìn thương hại của Tần Dũng. Hiện tại điều duy nhất y quan tâm là đôi chân đã chịu khổ cả ngày trời của y (anh mới đứng chưa đầy h cảm phiền đứng chém được hem ==) Lúc đứng y chỉ thấy cả người đều cương cứng lên, mệt chết đi được. Nhưng khi ngồi xuống rồi y mới chân chính hiểu rằng kia không chỉ là mệt mà là mệt lả đi được! Hai chân đau, cái đùi tê cứng, mà giờ thì đến thắt lưng cũng muốn gãy luôn rồi. Sâu lười Lại Thông trên mặt khổ hề hề, y muốn bãi công, y muốn kháng nghị, y muốn nghỉ ngơi tháng để hồi phục thể xác mệt nhọc quá độ! (viện cớ!!!!!!!!)

Lại Thông vốn là đang ngồi vững chắc nhưng là theo nguyên tắc thoải mái tối cao, y càng ngồi chân càng trượt xuống, cả người cũng đổi thành bán nằm. Nhưng bán nằm làm sao thoải mái bằng nằm được? Thế là sâu lười của chúng ta việc nhân đức chẳng nhường ai (̃⊙.o) đã chuẩn bị xâm chiếm toàn bộ sô pha.

Tần Kinh Thiên ngồi ở một mặt sườn khác của sô pha. Đấy là chỗ khá kín đáo nằm trong ngách nhỏ, ánh đèn cũng không thể chiếu tới được. Tần Kinh Thiên rất thích những nơi âm u, đặc biệt là trong góc, bởi vì những nơi như vậy dựa sau lưng là tường cũng có nghĩa hắn chỉ có thể giáp mặt địch nhân từ chính diện. Mà hắn ở trong chỗ tối, địch nhân ở ngoài sáng đồng nghĩa hắn có thể quan sát địch nhân mà chưa chắc đã bị phát hiện vị trí. Sống đến từng này tuổi, đối với bất kì ai cũng tràn ngập địch ý, kẻ dựng nghiệp bằng bàn tay trắng, kẻ dùng chính mồ hôi và máu tranh giành từng phân quyền thế và địa vị, hắn đã muốn không tin tưởng bất cứ ai trừ chính bản thân mình.

Biết tới Kinh Thiên tập đoàn thì không thể không biết Tần Kinh Thiên. Mà biết Tần Kinh Thiên thì không thể không biết hắn là cỡ nào tàn nhẫn. Nếu biết hắn ngồi trong góc này thì ngoại trừ huynh đệ thân thiết bên người hắn ra cũng chẳng có ai dám không biết tốt xấu mà dám tới gần nơi này nửa bước. Chính vì lí do đó mà góc nhỏ này gần như trở thành khu vực cấm của cả đại sảnh.

Tần Kinh Thiên không thích uống những thứ đồ uống lưu hành đương thời như caffee, côca, nước chanh,….Hắn khinh thường những thứ ấy. Nói hắn truyền thống cũng được mà nói hắn cố chấp cũng đúng, hắn chỉ thích thứ đồ uống truyền thống của Trung Quốc-trà. Mà cũng không phải mấy loại trà Long Tỉnh, Bích Loa Xuân mà phải là Hoàng Sơn mao phong, hơn nữa còn phi thường chấp nhất

Kiểu tiệc thượng lưu như thế này thường không có trà Hoàng Sơn mao phong, mà kể cả có thì Tần Kinh Thiên cũng không uống. Hắn chỉ uống trà mình tự mang đến thôi. Nhưng thực không ngờ khi Tần Dũng vừa rời đi lấy trà cho hắn thì lại có kẻ to gan lớn mật dám tiến vào, đây quả thực cũng là thú sự (những điều kì thú mỗi ngày) mà hôm nay lại đặc biệt nhiều.

Tần Kinh Thiên nhìn nam nhân đầu tóc dài, bộ dạng lười biếng đã đi tới sô pha. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân. Theo hắn đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà qua nó Tần Kinh Thiên có thể nhìn ra được tâm của chủ nhân đôi mắt ấy. Ít nhất trên thế giới này cũng phải có khoảng % người hắn có thể nhìn thấu. Tuy vậy hắn lại không nhìn được tâm của người nam nhân này. Điều ấy cũng chẳng phải vì nam nhân này có bao nhiêu thâm trầm, mà đơn giản vì mắt hắn quá nhỏ. Qua đôi mắt hẹp dài đang híp vào ấy trừ bỏ buồn ngủ chính là ủ rũ. Cái nam nhân này đi tham gia yến tiệc mà cứ như thể đã - ngày không ngủ vậy. Y lảo đảo bước thẳng tới rồi ngồi an vị xuống sô pha, suốt quá trình cũng chả buồn để ý đến lãnh khí phần của lão đại ngồi bên cạnh (anh bị em nó bơ kìa (¬‿¬)

Lại Thông là kẻ trời sinh lười biếng,mà bắt kẻ như vậy phải đoan đoan chính chính an vị ngồi trên sô pha là nhiệm vụ bất khả thi. Cho nên Lại Thông chỉ dành phút đồng hồ để cảm nhận nỗi đau khắc cốt (=.=!!!) tích tụ ở trên đôi chân, rồi lại dùng phút đồng hồ để chuyển tư thế từ ngồi sang nằm, rồi cũng chỉ dùng từng ấy thời gian để bắt đầu say sưa đi vào giấc mộng. Chỉ với phần thời gian ấy, Lại Thông đã bày ra tư thế cả người nằm trên ghế sô pha, hai chân không chút khách khí đặt trên người Tần Kinh Thiên (O_o) nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nói như thế nào thì nằm thẳng so ra vẫn thoải mái hơn nằm cuộn lại mà (bao biện!!!!!!!!!!!)

“Trời ạ” tiếng hét kinh hãi vang lên át đi cả tiếng hút không khí vang dội biểu đạt sự kinh ngạc của người. Không phát ra nổi tiếng là huynh đệ vẫn theo bên người Tần Kinh Thiên, tiếng hút không khí là của Tần Dũng đang bê khay trà, cũng là kẻ trong số huynh đệ thì định lực kém cỏi nhất.

Còn tiếng hét kinh hãi kia là của vị biểu muội đáng thương đang đi tìm con sâu lười biểu ca của mình-bạn trẻ Vương Á Nam. Nàng nhìn kẻ đang mang biểu tình ngủ đến thực ngọt ngào bên người nam nhân kia, có lẽ đêm nay hắn cũng đã thực mệt mỏi, cư nhiên đã bắt đầu cất tiếng gáy nhẹ nhàng. Vương Á Nam cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ tận mắt nhìn thấy vị biểu ca của mình nằm tùy tiện trong xó xỉnh nào đấy, nên mặc dù thấy hắn ngủ trong lòng nam nhân khác thì có điểm ngoài ý muốn nhưng vẫn là trong phạm vi dự liệu trước. Nhưng thật không ngờ nam nhân kia cư nhiên lại là Tổng tài lừng lẫy đại danh của tập đoàn Kinh Thiên –Tần Thiên Kinh! Thực sự là Vương Á Nam có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Cái con sâu lười biểu ca kia cũng quá có mắt không tròng đi?! Cẩn thận quan sát sắc mặt “kẻ khác chớ lại gần” của Tần Kinh Thiên, Vương Á Nam thật sự vì cái đầu của biểu ca mà lo lắng (lo hắn bị chém á=]]]]]]]]]]]]]]

Cầm ly rượu ở gần mình nhất, ngụm uống xuống, Vương Á Nam triển khai khuôn mặt tự cho là rất tự nhiên, kỳ thật so với khóc chẳng khác là bao: “ Biểu ca chết tiệt! Toàn gây phiền toái cho ta!”

“Tần tổng tài” đạo ánh mắt sắc bén bắn tới làm Vương Á Nam thiếu chút cắn phải lưỡi của chính mình.

Căn cứ vào máu mủ tình thâm và nguyên tắc không thể thấy chết mà không cứu, Vương Á Nam lại lần nữa lấy lại dũng khí đi đến cạnh kẻ vẻ mặt uy nghiêm kia.

“ Tần đại Tổng tài, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, quý nhân hẳn cũng là nhiều vong sự.” Vương Á Nam ngày thường bao nhiêu răng nhọn đã sớm không biết đi nơi nào, giờ chỉ lắp bắp làm trước công tác thuyết phục, trên thực tế hai cái đùi đã muốn run lên. Chỉ trách người kia ánh mắt rất đáng sợ. Lãnh khí trên người cũng quá dày /╯﹏╰

Trong lòng thì đang kêu khổ: “Ông trời a, ta là một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ông trời phải phù hộ ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Ta còn chưa tìm được bạn trai đâu (╥﹏╥)

[“Việc đó và ngươi tìm bạn trai thì có quan hệ gì tới nhau?” Mặc Khách có chút khó hiểu (~.~)?

“ Đương nhiên là có quan hệ” Vương Á Nam trảm đinh chặt sắt trả lời “Nếu ta có bạn trai thì những việc khổ sai loại này là hắn làm chứ không phải ta (=.=)

Ta đổ]

“Cái kia…cái kia” Ngón tay run rẩy chỉ vào con sâu lười đang ngủ đến quên hết cả trời đất. Cái kẻ lười kia chút cũng không lo lắng, một chút cũng không bị làm khó. Tại sao kẻ chịu tội luôn là người thanh tỉnh a??

“Cái kia là biểu ca của ta” Vương Á Nam nuốt một ngụm nước miếng “ Hắn có bệnh cao huyết áp, bệnh tiểu đường, chứng si ngốc của người già…” Vương Á Nam còn đang muốn khai báo thêm vài tên bệnh nữa (nữa mà không chết thì là quái nhân à?) thì đã thấy Tần Kinh Thiên giơ tay lên. Cô liền không màng đến sinh tử mà lao qua: “ Hạ thủ lưu tình!”

Vốn cả đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt, nghe thấy tiếng hét này liền trở nên tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều quay đầu hướng về phía góc phòng. Nhưng khi nhìn thấy vị huynh đệ của Tần Kinh Thiên thì ngay lập tức li khai tầm mắt, quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện như thể tất cả những gì vừa phát sinh đều là ảo giác. Chỉ là lỗ tai ai cũng đều dựng đứng lên tập trung đến từng âm thanh nhỏ phát ra từ góc kia.

Biết chính mình vừa quá xúc động, hai gò má Vương Á Nam bất giác đỏ bừng, nhưng tại lúc nàng nhìn đến ánh mắt của Tần Kinh Thiên thì lập tức trở nên tái nhợt. Đó là một đôi mắt như của cá sấu, tròng mắt bất động tỏa ra một loại lạnh lùng hung tàn “ Lần này thì chết chắc rồi T.T”

“Cút!” Tần Kinh Thiên phun ra một chữ đầy băng lãnh.

“Sâu lười biểu ca” Tại thời điểm sinh tử tồn vong cấp thiết, Vương Á Nam bi thiết kêu “ Biểu ca”. Mặc dù bình thường hai người có vẻ mâu thuẫn gay gắt, nhưng tình cảm huynh muội trong những lần cãi cọ ấy lại càng thêm sâu sắc.

Ngay tại lúc không khí vô cùng căng thẳng thì cái kẻ gây họa Lại Thông cuối cùng cũng tỉnh dậy. Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Vương Á Nam thì cảm động đến rơi nước mắt. Còn chưa đợi nàng nói chuyện xong thì Lại Thông đã đặt đầu gối lên đùi Tần Kinh Thiên, chân đặt trên ghế sô pha tiếp tục ngủ (=.= điếc không sợ súng) Nhìn lão huynh vừa lòng tại trên đùi Tần Kinh Thiên cọ cọ, lại tiến vào mộng đẹp. Tất cả mọi người đều vì bi ai cho hắn mà vô thức đứng lên.

Cảm giác ngủ rất không tồi, Lại Thông thoải mái đánh một cái ngáp, sau lại vặn thắt lưng một cái rồi mới có tâm tình đánh giá chung quanh.

Đây không phải là phòng của y. Lại Thông thích nhất là biển nên phòng của hắn cũng lấy màu lam làm chủ đạo: màn treo là màu xanh da trời, khăn phủ giường là lam đậm, tường giấy lại là thiển lam. Gian phòng này to hơn phòng của y rất nhiều mà lại lấy màu đen làm chủ đạo. Không phải màu vàng mà toàn bộ là màu đen khiến cho cả căn phòng vô hình trung mang theo một tầng âm lãnh. Bĩu môi, không vì bản thân tỉnh lại ở nơi xa lạ mà lo lắng, Lại Thông còn ở trong lòng chê bai khiếu thẩm mỹ của chủ nhân nơi này không tốt, hoàn toàn không có một chút nào tự giác của khách nhân hoặc là người bình thường (em nó mà bình thường thì thế giói không có viện tâm thần)

“Tỉnh?” thanh âm như kim khí (khô khan, lạnh lẽo như kim loại) vang lên,trong thanh âm mang theo mùi thuốc súng và sát khí.

“ Ân” Lại Thông còn đang bận thưởng thức con Đại Mãng Xà chế tác từ thủy tinh trắng, đôi mắt không biết là được dùng từ ngọc lam hay bích tỉ làm thành, không giận không vui, thần thái rất thật. Nhất là ở tâm còn mang theo điểm hồng hồng, có chút rung động như thể giây phút tiếp theo sẽ vì tấn công con mồi mà lập tức đứng lên. Quả là tinh phẩm hiếm có!

Hai phút trầm mặc trôi qua, rõ ràng cái nam nhân tóc dài kia đối với đôi mắt của mãnh xà từ thủy tinh còn có hứng thú hơn là một đại nam nhân đang sống sờ sờ như hắn (anh bị lơ a (¬‿¬) Tần Kinh Thiên không có quá nhiều nhẫn lại. Một thanh tiểu đao lập tức hướng tới cái đầu đang cúi xuống thưởng thức mãng xà thủy tinh của Lại Thông bay tới. Nếu ngươi muốn nhìn Lại Thông thân thủ nhanh nhẹn né tránh tiểu đao thì ngươi đi xem phim hành động đi! Tiểu đao giữa đường lại ngoặt một chút, xẹt qua ngón tay của Lại Thông hướng tới phía mãnh xà thủy tinh (giật mình đi=]]]]]]]]]]]anh sao nỡ làm bị thương em nó chứ) Theo sau là âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên, Lại Thông ngây ngốc nhìn mãng xà trở thành hàng nghìn mảnh nhỏ, sau đó phản xạ hô lên: “ Đây không phải ta làm a!”

“Ta biết nó không phải do ngươi đánh nát” giọng nói mang tính chất kim khí của Tần Thiên Kinh cuối cùng cũng khiến Lại Thông ngẩng đầu nhìn hắn.

Híp lại đôi mắt dài nhỏ chống lại đôi con ngươi cứng rắn vô tình. Như sự tao nhã chống lại khí phách lãnh khốc hung tàn. Không có điện thiểm lôi minh (sấm sét ái tình á:”>) đã có trước ám đào mãnh liệt (liếc mắt đưa tình =D) (ta chém cho vui đấy: đại loại đoạn này ý nói tình hình giữa hai người mặc dù không đến mức quá căng thẳng kiểu tóe lửa thì cũng ngầm đối chọi)

Tần Kinh Thiên ánh mắt dò hỏi, tìm tòi mà Lại Thông là bình thản đón nhận ánh mắt xâm lược của kẻ kia. Y chỉ thuận thế tìm đến ghế dựa gần nhất rồi oa cả người mình trong đó. Y thực thích loại thiết kế hãm sâu của cái ghế dựa Italy, y có thể như một cái oa nhi (trẻ con) mà chôn sâu trong đấy, cực kỳ thoải mái!:)))))))))))

Nam nhân kêu Lại Thông này lại không sợ hắn, điều đó khiến cho Tần Kinh Thiên cảm thấy kì quái thậm chí là khó hiểu. Trong vòng tiếng đồng hồ ngắn ngủi, khi Lại Thông còn đang cùng Chu Công chơi cờ, thì tổ tiên đời của y, hàng xóm, bạn học, kể cả việc lúc ở nhà trẻ Viên Khánh diễn kịch, y được phân vai công chúa ngủ say. Kết quả là ngủ luôn một mạch, đừng nói chi là vương tử hôn tỉnh, ngay cả thầy giáo mang loa ra gọi cũng không cứu tỉnh nổi. Sau khi y ngủ đủ ngày (!o◡O!) thì Lại mỹ nhân mới ngáp dài nói cho những người vây quanh rằng y đói bụng (=.=) Những việc nhỏ này đều được Tần Kinh Thiên điều tra đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn). Kì thực nếu hắn muốn biết Lại Thông có bao nhiêu cái răng sâu thì cũng không quá khó.

Sinh ra đã là một con nghé con không sợ hổ, không biết giả, không biết ngại. Tần Kinh Thiên từng nghĩ nam nhân này hẳn rất ngu ngốc mới không nhìn ra được sự uy nghiêm của hắn. Nhưng khi đối mặt với nam nhân tóc dài này hắn không tiếp thu nổi việc y không biết tí gì về hắn hay Kinh Thiên tập đoàn nên mới hành động như thế (thì đã bảo anh bị lơ mà) Lấy việc viết văn mà sống, nam nhân này từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều không sợ hắn.

Chôn ở trong sô pha mặc đối phương đánh giá, Lại Thông thoải mái y như đang ở nhà mình.

“Cám ơn ngươi hôm qua đã thu lưu ta,Tần tổng tài” Lại Thông không quan tâm không đại biểu hắn ngu ngốc, có thể viết ra tiểu thuyết trinh thám thu hút độc giả, ra hơn mười đầu sách sao có thể không biết chút gì động thái trên thương trường? Kính nhờ, tác giả nói trắng ra cũng là một loại buôn bán sách, vì vậy hoàn toàn là một con mọt sách không biết tí chút gì về thương trường trong cái cuộc sống sinh tồn nhờ giao dịch buôn bán này là không có khả năng! Nhìn y sống an nhàn như vậy, không có tài năng sao có thể làm được?

“Ta muốn ngươi” Tần Kinh Thiên cũng chẳng nói cái gì ẩn ý, hoàn toàn là tác phong bạo quân.

“Ta có thể nói không không?” Lại Thông một bộ không hiểu muốn vì chính mình giành chút quyền tự do.

Cười ha ha hai tiếng, Tần Kinh Thiên mắt lóe hàn quang. Khóe miệng giương lên nụ cười lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn (nghe như kiểu phim kinh dị quái vật há mồm nhe răng múa vuốt ế nhỉ??) Lại Thông khẽ nhíu mày, người này cười so ra còn đáng sợ hơn là không cười.

“Vì cái gì muốn nói không?” Tần Kinh Thiên không đáp mà hỏi lại.

“Ta lười thay đổi” phi thường sâu lười thành thật trả lời đúng lý hợp tình. Nghĩ mà xem y đã có một căn phòng riêng, một công việc tốt, lại có một cái bảo mẫu hoàn hảo (biểu muội Vương Á Nam đó- e biết chị số khổ mà ;’

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio